Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 207




Ba năm sau, Mộ Thải Hinh xách va li vào sân nhà họ Mục. Xa cách bốn năm, nhà họ Mục không có thay đổi gì lớn, chỉ là hôm nay có rất nhiều người đang tụ tập ở sân, bận rộn khẩn trương.

Không biết lại tổ chức tiệc gì cho ai?

Cô cười nhẹ, không để ý đến. Lần này cô về chỉ ở lại một thời gian ngắn.

"Hinh Nhi!"

Một người đàn ông cao lớn có nụ cười như ánh mặt trời đi xuống từ cầu thang làm cô cũng cười.

"Anh Nhạc!" Cô để anh cầm va li từ tay mình.

"Em về lúc nào sao không nói trước để anh lái xe đi đón?"

"Không cần đâu anh Nhạc. Anh xem, không phải em về rồi sao?"

Mục Vĩnh Nhạc giả vờ giận lườm cô: "Ừ! Biết em là cô gái nhỏ trưởng thành rồi!"

--- Trưởng thành ---

Nguyện vọng của cô đã thành hiện thực.

"Anh Nhạc, em muốn mai đi Anh." Cô hít sâu, nói ra quyết định của mình.

Hồi đó cả nhà sắp xếp cho em ấy ra nước ngoài, em ấy không muốn, bây giờ vì sao lại muốn đi Anh?

"Em... Em đã lớn, em muốn sang ở cùng dì Sơ Hàn."

Cô không dám nhìn anh, bởi vì nguyên nhân cô đi Anh không chỉ đơn giản như vậy. Điều cô muốn là biết rõ năm đó xảy ra chuyện gì, tai nạn của ba mẹ cô có thật sự liên quan đến chú Mục không?!

Mục Vĩnh Nhạc cười: "Được chứ, anh đi với em."

Đáp án này làm cô lắp bắp, cô lắc đầu thật mạnh không chút suy nghĩ: "Không cần, anh Nhạc, thật sự không cần..." Nói đến đây, chạm đến vẻ kỳ lạ trong mắt anh, cô mới phát hiện thái độ của mình hơi quá.

"Không phải, anh Nhạc... em có thể đi một mình, anh không cần đi cùng em, đừng vì em mà làm chậm trễ thời gian của anh."

Mục Vĩnh Nhạc cúi đầu, che đi vẻ ảm đạm và nghi hoặc trong mắt.

"Mai đừng đi vội, ít nhất hãy tham gia bữa tiệc rồi nói sau."

"Bữa tiệc? Là tiệc gì vậy?"

"Chúc mừng Hoan Hoan chính thức trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Mục Thị!"

-- Hoan Hoan --

Mấy năm qua, hai từ này như đã trở nên xa lạ, bây giờ, tâm trạng cô không còn dậy sóng nữa.

"Vâng!"

Cô mở va li, lấy ra một số đồ: "Chú với dì có nhà không ạ? Em muốn chào hỏi với họ."

"Bọn họ?" Mục Vĩnh Nhạc cười.

Từ lúc ba ký tài liệu trao quyền vào tuần trước thì đã không thể chờ đưa mẹ lên máy bay để đi du lịch khắp nơi. Hôm qua anh gọi cho họ, ba còn nói không có hứng thú tham gia bữa tiệc này! Trừ lần đó ra, ba còn đặc biệt dặn, nếu ở nhà không có chuyện quan trọng thì đừng gọi để tránh làm phiền thế giới của hai người!

Nghe Mục Vĩnh Nhạc nói, Mộ Thải Hinh ngạc nhiên, sau đó bất giác hiện lên trong đầu hình ảnh "người mẹ" cô gặp ở Anh mấy năm trước. Trái tim cô như chịu một đòn nặng nề, thẫn thờ mất một lúc.

***

Tối nay, nhà họ Mục đèn đuốc sáng rực, cực kỳ náo nhiệt.

Tập đoàn Mục Thị thay đổi tổng giám đốc là chuyện vô cùng quan trọng đối với một số người, cho nên chưa đến tám giờ tối, quanh sân được xếp thành hội trường đã đầy ắp người.

Mộ Thải Hinh vốn không muốn tham gia, nhưng ông Mục Phong Minh bảo cô cũng là một thành viên của nhà họ Mục, xuất phát từ bất kỳ khía cạnh nào cô cũng phải có mặt.

Thế là, sau bốn năm xa cách, cô lại được trông thấy Hoan Hoan lần nữa. Nhưng giờ anh không còn một mình nữa, bên cạnh anh là cô bạn gái hào phóng xinh đẹp, Tư Lâm Đạt.

"Đây nhất định là một cô em gái khác của anh, Hinh Nhi đúng không!"

Không cần Mục Hà Hoan giới thiệu, Tư Lâm Đạt đã đoán ra thân phận cô.

Hi Nhi cười đáp: "Chị Lâm Đạt đoán đúng rồi!"

Tư Lâm Đạt cười giơ ly lên: "Hinh Nhi, tối nay em thật xinh đẹp!"

"Cám ơn! Chị cũng vậy!" Cô cũng nâng ly, lễ phép uống một ngụm. Vốn định tránh đi, Hi Nhi lại tiếp tục nói: "Anh Hoan, ba và mẹ vừa rồi có gọi điện!"

Mục Hà Hoan nhìn con bé, Tư Lâm Đạt bên cạnh đã hỏi: "Ồ, Hi Nhi, bác trai bác gái đã nói gì?"

"Bọn họ muốn em hỏi anh, anh chị khi nào mới đính hôn đây?"

Tư Lâm Đạt bật cười, nụ cười của cô ta rất đẹp, Mộ Thải Hinh là nữ mà cũng phải nhìn mấy lần.

Ánh mắt cô chợt dừng lại, phía sau Tư Lâm Đạt, một người quen thuộc lọt vào mắt. Tuy đã vài năm không gặp nhưng vì thường xuyên nhớ tới nên cô liếc mắt cái đã nhìn ra ngay. Cô vội thu lại tầm nhìn, không để người khác nhìn ra manh mối. Giờ cô không thể điềm nhiên như không đứng ở đây, nghe bọn họ tiếp tục nói nữa.

"Hi Nhi, chị qua bên kia một lúc!"

Cô nói khẽ, rồi nói một tiếng "Xin phép" với Tư Lâm Đạt rồi vội vàng đi về phía người kia vừa lui tới. Chỉ nháy mắt mà người kia đã không còn ở chỗ đó nữa. Mộ Thải Hinh tìm một vòng xung quanh, nhìn hàng cây tùng thấp bé trước mắt.

Phía sau hàng cây là một bãi cỏ, nhưng đã vượt ra khỏi phạm vi hội trường.

Liệu có thể...

Cô chui qua khe hẹp giữa hai cây.

Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nhìn thẳng anh!

Mục Hà Hoan không biết tại sao mình lại để ý, có lẽ là vì năng lực quan sát luyện từ nhỏ đã trở thành thói quen. Nếu là vậy, vì sao trong lòng anh lại chua xót?

Ánh mắt anh đi theo bóng dáng cô lẫn vào phía cây tùng. Đột nhiên, Nhạc Nhạc chợt xuất hiện ở đó, lọt vào mắt anh. Thì ra cô vội vàng rời đi là vì tìm Nhạc Nhạc sao?

"Anh ơi, anh ơi!"

Tiếng gọi của Hi Nhi làm anh bình tĩnh lại, mà Tư Lâm Đạt đã phát hiện ra sự lơ đãng của anh.

"Hoan, anh làm sao vậy?"

"Không, không sao... Nhiều khách như vậy, chúng ta đi chào hỏi thôi!"

Tư Lâm Đạt gật đầu, không nói gì nữa mà đi theo anh. Nhưng khi ngẩng đầu lên lại phát hiện ánh mắt anh nhìn hướng khác, cô ta cũng nhìn theo.

Phía đó trừ hàng cây tùng cùng một vài khách mời ra thì hoàn toàn không có cái gì đặc biệt cả.

***

Băng qua cây tùng, Mộ Thải Hinh tới một bãi cỏ vắng, vẫn không thấy người mình muốn tìm. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm?

Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên: "Mộ đại tiểu thư, cuộc sống của cô trôi qua thật nhanh!"

Giọng nói cùng ngữ điệu lạnh lùng quen thuộc khiến người cô chán động, mãi mới quay sang.

Ông ta đang đứng sau lưng cô, ánh mắt thì lạnh lùng nhìn cô.

"Tại... tại sao ông ở đây?"

"Sao hả, sự xuất hiện của tôi quấy rầy cô hưởng thụ vinh hoa phú quý sao?"

Lời nói của ông ta vẫn tổn thương như thế, nhưng cô không còn là cô bé nhát gan trước kia. Cô giả vờ như không nghe thấy: "Tôi định mai sẽ đi Anh tìm các ông!"

Ánh mắt ông ta dừng thật lâu trên gương mặt cô như đang cân nhắc xem lời cô có mấy phần là thật. Sau đó ông ta nói: "Không cần!"

Không cần?

"Vì sao?"

"Bởi vì... Bây giờ tôi là người làm vườn của nhà họ Mục, cô muốn gặp tôi thì có thể gặp ở đây!" Ông ta đưa ra một thẻ công tác.

"Ông..." Việc này không phải chuyện đùa, Mộ Thải Hinh cầm lấy thẻ công tác của công ta xem. Chân cô như nhũn ra, đây đích xác là thẻ công tác mà quản gia phát, chức vị viết rõ ràng: Người làm vườn.

"Vì sao?"

Trong đầu cô hỗn loạn, "Vì sao? Vì sao ông tới đây?"

Ông ta lẻn vào nhà họ Mục ư?

Hận ý trong mắt ông ta càng đậm, "Cô hỏi tôi vì sao? Ba từ này có phải tôi nên hỏi cô không?"

Ông ta tiến lên một bước, ánh mắt độc địa ép cô lùi lại.

"Nếu ba mẹ tôi lần lượt bị người ta hại chết, tôi liệu có nhận giặc làm cha, vì tham hưởng vinh hoa phú quý mà quay lưng lại với tổ tông không!"

"Ông... Ông nói gì?"

Tại sao ông ta lại nói -- Nếu ba mẹ tôi lần lượt bị người ta hại chết --?

"Người đó... Người đó..."

"Người đó là mẹ cô! Ba tháng trước, chị ấy đã chết!"

"A...!" Hai chân cô mềm nhũn ngã bệt dưới đất.

"Cô mà cũng đau lòng sao?"

Ông ta ác độc nhìn cô, tay bóp chặt cổ cô, "Cô có biết không? Ba ngày ba đêm cuối cùng mẹ cô chỉ gọi tên cô! Cô không tin chị ấy là mẹ cô, vậy thì cô vốn đã muốn mẹ cô chết đi cùng với ba cô, để cô yên lòng hưởng thụ vinh hoa phú quý mà nhà họ Mục cho đúng không?"

Ông ta cười lạnh rồi đẩy tay cô: "Bây giờ cũng không kém bao nhiêu, dù sao mấy năm qua, cô cũng chưa từng đi thăm chị ấy một lần!"

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!" Cô cầu xin, tay che hai mắt đã giàn giụa.

Thấy dáng vẻ này của cô, ánh mắt ông ta lóe lên, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, ông ta bỗng thở dài, "Bây giờ nói những chuyện này cũng vô ích, dù sao chị tôi đã chết rồi, coi như chị ấy chưa từng sinh ra đứa con bất hiếu là cô!" Ông ta nói xong thì định bỏ đi.

"Cậu!" Trong khoảnh khắc ông ta quay lưng, cô đột nhiên gọi ông ta như thế.

Bước chân ông ta bất ổn, "Cô..."

"Cậu, cháu chưa từng, cháu chưa từng quên ơn phụ nghĩa, cháu chưa từng!" Cô bỏ hai tay xuống, khóc nói.

"Từ sau khi trở lại từ Luân Đôn, cháu nhận rất ít sự chăm sóc của nhà họ Mục, cháu dựa vào bản thân thi đỗ đại học. Cháu chỉ muốn mau chóng trưởng thành, khi đó cháu sẽ đi Luân Đôn tìm hai người, mới có thể biết toàn bộ chuyện xảy ra năm đó!"

Lời cô khiến sắc mặt lạnh lùng của ông ta hòa hoãn đi đôi chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh băng: "Xem ra, cô vẫn chưa tin lời chúng tôi, cô không tin tai nạn năm đó của ba mẹ cô có liên quan đến Mục Tư Viễn và Lăng Diệp Bân, đúng không?"

"Cháu..." Cô không phản bác được.

Dựa vào dăm ba câu đâu có thể phủ định lòng cảm kịch cô dành cho họ?

"Rất tốt, rất tốt!"

Ông ta cười lạnh, "Ngày mai, ngày mai cô phải đi Anh, tôi cũng sẽ đi, tôi sẽ cho cô xem bằng chứng, để cô hoàn toàn nhìn rõ chú Mục và chú Lăng của cô là hạng người gì!" Nói xong ông ta bỏ đi.

Bằng chứng!

Ông ta có bằng chứng!

Mộ Thải Hinh nhắm chặt hai mắt, trái tim như bị cái gì đó đẩy ra, đau đớn và lo sợ làm người cô phát run.

"Hinh Nhi!"

Giọng nói của Mục Vĩnh Nhạc vang lên phía sau.

Cô vội lau nước mắt, anh đã đến bên cạnh: "Hinh Nhi, em làm sao vậy? Sao lại ngồi ở đây?"

Anh đỡ cô lên liền thấy vệt nước mắt trên mặt cô, lấy làm kinh hãi: "Sao em lại khóc? Có chuyện gì vậy?"

"Không sao, không có chuyện gì cả, anh Nhạc! Em hiếm khi đi giày cao gót nên giờ làm chân bị trẹo... Em thật vô dụng... đau cái là khóc rồi."

Mục Vĩnh Nhạc không chút hoài nghi, cười ha ha: "Thật là, y như trẻ con!"

Lời yêu thương làm Mộ Thải Hinh xấu hổ.

"Em không sao, anh Nhạc, em có thể tự đứng dậy được."

"Đừng miễn cưỡng! Ngoan ngoãn để anh đỡ đi!"

Anh ôm lấy cô, "Anh đưa em về phòng."

"Không... không cần..."

Cô lắc đầu, cô không muốn về biệt thự nhà họ Mục, căn phòng đó vốn không thuộc về cô.

"Vậy em muốn đi đâu?"

Dù cô muốn đi chỗ nào, anh cũng bằng lòng theo cùng.

Thật ra cô chỉ muốn yên tĩnh một mình. Nhưng cô biết, lúc này anh đang tưởng chân cô bị thương, tuyệt đối sẽ không để cô ở một mình.

"Anh Nhạc, em muốn ra bờ biển."

"Được! Nhưng phải lén ra từ cửa sau! Nếu không Hoan đại tổng giám đốc mà biết thì sẽ trách chúng ta không nể mặt anh ấy!"

Anh ôm cô đi về hướng ngược lại bữa tiệc.

Hai người ra bờ biển, Mục Vĩnh Nhạc dừng xe lại, cẩn thận ôm cô xuống xe.

Lừa gạt làm anh lo lắng như thế, trong lòng Mộ Thải Hinh rất áy náy, mắt không dám nhìn anh.

"Hinh Nhi, em ngồi đây một lúc. Anh đi rồi về."

"Anh đi đâu vậy?"

Cô hỏi thì anh đã chạy xa. Thấy anh vào một cửa hàng bên bờ biển, cô nghi hoặc tại sao anh lại đi mua đồ ăn. Nhưng khi anh trở lại, trong tay đã có thêm hai túi đá.

"Chườm lên chân!"

Mộ Thải Hinh sững sờ, anh đã kéo mép váy ở mắt cá chân cô lên rồi để túi chườm lên chân cô. Sự quan tâm của anh làm cô không biết làm sao. Anh Nhạc tùy tiện trong trí nhớ từ khi nào lại hiểu ý người như thế?

"Anh Nhạc, anh đừng tốt với em như thế..." Cô thật sự không chịu nổi.

Nhạc Nhạc cười, "Đồ ngốc, anh không tốt với em thì tốt với ai?"

Anh nhìn cô, dưới ánh trăng dịu nhẹ, trong làn gió biển rì rào, đôi mắt cô như dòng suối, trong suốt mà tuyệt đẹp. Làn da trắng nõn khiến ngũ quan càng trở nên quyến rũ, vẻ đẹp đó trong mắt anh thật mê người!

Thời gian đã biến cô bé dịu dàng ít nói trở thành một thiếu nữ động lòng người!

Mục Vĩnh Nhạc ngây người, bản năng đến gần, muốn hôn lên vẻ đẹp ấy... Nhưng cô lại tránh né, sắc mặt đỏ hồng.

"Anh Nhạc..." Ý thức được anh muốn làm gì, bản năng cô né tránh, cơ thể không do dự rụt về sau.

"Anh Nhạc... chúng ta... chúng ta về thôi." Không biết nói gì nữa nên đành nói như vậy.

Có thể không ngờ cô sẽ từ chối, Mục Vĩnh Nhạc ngẩn ngơ.

Có lẽ là mình quá sốt ruột nên đã làm cô sợ, anh bật cười.

"Hinh Nhi, anh Nhạc dọa em rồi hả, em đừng sợ, anh đùa em thôi."

Anh không tức giận chút nào, cực kỳ vô tư nói.

Anh như thế làm Mộ Thải Hinh cảm giác mình phản ứng hơi quá. Trong lòng cô vừa bực mình vừa buồn cười, "Anh Nhạc, lần sao anh đừng đùa em như vậy có được không?"

"Được thôi!" Anh xoa ót cười ngây ngốc, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.

Không thể phủ nhận, anh la fmotoj nam sinh vừa đẹp trai vừa lương thiện, nhưng mà...

Những thứ này cô không thể có!

"Hinh Nhi, em không vui à?" Anh nằm xuống bãi cát hỏi.

"Em không..."

Mộ Thải Hinh muốn phủ nhận, nhưng anh cắt ngang, nói tiếp: "Vì sao em không vui? Anh nói không chỉ hôm nay, mà từ rất lâu trước đây, anh đã phát hiện em không vui rồi."

Anh cẩn thận nghĩ lại, "Hình như là năm anh mười lăm tuổi, sau khi chúng ta trở về từ Luân Đôn. Đã nhiều năm như vậy, em vẫn luôn không vui, đúng không?"

Cô giật mình. Cô tưởng những việc mình làm những năm qua đã tìm được lý do rất tốt, không ngờ anh lại nói như thế.

Học đại học trong nước, là vì không thích hoàn cảnh ở nước ngoài.

Nghỉ đông và nghỉ hè rất ít khi về nhà là đi làm thêm bên ngoài, nhằm tăng thêm lịch duyệt.

Còn về chuyện không chỉ nghỉ đông và nghỉ hè cô mới đi làm thì cô luôn giấu người nhà họ Mục!

Vì sao anh có thể phát hiện ra được sự khác thường của cô?

"Hinh Nhi, em có chuyện gì không vui thì nói cho anh biết được không?"

Mộ Thải Hinh vô cùng áy náy. Cô đột nhiên hiểu ra, không phải vì lý do của cô không đủ, mà vì anh luôn quan tâm đến cô!

"Anh Nhạc, em không có gì không vui cả, thật đấy. Em chỉ... chỉ..."

"Là vì Hoan Hoan đúng không?"