Nhìn thấy Âu Nhã, linh hồn cô có chút run rẩy, trong vô thức đã chủ động lùi về sau.
Tống Ngạo lạnh nhạt nhìn cô ta, dường như là đang cảm thấy bất mãn với vị khách không mời mà đến này: "Sao cô lại đến đây?"
Âu Nhã mỉm cười dịu dàng, cô ta đến gần anh hơn, ngồi vào lòng của anh: "Đã một tháng rồi anh không đến tìm em, anh không nhớ em sao? Em thì rất nhớ anh đó, nếu không phải vì kiêng dè ba mẹ anh thì em đã sớm đến tìm anh rồi."
Anh không đẩy cô ta ra nhưng lại vô cùng hờ hững, muốn xem xem cô ta lại muốn diễn trò gì.
"Tống Ngạo, Thất Noãn đó, cô ấy cũng mất được một tháng rồi, hiện tại cũng không còn ai có thể ngăn cản chúng ta đến bên nhau. Lúc trước anh nói muốn cho em một danh phận, anh còn giữ lời không?" Cô ta câu lấy cổ anh, dựa vào vai anh nũng nịu như bao cặp đôi bình thường khác.
Thất Noãn cứ nghĩ, cô đã không còn biết đau là gì nữa, vậy mà khi nhìn thấy cảnh này linh hồn cô lại run rẩy kiệt liệt, cảm giác đau đớn như muốn vỡ ra làm trăm mảnh, tan biến thành khói bụi. Cô quay mặt đi, không dám nhìn thêm một giây phút nào nữa, cho dù là nghe thấy thanh âm ngọt ngào của cô ta thôi cô cũng không có dũng khí.
Thất Noãn nhắm nghiền hai mắt, cô vội vã lao ra bên ngoài, đi xuyên qua cách cửa, cứ vậy lơ lửng ra khỏi công ti, thẩn thờ trên con đường đông đúc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời, bước ra ngoài ánh dương mặc cho từng tia sáng rọi vào linh hồn trong suốt, nhưng dường như ánh nắng yếu ớt đó không thể đả động gì đến cô, không hề có dấu hiệu của sự tan biến hay đau đớn nào, chỉ đành bỏ cuộc.
Cô cứ vậy bước đi nhưng chân không chạm đất, mặc cho dòng người đi xuyên qua linh hồn cô, mặc cho những bông tuyết lạnh lẽo cứ rơi không ngừng, thậm chí cô còn không thể phận biệt được đâu là tuyết đâu là linh hồn của cô, vì chiếc váy màu trắng của cô đã hòà lẫn vào trong con đường tuyết trắng xoá, chỉ có cảm giác lạnh lẽo và lạnh lẽo.
Cô cũng không hiểu bản thân lại như vậy, rõ ràng cô muốn anh hạnh phúc nhưng lại không có đủ can đảm để nhìn anh bên cạnh người phụ nữ khác. Thì ra cô vẫn cảm thấy tủi thân, vẫn cảm thấy đố kị, cô quả thật rất xấu xa, có phải vậy không?
Trong lúc đó, tại văn phòng, khi Âu Nhã đến gần anh hơn, muốn hôn vào môi anh, anh đẩy dứt khoác đẩy cô ta ra:
"Xem ra cô rất vui khi nghe tin Thất Noãn chết nhỉ?"
Cô ta bất ngờ với phản ứng của anh, sau đó lại tỏ ra thẹn thùng, bờ môi mím lại trông vô cùng uất ức: "Em...
không phải vậy. Em cũng rất buồn khi nghe tin này, em không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Chỉ là... chỉ là em quá yêu anh, quá muốn cùng anh ở bên nhau nên là... nên là có chút không kiềm chế được."
"Vậy sao?" Anh trầm giọng, cảm thấy thực nực cười, nực cười vì trước đây không hiểu sao anh lại không nhìn ra được con người thật của cô ta, giả tạo, đáng ghét và ích kỷ, cô ta là loại người chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ cần bản thân không bị kéo vào vũng bùn lầy, những người khác có ra sao cô ta cũng mặc kệ. Không giống như Thất Noãn, cô luôn nghĩ cho người khác, cô tốt bụng, hiểu chuyện, chưa từng tổn thương bất kì ai, một người tốt như vậy nhưng anh lại không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy cô ta.
Âu Nhã: "Tống Ngạo, em đã chờ đợi anh ba năm rồi, ba năm nay em luôn nhẫn nhịn, vì anh mà sống trong bóng tối, vì anh mà chịu thiệt thòi. Không lẽ anh bắt em phải tiếp tục chờ đợi sao?"
"Nghe cô nói vậy thì tôi đã hiểu rồi, cô cảm thấy bản thân mình chịu thiệt thòi, cô cảm thấy không đáng, vì vậy cô nên cô phản bội tôi, muốn tìm một kẻ khác chống lưng cho cô?!" Anh tức giận quăng vào mặt cô một những tấm hình mà anh cho người điều tra, cô đi cùng ai đến khách sạn, ngủ cùng ai, câu dẫn ai đều được người của anh chụp lại làm bằng chứng, còn có cả bức ảnh cô đến bệnh viện để phá thai được lấy ra từ camera cũng nằm ở đây.
Cô ta kinh ngạc, trong nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, giải thích như thế nào, chỉ còn cách khóc lóc, cô ta nắm lấy tay anh: "Tống Ngạo, em..."
Cô ta còn chưa kịp nói gì thì anh đã hất tay cô ra ra, khiến cô ta ngã xuống sàn: "Đừng chạm vào người tôi. Bẩn!"
"Tống Ngạo, em thật sự yêu anh, nếu không phải bị ép thì em cũng không muốn làm vậy đâu, là bọn họ uy hiếp em, anh tin em lần này đi mà." Cô ta khóc lóc van xin, cô ta không muốn để vuột mất anh, bởi vì anh là là người thừa kế Tống thị trong tương lai, chỉ còn một bước nữa thôi cô ta đã có thể từ chim sẻ hóá thành phượng hoàng rồi, sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Tống Ngạo cười lạnh: "Là bọn họ ép cô lên giường cùng bọn họ hay là cô tự nguyện dạng chân ra để đổi lấy hư danh, tôi làm sao biết được chứ? Cũng may là tôi chưa từng động vào cô, nếu không cái thai đó chắc cô đã đổ lên đầu của tôi rồi nhỉ?"
"Tống Ngạo, anh thay đổi rồi, là vì cái chết của Thất Noãn khiến anh đau lòng, khiến anh hối hận sao? Lúc nãy đến đây tôi nghe nhân viên của anh nói anh bị điên tôi còn không tin, bây giờ xem ra... anh thật sự không còn tỉnh táo nữa rồi." Cô ta từ sợ hãi trở nên tức giận, miệng gào thét vì không cam tâm.
Tống Ngạo nhếch môi đầy khinh bỉ, đến liếc nhìn thôi cũng cảm thấy ghê tởm: "Đúng vậy, vì tôi bị điên nên mới từng có tình cảm với loại người rắn độc như cô. Còn bây giờ... tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết."
Nói xong, anh gọi bảo vệ vào đưa cô ta ra ngoài.
"Rẩm!"
Cánh cửa đóng sập lại, anh mệt mỏi ngã lưng trên sofa, sau đó không hiểu sao lại vô thức cười thành tiếng: "Định nghĩa của tình yêu rốt cuộc là gì? Thế nào mới gọi là yêu thật lòng đây?"
Có nhiều người thường mượn danh nghĩa của tình yêu để che đậy lòng tham và sự mưu mô, toan tính của bản thân, nhưng có vài người lại mượn danh nghĩa của tình yêu để tạo ra một vỏ bọc hạnh phúc, tự mình chìm đắm trong niềm vui giả tạo.
Mà người đó chính là Thất Noãn, biết rõ là không có kết quả nhưng cô vẫn cố vun đắp cho tình yêu đó, cô mượn danh nghĩa yêu anh để để vượt qua nỗi đau mất người thân, cô mượn danh nghĩa yêu anh để yêu anh nhiều hơn nữa, cô mượn danh nghĩa yêu anh cũng chỉ vì muốn đến gần anh hơn một chút.
Cái mà anh cho là thật lại là giả, cái mà anh cho là giả lại là thật.
Yêu ấy à? Không thể dùng lí trí để nhìn nhận mà chỉ có thể cảm nhận bằng cả trái tim, chân thành đối đãi. Chỉ khi đó ta mới thật sự phát hiện ra, lí trí không thể nào phân tích được tình yêu.