Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 27: Tưởng tượng




Áng mây trắng, bầu trời trong xanh được thay thế bằng những tầng mây hồng trên nền trời cam ấm áp. Buổi trưa nắng nóng đã dịu dàng hơn vào áng chiều tà, người người qua lại trên đường phố tấp nập.

Người trong nhà hàng Victo cũng tất bật với công việc thường ngày. Nhạc Ninh vừa đi ra khỏi khu vực bếp thì đã nhận được điện thoại từ Phó Bắc Đình:

Em cũng vừa định gọi cho chú đóĐây chắc chắn là tâm linh tương thông! Chú qua đón em và con đi ăn nha!Bánh Bao được bà dẫn đi chơi rồi. Em có việc rồi nên chú ăn trước đi nha! Tầm 20 giờ là em vềAnh ngồi trên ghế đang xoay bút đầy hào hứng thì buông bút xuống, vẻ mặt không khỏi chán nản. Ánh mắt lại đặt sang sấp tài liệu bên cạnh:

Em nhớ về sớm, chồng nhớ lắm!Lại diễn trò nữa rồi, chú diễn đến nghiện rồi hả? Em xong việc sẽ về sớm, chú làm việc cũng phải nhớ nghỉ ngơi đóNói chuyện với em là có thêm năng lượng làm việc liền. Yêu em!Chàng trai cũng chỉ cười mà tắt máy, cậu cứ cầm điện thoại mà tủm tỉm mãi. Dịch Hàm bước đến khẽ vỗ vai của cậu:

Sao lại đứng cười ngốc ở đây rồi?Em vừa nói chuyện với chồng chút. Mình đi thôi, phim sắp chiếu rồi.Hai người cứ thế sánh bước cùng nhau đi ra xe, anh lịch sự mở cửa ghế phụ lái cho chàng trai ngồi vào bên trong.

Anh cũng đóng cửa lại rồi ngồi vào ghế lái.

Nhạc Ninh ngắm nhìn khung cảnh bên đường qua cửa bên cạnh, hít một hơi thật sâu, tay nắm lấy bàn tay của mình. Cậu nhìn thẳng về phía trước rồi khẽ cất lời:

Em và chú ấy làm rõ với nhau rồi. Chuyện của quá khứ là do em hiểu lầmVậy thì hạnh phúc quá rồi, chúc mừng em nha!Những câu nói lịch sự và qua loa, anh thật sự cũng không biết nên nói gì nữa. Người anh yêu đã làm lành với chồng rồi. Nhạc Ninh hơi liếc nhìn sang anh:

Thật ra... em cũng mong anh sẽ được hạnh phúc như em. Anh hãy tìm một người thật tốt để yêu nha! Em tin anh nhất định sẽ hạnh phúc như em...Em hôm nay là muốn đi xem phim lần cuối với anh sao?

- Em... em chỉ muốn anh có cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn, bên ngoài chắc chắn sẽ có người phù hợp với anh hơn em. Em cũng không muốn chú ấy phải buồn hay tổn thương nữa. 5 năm qua là em đã sai...

Bàn tay ấy siết chặt vô lăng, môi mím chặt, lòng ngực lại cảm thấy quặn thắt. Anh cũng hiểu, Nhạc Ninh đã quyết về bên cạnh Phó Bắc Đình và họ sẽ có hạnh phúc của mình. Anh thật sự đã không còn cơ hội nào nữa rồi:

- Anh đương nhiên phải kiếm người khác chứ! Ai mà lại cứ mãi tương tư nhóc con như em. Chỉ có Phó Bắc Đình mới chịu chờ em lâu như vậy thôi!

Chỉ hôm nay nữa thôi! Anh phải buông bỏ tình cảm này rồi. (1)

Anh thật sự rất tốt nhưng người em yêu lại không phải anh.



Hai con người, hai dòng suy nghĩ, họ đều chìm vào thế giới nội tâm của riêng bản thân. Bất giác chăng hẹn mà đều khẽ mỉm cười và đó đều là nụ cười của kẻ chấp nhận số phận.

Ở phía bên kia, Phó Bắc Đình hăng hái xem đóng số liệu trên màn hình máy tính. Dữ Hinh ngồi gần đó bị khí thế hừng hực kia cũng làm cho nóng người:

- Cái người gì mà lúc lạnh, lúc nóng

Cậu trợ lý ngó nhìn con người đang làm việc chăm chỉ kia, suy nghĩ đôi chút, hít thở sâu để lấy thêm can đảm mới dám lên tiếng:

Hết giờ làm việc rồi chủ tịch. Anh không về với anh dâu à?Cậu muốn trốn việc?Dạ, dạ em không dám... em làm việc ngay...Chàng trai ôm đầu gào thét trong tuyệt vọng. Trời ơi! Bốc lột sức lao động! Chỉ trách mình yêu nghề và... lương ở đây quá cao thôi!

Đến lúc cậu trợ lý lên dây cót làm việc thì con người kia lại tắt máy tính. Cậu ngơ ngác nhìn con người ấy đứng lên, dọn dẹp tài liệu:

Không tăng ca sao chủ tịch?Gần 8 giờ tối rồi còn không về, định ở đây làm rồi nói tôi bốc lột sức lao động của cậu sao? (2Phó Bắc Đình để lại vài lời là nhanh chóng đi ra khỏi phòng, Dữ Hinh nheo mày, nhăn nhó. Thật là nghi ngờ con người này có thuật đọc tâm!

Có khi những lúc mình mắng thầm trong lòng thì chủ tịch đại nhân cũng biết không?

Trời ơi! Sau này mình không dám nữa đâu!

Vị chủ tịch ấy hào hứng lái xe về nhà để gặp chồng nhỏ. Chắc hẳn em ấy đang rất nhớ mình rồi, phải nhanh về ôm Cục bột mềm mới được.

Vẻ mặt tươi tắn ấy đột nhiên biến mất, người đàn ông liền đánh lái vào lề đường. Nhạc Ninh tươi cười đi cùng Dịch Hàm bước từ trong rạp chiếu phim ra:

Bộ phim này cảm động thật đó.Anh biết em thích mới rủ em xem cùng đấyHai người cứ thế mà đi lại xe, Dịch Hàm vừa mới mở cửa xe, cậu định bước vào thì đột nhiên có một cánh tay kéo lại. Dịch Hàm liền nắm lấy tay của cậu nhưng khi thấy người trước mặt là Phó Bắc Đình thì cũng đành buông tay.

Người đàn ông một mạch kéo Nhạc Ninh về xe của mình, mở cửa rồi đẩy em vào trong. Phó Bắc Đình cứ thế mà đưa chàng trai rời khỏi đó:

- Chú mạnh tay với em quá à!



Vị ấy liền tấp xe vào đường, người đàn ông cau mày khó chịu. Anh xoay sang mạnh mẽ nắm lấy cổ tay của cậu rồi ép vào ghế:

- Em bận việc là việc đi xem phim cùng người đàn ông khác hả? Em và tên đó rốt cuộc có mối quan hệ gì? 5 năm ở bên nhau chắc nảy sinh không ít tình cảm rồi nhỉ?

Bị lực tay mạnh mẽ kia giữ lại và khí thế bức người ấy khiến cậu không thoát khỏi được anh dù cho có vùng vẫy như thế nào:

Chú lại như vậy nữa rồi! Chú không có chút gì tin tưởng ở em hả? Nếu em và anh ấy có gì thì em đã không ngồi ở đây với chú đâuSao tôi có thể biết được hai người đã có gì hay không? Lửa gần gom lâu ngày cũng cháy, dù sao em cũng là loại người không khó để có được...Nhạc Ninh vô cùng tức giận mà đưa tay tát thật mạnh vào má Phó Bắc Đình. Cũng là cái tát ấy đưa anh về thực tại, thoát khỏi tưởng tượng.

***

Vị ấy vừa tấp xe lại đã vội vàng xoay sang nhẹ nhàng nâng niu đôi tay ấy lên xem. Đôi mắt ấy nặng trĩu ngước lên nhìn chàng trai nhỏ:

- Em có đau lắm không? Chú xin lỗi, chú không muốn làm cho em đau đâu

Người đàn ông đã thật sự tưởng tượng ra nếu anh đùng đùng tức giận thì viễn cảnh hai người cãi vã và cậu sẽ giận anh rồi lại rời bỏ anh sẽ không xa đâu. Phó Bắc Đình liền chọn làm ông chú ngốc nghếch, đáng yêu và đầy tội nghiệp: (

- Giận chú cũng được nhưng đừng theo người đàn ông khác... đừng bỏ chú nha...

Cái vẻ mặt ỉu xìu ấy đã làm cho chàng trai xót không thôi! Từ bao giờ mà người đàn ông bá đạo đã trở nên trẻ con như này chứ!

Nhạc Ninh liền nhảy sang ghế của anh, ngồi lên đùi rồi chỉnh ghế ngã ra phía sau. Cậu cứ thế mà giữ sau gáy của người đàn ông kia rồi cúi xuống hôn lên đôi môi ấy:

- Lại ghen rồi hở? Em hôm nay đi cùng anh ấy để nói....

Cậu thế mà lại không nói tiếp vế sau làm cho người đàn ông không khỏi tò mò. Anh một tay ôm lấy eo thon kia, một tay sờ ngực cậu: (2

Nói gì thế? Nói chú nghe được không?Nói... - Áp lại tai - Em chọn chú, người em yêu là chú, là Phó Bắc Đình.