Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió

Chương 14




Tối hôm đó, sau khi rời khỏi phòng họp trở về phòng làm việc của tổng giám đốc, Tống Ngạo lại tiếp tục ngồi vào bàn, xử lí những dự án trên máy tính, chuẩn bị cho một sản phẩm mới sắp sửa ra mắt.

Lúc này trợ lí của anh bước vào, cậu ấy đứng ở trước mặt anh, môi cứ mấp máy nhưng do dự không nói được gì, nét mặt lo lắng, bồn chồn, khiến người ta cảm thấy bực mình.

Tống Ngạo gõ tay xuống bàn, giọng trầm thấp không đủ kiên nhẫn: "Có việc gì thì cậu cứ nói, ấp a ấp úng như vậy là thế nào?"

Trợ lí của anh nuốt nước bọt, hắn giọng rồi mới run run trả lời: "Tổng giám đốc, lúc nãy quản gia gọi điện đến, nói, nói, thiếu phu nhân... thiếu phu nhân đi rồi."

Anh nheo mắt nhìn cậu ta rồi bật cười: "Ha! Đi? Cô ta có thể đi đâu được chứ? Nhà mẹ cô ta không còn, không lẽ cô ta đến than vãn với ba mẹ tôi?"

Cậu ta lắc đầu: "Không... không phải."

Anh lại nói: "Cứ mặc kệ cô ta đi, cô ta yêu tôi như vậy, sao có thể rời xa tôi được? Sớm muộn gì cô ta cũng tự biết tìm đường trở về cầu xin tôi cho mà xem." Anh nhếch môi đầy tự mãn, anh cho rằng cô sẽ không bao giờ dám rời xa anh, ba năm nay là vậy, sau này cũng sẽ là như vậy.

Anh cầm cây bút lên viết viết gì đó, nét mặt vẫn bình thản.

Trợ lí của anh hít vào một hơi thật sâu, dõng dạc lên tiếng như hét vào mặt anh: "Thiếu phu nhân mất rồi!"

"Tạch!"



Cây bút trên tay anh rơi xuống, khoé miệng hơi nhếch lên, không tin vào những gì mình nghe thấy, anh trầm mặc: "Gì hả? Cậu nói lại một lần nữa thử xem? Có phải cậu chán sống rồi không?"

Cậu ta lắc đầu lia lịa, sợ đến mức run cầm cập, vội vàng giải thích: "Quản gia nói sáng nay thiếu phu nhân đã ôm đồ bỏ trốn, nhưng không may lại gặp tai nạn trên đường đi, bị một chiếc xe tải mất tay lái đâm trúng, hắn ta đã bị cảnh sát bắt, nhưng... tài xế taxi tử vong tại chỗ, thiếu phu nhân... cũng trút hơi thở cuối cùng trên đường đi cấp cứu - một xác... hai mạng."

Không gian chợt im ắng đến lạ thường, Tống Ngạo lặng người, cơ thể bất động, trái tim anh kêu gào thảm thiết, rõ ràng tối qua cô vẫn còn khỏe mạnh ngay trước mắt anh, một người đang sống sờ sờ, sao có thể nói chết là chết như vậy?

Anh nghiến răng ken két, cơn thịnh nổ dâng lên như cơn núi lửa phun trào, anh lao đến nắm lấy cổ áo trợ lí, ánh mắt đỏ ngầu mang theo hơi nước: "Cậu nói dối! Sao có thể như vậy được? Hả???"

Trợ lí run sợ, cậu ta chưa từng thấy Tống Ngạo mất kiểm soát, điên rồ đến mức này: "Tổng giám đốc, anh nén đau thương."

"Đau thương cái chó gì?! Cái người đều nói bậy!!! Cậu có tin tôi lập tức tống cậu ra khỏi Tống thị không?" Anh gầm gừ, cứ như là sắp phát điên lên: "Đợi tôi trở về, cậu không xong với tôi đâu." Anh hất mạnh trợ lí sang một bên, ngay lập tức rời khỏi công ti, gấp đến mức không kịp mặc áo vest vào.

...

Tống Ngạo phóng xe bạt mạng đến bệnh viện, trên đường đi anh đã vô cùng sợ hãi, bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, anh không dám tin lời trợ lí nói là sự thật, liên tục tự nhủ với bản thân: "Sẽ không sao đâu, chắc chắn là không có chuyện gì xảy ra. Thất Noãn, nếu cô dám chết, tôi sẽ không tha cho tôi đâu!"

Không hiểu sao trong lúc này anh lại không hề có tâm trạng để tâm đến đứa nhỏ mà chỉ một lòng lo lắng cho cô, anh muốn cô phải tiếp tục sống, phải tiếp tục yêu anh, không được sự cho phép của anh, cô không có cái quyền rời xa anh, không bao giờ!

Khi anh chạy đến bệnh viện, đúng lúc, thi thể của cô đang được đẩy vào nhà xác, cơ thể gầy yếu được phủ kín bởi một tấm vải trắng lạnh lẽo. Vào khoảnh khắc có cơn gió bay ngang qua, tấm vải đã phấp phới trước mặt anh, để lộ gương mặt dính đầy máu, vốn đã không thể nhận ra một cô gái xinh đẹp, dịu dàng của ngày nào.



Sóng lưng anh lạnh toát, hai tay bắt đầu run lên, anh vội vàng siết chặt tay thành nắm đấm, trong lòng đau nhói đến mức quặn thắt, không thể thở nói, khoé mắt cay xè.

Diệp Trung Chấn chậm rãi bước đến, anh ấy thở dài, không vội lên tiếng.

Không ngờ Tống Ngạo lại bình tĩnh cất giọng: "Cô ta đúng là một cô gái đáng ghét. Không phải nói yêu tôi sao? Bây giờ lại nằm bất động ở đó, rốt cuộc cô ta muốn làm gì chứ?"

Diệp Trung Chấn kinh ngạc nhìn anh, tuy là bạn với anh lâu năm, nhưng trong thời khắc này, ngay cả anh ấy cũng không nhìn ra, rốt cuộc là anh đang có suy nghĩ gì, là đau đớn hay cảm thấy vui mừng, anh ấy không rõ, anh ấy chỉ biết... anh đang cố tỏ ra thản nhiên, đang cố lấm liếm đi nỗi khó chịu trong lòng. Dù sao thì... anh cũng đã quen cô tám năm, làm vợ chồng với nhau ba năm, nếu nói một chút lòng trắc ẩn thông thường cũng không có, chắc chắn anh là ác quỷ chứ không còn là người nữa, vì con người... ai cũng sẽ có trái tim.

Diệp Trung Chấn khẽ lên tiếng, anh ấy đưa cho Tống Ngạo một thứ gì đó: "Trên đường đến đây, y tá nói cô ấy đã luôn nắm chặt thứ này trong tay, cho đến lúc tim ngừng đập cũng không chịu buông."

Tống Ngạo trầm mặc, khi nhìn thấy thứ đó gương mặt anh xám xịt, anh có cảm giác như trái tim anh đang bị ai đó bóp nghẹt, khó lòng đứng vững.

Thứ mà cô xem như là châu báo, chính là chiếc nhẫn cưới mà ba năm trước anh đeo cho cô, một lần cô cũng chưa từng tháo nó ra.

Anh cầm lấy chiếc nhẫn, bên trên còn dính chút máu của cô, lúc này... anh mới thật sự sụp đổ, anh vội vàng dùng tay che mắt lại, kiềm nén sự cắn rứt và đau đớn ở trong lòng.

Diệp Trung Chấn không nói thêm lời nào nữa, anh ấy vỗ nhẹ vào vai anh an ủi.

Nhưng đáng tiếc... người đã không còn.