Tối hôm đó, anh đã đứng trong phòng xác rất lâu, anh cứ đứng ở đó như vậy, để cho thời gian trôi qua, để cho sự lạnh lẽo gặm nhấm từng chút một.
Thật ra Tống Ngạo chưa từng nghĩ đến sẽ có kết cục của ngày hôm nay, anh chỉ là ghét bỏ cô, không muốn nhìn thấy cô, để cô biến mất khỏi cuộc sống của anh chứ không phải trở thành một cái xác, rời khỏi thế gian này mãi mãi.
Hơn nữa trong người cô còn đang mang thai đứa con của anh, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, anh nhất định sẽ không để cô phải cô đơn một mình, sẽ cùng cô làm những điều mà cô muốn.
Nhưng mọi việc còn chưa kịp thực hiện, cô đã vội vàng muốn bỏ đi, chạy trốn khỏi anh. Bây giờ thì hay rồi, cô đã có thể tự do, anh cũng không cần phải phiền lòng vì cuộc hôn nhân gượng ép này nữa.
Chỉ là... tại sao tim anh lại đau đến vậy? Tại sao trong lòng lại cảm thấy trống vắng như mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng? Có phải là anh điên rồi không? Sao anh có thể vì cô mà đau lòng, vì cô mà tâm can rối bời, tinh thần trượt xuống vực sâu không đáy? Đáng lẽ anh nên vui mừng mới đúng, không phải sao?
Tống Ngạo đột nhiên mỉm cười trước thi thể của cô, không khác gì một kẻ tâm thần, anh trầm giọng, nét mặt vẫn thản nhiên như không: "Thất Noãn, cô đã thấy hậu quả của việc rời xa tôi chưa? Sao cô lại ngu ngốc đến như vậy? Hửm? Bây giờ cô chết rồi, không còn ai cản trở tôi đến bên cạnh Âu Nhã nữa, cô đã hối hận chưa? Nếu cảm thấy hối hận, cảm thấy không cam lòng thì cô mau tỉnh lại đi, chỉ cần cô tỉnh lại, tôi sẽ không truy cứu cũng không hỏi tội cô, sẽ để cô bình bình an an sinh đứa bé ra, có được không?"
Anh chờ mãi chờ mãi cũng không có lời hồi âm, chỉ có không gian tĩnh lặng và tối tăm đang bao trùm lấy anh. Xem ra... cô thật sự giận rồi, không muốn trở về với anh nữa.
...
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tống Ngạo đã mệt mỏi trở về nhà. Không ngờ ba mẹ anh cũng đã biết chuyện, họ đến tìm anh, mẹ anh đã khóc đến sưng cả hai mắt, ba anh cũng nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng.
Anh không nói gì, nhìn lướt sang hai người họ rồi chậm rãi bước lên lầu, tuy trông anh vẫn rất bình tĩnh và điềm nhiên nhưng lại rất khác thường.
"Tống Ngạo! Con đứng lại đó cho mẹ!" Mẹ anh bước đến muốn kéo anh trở lại, cùng anh nói chuyện, nhưng ba anh đã kịp thời ngăn lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cũng đã khuya lắm rồi, hay chúng ta trở về trước đi, có ở lại đây cũng vô ích. Cứ để cho để yên tĩnh, tự mình suy nghĩ đi."
Mẹ anh nghẹn ngào: "Được, tốt nhất là để nó nhận ra cái sai của mình. Thất Noãn tốt như vậy lại bị nó hại thành ra như này. Sao tôi lại sinh ra một đứa con vô tâm vô phế, không bằng cả loài soái như vậy chứ?"
...
Tống Ngạo vốn không để tâm đến ba mẹ anh, anh như hoá thành một kẻ câm, một kẻ điếc, giả vờ tĩnh lặng trước những lời trách móc, cay nghiệt xung quanh. Anh muốn thuyết phục bản thân mình rằng anh không đau cũng không buồn, chỉ là có chút thương cảm mà thôi, chắc chắn là như vậy.
Nhưng trong đêm tối, khi những suy nghĩ mông lung bắt đầu tràn về thì anh lại không ngăn được bản thân cảm thấy khó chịu, trong lòng trống rỗng.
Anh bước đến trước cửa phòng cô, do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở cửa bước vào.
Khi ánh đèn sáng chói mắt được bật lên, anh chợt cảm thấy hụt hẫng, nhớ lúc trước mỗi lần trở về đều có cô chờ đợi anh, chỉ cần anh bước vào căn phòng này đều nhìn thấy cô ngồi ở đó, ngờ nghệch nhìn anh, thỉnh thoảng còn hỏi anh có đói không, cô sẽ nấu mì cho anh.
Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ còn lại một chút mùi hương ngọt ngào khiến lòng anh vươn vấn, hoài niệm nhớ lại chuyện xưa.
Tống Ngạo bước vào trong, anh ngồi xuống giường, mân mê tấm ga giường có hương anh đào của cô, ánh mắt như xa như gần, không hiểu sao khoé miệng lại nhếch lên mỉm cười.
Anh lại đi đến tủ quần áo của cô, mở tủ ra, bên trong vẫn còn vài bộ đồ mà lúc bỏ đi cô không mang theo, anh dịu dàng chạm vào chiếc váy màu trắng thanh khiết, sau đó lưu luyến đóng lại.
Đúng lúc, quản gia đi ngang qua phòng cô, chú ấy mạo muội đi vào trong, bất mãn lên tiếng: "Thiếu gia... bây giờ cậu mới nghĩ cho thiếu phu nhân, mới cảm thấy đau lòng, có phải là muộn quá rồi không?"
Anh lạnh giọng: "Là do cô ta muốn bỏ đi, có thể trách tôi được sao? Cô ta bị như vậy, cũng là đáng đời lắm."
Quản gia lắc đầu, chú ấy biết rõ anh đang muốn che giấu suy nghĩ của mình, nên cũng không muốn nói thêm, chú ấy bước đến kéo ngăn tủ ở đầu giường cô ta, bên trong có một tấm ảnh và một tờ giấy.
"Sau khi phát hiện ra thiếu phu nhân mất tích, người hầu đã tìm thấy được thứ này, có lẽ thiếu phu nhân đã thật sự tuyệt vọng, một lòng muốn từ bỏ." Quản gia cung kính cúi đầu: "Thiếu gia từ từ xem." Sau đó rời khỏi phòng.
Tống Ngạo cầm tấm ảnh cưới và tờ li hôn trên tay, không hiểu vì sao lại bật cười thành tiếng, cười nhưng lại khó coi hơn khóc.
"Từ khi nào mà cô lại dễ dàng buông bỏ như vậy chứ? Cô vậy mà lại... muốn thành toàn cho tôi và Âu Nhã? Đến khi chết vẫn muốn giả vờ tốt bụng."
Anh ngả lưng trên sofa, vốn định hút một điếu thuốc nhưng lại sợ căn phòng bị ám mùi, đến một chút mùi hương còn sót lại cũng không còn nên anh đã vội cất điếu thuốc vào.
Anh thở dài, đôi mắt nhắm nghiền, mặc cho tiếng đồng tích tắc liên hồi vang lên: "Cô đúng là một cô gái ngốc! Tôi có gì đáng để cho cô yêu chứ?"