Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 203




"Con bé rất ngoan, nhưng quá trầm tĩnh." Cố Bảo Bảo đứng nhìn qua cửa sổ, thở dài.

Mục Tư Viễn không lên tiếng, nghe cô nói tiếp: "Giáo viên cũng bảo con bé là đứa không hay nói chuyện nhất."

"Có lẽ... Là tính cách trời sinh."

"Em chỉ sợ sự quan tâm của chúng ta chưa đủ, hoặc là, tình yêu thương của chúng ta không thể thay thế được Diệp Bân." Cố Bảo Bảo lo lắng lắc đầu.

Mục Tư Viễn ôm lấy cô, đưa ra quyết định: "Anh thấy chúng ta nên nói sự thật cho nó biết!"

"Sự thật?" Sắc mặt cô trắng bệch: "Không nên! Không có sự thật gì cả, không nên nói..."

Để họ và Sơ Hàn cùng bảo vệ một tia hy vọng, vậy thì Sơ Hàn mới có thể tiếp tục vượt qua!

Mục Tư Viễn nhíu mày: "Sớm muộn gì cũng phải nói, Bảo Bảo, chúng ta không thể lừa gạt con bé cả đời được!"

"Vậy thì hãy đợi thêm vài năm nữa!"

Mấy năm qua, đều là Sơ Hàn lấy danh nghĩa thân phận của Diệp Bân viết thư, gửi quà qua bưu điện cho Hinh Nhi, chẳng những lừa gạt con bé mà cũng đang tự lừa dối chính bản thân mình. Cố Bảo Bảo thật sự không dám nghĩ, sau khi Hinh Nhi biết rõ sự thật thì nó sẽ bị tổn thương như thế nào!

"Mẹ, anh về rồi!" Giọng nói vui vẻ của Nhạc Nhạc vọng vào từ bên ngoài.

Cố Bảo Bảo nhanh chóng lau nước mắt, khẳng định không để bọn trẻ nhìn ra gì khác thường mới ra ngoài.

Quản lý ký túc xá tại trường Hoan Hoan theo học rất nghiêm khắc, bình thường chỉ có thể gọi điện về nhà. Cộng thêm bài vở của cậu rất nhiều, thời gian để gọi điện càng ít, tháng nào cũng khiến Cố Bảo Bảo lo lắng.

"Để mẹ xem nào, hình như đã cao hơn trước rồi!" Cô ôm lấy con trai.

Tiếp xúc gần gũi với mẹ, Hoan Hoan vẫn còn rụt rè như khi còn bé, nhưng cậu không nỡ thoát ra khỏi cái ôm của mẹ.

"Mẹ!"

Quả nhiên cậu đã cao hơn, nhón chân một cái đã hôn lên má mẹ: "Con cao thêm hai centimet rồi đấy!"

Cố Bảo Bảo vui vẻ cười lên, "Hôm nay ông nội bảo đầu bếp làm một bàn thức ăn ngon, con phải ăn nhiều đấy!"

"Lại ăn nhiều nữa!"

Hoan Hoan nhíu mày, lộ ra vẻ tinh nghịch chỉ hiện ra trước mặt cha mẹ: "Vậy sẽ thành con heo mập mất!"

"Con heo mập?"

Hi Nhi chớp mắt, "Anh Hoan, vì sao anh lại thành heo mập? Chẳng phải heo mập là để ăn hay sao?"

Câu nói này chẳng buồn cười chút nào, mọi người cùng lườm mắt nhìn cô rồi cùng đi về hướng phòng ăn.

Phớt lờ cô hả?

Hi Nhi quay sang nắm cánh tay Mộ Thải Hinh, "Chị Hinh Nhi, chị nói xem anh Hoan có biến thành heo mập không?"

"Làm sao có thể chứ?"

Cô cười, cả hai cùng vào phòng ăn.

Cả gia đình sum họp cùng ăn bữa cơm, Mục Phong Minh hiển nhiên cực kỳ vui vẻ.

Tùy là còn thiếu Sơ Hàn và Lăng Diệp Bân, nhưng không ai biểu lộ ra. Mấy năm qua, chuyện này không chỉ trở thành nỗi đau của Sơ Hàn, mà cũng trở thành tiếc nuối của nhà họ Mục, không một ai tùy tiện nhắc tới.

Chỉ có một lần, mẹ Sơ Hàn hỏi riêng Cố Bảo Bảo: "Biển sâu như vậy, đá ngầm có khắp nơi, lại đã mấy năm rồi, Diệp Bân cậu ta... thật sự còn sống không?"

Cố Bảo Bảo không biết trả lời như thế nào.

Nói không, chẳng phải là triệt để tổn thương bà?

Nói còn sống, bà có tin được không?

Sơ Hàn có tin được không?

Thứ chống đỡ cô ấy, chỉ là một lòng tin mà thôi.

"Mẹ, bọn con ngày ngày cầu nguyện Thượng Đế, xin ngài hãy để Diệp Bân còn sống, có được không ạ?" Cố Bảo Bảo dùng hết khả năng để an ủi bà.

"Được!"

Bà Mục nghe xong, nước mắt rơi đầy khuôn mặt.

"Đều là lỗi của mẹ, lỗi của mẹ... Lúc còn trẻ mẹ không nên tranh giành với chị gái mình, đây là báo ứng của ông trời, không thể ngờ nó lại rơi trên người Sơ Hàn..."

Bà khóc đến nỗi đứng không vững. Cố Bảo Bảo nhanh chóng đỡ lấy bà, hai người cùng rơi lệ.

Nhưng dù bà Mục có đau khổ hơn nữa thì cũng không thể lộ ra chút gì trước mặt Mục Phong Minh. Bà biết trong lòng Mục Phong Minh cũng không chịu nổi, sao bà có thể tăng thêm gánh nặng trong lòng ông?

Có lẽ, tâm trạng khắc cốt ghi tâm khi người yêu thương chỉ có thể nhớ mà không thể gặp đã khiến họ càng quý trọng người bên cạnh mình hơn bao giờ hết.

"Ăn no rồi!" Nhạc Nhạc ăn nhanh nhất, chỉ hai ba xới đã xong bát cơm.

Cố Bảo Bảo liền cười với cậu: "Hôm nay anh về nhà, các con cùng lên gác xem phim nhé được không?"

"Vâng ạ!" Hi Nhi lập tức vỗ tay.

Phòng chiếu phim trên gác giống hệt như ngoài rạp, xem Anime là tuyệt nhất!

Ai ngờ, Nhạc Nhạc lại lắc đầu: "Không được đâu mẹ!" Cậu nhìn Mộ Thải Hinh: "Ngày mai Hinh Nhi phải tham dự thi đấu diễn thuyết tiếng Anh, con phải phụ đạo thêm cho em ấy."

Thấy Cố Bảo Bảo hơi sững sờ, Mộ Thải Hinh khẩn trương muốn nói thật ra mình đã chuẩn bị tốt, không cần phải phụ đạo thêm.

Nhạc Nhạc lại giành lời trước, nắm lấy cánh tay cô: "Này, Hinh Nhi, em cũng ăn xong rồi, chúng ta mau đi học thôi!"

Cũng không phải cậu không muốn xem phim, nhưng chuyện đã đáp ứng người khác thì phải làm được!

Mộ Thải Hinh không đọ lại được với cậu, càng không muốn hất tay cậu trước mặt nhiều người, đành phải ngoan ngoãn theo cậu lên gác.

Mục Tư Viễn cười khổ: "Nhạc Nhạc này, bình thường chẳng quan tâm cái gì cả, cho dù có thì cũng chuyện lớn hóa nhỏ. Chuyện nhỏ hóa không, chỉ có với Hinh Nhi là cực kỳ để ý."

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo đột nhiên ý thức được, thì ra lũ trẻ đang lớn lên từng ngày!

"Anh Hoan." Tiếng Hi Nhi bất chợt vang lên, mang theo sự khó hiểu: "Sao anh lại gắp xương vào trong bát?"

"Hả?" Hoan Hoan như chợt bừng tỉnh: "Anh gắp nhầm." Cậu bình tĩnh cười với Hi Nhi: "Nhanh ăn cơm đi!"

Chút việc nhỏ xen vào này không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Cố Bảo Bảo, trong đầu cô hiện lên hình ảnh ngày thường của Nhạc Nhạc và Hinh Nhi.

Trước đây cô lại không ý thức được, một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ thì hai đứa bé cũng phải ở chung ít nhất mười hai tiếng. Liệu đây có phải cái gọi là Thanh Mai Trúc Mã hay không?

***

"Em đấy, phải có khí thế một chút, yếu ớt như vậy, anh nghe muốn ngủ gật luôn đây!"

Cửa phòng Mộ Thải Hinh mở rộng, mới tới cửa đã nghe thấy giọng Nhạc Nhạc.

Đáp lại cậu là tiếng nói nhu mì lộ vẻ non nớt của Mộ Thải Hinh: "Anh Nhạc, vậy em thử lại lần nữa!"

"Được, em thử đi, anh nghe!"

Tính kiên nhẫn của Nhạc Nhạc khiến bước chân người đi dừng lại. Sau đó, cậu cười tự giễu.

Cậu đang làm gì vậy? Nghe trộm sao?

Lắc đầu, cậu đi vào thật nhanh.

Trông thấy người đến, ánh mắt ảm đạm của Mộ Thải Hinh đột nhiên sáng lên: "Anh Hoan!"

Anh ấy đến xem cô sao? Phải biết từ lúc anh ấy xuống xe đến khi ăn tối, anh ấy đều không nhìn cô lấy một lần.

Nhưng lần này, anh vẫn chỉ nhìn qua cô rồi ánh mắt dừng lại ở Nhạc Nhạc.

"Nhạc Nhạc." Anh gọi, "Lần trước em muốn mô hình súng lục anh đã mang về cho em rồi, em muốn xem không, anh để nó trong phòng."

Nhạc Nhạc phấn khởi gật đầu: "Muốn, muốn, có thể tháo rời không?"

"Tất nhiên! Trừ việc không thể bắn đạn ra thì còn lại giống hệt như thật!"

Câu nói này càng làm Nhạc Nhạc ngứa ngáy, lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, "Anh, anh xem Hinh Nhi luyện tập diễn thuyết, em đi xem mô hình!"

Cậu nói xong thì bước nhanh ra khỏi phòng.

Trong phòng bỗng chỉ còn lại cô và Hoan Hoan, cô cười, cố gắng tự hỏi nên nói gì với anh Hoan.

Thế nhưng, anh ấy lại đi ra ngoài.

Cô hốt hoảng, buộc phải lên tiếng: "Anh... anh Hoan..."

Hoan Hoan không quay đầu lại, cũng không có dừng bước, chỉ nói: "Em hãy luyện tập chăm chỉ!"

Mộ Thải Hinh gật đầu, hỏi nhanh: "Anh Hoan, lát nữa em tập xong, có thể tìm anh cùng chơi được không?"

Hoan Hoan không nói gì, bóng dáng nháy mắt nháy mắt đã biến mất khỏi cánh cửa.

Mộ Thải Hinh lại nghĩ, cô có thể coi sự im lặng của anh ấy xem như là câu trả lời đồng ý không?

Cô có thể, cô muốn.

Nhạc Nhạc chơi súng một lúc rồi quay về đốc thúc cô luyện tập. Đến 9 rưỡi, việc luyện tập đã khiến Nhạc Nhạc hài lòng thì buổi phụ đạo hôm nay mới kết thúc.

"Hinh Nhi." Nhạc Nhạc mở tủ, chỉ vào một cái váy nói: "Ngày mai em mặc cái váy này đi thi, biết chưa?"

Cô liên tục gật đầu.

Bây giờ, dù cậu có bảo ngày mai cô mặc đồ bơi đi diễn thuyết thì cô cũng gật đầu đồng ý, chỉ mong có thể nhanh chóng đi tìm anh Hoan. Vậy mà đến khi cô qua phòng Hoan Hoan thì chỉ thấy dì Cố.

Thấy cô nhìn khắp nơi tìm kiếm, Cố Bảo Bảo cười: "Tìm Hoan Hoan à? Ban nãy nhà trường gọi điện đến nói ngày mai có bài kiểm tra đột xuất nên nó mới vừa trở về trường rồi!"

--- Đã trở về trường ---

Nhanh vậy sao?

Cô lễ phép gật đầu, ra khỏi phòng cậu, vành mắt đã ửng đỏ.

Tuy rằng cô còn nhỏ, nhưng cô hiểu rõ, thì ra anh Hoan của cô không thích cô, chán ghét cô!

***

Lại ba năm nữa trôi qua.

Sáng sớm, mấy đứa trẻ nhà họ Mục cùng tập trung ở trong phòng khách.

Hôm nay, Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo Cố Bảo Bảo sắp dẫn họ sang Anh.

Lần này không phải đi du lịch, bởi vì trừ Mộ Thải Hinh, trên vai mỗi người đều gánh trách nhiệm to lớn, đó là...

-- Thân thể Mục Phong Minh ngày càng già đi, muốn lúc cuối đời gặp lại con gái đã mấy năm chưa trở về --

"Hinh Nhi, em vui lắm à? Sao cứ cười mãi không vậy?" Nhạc Nhạc nhìn Mộ Thải Hinh.

Mộ Thải Hinh mười hai tuổi cười ngượng ngùng nhưng không kìm được sự vui vẻ: "Em tất nhiên là vui rồi, anh Nhạc. Đã lâu lắm rồi em không được gặp chú!"

Nghĩ tới lần sang Anh này có thể gặp mặt chú, tối qua cô đã kích động đến nỗi không ngủ được.

Trong lúc trò chuyện, ánh mắt cô không nhịn được nhìn về phía Hoan Hoan, muốn cùng cậu chia sẻ niềm vui này. Nhưng Hoan Hoan chỉ cúi đầu ngồi một bên, không phản ứng chút nào, giống như hoàn toàn không nghe thấy cô nói.

Cô ảm đạm dời mắt đi, không nhìn cậu nữa.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo đi ra hỏi.

Bọn nhỏ đều đều gật đầu, Hi Nhi nhỏ nhất cũng đã mười tuổi, cho nên đều tự cầm hành lý đi theo cha mẹ ra khỏi nhà.

Vì đi chuyên cơ riêng nên nội thất bên trong máy bay cực kỳ thoải mái, Hoan Hoan Nhạc Nhạc và Hi Nhi dần thiếp đi.

Chỉ có Mộ Thải Hinh là trong đôi mắt luôn lóe lên ánh sáng kích động, không hề buồn ngủ chút nào.

"Đừng lo!"

Mục Tư Viễn Mục Tư Viễn vỗ tay vợ, nói khẽ: "Nó đã trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện có thể tự tiếp nhận."

Trưởng thành!

Cũng mới chỉ mười hai tuổi thôi mà!

Lý do chọn thời điểm này để nói cho nó, là sợ càng kéo dài thời gian thì sau này khi nó biết chuyện sẽ hận bọn họ đã che giấu sự việc!

Nếu để Cố Bảo Bảo quyết định quyết định, cô thà rằng cả đời Hinh Nhi đều không biết đến sự thật tàn khốc này!

Sau khi tới Luân Đôn, Mục Tư Viễn dẫn bọn nhỏ đi chơi trước, Cố Bảo Bảo thì đi tìm Sơ Hàn.

Sơ Hàn không có nơi ở cố định, cô luôn di chuyển dọc theo ven biển. Cô từng nói với Cố Bảo Bảo: "Chị dâu, mỗi ngày em đều mơ một giấc mơ. Trong mơ, em tỉnh lại lúc sáng sớm, trong ánh nắng có một bóng người. Em cố gắng mở to mắt, cảm giác chính là anh ấy, anh ấy đã trở về." Chỉ là, khi cô vui vẻ đứng dậy muốn chạy tới ôm anh, chụp vào một khoảng không thì mới phát hiện đó là một giấc mộng!

Rất nhiều lần khi Cố Bảo Bảo nhớ lại đều không nhịn được rơi lệ. Ai cũng nói cô si tình, thật ra không phải, Sơ Hàn mới là kẻ si tình nhất. Cho dù người kia không biết sống chết, cho dù chỉ ôm một hy vọng, cô ấy cũng bằng lòng chờ đợi.

Đẩy hàng rào thấp bé màu trắng ra, căn nhà gỗ nhỏ trước mắt này là nơi ở của Sơ Hàn bây giờ.

"Sơ Hàn, Sơ Hàn?"

Cố Bảo Bảo gọi hai tiếng, cánh cửa lập tức được mở, hé ra một khuôn mặt tiều tụy.

"Chị dâu!" Mục Sơ Hàn cười đi ra, ôm lấy cô: "Chị đã đến rồi!"

Cố Bảo Bảo gật đầu, kìm nén giọt nước mắt kích động: "Tư Viễn cũng tới, còn có Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, Hi Nhi... Và cả Hinh Nhi."

Mục Sơ Hàn hơi ngẩn ra, nhưng lập tức thư thái: "Đến cũng tốt, cũng nên để nó biết."

"Sơ Hàn." Cố Bảo Bảo giúp cô ấy sửa lại sợi tóc rối trên trán, nhẹ nhàng hỏi: "Có tin tức của Diệp Bân chưa?"

Như trong tưởng tượng, cô ấy lắc đầu, "Không có."

Ngày nào cô cũng tìm kiếm trong những thôn làng lân cận, hy vọng có cái gì hay người nào rơi xuống nước được thôn dân cứu lên. Mỗi khi đến một nơi, cô sẽ chạy đến cơ quan quản lý hàng hải và đồn cảnh sát, để lại số điện thoại của mình, kỳ vọng họ có thể tìm ra người mất tích...

Qua nhiều năm như vậy, người được cứu lên, người bị mất tích tìm lại được không ít, chỉ không có Lăng Diệp Bân.

Cố Bảo Bảo không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể ôm vai cô ấy cùng đi vào nhà.

Đồ đạc trong nhà sơ sài, không nói đến việc chênh lệch rất xa với điều kiện sinh hoạt trước kia của cô ấy, mà ngay đến một gia đình bình thường cũng kém xa.

Mục Sơ Hàn đoán được suy nghĩ của cô, cười: "Chị dâu, để chị chê cười rồi. Em không ở lâu sẽ lại dọn đi nơi khác, không cần mua nhiều đồ đạc!"

"Sơ Hàn!" Cố Bảo Bảo lệ nóng doanh tròng, ôm lấy cô ấy.

"Sơ Hàn, em chịu khổ rồi!"

Cái ôm ấm áp của cô khiến Mục Sơ Hàn đau xót, cũng không cầm được nước mắt, nhưng ngoài miệng lại nói: "Chị dâu, chị phải cổ vũ em đấy! Lúc trước làm thế nào chị chờ được anh trai em quay lại bên cạnh chị vậy, chị dạy em có được không?"

Cũng để cô ấy không đến mức liên tục rơi vào biên giới của sự sụp đổ.

"Sơ Hàn!" Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Em theo chị về đi, được không? Ông trời nếu cho các em có thể làm bạn cả đời thì sẽ để các em đoàn viên, em trở về trước với chị đi có được không?"

Mục Sơ Hàn lắc đầu: "Chị dâu, chị rõ ràng hơn em. Ông trời sẽ để chị gặp được người trong sinh mệnh của mình, việc có thể ở bên nhau cả đời hay không thì phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân."

Cô ấy lau khô nước mắt, không để sự yếu ớt nơi đáy lòng chiến thắng.

"Chị dâu, em sẽ tìm được anh ấy, em sẽ đợi anh ấy. Nhưng nếu em đi, em nhất định sẽ mất đi cơ hội ấy!" Cô ấy cười với Cố Bảo Bảo, lấy một tấm vải thêu trong tủ ra.

Là một chiếc khăn trải bàn, có hình chim muông con trùng hoa lá rất sinh động, đều được thêu bằng tay.

"Sơ Hàn, em..."

Cố Bảo Bảo suy đoán đây là kiệt tác của cô ấy, lại có chút khó tin.

Mục Sơ Hàn cười cười cười cười: "Chị dâu, đôi khi quá tịch mịch, em liền dựa vào việc này để giết thời gian, không ngờ đã làm được chuyện mà ngày trước nghĩ cũng không dám nghĩ."

"Rất đẹp!" Cố Bảo Bảo thật lòng khen ngợi, rồi lại thở dài.

Mục Sơ Hàn của ngày trước đã không còn tồn tại nữa!

Hai người ngồi xuống trò chuyện, không hề phát giác ngoài cửa sổ có một bóng dáng nhỏ bé, sau khi hoảng hốt một lúc lâu rồi mới loạng choạng rời đi.

Là Mộ Thải Hinh!

Cô đã mười hai tuổi, chính là tuổi mẫn cảm nhất.

Trên đường đến Luân Đôn, mặc dù rất kích động rất vui vẻ, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy vẻ mặt Cố Bảo Bảo Cố Bảo Bảo không bình thường.

Đặc biệt là đặc biệt là khi cô biết chỉ có chú Mục dẫn bọn họ đi chơi, còn dì Cố thì đến một nơi khác, dự cảm bất an trong lòng càng mãnh liệt.

Cho nên, lần đầu tiên cô nói dối chú Mục, nói mình không thoải mái nên muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Sự thật là cô đi theo Cố Bảo Bảo.

Khoảnh khắc nhìn thấy dì Sơ Hàn từ xa, cô cảm thấy máu trong người như đông lại.

Lúc đầu hai người họ đứng ở cửa nói chuyện, cô không dám đến gần. Đợi sau khi họ vào nhà, cô mới lặng lẽ bước tới cửa sổ. Bình thường cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện nghe lén như thế này, nhưng lúc này đây, dường như có sức mạnh nào đó thúc đẩy, ép buộc cô phải tới bên cửa sổ.