Màn đêm bắt đầu xuất hiện nhưng trong văn phòng vẫn trống vắng, không nhìn thấy linh hồn của người phụ nữ nhỉ bé đó hiện ra. Trong lòng Tống Ngạo lo lắng, anh cất tiếng gọi tên cô: "Thất Noãn, em đâu rồi? Đừng chơi trò trốn tìm với tôi có được không?"
Không hề có tiếng trả lời, Tống Ngạo đi tìm cô khắp nơi những vẫn không thấy dáng dấp của cô.
Đầu óc anh rối bời, nhanh chóng cầm lấy chiếc áo vest sau đó rời khỏi Tống thị, anh như moitj kẻ điên dại, phóng xe bạt mạng trở về nhà, trên đường trở về anh luôn lẩm bẩm một câu: "Hãy đợi tôi, đừng rời đi!"
Ngay lúc này anh mới biết như thế nào là sự hãi, anh sợ cô sẽ thật sự biến mất, sợ sau này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, anh sợ... cả quãng đời còn lại của anh sẽ phải sống trong cô độc, mãi mãi cũng không bao giờ tìm được người phụ nữ yêu anh gióing như cô, mà anh... sợ rằng cũng không thể yêu thêm ai khác, bởi vì... trái tim anh đã bị cô chiếm chỗ, ngay cả lí trí cũng chỉ có hình bóng của cô.
Việc đợi đến trời tối mới có thể gặp cô đó đã là một một cực hình, vì vậy... anh không muốn cô tan biến, nếu như cô không còn xuất hiện, anh cũng không biết khi đó mình sẽ ra sao nữa.
Vừa về đến nơi Tống Ngạo đã gấp gáp lao vào trong, anh còn định lên phòng tìm cô, cho dù có lục tung mọi ngóc ngách cũng phải tìm ra linh hồn nhỏ là cô.
Nhưng không ngờ khung cảnh này lại quen thuộc đến vậy, cô vẫn luôn ngồi ở sofa trong phòng khách chờ anh như trước kia.
Chỉ là lúc còn sống, cô chưa bao giờ đợi được anh trở về, còn bây giờ... cô đợi được rồi, là chính anh muốn gặp cô.
Tống Ngạo thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôn nhu nở nụ cười với cô, bước đến ngồi cạnh cô: "Có phải em đã nhìn thấy hết rồi không? Ghen rồi?"
Thất Noãn lắc đầu: "Anh vui là được."
Tổng Ngạo vui vẻ cười, mỗi lần ở bên cạnh cô đều có cảm giác bình yên đến lạ, không vướng bận đều gì, anh thản nhiên nói: "Tôi chia tay với cô ta rồi, vì vậy em không cần phải buồn bã như vậy đâu. Sau này tôi chỉ có một mình em là vợ, sẽ không để người khác cướp mất vị trí của em trong căn nhà này."
Thất Noãn bàng hoàng nhìn anh, cô không tin vào tai mình, đây là lần đầu tiên anh thừa nhận rằng cô là vợ của anh nhưng là sau khi cô chết.
"Gì chứ? Anh.."
"Sao? Em không vui hả?"
Cô nghi hoặc nhìn anh, trong lòng rối như tơ vò: "Nhưng anh yêu cô ấy đến vậy, sao lại chia tay chứ?"
"Yêu? Đúng là trước đây tôi đã từng yêu cô ta nhưng hiện tại thì không, tôi sẽ không yêu một kẻ phản bội tôi, lợi dụng tôi. Hơn nữa... trong lòng tôi sớm đã không còn chỗ cho người khác rồi, bởi vì... nó đang chứa đựng một người."
Thất Noãn cảm thấy bất ngờ trước lời nói mờ ám của anh, trong tận sâu đáy lòng cô nảy sinh ra một suy nghĩ mông lung, nhưng chỉ trong chốc lát cô đã tự mình dập tắt nó, sau đó ngoảnh mặt đi. Bởi vì... cho dù người trong lòng anh là ai cũng được nhưng không thể là cô, đừng nên là cô.
Tống Ngạo không kìm lòng được, anh vươn tay ra vờ như chạm vào gương cô: "Thất Noãn, đừng trốn tránh có được không?" Tôi thật sự..."
"Thiếu... thiếu gia, cậu đang nói chuyện với ai vậy?" Quản gia bất thình lình xuất hiện, chú ấy cảm thấy sợ hãi trước hành động của anh, đã vậy anh còn tự nói chuyện với chính bản thân mình.
Tống Ngạo vội rút tay lại, anh lạnh giọng: "Không có gì đâu, cũng đã muộn rồi, chú mau nghỉ ngơi đi."
Sau đó anh đứng dậy, cất bước đi lên lầu, nhưng ánh mắt luôn nhìn phía chiếc sofa như thể có ai ngồi ở đó.
Quản gia lạnh sống lưng, anh nhìn vào khoảng không ở sofa, lẩm bẩm: "Không lẽ thiếu gia đang nhớ đến thiếu phu nhân?"
Thất Noãn lắc đầu, trả lời câu hỏi của quản gia: "Không đâu, sao anh ấy có thể nhớ tôi được. Chắc chắn anh ấy đang đau khổ vì phải chia tay người mình yêu nên mới như vậy."
Giây tiếp theo, cô vội vàng theo anh lên lầu, cô cho rằng anh đang rất buồn nên muốn an ủi anh.
"Tống Ngạo, nếu anh thật sự không vui có thể nói ra, cho dù là khóc lóc trước mạt em cũng không sao, dù gì thì em cũng chỉ là một linh hồn, không mất mặt đâu."
"Cạch!" Tổng Ngạo đóng cửa lại, anh trầm mặc: "Em thật sự không nhìn ra dù chỉ một chút?" Anh lại nói: "Vậy tôi hỏi em, tại sao tôi lại nói muốn ở cạnh em? Tại sao tôi lại không muốn cùng em cắt đứt? Tại sao tôi lại cùng một hồn ma như em ở cùng một chỗ? Tại sao tôi lại không ghét bỏ em nữa? Tại sao tôi lại... gấp gáp muốn tìm em, sợ không thể nhìn thấy em nữa? Em thật sự không nhìn ra sao?"
Thất Noãn bất giấc lùi về sau, cô cảm thấy sợ hãi, kinh hoàng, không thể nào tin cũng không dám suy đoán:
"Tống Ngạo! Anh đang nói đùa gì vậy?"
"Không phải em luôn muốn tôi yêu em, quan tâm em, cùng tôi trở thành một cặp vợ chồng như bao cặp vợ chồng khác sao? Tại sao bây giờ em lại làm lơ những cảm xúc mà tôi dành cho em?" Anh có chút tức giận, có chút không cam tâm, trong lòng cực kì khó chịu.
"Anh... có phải anh đã uống rượu không? Một người một ma, sao có thể trở thành một cặp vợ chồng bình thường chứ?" Cô trốn tránh ánh mắt của anh môi mím chặt.
Tống Ngạo dứt khoát nói: "Có gì mà không được? Tôi không để tâm đến thì em lo lắng cái gì chứ?"
Linh hồn cô run run, một giọt nước mắt trong suốt vì xúc động mà rơi xuống: "Tống Ngạo, đây không phải là tình yêu, đây là thương hại, là đau đớn. Có phải vì anh cảm thấy có lỗi với em nên mới làm vậy không? Có phải... anh đang muốn bù đắp cho em những mất mát, những đau khổ mà trước đây em từng trải qua? Tống Ngạo, anh không cần phải dằn vặt cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi, đây vốn dĩ không phải là lỗi của anh, em không trách anh, vì vậy... xin anh đừng trêu đùa em nữa. Một oan hồn như em, không gánh nổi hậu quả đâu."
Anh rũ mắt, trong lòng bức bối, khó chịu như muốn nổ tung, anh không biết phải làm thế nào thì cô mới chịu tin tưởng anh: "Sao em biết... trong lòng anh không có em?"