Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 28: Có phụ nữ bên ngoài (H)




Nhạc Ninh nói rồi liền cắn lấy tai chú, tay lại luồng vào trong áo sờ những cơ ngực săn chắc kia. Phó Bắc Đình cười một cách thoải mãn, tay bóp lấy cặp đào tròn căng kia:

Em đang câu dẫn chú sao?Có sao? Em đâu biết... (2)Chàng trai khẽ lém môi nhìn người đàn ông rồi cúi xuống hôn, mút lấy cổ. Cậu cũng muốn để lại dấu ấn tình yêu của cả hai nhưng rồi nhóc con này đúng thật là vụng về. Loay hoay một lúc cũng chẳng được gì chỉ khiến cho Phó Bắc Đình bật cười.

Cậu ngượng ngùng rồi giận dỗi không thôi mà đánh vào lồng ngực của con người kia. Chàng trai phùng má, bĩu môi, khoe mắt còn hơi ươn ướt:

- Để em đi tập với người khác cho chuyên nghiệp rồi mới về làm với chú... không để chú phải cười em nữa... (2

Cái dáng vẻ này của cậu đúng là quá thách thức người khác rồi. Bàn tay lớn kia chẳng dịu dàng chút nào nữa mà bóp mạnh cặp đào quá cỡ kia:

- Em dám! Để chú dạy cho em...

Anh liền dùng môi tấn công lấy cổ của cậu, vừa thực hành vừa nói lý thuyết. Nhóc con ấy thế mà vô cùng chăm chú nghe theo nhưng chưa bao lâu đã thật sự bị cuốn vào mà dần mất đi lí trí.

- Cho em thử ở trên đi

Một câu nói đột nhiên được bộc phát từ khuôn miệng xinh xắn ấy, chú không khỏi bất ngờ nhưng kèm theo đó là một nụ cười ma mãnh.

Chiếc xe đậu ở lề đường run lắc không ngừng, người bên trong cũng vận động không ngừng nghỉ. Cậu thật sự đã ở trên nhưng lại chẳng còn tí sức nào nữa mà nhún:

- Um... em mệt... ứ... đây đâu phải ở trên mà em muốn... ớ...

Người đàn ông liền giữ lấy hai bên hông của chàng trai mà hỗ trợ. Cậu thì lại cứ thở gấp, mồ hôi đã ướt đẫm chảy từ mặt xuống cổ. Nhìn Nhạc Ninh như thế lại càng làm anh thích thú hơn bao giờ:

- Em nghĩ mình đủ khả năng lật chú sao? Ngoan ngoãn tận hưởng vị trí của mình đi bé con (1

***

Nhạc Ninh lờ mờ mở mắt ra, giờ chỉ còn một mình cậu nằm trên cái giường rộng ấy. Một thân thể nhỏ lăn qua lăn lại trên giường tìm kiếm hơi ấm nhưng chẳng còn ai.

- Chú ơi... chú đâu rồi?



Không gian yên lặng một cách lạnh lùng đã trả lời tiếng kêu gọi của chàng trai. Nhạc Ninh khó chịu một tay chống xuống giường, một tay giữ ở eo rồi cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh:

- Ông chú khốn nạn... chơi rồi bỏ vậy à! (1

Vừa mắng xong thì một tờ giấy note màu vàng ở gối bên cạnh đã thu hút sự chú ý. Cậu chán ghét cầm lấy nó để xem:

Thấy em ngủ ngon nên chú không nỡ đánh thức. Chú có chuẩn bị bữa sáng cho em rồi, nhớ ăn. Yêu Cục bột mềm của chú!

Đọc xong thì biểu cảm khó chịu kia cũng thu lại đôi phần. Nhạc Ninh mặc bộ đồ ngủ thoải mái đi xuống tầng thì đã thấy Nhạc Phó Chi ngồi xem laptop ở sofa phòng khách.

Cái dáng vẻ đó thật giống chú ấy quá rồi!

Con xem gì đó Bánh Bao?Con coi tin tức chút thôi ba! Ba ăn sáng đi ạ, ba lớn từ tối đến sáng cứ lo ba đói thôi!Nhạc Ninh cũng chỉ cười hờ với tên nhóc con đó, cậu vừa ngồi xuống bàn ăn thì con trai lại đi đến nhìn chầm chẩm:

Tối qua hai ba lén con ăn gì ngon phải không?Con nói gì vậy? Hai ba có ăn gì đâuCứ nghĩ là con trai nói linh tinh nên cậu vẫn bình thản như không mà gấp đồ ăn còn Nhạc Phó Chi vẫn hầm hực không thôi:

- Nguyên văn đêm qua ba lớn nói là "Em mới ăn một chút đã no rồi sao? Phải ăn nhiều mới mau lớn..." (

Lời Nhạc Phó Chi chưa hết thì Nhạc Ninh đã ho sặc sụa phun đồ trong miệng đang ăn ra ngoài. Con trai đang đứng trước mặt cũng hứng lấy một phần đó:

Ba chơi bẩn quá!Con đừng linh tinh nữa, để ba ăn còn đi làmKhông biết từ khi nào mà tai cậu lại đỏ lên, đồ ăn vào miệng cũng bị nghiền nát một cách mạnh bạo. Chú hay lắm!

Để cho con trai nghe thấy cái gì không biết nữa.

Tối qua đã dặn đừng nói, ở ngoài sẽ có người nghe nhưng không chịu. Cứ thích làm theo ý mình thôi!

Thứ ông chú già mà không có tí nết nào!

Đến gần giờ trưa Nhạc Ninh mới chuẩn bị rời khỏi nhà cùng con trai. Cậu ngồi vào xe cùng với hộp cơm đã làm một cách tỉ mỉ, con trai ngồi ở ghế phụ cũng không khỏi tò mò:



Ba đem cơm cho ba lớn hở?Ba còn có thể đem cho ai ngoài ba lớn con nữaTing ting

Đang chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại lại vang lên âm thanh của tin nhắn đến. Lại là tin nhắn của Phó Bắc Đình gửi đến:

Trưa chồng bận việc không đến ăn cùng em và con được. Em nhớ ăn đúng giờ và ăn nhiều cho no chứ cũng không đủ sức để để lật chồng đâu.Yêu em bé của chồng! •

Cái tin nhắn gì đây chứ! Chú ấy thật sự là biết chọc trúng chỗ khó chịu của mình mà!

Ném điện thoại sang một bên, cậu hít thở thật sâu. Bánh Bao ngồi kế bên chẳng dám động đậy, nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn. Nhưng cuối cùng Nhạc Ninh vẫn hào hứng lái xe đến tập đoàn NUT.

Chú bận thì em đến gặp chú! Dù sao chú cũng là chồng em, không thể bỏ mặc được.

Xe đang dừng đèn đỏ với thời gian chờ quá là lâu Nhạc Ninh không tránh khỏi đánh mắt nhìn xung quanh. Bên đường là một khách sạn khá lớn và tình cờ cậu lại thấy cô gái váy đỏ hôm qua đi vào, vốn không định để ý nhưng rồi Phó Bắc Đình lại xuất hiện bên cạnh cô.

Tinh! Tinh!

Tiếng còi xe inh ỏi không ngừng hối thúc, Nhạc Ninh buộc phải cho xe chạy khỏi đó. Con trai ngồi bên cạnh cũng đã thấy được khung cảnh ấy nên lên tiếng:

Ba lớn đi cùng cô hôm qua kia ba...Cô đó thật sự thích làm mẹ của Bánh Bao nhà ta đóThôi! Con không chịu, hai ba là đủ vui rồi.Nhạc Ninh cũng chỉ cười qua loa với nhóc con ấy, cậu không quay đầu xe lại mà vẫn chạy đến tập đoàn. Cũng tình cờ làm sao vừa xuống xe đã gặp Dữ Hinh từ ngoài đi vào:

- Anh trợ lý ơi!

Tiếng gọi của Nhạc Ninh đã thu hút sự chú ý của người kia. Anh vội vàng chạy lại chỗ của anh dâu nhà mình và cười một cách khá gượng gạo:

Chủ... chủ tịch... anh ấy...Anh làm gì ấp úng vậy? Chủ tịch nhà anh làm chuyện gì xấu hả?Dữ Hinh liền trở nên lúng túng, Nhạc Ninh thật cũng không muốn làm khó chàng trai này nên không cố hỏi nữa:

- Em biết chú ấy có việc rồi. Nhờ anh đem cơm lên cho chú ấy giúp em, em phải về làm việc rồi

Vừa đặt hộp cơm vào tay của trợ lý thì cậu đã quay đầu ngồi vào xe mà lái đi. Còn Dữ Hinh ở đây cũng không biết làm sao mà thở dài.

- Thật không hiểu nổi, chủ tịch có chồng dễ thương, đứa con ngoan ngoãn thế mà... lại ra ngoài tìm người phụ nữ khác!