Tống Ngạo gần như đã quen với việc có linh hồn của cô bên cạnh và xem đó là một việc đương nhiên, tuy ban ngày anh không thể nhìn thấy cô nhưng anh biết rằng cô vẫn ở đó, thỉnh thoảng còn nói chuyện với cô một cách vô tri như đang nói chuyện với chính bản thân mình. Anh hỏi cô trả lời nhưng anh lại không thể nghe thấy lời cô nói, cảm giác gần trong gang tấc nhưng lại cách nhau rất xa, vì giữa hai người vốn dĩ đã có một vách ngăn vô hình không thể nào xoá bỏ.
Nhưng cho dù là vậy, anh cũng không quan tâm, anh cũng chưa từng thừa nhận việc cô đã chết. Việc mà anh mong chờ nhất hằng ngày là đợi đến khi trời tối, được nhìn thấy cô, nghe thấy giọng nói của cô, trân trọng từng phút từng giây được sống trong bình yên. Nhiều lúc anh còn thức trắng đêm để cùng cô ngồi trên sofa xem phim, đọc sách, tuy không thể chạm nhau cũng không biết nên nói gì nhưng chỉ vậy thôi anh cũng thấy vui sướng.
Cơ mà, anh là người, cô là ma, ma không cần ngủ nhưng người thì không thể chịu nổi việc thức thâu đêm suốt sáng, sau đó còn phải làm việc, vậy nên chỉ mới trôi qua một tuần mà anh đã tiều tụy trong thấy rõ.
Chỉ là anh chưa từng bày tỏ lòng mình với cô nên cô hoàn toàn không biết anh đang muốn làm gì, tại sao lại như vậy. Cô chỉ biết, anh khác trước rất nhiều, ôn nhu, dịu dàng, không xa cách lạnh lùng như lúc cô còn sống. Nói sao nhỉ? Không lẽ anh đang muốn bù đắp cho cô, thương hại cô? Hay là vì anh cãi nhau với Âu Nhã rồi nên mới cảm thấy cô đơn, mới tìm đến một hồn ma như cô để nói chuyện?
Nhưng cho dù là vì lí do gì thì cô vẫn rất biết ơn anh vì đã không ghét bỏ cô nữa, còn cùng cô nói chuyện, cùng cô xem phim, đọc sách, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thôi mà dường như cô đã gần thực hiện hết những mong ước của mình trước kia không làm được.
Thế nhưng, cô không thể để anh tiếp tục như vậy, anh và cô vốn dĩ đã không còn ở cùng một thế giới, cô không muốn vì thỏả mãn bản thân mà gây ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, tham lam đến cạnh anh thêm một lần nữa.
Thất Noãn thẫn thờ lơ lửng trên không trung: "Cũng đã một tháng rồi, tại sao mình vẫn chưa có dấu hiệu biến mất?" Cô không muốn là nên vui hay nên buồn, cô chỉ cảm thấy... đây không còn là thế giới thuộc về cô nữa, đáng lẽ cô đã sớm rời đi từ lâu rồi mới phải nhưng cô lại không biết đường đi xuống âm tàu địa phủ.
Bên ngoài gió lồng lộng, tuyết bay trắng xoá khắp nơi khiến cho lòng người cũng cảm thấy lạnh lẽo hơn. Tống Ngạo để công việc sang một bên, mệt mỏi dựa vào ghế, cất giọng trầm thấp: "Thất Noãn, tôi muốn chạm vào cô, tại sao lại không thể chứ?"
Cô sững sờ nhìn anh một lúc sau đó cười khẽ, nhẹ giọng trả lời mặc dù anh không thể nghe thấy vì bây giờ là buổi sáng: "Thật ra sau khi chết, em chợt nhận ra một điều, không nên cưỡng cầu những điều không có kết quả. Vì vậy anh đừng học theo em, ngu ngốc theo đuổi một vì sao, suy tâm vọng tưởng là một ngày nào đó mình có thể chạm vào ánh sáng huyền diệu đó, nhưng không ngờ... em dùng cả cuộc đời chỉ đánh đối được một tia sáng đã vụt tắt.
Nếu nói là không đáng thì cũng không đúng mà nói rất đáng cũng không sai, bởi vì... vốn dĩ mãi mãi cũng không thể nói rõ được đó là gì, chỉ có thể nói, đó là lựa chọn của mỗi người."
Cô đặt bàn tay trong suốt của mình ấp lên mu bàn yay anh, vờ như có thể chạm vào được: "Như vậy đã là tốt lắm rồi, em không đòi hỏi gì thêm nữa đâu. Thật đó! Vậy nên... anh đừng cố đi tìm câu trả lời để làm gì, em chỉ cần anh sống khoẻ mạnh, sau đó lập gia đình, có con, sống một cuộc đời hạnh phúc. Như vậy thì em mới yên tâm mà rời đi, không còn vướng bận nữa."
Tống Ngạo có linh cảm như cô đang ở rất gần mình, anh nói: "Tôi không muốn chúng ta cứ mãi như này, tôi không muốn bị coi là một kẻ điên loạn, đầu óc có vấn đề, tôi muốn mói cho bọn họ biết cô vẫn còn sống, cô vẫn ở
ben canh toi. Toi muon..."
"Cạch!"
Tống Ngạo còn chưa nói xong, tiếng mở cửa đã vang lên, người đến là... Âu Nhã.