Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió

Chương 13




Tối hôm đó Tống Ngạo trở về biệt thự rất muộn, tâm trạng không tốt nên có chút mệt mỏi.

"Cô ấy sao rồi?" Anh hỏi quản gia, giọng trầm thấp không nhìn ra được điều gì kì lạ.

Quản gia lắc đầu: "Trông thiếu phu nhân không được khoẻ cho lắm, khó khăn lắm mới ăn được một ít, sau đó lại trở về phòng."

"Tạm thời... không cần phải bỏ cái thai, cho dù sinh ra cũng không sao, biết đâu đây cũng là một điều tốt, ba mẹ cũng không suốt ngày than thở nữa." Anh nói xong thì bước lên lầu, giả vờ như không bận tâm nhưng thật ra trong lòng chất chứa phiền muộn, không hiểu là bản thân đang nghĩ gì mà lại đưa ra quyết định như vậy. Anh chỉ cảm thấy, có một đứa con cũng không tồi.

Tống Ngạo trở về phòng làm việc, sau đó bước vào phòng tắm, để cơ thể đứng dưới vòi nước lạnh lẽo, điều chỉnh lại tâm trạng.

Sau khi tắm xong anh đã trầm mặc đứng bên cửa sổ một lúc, hút một điếu thuốc, uống một ngụm rượu chua chát, cay đắng, cảm giác như bản thân đang phiêu diêu ở nơi nào, dường như không còn là chính mình.

Dường như từ tối qua anh đã luôn như vậy, không có cách nào thoát ra khỏi suy tư, cái tát của cô như đã khiến anh thức tỉnh và nhận ra một điều, từ trước đến nay anh đã quá vô tâm với cô. Đúng là anh ghét bỏ cô, cực kì căm hận cô vì đã xen vào mối quan hệ giữa anh và Âu Nhã, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh quả thật rất quá đáng. Như cô nói, ngoài việc của 7 năm trước ra và việc cùng anh kết hôn, đúng là cô chưa từng làm gì có lỗi với anh cả, cũng chưa từng kể tội anh với mẹ. Cô luôn như vậy, luôn nhẫn nhịn, luôn nuốt uất ức vào trong, chưa từng gây rối, chưa từng làm loạn.

Anh nhớ có một lần cô muốn cùng anh đón sinh nhật nên đã tìm cách thuyết phục anh rất lâu, nhưng đó lại là sinh nhật của anh. Sau đó cô còn chuẩn bị một chiếc bánh kem do tự tay cô làm, nhưng vì anh chán ghét cô, cảm thấy cô phiền phức nên đã tự tay hủy đi chiếc bánh kem đó còn cáu gắt với cô, nói những lời làm tổn thương cô. Cũng vì vậy mà cô không bao giờ làm phiền đến anh nữa, cũng không dám chọc giận anh, tất cả là do anh giận cá chém thớt, nhìn thấy cô là chướng mắt, nhạo bán cô như là một thú vui của bản thân, còn cho rằng đó là điều đương nhiên.

Nhưng cô ngu ngốc hơn anh nghĩ, cô thậm chí không tức giận mà sau đó còn quan tâm đến anh, làm cơm trưa rồi đưa cho quản gia, nói là quản gia chuẩn bị, nhưng sao anh không biết được chứ, tấm lòng của cô dành cho anh đều bị anh vứt vào thùng rác.

Anh cười khẽ, nếu muốn trách chỉ có thể trách cô quá chân thành, sao cô có thể dễ dàng trao trọn trái tim cho người khác như vậy, ít ra cũng phải giữ lại cho mình một cái gì đó chứ. Đúng là khờ khạo!

Tống Ngạo đặt ly rượu đã uống được một nửa xuống, sau đó anh rời khỏi phòng làm việc, lén lút đi vào phòng của cô.

Anh đứng cạnh giường của cô, không nói cũng không làm gì, chỉ nhìn cô như vậy, nhìn rất lâu.



Chợt, anh vươn tay ra vuốt ve mái tóc cô, nhưng chỉ trong giây lát anh đã giật mình bừng tỉnh, vội vàng rút tay lại, xoay người bỏ đi.

"Cạch!"

Khi cánh cửa đóng lại, Thất Noãn cũng mở mắt, đôi mắt mờ mịt như một cái xác không hồn, cô vốn chưa ngủ, nói đúng hơn là không thể ngủ yên giấc, từ lúc anh nói muốn bỏ đứa bé cô đã chết lặng, trái tim như ngừng đập, mỗi lần nhắm mắt lại cô đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy đứa bé không còn, mơ thấy quỷ dữ cướp đứa bé ra khỏi vòng tay cô, khắp người đều là máu, là máu của đứa bé. Vì vậy cô không dám ngủ nữa, cô sợ khi tỉnh dậy thì giấc mơ sẽ biến thành sự thật.

"Tống Ngạo, em sẽ không để anh cướp con của em đi đâu, anh không cần nhưng em cần, cứ xem như là nó không phải con của anh đi, cứ xem như... chúng ta chưa từng là gì của nhau."

...

Ngày hôm sau Tống Ngạo đã đến công ty từ rất sớm, quản gia nghe nói hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng, có lẽ tối nay lại về trễ.

Tinh thần của cô có vẻ tốt hơn hôm qua, còn ăn sáng rất ngon miệng, quản gia thấy vậy nên nói: "Thiếu phu nhân, lát nữa chúng ta cùng đi khám thai có được không? Phải đảm bảo thai nhi khoẻ mạnh mới được nha."

Khi quản hua vừa dứt lời, cái thìa trên tay cô đã rơi xuống, cô không biết chuyện Tống Ngạo đã đổi ý nên nghĩ rằng quản gia đang lừa cô để phá bỏ đứa bé.

Thất Noãn không nói gì, ăn xong cô nhanh chóng trở lên lầu, cô lấy vài bộ quần áo bỏ vào một cái túi nhỏ, lấy thêm vài thứ cần thiết, và mấy món đồ có giá trị của bản thân.

Khi mở hộc tủ ra muốn tìm đồ, cô đã vô tình nhìn thấy tấm ảnh cưới, trong lòng có chút chua xót, cô không để tâm đến nó nữa mà cầm lấy tờ giấy bên cạnh, là đơn li hôn. Thật ra cô biết rõ sớm muộn gì cũng có ngày này, chỉ là cô quá cố chấp, muốn để anh từ từ chấp nhận tình cảm của cô, nhưng bây giờ rơi vào đường cùng, trái tim vỡ vụn, không còn gì để hy vọng hay lưu luyến nữa nên cô mới bắt buộc phải từ bỏ, cắt bỏ thân cây đã héo úa, còn gốc rễ... Thất Noãn bật cười, cô đặt lại tờ giấy li hôn với chữ ký rõ ràng vào hộc tủ.

Tiếp đó, cô ôm lấy chiếc túi nhỏ lén lút đi xuống lầu, thừa lúc không ai để ý cô đã vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, gấp đến mức không kịp mang giày, chỉ sợ có người phát hiện ra.

Hỏi cô muốn làm gì à? Cô muốn bỏ trốn, cô không thể để con của mình xảy ra chuyện gì được, trước khi mọi chuyện quá muộn, cô chỉ còn cách rời khỏi đây, tối qua cô cũng đã nghĩ kĩ, chỉ có rời đi, không làm phiền đến anh nữa, để anh có thể hạnh phúc bên người mình yêu thì anh mới có thể tha cho cô.

Chỉ là, cô thành toàn cho bọn họ thì ai sẽ là người thành toàn cho cô? Đã không quan trọng nữa rồi, thứ cô cần lúc này chỉ là một chốn bình yên, bảo vệ cho đứa bé thật an toàn, chỉ như vậy thôi, là đủ rồi.



Thất Noãn chạy ra khỏi biệt thự, được một quãng đường thì có một chiếc taxi chạy đến, cô bắt xe taxi rồi lên xe, chỉ cần lên xe là có thể thoát thân rồi.

"Cô gái, cô muốn đi đâu?" Bác tài xế hỏi.

Cô suy nghĩ vài giây: "Chú có biết ở đâu cho thuê phòng trọ không ạ? Rẻ một chút."

"Có thì có, nhưng rẻ thì chỗ ở không được thoải mái đâu, có lẽ sẽ cũ kĩ, sập sệ một chút, một cô gái nhỏ như cô, sợ là không ổn cho lắm." Bác tài xế khó xử nói.

Cô lắc đầu: "Không sao đâu ạ, chú cứ đưa con đến đó đi."

"Vậy được." Vừa dứt lời bác tài xế đã khởi động máy, cho xe chạy.

Mười phút sau, khi Thất Noãn vẫn đang thất thần nhìn ra bên ngoài cửa xe, đột nhiên, phía trước có một chiếc xe tải chạy ngược chiều lau đến, bác tài xế hốt hoảng, mặt mày tái xanh.

Thất Noãn sợ hãi, một tay bấu chặt vào dây an toàn, một tay ôm lấy bụng, đôi mắt hiện lên sự kinh hoàng, trong đầu cô hiện lên một dòng suy nghĩ: Không được, con của mình!

Khi chú ấy bất lực hét lên: "Mẹ kiếp!" Thì cũng là lúc...

"Rầm!"

Máu chảy thành dòng, đỏ tươi, đau quá, con... của tôi, ai đó làm ơn cứu con của tôi!

Tối quá, lạnh quá, thật lạnh, sao lại lạnh đến vậy, tôi sợ lắm, rất sợ, làm ơn... đưa tôi ra khỏi nơi tối tăm này, làm ơn đi! Tống Ngạo! Anh có ở đó không? Đừng bỏ mặc em!