Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 205




Giống như một con quỷ đang tác quái, cô càng chống cự thì suy nghĩ đó càng rõ nét hơn, gần như bóp nghẹt hô hấp của cô. Cô không muốn ở trong căn phòng đó thêm nữa. Cô sợ mình sẽ không khống chế được bản thân!

"Con... Con không sao..." Gian nan thốt ra được mấy từ, cô vội vã ra ngoài.

"Hinh Nhi!"

Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn ra xem, thấy con bé không chạy ra ngoài mà chạy về phòng. Cố Bảo Bảo lo lắng muốn gõ cửa, Mục Tư Viễn kéo cô lại: "Bảo Bảo, cứ để nó một mình!"

"Nhưng..."

Mục Tư Viễn siết tay cô, khẽ lắc đầu.

Giữa hai người sớm đã có sự ăn ý, Cố Bảo Bảo hiểu anh đang muốn con bé tỉnh táo lại trước nên không nói gì nữa, theo anh về phòng. Có lẽ, mai nên gọi Sơ Hàn đến. Vì quan hệ giữa cô ấy và Diệp Bân nên bây giờ xem như cô ấy là người thân nhất của Hinh Nhi!

***

Mục Tiểu Hi nằm mơ.

Trong mơ cô vẫn mang dáng vẻ lúc ba, bốn tuổi, chạy đuổi bắt với hai anh trên bãi cỏ rộng lớn của nhà họ Mục. Đột nhiên cô không cẩn thận bị ngã liền bật khóc. Chị Hinh Nhi lập tức chạy đến đỡ cô lên. Khi hai cô đứng dậy thì không thấy hai anh đâu cả!

Cô lo lắng sốt ruột, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

"Anh ơi..."

Tiếng nói kẹt trong cổ, bởi vì cô thấy Mộ Thải Hinh đang ngây người đứng trước cửa sổ, giống như một bức tượng gỗ.

"Chị Hinh Nhi." Cô ngồi dậy, dụi mắt hỏi: "Sao chị không ngủ?"

Cơ thể Mộ Thải Hinh chấn động, nhưng không quay đầu lại, chị ấy chỉ nói: "Em ngủ trước đi, chị còn chưa muốn ngủ."

Hi Nhi nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng, lúc này mà chị ấy còn chưa muốn ngủ sao?

Cô nhíu mày, cả đêm chị Hinh Nhi rất kỳ lạ!

Cô nhẹ nhàng xuống giường, đi đến bên cạnh Mộ Thải Hinh.

Khi Mộ Thải Hinh phát hiện, nhanh chóng gạt nước mắt thì đã không còn kịp nữa.

"Sao chị lại khóc?"

Hi Nhi kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo âu.

"Chị... Chị không sao..."

Mộ Thải Hinh lắc đầu: "Chị chỉ gặp ác mộng nên tỉnh lại."

"Ác mộng?"

Hi Nhi như nghĩ tới cái gì gật đầu, cầm lấy hai tay chị ấy: "Chị Hinh Nhi, chị đừng sợ, có em giúp chị!" Nói xong liền cười với chị ấy.

Mộ Thải Hinh thấy em ấy cười, trong sự non nớt lộ ra sự ngọt ngào và yên lặng. Giống như ánh mặt trời thoát khỏi trói buộc sáng sớm, xua tan mọi bụi bặm của thế gian.

Cô không thể tin nổi, nếu chú Mục là người xấu thì sao có thể có một cô con gái tốt bụng thế này!

"Hi Nhi, cám ơn em."

Cô cầm tay Mục Tiểu Hi, trong lòng như không còn băn khoăn như thế nữa.

"Không cần cám ơn." Hi Nhi đưa đầu nhích gần vai cô, đây là cách làm nũng em ấy thích nhất khi còn bé, đến giờ cũng chưa sửa được.

"Chị Hinh Nhi, chúng ta đi ngủ đi!"

"Ừ!"

Cầm tay Hi Nhi giống như bám vào hơi ấm, khiến cơn ác mọng không còn quấy nhiễu cô nữa, đêm nay cô ngủ rất ngon.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thì người đầu tiên trông thấy là Mục Sơ Hàn.

"Hinh Nhi, con đã dậy."

Mục Sơ Hàn ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười vuốt tóc cô.

Mộ Thải Hinh ngơ ngác nhìn dì ấy, vành mắt lại bắt đầu đỏ lên.

"Dì Sơ Hàn..." Cô nghẹn ngào, hỏi: "Chú... vẫn không có tung tích sao ạ?"

Mục Sơ Hàn không đành lòng nói thẳng trước mặt cô bé cỡ nào, nhưng... rồi cuối cùng vẫn phải nói.

Huống hồ con bé đã biết.

"Không có." Cô lắc đầu, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa rút đi: "Nhưng dì tin, một ngày nào đó sẽ tìm được anh ấy."

Mộ Thải Hinh không nói gì. Khi trông thấy khóe mắt Mục Sơ Hàn hiện lên những vết nhăn, cô không nhịn được cúi đầu. Trong trí nhớ, dì ấy từng xinh đẹp cỡ nào, nhưng hôm nay gặp lại, dì ấy đã không còn là người phụ nữ cao sang và hoa lệ nữa mà chỉ giống như một người bình thường cơ cực.

Tất cả, đều là vì chú.

Vì chú, dì Sơ Hàn quanh năm suốt tháng ở nơi ven biển ẩm thấp, phải chuyển nhà liên tục. Vì chú, chú Mục và dì Cố gánh trách nhiệm chăm sóc cô, dành cho cô mọi thứ tốt nhất!

Bọn họ bỏ ra nhiều tình cảm dành cho cô và chú như thế, nhưng cô lại vì mấy câu nói của người khác mà sinh ra oán hận với bọn họ, cô ngu xuẩn cỡ nào cơ chứ?!

"Dì." Nghĩ đến đây, cô ngẩng lên, "Con có thể ở lại cùng với dì không?"

Mục Sơ Hàn cười vui mừng, nhưng lắc đầu: "Hinh Nhi, con không thể ở lại. Con phải trở về, phải học tập tốt, phải trưởng thành thật tốt. Dì nghĩ sau khi Diệp Bân trở về, người muốn gặp nhất chính là một Hinh Nhi hoạt bát khỏe mạnh, lại còn ưu tú nữa đúng không?"

-- trưởng thành thật tốt --

Những lời này như vỗ lên trái tim cô, khiến cô run rẩy.

Đúng, đúng! Cô phải trưởng thành, phải mau trưởng thành!

Trưởng thành rồi, cô mới có thể hiểu được chuyện xảy ra năm đó! Cô nhất định phải hiểu rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì!

Vì thế, cô nghiêm túc gật đầu.

***

Cố Bảo Bảo chỉ hy vọng lo lắng của mình là dư thừa.

Nhưng từ sau khi quay về từ Anh, Mộ Thải Hinh thật sự thay đổi, con bé càng trở nên trầm lặng ít lời. Khi mọi người cùng ăn cơm, con bé có thể im lặng đến mức làm cho người ta gần như quên đi sự tồn tại của mình. Hơn nữa, nó càng ngày ăn càng ít. Nếu không phải Cố Bảo Bảo hàng ngày đều dặn người giúp việc làm cho mỗi đứa một bữa ăn đủ chất dinh dưỡng, cũng tự mình giám sát chúng ăn, cô hoài nghi chỉ với lượng thức ăn mà Mộ Thải Hinh ăn mỗi ngày thì có đủ để nó lớn không!

Chẳng qua, cô có thể giám sát việc ăn uống của con bé, nhưng những phương diện vật chất khác thì cô không cách nào miễn cưỡng.

Có một lần, Hi Nhi lén nói cho cô biết, chị Hinh Nhi khâu tất rách lại để tiếp tục dùng.

Trong mắt Hi Nhi, đây là chuyện khó tin cỡ nào!

Bởi vì quần áo trong tủ của cô bé rất lâu mới phải thay một lần!

Càng không nói đến tất, ông bà nội của cô bé chỉ thiếu điều mang cả cửa hàng đến cho cô bé.

Nhưng Cố Bảo Bảo trừ thương ra thì cũng không nói thêm gì. Cô có thể hiểu được tâm trạng của Hinh Nhi.

Hinh Nhi vốn rất khôn ngoan, bây giờ đang dần trưởng thành, cũng biết được lòng tự tôn và sống tự lập.

Không muốn nhận đồ mà người khác cho là rất bình thường. Một khi đã như vậy thì cô cần gì nói ra để làm tổn thương lòng tự trọng của Hinh Nhi?

Có lẽ, cô vĩnh viễn không đoán ra được, Mộ Thải Hinh làm vậy chỉ vì trước khi chưa khẳng định được sự thật, không muốn nhận thêm nhiều vật chất từ nhà họ Mục.

Ngày này qua ngày khác, cô vô cùng nỗ lực học tập, nỗ lực trưởng thành. Cô chỉ mong có một ngày, cô có thể tự mình tìm hiểu rõ ràng chân tướng sự thật!

Trong lúc cô đang mong chờ, ba năm đã lại trôi qua.

Hôm nay là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Hoan Hoan Nhạc Nhạc.

Hôm nay, cũng là ngày Hoan Hoan tốt nghiệp đại học.

Cả nhà họ Mục, vì xem xét cậu nên tiếp tục học cao hơn hay vào công ty để chuẩn bị thay thế Mục Tư Viễn mà đã tranh luận một tháng.

Mục Phong Minh và Cố Bảo Bảo cho rằng cậu nên học thêm mấy năm, trau dồi kinh nghiệm cuộc sống trước. Mục Tư Viễn tất nhiên không đồng ý. Anh nói muốn trau dồi kinh nghiệm cuộc sống thì vào công ty là lựa chọn tốt hơn cả.

"Ôi, ba mẹ lại tranh luận nữa."

Hi Nhi ngồi xuống ghế bành ở vườn hoa, than thở với Mộ Thải Hinh bên cạnh, "Thật không chịu được hai người, đã là vợ chồng già rồi mà còn muốn chơi cái trò buồn nôn ấy!"

Hi Nhi mười ba tuổi nói chuyện giống như một đứa bé thích ra vẻ người lớn.

Mộ Thải Hinh cười khẽ.

Mỗi lần tranh luận đều biến thành trò chơi chú Mục hôn dì Cố, chẳng trách Hi Nhi lại nói như vậy.

"Nhưng mà... Chị Hinh Nhi nghĩ sao? Anh Hoan nên vào công ty hay đi du học?"

Mộ Thải Hinh bình tĩnh lắc đầu: "Chị không biết." Cô quả thực không biết.

Kể từ khi Hoan Hoan mười lăm tuổi vào đại học đến nay, mỗi năm chỉ về nhà một lần.

Lần nói chuyện cuối cùng của họ hình như là vào một năm trước. Hơn nữa chỉ có câu "Anh đã về".

"Thật ra anh Hoan giỏi như thế, dù làm gì cũng được, anh ấy nhất định sẽ làm tốt nhất!" Hi Nhi sùng bái nói.

"Anh ấy có giỏi như thế sao?"

Tiếng Nhạc Nhạc truyền đến, mang theo sự trêu tức, "Hi Nhi, nếu em không phải là em gái tụi anh, không phải sau này sẽ muốn lấy Hoan Hoan đấy chứ?"

Hi Nhi lườm cậu. Anh Nhạc xấu nhất!

Không chỉ làm việc không nghiêm túc mà học cũng không nghiêm túc, nói chuyện cũng không nghiêm túc.

Xem đi, anh Hoan đã tốt nghiệp đại học mà anh ấy đến thi đại học cũng không tham gia, còn thường xuyên bỏ học nữa!

"Không muốn nói chuyện với anh!" Cô hừ một tiếng, quay mặt sang một bên.