"Không nói chuyện với anh?"
Nhạc Nhạc mười tám tuổi đã cao tới 1m8, vì thường xuyên vận động với đánh nhau nên cơ thể rắn chắc hơn bạn cùng trang lứa. Nói đến sức lực, một tay nhấc Hi Nhi lên cũng không thành vấn đề!
Lúc này cậu liền nhấc cô em lên như nhấc con gà rồi đung đa đung đưa.
"Anh xấu!" Hi Nhi hét toáng lên, cảm giác này chẳng khác nhảy dây là mấy.
"Gọi anh tốt!" Điều kiện của Nhạc Nhạc vô cùng đơn giản.
"Còn lâu, a..."
Chưa nói xong Nhạc Nhạc đã tung cô lên, làm cô sợ tới mức chảy cả nước mắt. Nhưng lúc rơi xuống thì liền lọt vào cái ôm êm ái, không có chút đau đớn nào như bị ngã sấp xuống mặt cỏ. Hóa ra ôm lấy cô vẫn là người anh xấu xa này!
"Hu hu!"
Nguy hiểm thật!
Cô không để ý hai người đang giận dỗi, ôm lấy cổ anh òa khóc.
"Anh Nhạc, em... em sợ!" Cô vừa khóc vừa tựa đầu vào vai anh.
Nhạc Nhạc cười ha ha, "Đúng là đồ nhát gan! Có phải em là em gái của Mục Vĩnh Nhạc này không hả?"
Tuy nói vậy nhưng tay cậu lại thương yêu xoa đầu cô, dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc."
Hi Nhi xoa cái mũi hồng hồng, "Muốn em không khóc cũng được, trừ phi..."
Con ngươi của cô quay sang Mộ Thải Hinh: "Mấy ngày nay chị Hinh đều không vui, anh có thể làm chị ấy cười được không?"
Không biết chủ đề làm sao lại đột ngột chuyển sang mình, Mộ Thải Hinh đờ người ra, nghe Nhạc Nhạc nói: "Không phải dễ lắm à? Hinh Nhi, em thấy anh chẳng lẽ không vui? Cười một cái nào!"
Cười!
Đã lâu rồi cô chưa cười sao?
Lâu đến mức Hi Nhi phải dùng đến yêu cầu này?
Trong lòng cô có chút sợ hãi, ép buộc mình nở nụ cười.
"Hi Nhi. Chị có cười mà."
Hi Nhi không tin hừ một tiếng, "Mới là lạ. Em rõ ràng thấy chị không cười. Nhưng mà..." Em ấy vỗ sang người bên cnahj: "Anh Nhạc ở đây, em cũng không sợ chị không cười!" Nói xong em ấy chạy đi.
Trong lòng Mộ Thải Hinh không khỏi hồi hộp. Em ấy nói như vậy có phải có ý gì khác không?
Khóe mắt cô nhìn sang Nhạc Nhạc thì thấy anh sắc mặt bình thường ngồi xuống ghế dài. Anh không thể đoán được tâm trạng cô lúc này. Anh chính là người tùy tiện, lòng dạ rộng lớn như vậy. Thật sự, sau khi chung đụng với anh Nhạc, cô cảm thấy trong lòng không còn gánh nặng. Nghĩ đến đây, nụ cười bên môi càng sâu hơn, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Hoan Hoan đứng xa xa nhìn, trong lòng ảm đạm.
Hai tháng nay cậu ở nhà, rất hiếm thấy được nụ cười của cô.
Thì ra chỉ khi ở bên cạnh Nhạc Nhạc, cô mới có thể... Vui vẻ.
Suy nghĩ trống rỗng, cậu đứng lặng thật lâu bên cửa sổ, cho đến khi người giúp việc mời cậu xuống ăn cơm.
Trên bàn ăn, mọi người đều thảo luận sôi nổi về việc cậu đi hay ở, im lặng một lúc lâu cậu đột nhiên nói: "Con đi du học!"
Thấy Mục Tư Viễn sửng sốt, cậu lặp lại lần nữa: "Ba, con muốn đi du học. Ba cho con ba năm, con sẽ trở về tiếp nhận công ty."
Đây là quyết định cuối cùng của cậu, không thể thay đổi. Cậu buông bát đũa rồi đi lên lầu.
Tiếng bước chân trong trẻo đánh vào tim Mộ Thải Hinh, tạo thành một âm thanh: Anh ấy muốn đi, muốn đi!
Không còn là một tháng về một lần, không còn là một học kỳ mới được gặp một lần, lần này, có thể phải ba năm không gặp lại.
Qua ba năm nữa, cô cũng đã mười tám tuổi rồi!
Trong ba năm sẽ xảy ra chuyện gì?
Ba năm sau, cô có còn ở lại nhà họ Mục nữa không, có thể được gặp anh Hoan nữa không?
Vô vàn nghi vấn xoắn lại trong lòng cô, mãi cho đến đêm khuya, cô vẫn không cách nào đi ngủ.
Chỉ cần nghĩ tới việc ba năm sau họ có thể không còn được gặp nhau nữa, cô không cách nào ở yên trong phòng.
Cô đẩy cửa nhìn hai căn phòng bên phải cầu thang.
Một căn phòng là của Hoan Hoan.
Cô cắn răng, dựa vào trái tim để sinh ra dũng khí, đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bên trong chỉ có ánh đèn mờ mờ, cô biết thói quen của anh, khi ngủ thích để đèn.
Sau khi nghe tiếng hít thở đều đặn của cậu, khóe miệng cô hiện lên nụ cười chua sót. Cô nhẹ nhàng đi đến bên giường.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt ngủ say không mất đi vẻ tuấn tú kiên nghị, mang đến cho cô chỉ có vô vàn phiền muộn và thương cảm.
Anh Hoan...
Trong lòng cô thở dài, rất muốn chạm vào gương mặt anh. Bởi vì trước kia không có cơ hội, sau này lại càng không có. Cho nên, hãy để cô nắm chắc lần này đi!
Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, để cô dứt bỏ một phần tình cảm không thể nói rõ này.
Anh Hoan, chúc anh thuận buồm xuôi gió!
Chúc anh...
Cô cúi người, khi cánh môi mềm mại chạm lên trán anh, nước mắt cũng không nhịn được lăn trào. Sợ anh tỉnh lại, cô vội vàng rời đi mà không thấy người trên giường bỗng chốc mở mắt, toàn thân chấn động, đang muốn đứng dậy đuổi theo...
"Hinh Nhi?"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng của Nhạc Nhạc.
Cậu sững sờ, nghe Nhạc Nhạc nói tiếp: "Hinh Nhi, em đến tìm anh à? Sao lại đi nhầm phòng thế?"
"Ừm... Em... em nhầm!"
Giọng cô vang lên, mang theo chút hoảng loạn, "Bây giờ không có việc gì, em... em đi ngủ đây."
"Ừ, mau ngủ đi!"
Một lúc sau, trên hành lang lại trở về sự yên tĩnh, cậu mới bình tĩnh lại.
Thì ra em ấy nhầm cậu thành Nhạc Nhạc?
Nhầm cậu là Nhạc Nhạc!
Cậu cười, đưa tay lên lau đi hơi ấm còn sót lại trên trán.
***
Hai năm sau.
Mục Vĩnh Nhạc phóng chiếc xe thể thao ra từ trong nhà để xe khiến người làm vườn đang tỉa cành hoảng sợ.
"Nhạc thiếu." Ông ấy kháng nghị: "Cậu không thể dọa ông già này thế chứ!"
Cửa kính hạ xuống lộ ra khuôn mặt tươi cười của Mục Vĩnh Nhạc: "Chú xem, con xe này của cháu thế nào?"
"Chậc chậc." Chú Đinh làm vườn đi quanh chiếc xe, vui vẻ gật đầu: "Không tệ, không tệ!" Ông giơ ngón cái lên, "Vẫn là Nhạc thiếu giỏi!"
Hơn mười nghìn người đăng ký tham gia thi đấu vượt chướng ngại vật, Nhạc thiếu bộc lộ tài năng giành được giải nhất, có được con xe thể thao đó!
Nghe vậy, Mục Vĩnh Nhạc cười ha ha.
"Lần đầu tiên cháu nghe người ta khen đấy!"
Do anh vào một trường đại học bình thường nên đến giờ ba vẫn còn canh cánh trong lòng!
Trên dưới nhà họ Mục đều biết nhưng không ai vì vậy mà xem nhẹ thiếu gia này!
Bởi thiếu gia chẳng những rộng rãi dễ hòa nhập, hơn nữa ai cũng nói chuyện hợp ý. Quan trọng hơn là, với chuyện mà mình thích, cậu ấy sẽ nghiên cứu đến cùng, trở thành nhân tài trong lĩnh vực đó. Khụ khụ, mặc dù, chuyện cậu ấy thích là --- đánh nhau ---!
"Nhạc thiếu." Chú Đinh làm vườn lắc đầu, "Tôi thấy cậu cũng giỏi như Hoan thiếu, nếu không trò chơi kia nhiều trạm gác như thế sao cậu có thể vượt qua được?"
Đến cửa ải cuối cùng, còn vượt trước Á quân nửa tiếng, khiến cho khán giả trợn mắt mà nhìn!
Mục Vĩnh Nhạc vẫn cười ha ha, không để tâm, "Được rồi, không nói chuyện với chú nữa, cháu muốn ra ngoài đón gió!"
Bỗng một người giúp việc chạy xuống bậc thềm, vội vãn đến bên cạnh anh: "Nhạc thiếu, bà chủ nói cậu không thể ra ngoài, lát nữa Hoan thiếu sẽ trở về!"
Anh sẽ về?
Mục Vĩnh Nhạc sửng sốt.
Đã hai năm anh ấy chưa về, bây giờ lại đột nhiên trở về?
Nói thật, hai năm qua anh ấy bận học, hai người ngay đến nói chuyện điện thoại cũng ít, anh thật sự có chút nhớ.
"Được!"
Anh tắt máy xuống xe.
Lúc này, cổng mở ra, thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, lái xe trong nhà đã đón Mục Hà Hoan về.
Mục Vĩnh Nhạc vui vẻ hét to: "Anh!"
Mục Hà Hoan xuống xe liền ngẩng đầu lên.
Hai năm không gặp, Nhạc Nhạc càng trở nên vạm vỡ, rắn chắc, cơ bắp như muốn bật tung cái áo phông trắng. Làn da cũng đen hơn, nhưng lộ ra vẻ khỏe mạnh không gì sánh được.
Còn trong mắt Mục Vĩnh Nhạc, anh trai cũng thay đổi. Dáng vẻ thư sinh yếu ớt không còn nữa, thay vào đó là khí chất trầm ổn, nét mặt cương nghị, lộ ra vẻ tàn nhẫn mà người trong thương trường nên có.
Đúng rồi, nghe ba nói, anh vừa học ở trường vừa học cách quản lý chi nhánh công ty của Mục Thị xây bên đó, hơn nữa còn làm ra thành tích rất tốt.
"Nhạc Nhạc!"
Chỉ tiếng gọi này vẫn vô cùng thân thiết hệt như khi còn bé.
Mục Vĩnh Nhạc chạy đến, cả hai người ôm chặt nhau như lần đầu tiên hai người gặp nhiều năm trước.
Mục Vĩnh Nhạc vỗ anh trai: "Xem này, chúng ta vẫn cao bằng nhau!"
Nói cũng lạ, bất kể khí chất của hai người khác biệt thế nào, chiều cao vĩnh viễn đồng đều.
Mục Hà Hoan nhướng mày, ra vẻ bất đắc dĩ: "Hết cách rồi, cùng một mẹ sinh mà!"
Hai người vui vẻ nhìn nhau cười, cùng đi vào nhà.
"Anh, sao anh lại đột nhiên về thế?" Mục Vĩnh Nhạc hỏi.
"Anh sắp đi Úc, tiện thể về nhà xem thế nào." Mục Hà Hoan nói, lơ đãng nhìn về phía cửa.
Anh thấy lạ, bây giờ là sáng sớm, vì sao không thấy người anh hẳn phải thấy.
"Nhạc Nhạc... Mọi người đâu?
Mọi người?
"Ở trong đó!"
Mục Vĩnh Nhạc thấy anh hỏi thật lạ, "Ông nội còn chưa dậy, ba đến công ty, còn mẹ thì chắc đang chuẩn bị bữa sáng cho anh."
Mục Hà Hoan gật đầu, nghe em nói tiếp: "Hi Nhi mới tham gia một dàn hợp xuống, phải đi tập từ sớm."
"Anh, lần này anh về, nhất định phải ở lại mấy ngày đó!"
Mục Hà Hoan nhìn em, mỉm cười, "Để xem đã."
Biết đâu sẽ ở vài ngày.
Biết đâu, ngày mai sẽ đi.
***
Trong nhà không có thay đổi nhiều so với hai năm trước, cơ thể ông nội vẫn tốt, ba mẹ vẫn thích làm những trò buồn nôn.
Còn về Hi Nhi, bây giờ đã lớn thêm hai tuổi, ngược lại càng trở nên nhu thuận điềm đạm.
Mục Hà Hoan nhìn quanh bàn ăn, ánh mắt dừng lại chỗ trống bên cạnh Hi Nhi.
Chỗ ngồi đó trống không.
Anh nghĩ rồi dùng giọng bình tĩnh hỏi: "Hinh Nhi đâu?"
Hi Nhi thở dài một hơi: "Chị Hinh Nhi đã đến một thành phố nhỏ cách đây 2000 km."
Ánh mắt anh lóe lên, "Vì sao?"
Cố Bảo Bảo cười: "Hinh Nhi nửa năm trước đỗ vào một trường Đại học ở đó, ba mẹ khuyên nó không nên đi, nhưng nó cứ khăng khăng."
Hi Nhi tiếp lời mẹ: "Mọi người đều bảo chị ấy và anh Nhạc đi du học Mỹ, chị ấy không muốn, ngược lại một mình đi học ở nơi khác."
"Này!"
Nghe vậy, Nhạc Nhạc lập tức sửa chữa: "Hi Nhi, em đừng nói lung tung. Hinh Nhi chỉ nói là chưa muốn ra nước ngoài học, đến lúc đó em ấy vẫn sẽ cùng anh sang Mỹ học nghiên cứu sinh!"
Nghe đến ba từ --- nghiên cứu sinh ---, Hi Nhi không nói, chỉ cười thầm.
Anh Nhạc có thể thi được nghiên cứu sinh sao? Trừ phi có sở nghiên cứu nào dạy người ta đánh lộn.
Mục Hà Hoan thì không thấy buồn cười, anh chỉ im lặng ăn cơm.
Không ai biết anh đang nghĩ gì.
Thật ra đến anh cũng không biết mình đang nghĩ gì.
"Anh Hoan!"
Hi Nhi nháy mắt mấy cái với anh, "Anh ở nước ngoài hai năm, đã tìm cho em chị dâu chưa đấy?"
Anh trai cô đẹp trai thế này, nhất định có rất nhiều cô gái muốn làm chị dâu của cô!
Nghe vậy, tay anh đang cầm đũa run lên.
Phản ứng này có hơi mãnh liệt, nhưng Cố Bảo Bảo đã nhìn ra manh mối, trong bụng cười khẽ.
Bà còn nhớ, khi Hoan Hoan còn bé rất hay xấu hổ với bạn gái, có phản ứng khẩn trương như vậy còn không nói rõ tất cả hay sao?
Đợi buổi tối bà nhất định phải hỏi nó.
Không cần chờ đến tối, bà còn đang gọt trái cây với người giúp việc trong bếp thì nghe tiếng hét đầy vui sướng của Hi Nhi phát ra từ phòng khách.
"Mọi người đến xem này, bạn gái của anh Hoan thật xinh đẹp!"
Bà sửng sốt, còn tưởng "bạn gái của anh Hoan" đột nhiên đến nhà, vội vàng chạy ra xem. Hi Nhi trốn sau ba với Nhạc Nhạc, cầm di động của Hoan Hoan ồn ào.
Bà vừa bực mình vừa buồn cười, "Vậy hả? Đưa mẹ xem!"
"Mẹ, không nên xem!"
Hoan Hoan không đoạt lại được di động, đỏ mặt nói: "Mẹ, thật sự không nên xem!"
Nó đã nói vậy thì bà càng phải xem. Bà cầm lấy điện thoại, trên đó là một tin nhắn bằng hình đã được gửi tới. Cô bé trong hình rất xinh đẹp, đang hôn gió Hoan Hoan, bên dưới có ghi dòng chữ: "Anh yêu, em nhớ anh lắm!"
"Anh." Nhạc Nhạc thích nhất là giỡn cợt, càng lớn tiếng: "Anh thật không thật thà, đã gọi anh yêu rồi mà còn không giới thiệu với cả nhà!"
"Cái này... Cái này..."
Anh thật không biết nói thế nào, nếu không lấy lại được điện thoại thì anh cũng không lấy nữa, ngồi xuống sô pha.
"Mọi người cứ xem đi, xem đủ rồi thì trả cho con!"
Thật sự là hết cách với bọn họ.
Mục Phong Minh cười ha ha: "Hoan Hoan, vậy thật là bạn gái à?"
Mục Hà Hoan ngơ ra.
Có thật là bạn gái không?
Chắc là vậy, chí ít các bạn học đều nói như vậy. Bởi vì cô gái thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh chỉ có cô ấy.
Nhưng đó tuyệt đối không phải chủ ý của anh!
Chẳng qua ngày đầu tiên gặp đã đụng phải cô ấy, cô gái con lai xinh đẹp này.
Sau này ở đâu anh cũng có thể gặp được cô ấy, cho dù là nghi đi làm ở công ty cũng thấy cô ấy ở đó!
Các bạn học đều nói cô ấy theo đuổi anh, kiên trì hơn hai năm, bỏ ra rất nhiều, cũng rất khổ cực, anh nghĩ nên cho cô ấy một công đạo.
Nhưng anh nên cho cô ấy công đạo gì đây?
Sự im lặng của anh bị Mục Phong Minh xem là thừa nhận, "Nếu là bạn gái, sau này có cơ hội thì mang về nhà chơi."
Nghe ông nội nói vậy, không hiểu sao anh thấy bực bội.
"Con biết rồi!" Đáp lại ngắn gọn, anh liền đứng dậy lên gác, để lại mọi người ngồi trong phòng khách đưa mắt nhìn nhau.
Xem ra, Hoan Hoan không có nhiều hứng thú với bạn gái của nó!
***
"Mục Hà Hoan, nghe nói anh phải đi hai tháng, anh muốn đi đâu?"
"Anh đi có chút việc."
"Anh không nói cũng được. Nhưng anh nhất định phải về sớm để tham gia sinh nhật của em."
"Anh không biết anh có về sớm được không."
"Em mặc kệ, tóm lại em chờ anh!"
"Tư Lâm Đạt!"
Cách sinh nhật cô ấy còn ba ngày.
Hoan Hoan thở dài, mở bản đồ điện tử, bất giác nhớ đến thành phố mà Hi Nhi nói lúc ăn cơm.
Cô ấy ở đó!
Vì sao cô ấy chọn nơi đó để học?
Không phải cô ấy nên ở cùng Nhạc Nhạc sao?
Anh đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa sổ thì thấy ba mẹ đang ngồi uống cà phê trong vườn. Tâm niệm vừa động, anh liền đi xuống lầu.
"Hinh Nhi và Nhạc Nhạc không tệ, là thanh mai trúc mã từ bé..."
"Bây giờ còn cách nói thanh mai trúc mã này sao?"
"Đáng ghét..."
Anh đến gần, nghe được đối thoại đứt quãng của ba mẹ.
Bước chân anh do dự, nhưng bọn họ đã thấy anh.
"Hoan Hoan!"
Cố Bảo Bảo vui vẻ vẫy tay với anh, "Mau đến đây, nói chuyện với ba mẹ."
Anh gật đầu, ngồi xuống cạnh bọn họ.
Cố Bảo Bảo rót cho anh một cốc cà phê, "Ở bên đó sống được không?"
"Con rất ổn, cám ơn mẹ đã quan tâm."
"Thằng ngốc!"
Cố Bảo Bảo xoa đầu anh: "Đừng nói những lời khách khí đó với mẹ."
Anh mỉm cười, đổi chủ đề: "Ba mẹ, hai người mới nói chuyện gì vậy, hình như rất vui vẻ?"
"Ba mẹ?" Cố Bảo Bảo cười: "Ba mẹ đang nói về Nhạc Nhạc và Hinh Nhi!"
Bà vỗ tay con trai: "Hoan Hoan, con cảm thấy Nhạc Nhạc và Hinh Nhi thế nào?"
"Em ít làm trò đi, chúng còn trẻ, nói chuyện này còn quá sớm!"
"Cũng không phải bàn chuyện cưới gả." Cố Bảo Bảo không phục nhìn chồng, "Nói có gì hay hơn người."
Cứ như vậy, bọn họ bỏ lỡ nụ cười đắng chát bên môi Mục Hà Hoan, chỉ nghe anh trả lời ngắn gọn: "Rất tốt!"
"Mẹ cũng thấy tốt!" Cố Bảo Bảo vui vẻ khi con trai đồng ý với cái nhìn của bà, "Con xem, khi còn bé chúng đã tốt như vậy, thường xuyên chơi cùng với nhau, quan hệ như thế, sau này kết hôn thì càng bền chặt..."
--- Sau này kết hôn ---
Sau đấy mẹ còn nói gì nữa anh không nghe lọt nổi một chữ, trong tim chỉ quẩn quanh một cảm giác kỳ lạ.
Không cách nào nói ra.
Anh chỉ nhớ mình nằm mơ.
Trong mơ, cô bé nhỏ nhắn kia chạy đến bên cạnh, cẩn thận nắm lấy góc áo anh, nhu thuận nói: "Anh Hoan, đưa Tiểu Mộ Nhi đi chơi có được không?"
Được!
Anh cười, sao mà không được?
Nhưng tỉnh lại chỉ có một mình anh trong căn phòng trẻ em trống trơn.
"Anh! Anh!"
Ngoài cửa truyền đến giọng Nhạc Nhạc hoàn toàn đánh thức anh.
Anh vội vàng ra khỏi phòng trẻ em: "Sao vậy?"
Nhạc Nhạc cười kéo anh đi vào phòng, "Mau xem, Hinh Nhi gửi cho em rất nhiều ảnh chụp."
Hoan Hoan nhìn em mở ra một tệp được đặt tên là --- Trường mới ---
"Anh đến xem, có phải Hinh Nhi đã xinh hơn rất nhiều không?"
Nhạc Nhạc hào hứng kích con chuột, rồi lại thất vọng. Bởi vì em ấy gửi rất nhiều ảnh chụp cảnh, trong đó hoàn toàn không thấy hình em ấy. Đến khi Nhạc Nhạc muốn nổi nóng thì rốt cuộc đã xuất hiện một bức.
Cô đứng sau bó hoa nở rộ, nhìn màn ảnh cười nhẹ.
Nụ cười đó còn đẹp hơn cả bó hoa.
"Đẹp không? Đẹp không?" Nhạc Nhạc hỏi, anh không biết nói gì.
"Mặc dù không được như cô bạn gái của anh, là con lai, nhưng Hinh Nhi của em cũng rất đẹp đấy!"
Nhạc Nhạc hiển nhiên hiểu lầm ý của anh, không phục nói.
--- Hinh Nhi của em ---
Trái tim anh run lên.
"Nhạc Nhạc." Anh ngẩng lên, cố nặn ra nụ cười: "Em rất thích Hinh Nhi à?"
"Đương nhiên là thích rồi!"
Nhạc Nhạc gật đầu không cần nghĩ ngợi, tiếp tục xem hình.
Không ai phát hiện, thứ gì đó trong lòng anh đã vỡ nát.
"Nhạc Nhạc." Đột nhiên anh nói: "Mai anh sẽ đi."