Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 29: Giái thích




Đến lúc Phó Bắc Đình quay về thì cũng đã quá giờ trưa. Anh đi vào lại thấy có hộp cơm để trên bàn thì nhìn sang

Dữ Hinh:

Là anh dâu tận tay đem đến đóSao không gọi tôi về?Ai cũng biết chủ tịch ta bận nên nào dám gọi làm phiền (1)Người đàn ông cũng không muốn quan tâm đến đứa em họ nói chuyện không đâu vào đâu này nữa. Anh ngồi xuống ghế, nâng niu hộp cơm trong tay, gương mặt không giấu nổi sự vui vẻ. Vị chủ tịch cười rất tươi và rất hạnh phúc, anh liền lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhân hộp cơm ấy.

Em đến sao không gọi cho chú?Biết chú bận nên không muốn làm phiền. Em còn có việcNói rồi liền tắt máy, anh cũng chẳng hiểu sao hôm nay chồng nhỏ và trợ lý của mình lại nói chuyện giống nhau như thế!

Phó Bắc Đình tận hưởng hộp cơm đầy mùi vị ngọt ngào tình yêu ấy mà lòng lân lân, miệng cứ cười mãi.

Chắc do mình ghẹo nên em ấy giận rồi!

Đúng là đáng yêu chết mất!

Một bên thì yêu đời, sảng khoái còn một bên lại u ám, khó chịu. Nhạc Ninh cứ một mặt không vui, không buồn, không biểu cảm mà làm việc cả ngày.

Tên đàn ông thối! Lần này em sẽ giận chú thật lâu!

Tâm trạng con người không tốt thì công việc cũng không hiệu quả, Nhạc Ninh chán chường nên đã lái xe về nhà vào lúc gần chiều. Bà lúc này thì lại đang ngồi trong nhà xem phim, cũng nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu:

- Sao đấy? Lại đây với bà

Chàng trai liền ngã vào vòng tay đó của bà, bà dịu dàng xoa đầu cậu. Bánh Bao đi vào thì bà liền ra hiệu ánh mắt về phía Nhạc Ninh, nhóc con liền hiểu mà dùng khẩu hình miệng để nói với bà:

- Do ba lớn

Biết như thế thì nhân cơ hội Nhạc Ninh vẫn còn trong tay mình bà đã lấy điện thoại ra gọi cho thằng cháu Phó

Bắc Đình:



- Cho con năm phút về nhà chở bà và Nhạc Ninh đi mua sắm!

Cái chất giọng ấy thật đanh thép, cậu ngỡ ngàng mà ngồi dậy nhìn. Bà cũng tắt máy và cất điện thoại sang một

bên:

Không ai muốn đi mua đồ cùng bà lão này hết nên con đi cùng bà được không?Đương nhiên là được rồi bà nhưng bà vừa gọi cho ai vậy?Chồng con, thằng cháu không ra gì của bà đóNgười đàn ông cũng đã thật sự nhanh chóng về nhà và gia đình bốn người đã cùng nhau ngồi vào xe của anh rời đi. Không khí trong xe lúc này thật im lặng, chỉ toàn nghe tiếng động cơ mà chẳng có một tiếng nói nào.

Phó Bắc Đình lúc này dường như cũng nhận thức ra được gì rồi. Người đàn ông quyết định lên tiếng để phá võ bầu không khí này:

Sao chồng nhỏ của chú hôm nay lại đặc biệt muốn đi mua sắm vậy?Vậy phải hỏi xem hôm nay chú đặc biệt bận việc gì?Chỉ là mấy công việc nhàm chán thôi! Chú đã ăn hết cơm của em làm đó, chồng nhỏ của chú thật sự nấu ăn vô cùng ngon luôn!Nhạc Ninh khi này lại nhìn sang khuôn mặt đang yêu đời kia mà cảm thấy khó ưa vô cùng, cậu cười nhạt rồi lại nhìn ra ngoài:

Cứ tưởng mèo ra ngoài ăn mỡ mới no, mới ngonChắc do con mèo đó thích của mới, đồ bên ngoài còn chồng thì vô cùng thích ăn cơm của emMặc dù không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của chàng trai nhưng anh vẫn quyết định là dỗ ngọt cậu trước. Nhưng đó có chắc là lời ngọt ngào hay chưa thì anh không thể biết.

Vừa xuống xe thì Nhạc Ninh đã nắm lấy tay bà mà đi trước, hai người chọn đồ không ngừng còn chú và con trai đi theo sau. Bánh Bao đi đến gần mà dùng hết sức mình để nhéo chân anh. Người đàn ông đau điếng nhìn nhóc con ấy:

Sao lại nhéo ba?Vậy sao hôm nay ba lại đi cùng cái cô muốn làm mẹ con vào khách sạn hả? Con và ba nhỏ đã nhìn thấy hai người vào khách sạnNgười đàn ông cũng bàng hoàng trước điều bản thân vừa nghe được. Vị ấy vội ngồi xuống mặt đối mặt với con trai của mình để hỏi rõ mọi chuyện.

Nhóc con cũng kể chuyện xảy ra ngày hôm qua và cả chuyện hôm nay nhìn thấy cho anh nghe.

Thông tin này đã thành công khiến vị chủ tịch này chết đứng. Từng sự việc, từng lời nói, từng biểu hiện của nhạc

Ninh hôm nay đều đã có lời giải rồi.

Phó Bắc Đình đi vào trong cửa hàng quần áo tìm bóng dáng thân quen kia. Vừa định vị được thì anh liền đi lại nắm lấy bàn tay ấy:

Đi theo chúKhông...Lời chưa hết thì cậu cũng đã bị người đó kéo vào trong phòng thử đồ. Người đàn ông khí thế ép chàng trai nhỏ kia vào tường, đều đó lại càng làm cho cậu không hài lòng:

- Chú muốn gì hả?



Dáng vẻ hùng hổ kia giờ đây lại chẳng còn đâu, người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn kia. Gương mặt giờ đây lại hoá cún con đáng thương: (1

Nghe chú giải thích được không? Chú và cô gái đó là bạn, cô gái đó bị khách sạn quay clip nhạy cảm nên mới nhờ chú giúp đỡ...Em biết và tin chú không có gì với cô gái đó nhưng tại sao ngay từ đầu chú không nói rõ ràng với em như vậy?Người đàn ông muốn bước tới thì đã bị một ngón tay của chàng trai ngăn chặn và kéo, giữ khoảng cách giữa cả hai. Đôi mắt anh giờ đây lại bắt đầu rưng rưng nữa rồi: (1)

- Chú sợ em hiểu lầm chú và cô gái đó, chú cũng không muốn dính líu gì với loại phụ nữ ấy đâu... tại cha cô ta từng giúp chú nên... nên... chú... chỉ lần này... không có lần sau...

Lời nói cũng dần chẳng còn rõ ràng, vị chủ tịch ấy đã bắt đầu nghẹn ngào. Cậu cũng không nỡ mặc kệ mà kéo anh lại ôm. Tuy đã bắt đầu nức nở nhưng anh vẫn cố nói tiếp:

- Chú... xin lỗi... chú không dám... vậy nữa... đừng bỏ chú được không?...

Chính cậu giờ đây cũng thật sự hiểu, người đàn ông lớn xác này vô cùng ám ảnh với việc cậu bỏ đi năm đó. Nhạc Ninh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mượt kia:

- Chú đừng khóc nữa, chú khóc thì lòng em cũng cảm thấy khó chịu lắm! Em chỉ mong chúng ta có chuyện gì cũng nói rõ ràng và...

Chàng trai kéo anh ra khỏi cái ôm, cậu dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt kia và nhìn thẳng trong đôi mắt còn hơi ươn ướt ấy:

- Chú phải nhớ thật kỹ là em không bỏ chú đi đâu hết. Em quyết định cả đời sẽ bám lấy ông chồng đáng yêu này rồi nên chú không phải sợ nữa nha!

Bàn tay lớn kia đột nhiên đưa lên giữ lấy hai bên đầu cậu rồi dùng miệng tấn công lấy đôi môi vừa nói ra những lời ngọt ngào đấy. Nếu hai con người ấy tận hưởng không gian của riêng bản thân trong phòng thay đồ thì người bên ngoài cũng cảm thấy vui lây vì họ đã làm lành.

Bà đập tay với cháu trai như cách ăn mừng chiến thắng. Hai bà cháu cười khúc khích nhìn nhau, họ có vẻ như chỉ cần nhìn vào mắt đối phương cũng hiểu được niềm vui trong lòng của nhau.

Đến lúc Nhạc Ninh và Phó Bắc Đình đi ra khỏi phòng thử đồ thì đã không thấy bà và Bánh Bao ở đâu. Anh vừa định gọi cho bà thì lại nhận được tin nhắn:

Bà đưa Bánh Bao về nhà bà chơi rồi, con và Nhạc Ninh cứ thoải mái hâm nóng tình cảm đi. Thêm một đứa cháu nữa cho bà thì vô cùng tốt. (2)

Người đàn ông liền đưa điện thoại sang cho người con trai đang đứng bên cạnh. Anh lại dùng chất giọng trầm thấp nói khẽ vào tai cậu:

Bánh Bao một mình chắc buồn lắm!Chú thôi cái vẻ nham nhở ấy đi