Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 204




Rồi cô nghe được cuộc đối thoại như vậy: "Sơ Hàn, Diệp Bân đã mất tích bảy tám năm rồi, em thật sự không từ bỏ sao? - Em không từ bỏ, chỉ cần em còn sống một ngày thì em sẽ chờ đợi - Sơ Hàn, tội gì em phải làm vậy? - Chị dâu, em không đợi anh ấy thì còn có thể làm gì? Về nhà, lấy một người khác sao? Em thật sự không làm được, không làm được! - Sơ Hàn, chị thật sự không dám nghĩ, sau khi Hinh Nhi biết chuyện thì sẽ thế nào? - Nó luôn ngoan ngoãn, sẽ không phụ sự kỳ vọng của Diệp Bân, sẽ trưởng thành trở thành người có ích.

Cô làm được sao?

Cô có thể làm được không?

Khi giấc mộng của cuộc đời bị xé tan thành mảnh nhỏ, cô thật sự còn làm được không?

Cơn gió biển lạnh thấu xương vỗ vào mặt cô, đóng băng nước mắt, làm chết lặng mọi suy nghĩ. Biển rộng mênh mông vô bờ đang ở trước mặt lại làm cô không sao tin được người chú thân yêu đã mất tích tám năm trước trong đó!

"Chú ơi, chú ơi!" Cô khàn giọng gọi.

Có biết bao hy vọng vào giờ phút này, chú có thể đứng trước mặt cô, nói cho cô biết tất cả không phải là thật!

Không phải!

"Chú của mày đã chết rồi!"

Tiếng của một người đàn ông xa lạ vang lên bên cạnh khiến cô giật mình.

Cô kinh ngạc quay lại, nhìn người đàn ông đã có tuổi, hai tóc mai bạc trắng, làn da đầy nếp nhăn.

"Ông... Ông là ai?"

Cô lùi dần về sau, trực giác nhắc nhở cô không nên đứng quá gần người này.

Ông ta tới dần từng bước, đôi mắt như chim ưng, còn cô là con mồi trong mắt ông ta.

"Tao là ai không quan trọng, quan trọng là mày phải biết mình là ai!"

Mộ Thải Hinh giật mình: "Cháu là ai?"

Cô còn có thể là ai? Cô không phải tên là Mộ Thải Hinh sao?

"Mộ Thải Hinh, mày biết nguồn gốc của cái tên này không?"

Nguồn gốc tên của cô?

Nhưng điều cô càng muốn biết hơn là "Vì sao ông biết tên của cháu?"

"Tao chẳng những biết tên mày, tao còn biết trong tên ba mẹ mày có một chữ Thải, một chữ Hinh, đây chính là nguồn gốc tên của mày!"

Khi Mộ Thải Hinh đang hết sức kinh ngạc, ông ta lại nói thêm một câu làm người ta càng thêm khiếp sợ: "Tao còn biết mày nhận giặc làm cha, là đứa con gái bất hiếu!"

"Ông... Ông là ai? Rốt cuộc ông là ai?"

Cô mới chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể chịu được sự chỉ trích nghiêm trọng như thế?

Gương mặt cô trắng bệch không còn chút máu.

Ông ta không trả lời cô mà chỉ lạnh lùng thốt ra hai tiếng: "Đi theo tao!"

Mộ Thải Hinh gần như lập tức bước theo, nhưng lời dạy bảo của Mục Tư Viễn bỗng hiện ra trong lòng: Hinh Nhi, ở bên ngoài không được nói chuyện với người lạ, cũng không được tùy tiện đi theo bất cứ ai, con biết chưa?

Chân cô vừa bước ra lại rút về, người kia đột nhiên quay lại, cười lạnh: "Sao hả? Được hưởng thụ vinh hoa phú quý ở nhà họ Mục quen rồi nên bây giờ đến mẹ ruột cũng không nhận?"

-- Mẹ ruột --

"Ông nói gì?"

Cơ thể cô run run, giọng nói không còn bình tĩnh được nữa.

Người kia không nhắc lại, lạnh lùng hừ một tiếng rồi đi thẳng.

Ông ta đi rất nhanh, không cho phép cô có bất cứ thời gian nào để suy nghĩ.

Thấy ông ta sắp biến mất trong dòng người, Mộ Thải Hinh vội vã đi theo.

Cô đi theo ông ta khoảng nửa tiếng mới đến một ngôi nhà nhỏ cạnh bờ biển.

"Vào đi!"

Người đàn ông lớn tiếng nói, đẩy cánh cửa gỗ ra.

Mộ Thải Hinh không dám đi vào, một người phụ nữ ăn mặc cũ rách đi ra, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía người đàn ông.

Có thể do phát hiện biểu hiện của người đàn ông khác lạ, ánh mắt bà dần chuyển sang Mộ Thải Hinh.

Khi bốn mắt tiếp xúc, không chỉ người phụ nữ ngơ ngác mà đến Mộ Thải Hinh cũng vậy.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc. Trên đó rõ ràng viết hai chữ "Mẹ con"!

Thời gian như ngưng đọng, không khí cũng như dừng chảy, cho đến khi người phụ nữ đó lên tiếng: "Con... Con..." Thực sự không thể nói ra được một câu.

"Nó là con gái chị, Mộ Thải Hinh, cuối cùng em đã tìm dược cho chị rồi."

Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, người phụ nữ tiến lại, Mộ Thải Hinh thì liên tiếp lùi về sau.

"Không, không thể nào!"

Cô hét lên về phía người đàn ông: "Không thể nào, ông nói dối!"

Không phải rất nhiều năm trước mẹ cô đã lên Thiên Đường rồi ư?

Người phụ nữ trước mặt này là ai?

"Hinh Nhi." Nước mắt người phụ nữ rơi lã chã, "Đừng nói cậu con như thế, cậu vì bảo vệ cái mạng này của mẹ mà đã chịu quá nhiều đau khổ rồi."

Hóa ra người đàn ông này là cậu của cô!

Mộ Thải Hinh hoảng sợ nhìn ông ta, lắc đầu càng mạnh.

"Hai người đều đang nói dối." Cô không biết phải làm gì, một mực phủ nhận: "Đều nói dối, các người là kẻ lừa đảo!"

Nói xong cô liền muốn chạy đi.

"Mày đứng lại đó cho tao! Mày là đứa con vong ân phụ nghĩa, nhìn mẹ mày đi, xem bà ấy đã biến thành thế nào!"

Ông ta kéo cô đẩy đến trước mặt người phụ nữ.

Cô sửng sốt, gương mặt này bị làm sao vậy

Ban nãy đứng xa nên cô không thấy rõ, lúc này cô mới phát hiện, thì ra trên gương mặt này có chi chít vết thương nhỏ li ti, giống như chủ nhân của gương mặt này đã chịu rất nhiều đau khổ!

Mộ Thải Hinh mới chỉ là đứa bé mười hai tuổi, sau khi trông thấy liền sợ hãi lùi về sau.

Người đàn ông kia lập tức cười lạnh: "Xem đi, xem con bé này đã trở thành người thế nào? Mạnh Hinh, chị xem đi, đây chính là đứa con mà chị lo lắng mỗi ngày, nhưng nó không hề nhớ đến chị!"

Mạnh Hinh!

Cái tên này quả thực là của mẹ cô, gương mặt của người này cũng thật sự giống mẹ!

Vì sao? Vì sao?

Cô hét lên trong lòng: Vì sao cô không thể tin, người phụ nữ trước mặt là mẹ cô?

Người phụ nữ được gọi là Mạnh Hinh cười ảm đạm: "Hinh Nhi, mẹ dọa con rồi, mẹ xin lỗi! Nhưng con đừng sợ, mẹ sẽ không làm con bị thương."

Mộ Thải Hinh lắc đầu, trong lòng vẫn ngoan cố kháng lại: "Cô thật sự là mẹ con? Nhưng mẹ con, mẹ con lúc nhỏ đã..."

Cô còn nhớ, khi còn nhỏ vì mấy ngày không thấy ba mẹ nên đã trốn trong nhà khóc một mình. Rồi chú Diệp Bân xuất hiện trước mặt cô, vòng tay ôm lấy cô. Cái ôm của chú rất ấm áp, có mang theo mùi hương của ba.

Chú nói với cô: "Hinh Nhi đừng khóc, mặc dù ba mẹ đã lên Thiên Đường, nhưng còn có chú và rất nhiều người yêu thương con!"

Mạnh Hinh lắc đầu: "Hinh Nhi, mẹ không chết. Cậu con đã cứu mẹ, nếu không thì hôm nay mẹ đã không thể gặp được con!"

Mộ Thải Hinh vẫn chưa tin: "Cô được cứu... Vậy nhiều năm qua sao cô không tới tìm con?"

"Mẹ có, mẹ có chứ!"

Mạnh Hinh sốt ruột giải thích: "Mẹ hôn mê hơn ba năm mới tỉnh lại, sau đó liên tục đi tìm con. Nhưng vì Lăng Diệp Bân đột nhiên mất tích, manh mối bị chặt đứt. Mãi đến gần đây, mẹ mới biết thì ra con vẫn luôn sống..."

Nói đến đây, trên mặt bà hiện lên sự căm uất: "Thì ra con vẫn luôn sống ở nhà họ Mục!"

Hôn mê ba năm?"

Mộ Thải Hinh rùng mình, "Sống ở nhà họ Mục có gì không đúng?"

Biểu cảm của người phụ nữ này làm cô vừa sợ vừa hoảng hốt. Nhưng người phụ nữ ấy chỉ bi phẫn nhìn cô mà không nói.

"Mày chắc không biết, năm đó ba mẹ mày vì mất phanh mới xảy ra tai nạn giao thông, mà người tạo ra vụ tai nạn chính là Mục Tư Viễn!"

Ông ta tiến lên từng bước, nhấn mạnh: "Lăng Diệp Bân chính là kẻ đồng lõa!"

Mộ Thải Hinh hoàn toàn không tin lời ông ta, "Ông đừng nói lung tung! Chú Mục không phải người như vậy!"

"Tất nhiên mày sẽ nói như thế!"

Người đàn ông hung dữ nhổ một bãi: "Mấy năm qua mày ăn sung mặc sướng ở nhà họ Mục nên đã quên mất mày mang họ Mộ mà không phải họ Mục đúng không! Đồ vong ân phụ nghĩa!"

"Ông im đi!"

Mặc dù cô trầm tĩnh, mặc dù tuổi còn quá nhỏ, nhưng cô cũng đã có lập trường của mình, "Không được nói chú Mục như thế, cũng không được nói chú của tôi như thế!"

Cô tức giận hét: "Tôi không biết các người là ai, tóm lại, các người có nói gì tôi cũng không tin!" Nói xong cô muốn chạy đi.

"Hinh Nhi!"

Tiếng gọi của Mạnh Hinh như ruột gan đứt đoạn ngăn cản bước chân cô.

"Hinh Nhi à." Bà khóc, "Con làm mẹ đau lòng quá, con chính là con của mẹ mà, vì sao con không chấp nhận sự thực này?"

Chấp nhận sự thật gì?

Sự thật là đột nhiên nhảy ra một người mẹ, lại đột nhiên bảo với cô rằng chú Mục và chú Lăng đều là người xấu?

"Hinh Nhi." Mạnh Hinh vội vã nói, "Chuyện khi còn bé, con đều không nhớ sao? Con cũng không nhớ ba con sao? Ông ấy yêu thương con cỡ nào mà con cũng không nhớ sao?"

Nước mắt lăn xuống từ hốc mắt Mộ Thải Hinh.

Sao cô không nhớ được?

Cô không những nhớ ba, nhớ chú Lăng, cô càng nhớ tình thương yêu mà chú Mục dành cho cô.

Nhưng vì sao, vì sao bà ấy lại nói ba bị họ hại chết?

"Hinh Nhi." Thấy cô dừng lại, Mạnh Hinh dần đến gần, từng câu từng từ đánh vào trái tim cô: "Tất cả đều vì lợi ích thương mại, vì tiền. Năm đó ba con và Lăng Diệp Bân là đồng nghiệp. Mục Tư Viễn vì muốn thu mua công ty mà dùng hết thủ đoạn, Lăng Diệp Bân vì muốn giành địa vị mà hãm hại đồng nghiệp. Mũi dùi của bọn chúng đều nhắm vào ba con... Nhưng mẹ nghĩ, bây giờ Mục Tư Viễn có thể cũng không biết thân phận của ba con..."

Nhớ lại chuyện cũ, Mạnh Hinh vẫn kích động không thôi, "Sau vụ tai nạn, cậu con mua chuộc bệnh viện, che đậy mọi tai mắt, cứu mẹ ra ngoài. Hinh Nhi à, con đừng trách mẹ không đi tìm con, sau khi mẹ tỉnh lại, thật ra luôn đi tìm con, nhưng không tìm thấy con...!"

"Cô đừng nói, đừng nói nữa!"

Cô thật sự không thể tiếp nhận!

Nhìn người phụ nữ, lại nhìn người đàn ông, rồi lắc đầu chạy thật nhanh.

Từ xa, dường như cô vẫn còn nghe thấy tiếng gọi của Mạnh Hinh: "Hinh Nhi, Hinh Nhi!"

Tiếng gọi ấy không làm cô có chút vui sướng nào mà ngược lại chỉ có... sợ hãi.

Tâm trạng sợ hãi, đau đớn, lạnh lùng gần như đánh gục cô bé mười hai tuổi, cô tìm rất lâu trên đường phố Luân Đôn, đến khi trời tối đen mới tìm được đường quay về khách sạn.

Trong một ngày, cuộc sống của cô gần như lật nhào, bảo cô làm sao có thể chịu được?

Khi cô ngơ ngác đi vào thang máy, cửa thang máy mở ra, gương mặt quen thuộc đập vào mắt.

Anh Hoan!

Gần như không kịp suy nghĩ, cô liền tiếp tới ôm chầm lấy người trước mặt.

Cô rất cần sự chống đỡ!

Anh Hoan chính là bến cảng ấm áp duy nhất trong lòng cô!

Nhắm mắt lại, cảm nhận cái ôm lạnh nhạt nhưng vẫn ấm áp này, cô gần như muốn khóc.

Nhưng một giây sau, giọng nói quen thuộc đã đánh nát tất cả.

"Hinh Nhi, em đi đâu vậy hả?"

Không đúng!

Cô kinh ngạc lùi lại, nhìn người trước mặt.

Ánh mắt dần tụ lại, cô mới nhận ra, thì ra người ấy là Nhạc Nhạc!

Ban nãy cô quá hốt hoảng, không ngờ lại không nhận ra!

"Hinh Nhi, em đi đâu vậy hả? Bọn anh tìm em khắp nơi!"

Nhạc Nhạc không đoán được tâm tư của cô, chỉ lo lắng hỏi lại.

"Em... Em..." Cô không biết trả lời như thế nào.

Một giọng nói quen thuộc khác truyền đến từ cách đó không xa: "Về là tốt rồi. Nhạc Nhạc, gọi cho ba mẹ, bảo họ đừng lo lắng."

Cô giật mình, khóe mắt nhìn sang Hoan Hoan đang đi vào từ cửa sảnh.

Đầu óc cô trở nên trắng xóa.

Cô nghĩ lại, vừa rồi lúc vào cửa, hình như có một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Đó chính là anh Hoan!

Chỉ vì tâm trạng cô quá hoảng hốt nên không chú ý anh đi qua bên cạnh!

"Ừ!"

Nhạc Nhạc gật đầu, kéo cô lại: "Chúng ta mau đi thôi, ba đang định báo cảnh sát rồi!"

Cô không thể kháng cự đành đi theo Nhạc Nhạc vào thang máy.

Hoan Hoan cũng bước vào, mặc dù đứng bên cạnh nhưng cô chỉ có cảm giác -- họ đã ngày càng xa cách --

Trong trí nhớ, anh Hoan gọi cô "Tiểu Mộ Nhi" đã càng ngày càng mơ hồ...

***

"Anh nói xem hôm nay Hinh Nhi đã đi đâu?"

Trong phòng, đồng hồ đã chỉ mười hai giờ, Cố Bảo Bảo vẫn lo lắng không thôi: "Nó không giống những đứa trẻ hay chạy lung tung, hơn nữa em thấy sau khi nó về, tâm trạng rất lạ."

Mục Tư Viễn xoa đầu cô: "Có phải em đang lo chuyện mai đưa nó đi gặp Sơ Hàn?"

Anh vừa nói vừa lau khô tóc cho cô: "Lo lắng cũng vô ích, sớm hay muốn cũng phải nói cho nó biết!"

"Nhưng..."

Còn chưa nói hết câu thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Trễ như vậy còn ai đến tìm họ?

Tiếng nói của Mộ Thải Hinh vang lên bên ngoài: "Chú Mục, dì Cố, hai người đã ngủ chưa ạ?"

Cố Bảo Bảo giật mình đứng lên: "Chưa, vẫn chưa!"

Cô đi ra mở cửa thì trông thấy gương mặt có hơi trắng bệch của Mộ Thải Hinh.

"Hinh Nhi, mau đi vào!"

"Hôm nay con sao vậy? Có phải có chuyện gì không vui không?"

Giọng nói lo lắng khiến Mộ Thải Hinh khó chịu, những lời đã tự nói hàng trăm lần trong lòng dường như lại khó có thể nói ra.

Nhưng mà... Nghĩ đến khuôn mặt đầy vết thương của Mạnh Hinh, cô lại rùng mình.

"Chú Mục, dì Cố!"

Cô buông tay Cố Bảo Bảo ra, đứng cách họ mấy mét, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt kiên nghị nhìn họ: "Hôm nay con nói dối."

Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo sững sờ nhìn nhau, trong lòng họ cũng đã hiểu một chút về chuyện sắp xảy đến.

Cố Bảo Bảo cúi đầu thầm than, ngồi xuống sô pha.

"Dì Cố, hôm nay con đi theo dì... Con cũng nhìn thấy dì Sơ Hàn, con..."

Cố Bảo Bảo rùng mình, muốn ngăn cản con bé, lại bị Mục Tư Viễn cản lại.

"Con..."

Mộ Thải Hinh hít thật sâu mấy hơi, mới nói: "Con nghe hai người nói chuyện... chú..."

Nước mắt đau khổ trào ra, cô nghẹn ngào: "Chú đã xảy ra chuyện gì, hai người có thể nói cho con biết được không?"

"Hinh Nhi!"

Cố Bảo Bảo cũng nhịn không được nữa mà rơi lệ, tiến lên ôm lấy cô.

Con bé mới mười hai tuổi, cơ thể run rẩy chứng tỏ bản thân hoàn toàn không cách nào tiếp thu, vì sao ông trời lại bắt nó phải chấp nhận chuyện trở thành trẻ mồ côi lần nữa?

"Hinh Nhi, đều là dì không tốt, dì không nên giấu con!"

Cô lau nước mắt cho Hinh Nhi, "Bây giờ con lớn rồi, dì sẽ nói hết mọi chuyện cho con biết, được không?"

Mười hai tuổi đã có thể hiểu được rất nhiều, cô có thể nghe hiểu cạnh tranh kinh doanh của Mục Thị và CRE, cũng có thể nghe hiểu tình cảm của chú Lăng và Mục Sơ Hàn, hiểu được hành vi vì bảo vệ người mình yêu mà hi sinh bản thân.

Nhưng khi Cố Bảo Bảo nói: "Là chú dì đến muộn một bước, nếu chú dì sớm đưa người đến cứu, mọi chuyện sẽ không đến ngày hôm nay!"

Ánh mắt cô bắt đầu có làn sóng khác thường.

-- Tất cả cũng vì lợi ích, vì tiền. Mục Tư Viễn vì muốn thu mua công ty mà dùng hết thủ đoạn, còn Lăng Diệp Bân vì muốn tranh giành địa vị mà hãm hại đồng nghiệp. Mũi nhọn của bọn chúng đều nhắm vào ba con... --

Lời của Mạnh Hinh không cách nào khống chế vang vọng trong đầu, hết lần này đến lần khác, khiến cô muốn nghẹt thở.

"Hinh Nhi, con làm sao vậy?"

Trông thấy gương mặt tái nhợt còn mang theo cả hận ý, Mục Tư Viễn kỳ lạ hỏi.

Nghe tiếng, ánh mắt cô chuyển sang Mục Tư Viễn.

Một suy nghĩ không thể giải thích được len lỏi vào đầu: Có phải chú ấy muốn giết người diệt khẩu, nên mới cố tình tới muộn, khiến chú Lăng mất tích?

Bản thân cô cũng bị suy nghĩ này dọa.