Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 202




Hả?

Bọn họ đi đâu vậy?

Mộ Thải Hinh thấy anh Hoan đã vào thư phòng, Hi Nhi thì chạy ra ngoài liền chạy theo sau. Hai đứa di theo Nhạc Nhạc đến một ngôi biệt thự khác, Hi Nhi hỏi: "Anh Nhạc, anh tìm ai vậy?"

"Hai em theo anh làm gì, mau về đi!" Cậu chạy tới cửa hông.

Hai đứa theo sát, nhìn theo ánh mắt cậu thấy một ông cụ đang cắt cỏ trong sân. Bên cạnh có một cậu bé chạc tuổi Nhạc Nhạc đang ngồi trên bãi cỏ.

"Lăng Đầu Tam." Nhạc Nhạc không chút khách khí nói to: "Không phải cậu nói hôm nay sẽ tìm tôi quyết đấu sao? Thế nào bây giờ lại làm rùa đen rụt đầu ở đây hả!"

Cậu bé kia chợt ngẩng lên, ánh mắt như con dao sắc quét qua ba đứa trẻ. Hi Nhi thấy vậy liền rùng mình.

"Anh Nhạc" Cô bé kéo cánh tay Nhạc Nhạc, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về đi, anh ấy thật hung dữ!"

"Em với Hinh Nhi về đi!" Nhạc Nhạc nhíu mày, hét lên với bé trai: "Có bản lĩnh thì cậu ra ngoài này, đừng có núp phía sau lan can!"

Bé trai nhướng mày định đứng dậy. Ông cụ bên cạnh cậu liền kéo lấy, quát: "Minh Tử, không được ra ngoài, mau về phòng học bài!"

Bé trai không kiên nhẫn hất tay ông, ra khỏi vườn hoa.

"Mục Vĩnh Lạc!" Cậu vừa đi vừa quát: "Hôm nay tôi định thả cho cậu một đường lui, nhưng cậu đã tự dẫn tới thì đừng trách tôi không khách khí!"

"Không khách khí?" Nhạc Nhạc hừ hừ, "Thế thì phải xem nắm đấm ai lợi hại hơn!"

Hai đứa nói xong liền lao vào nhau. Thể lực với tầm vóc hai đứa đều tương đương, nhất thời không phân biệt được ai thắng ai thua. Hi Nhi và Mộ Thải Hinh đứng nhìn, lo lắng kêu loạn cả lên.

Ông cụ ở trong vườn khẩn trương vứt chổi chạy ra, nói với hai cô bé: "Mau, mau đi gọi người lớn đến đây!" Sức khỏe ông không còn được như trước, không có khí lực để kéo hai đứa bé ra!

Hi Nhi gật đầu chạy về nhà. Mộ Thải Hinh ở lại, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

"Anh Nhạc, anh đừng đánh nữa!" Cô bé lo lắng gào hét, Nhạc Nhạc bất chợt đấm mạnh một cái khiến bé trai kia gục xuống.

Trông thấy bé trai kia sắp đứng dậy, cô bé chạy tới kéo Nhạc Nhạc: "Anh Nhạc, chúng ta đi!"

"Đi đâu?" Bé trai quát lên, giống như tiếng sấm vang bên tai.

Mộ Thải Hinh quay đầu nhìn lại, trông thấy trong tay cậu ta cầm một tảng đá hướng tới Nhạc Nhạc, cô bé muốn đẩy Nhạc Nhạc ra thì lại bị Nhạc Nhạc đẩy trước. Còn tảng đá kia thì cứ thế đập vào trán Nhạc Nhạc!

Máu liền theo trán cậu chảy xuống bên miệng. Nhạc Nhạc lấy tay lau, nhưng lau thế nào cũng không sạch.

"Nhạc Nhạc!"

Cố Bảo Bảo chạy tới liền thấy được cảnh trán cậu đỏ rực. Cô khiếp sợ, chạy thật nhanh tới ôm con trai: "Nhạc Nhạc, con làm sao vậy? Sao chảy nhiều máu thế này?"

Mộ Thải Hinh hiển nhiên cũng sợ hãi, một câu cũng nói không nên lời.

Ánh mắt Cố Bảo Bảo nhìn xung quanh, thấy ngay bé trai và tảng đá còn mang vết máu trong tay cậu.

"Cháu..." Cô tức giận nhìn bé trai ấy: "Cháu là con cái nhà ai? Tại sao lại đánh người khác!"

Ánh mắt bé trai bướng bỉnh nhìn cô, nói qua quýt: "Là Mục Vĩnh Lạc tới tìm cháu đánh nhau!" Cậu nói xong thì quay mặt đi.

Ông cụ quét dọn vừa rồi lập tức nhận ra thân phận của Cố Bảo Bảo, khẩn trương tiến lên nói: "Cô Mục, thật sự xin lỗi, cháu tôi quá nghịch ngợm, tôi thật sự..."

Cố Bảo Bảo vừa tức giận vừa đau lòng, vết thương trên trán Nhạc Nhạc khiến cô không khống chế được cảm xúc. Không nghe ông cụ nói hết, cô liền kéo Nhạc Nhạc rời đi.

"Cô Mục...!"

Ông cụ kéo cháu trai đuổi theo.

"Có chuyện gì thế?"

Mục Tư Viễn chờ ở nhà thấy trán Nhạc Nhạc bị rách, vội cầm lấy hộp thuốc đi ra. Trông thấy đi cùng còn có một ông cụ, anh khó hiểu hỏi: "Bảo Bảo, đây là sao?"

Khóe mắt Cố Bảo Bảo rưng rưng không nói, tay bận rộn xử lý vết thương cho Nhạc Nhạc.

"Ba, ông ấy là ông của anh trai xấu!" Hi Nhi nói.

Ông cụ lập tức cười bồi: "Ngài Mục, thật không phải, cháu tôi không cẩn thận làm bị thương tiểu thiếu gia..."

Ông nhìn bên ngoài, lại nói: "Hay là... hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra..."

"Đến bệnh viện kiểm tra thì sẽ không để lại sẹo hay sao?"

Cố Bảo Bảo nghẹn ngào, "Nào có trẻ con đánh nhau lại tàn nhẫn như thế?"

"Mẹ!" Thấy mẹ đau lòng, Nhạc Nhạc hổ thẹn, lau nước mắt cho cô: "Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo."

Cố Bảo Bảo vỗ cậu một cái, "Thằng quỷ này, mẹ còn lâu mới lo cho con!"

Ông cụ khẽ thở dài, không dám lên tiếng.

Mục Tư Viễn đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy một bé trai chạc tuổi Nhạc Nhạc đang đứng ngoài cổng, bóng lưng hết sức bướng bỉnh. Cậu chẳng những không theo ông đi vào mà đến nhìn xung quanh cũng khinh thường!

Một đứa bé mà có thể can đảm như vậy...

Mục Tư Viễn đưa mắt nhìn trở lại ông cụ. Quan sát một lúc, anh nhớ ra: "Ông là người làm vườn của nhà họ Văn?"

Ông cụ gật đầu.

Mục Tư Viễn ngồi xuống sô pha, "Ông đưa cháu về đi, là con tôi tìm nó đánh nhau, không liên quan đến mấy người!"

Ông cụ sửng sốt nhìn anh: "Ngài Mục..."

Mục Tư Viễn cười nhẹ: "Tôi từng có duyên gặp Văn Nhược Sơn, trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, không cần để ý."

Ông cụ giờ mới tin lời anh, mặt lộ vẻ vui mừng: "Ngài Mục đúng là đại nhân đại lượng!"

Ông thử đến gần, nói với Cố Bảo Bảo: "Cô Mục, tôi cũng có chút hiểu biết về y học, hay để tôi chăm sóc vết thương cho tiểu thiếu gia."

Lúc trước Cố Bảo Bảo chỉ vì đau lòng mới tức giận, thực sự không phải không phân biệt được đúng sai. LÀ Nhạc Nhạc chạy đến nhà họ Văn "gây hấn", cũng chẳng trách đứa bé kia!

"Vậy thì làm phiền ông."

Cố Bảo Bảo lùi ra, để ông cụ bôi thuốc cho Nhạc Nhạc. May mà vết thương không sâu, xử lý một chút là đã cầm máu.

Thừa dịp này, Hi Nhi lén chạy ra ngoài.

"Anh xấu!" Cô bé thở hồng hộc chạy đến chỗ bé trai.

Bé trai nhìn cô bé, "Mục Vĩnh Lạc chết rồi sao?"

Hi Nhi hít một hơi lạnh, "Anh... anh nói cái gì?" Sao anh ta có thể nói ra lời đáng sợ như vậy?

Bé trai nhíu mày xem thường: "Nếu cậu ta không chết thì anh phải về ngủ."

Thấy anh ta muốn đi, Hi Nhi gấp gáp gọi lại: "Sao anh lại như thế? Anh làm anh trai em bị thương mà không biết nói xin lỗi hay sao?"

Xin lỗi? Cậu buồn cười nhìn cô nhóc bên cạnh. Làm bị thương người khác thì phải xin lỗi, vậy cha cậu ở ngoài đánh đánh giết giết, nói xin lỗi chắc mất nửa đời người mất!

"Em cút ngay!" Cậu lạnh lùng nói: "Nếu không đến em anh cũng đánh!" Cậu nói xong thì thật sự định xé váy công chúa của cô.

Hi Nhi phản ứng nhanh, lập tức né sang một bên.

Cậu bắt hụt, cười đùa cợt: "Tiềm chất không tệ, muốn làm nữ lưu manh thì tới tìm anh!"

Nói xong, cậu bỏ đi.

Cô nhóc vẫn cố nói: "Em không muốn làm nữ lưu manh, ba với mẹ nói em là tiểu thiên sứ!"

"Tiểu thiên sứ?"

Cậu dừng chân, quay lại, vì ba tiếng đó mà cẩn thận đánh giá cô nhóc một phen.

Ban nãy không phát hiện, thì ra cô nhóc này có gương mặt bụ bẫm hồng hào, đôi mắt to, làn da trắng như tuyết, thật giống như một thiên sứ.

Đáng tiếc, thế giới này không có thiên sứ!

Thấy ánh mắt cậu dần tối, tỏa ra hơi lạnh khiến Hi Nhi sợ hãi, sau đó cậu chẳng nói năng gì, nghênh ngang rời đi: "

Tại sao lại có người kỳ lạ như thế!

Hi Nhi nghĩ ngợi, nhưng càng nghĩ càng không hiểu.

***

Cố Bảo Bảo bận rộn thu dọn hành lý, cho đến khuya mới ngủ.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

"Sao vậy?" Cô nghe Mục Tư Viễn đang hỏi.

Ngoài cửa vang lên giọng của người giúp việc, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, Nhạc Nhạc lên cơn sốt!"

-- Nhạc Nhạc lên cơn sốt --

Mấy lời này như câu thần chú khiến Cố Bảo Bảo chấn động, dép không kịp đi đã chạy sang phòng Nhạc Nhạc.

"Tôi mới định đắp chăn cho Nhạc thiếu gia thì thấy trán cậu ấy toát đầy mồ hôi, miệng thì nói mê!"

Người giúp việc vừa nói vừa đi theo cô vào phòng.

Trên giường, bé trai đỏ bừng cả khuôn mặt, miệng thì kêu: "Không được bắt nạt Hinh Nhi, cút ngay... Nếm thử quả đấm của tôi đây!"

"Nhạc Nhạc!"

Cố Bảo Bảo cuống cuồng, dặn người giúp việc: "Nhờ cô mau đi mời bác sĩ tới!"

Người giúp việc chạy ra ngoài, Mục Tư Viễn đi vào: "Sao rồi?"

Cô ngẩng lên nhìn anh, Hoan Hoan và Hinh Nhi cũng theo tới.

"Rất nóng!" Cố Bảo Bảo đau lòng lắc đầu.

"Mẹ, có phải do vết thương trên trán không ạ?" Hoan Hoan hỏi.

Mộ Thải Hinh nghe thế liền cúi gục đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ day dứt.

"Mẹ cũng không biết. Phải đợi bác sĩ tới mới rõ, có điều, lúc trước Nhạc Nhạc cũng đã có dấu hiệu cảm cúm!"

"Vậy em đừng nôn nóng." Mục Tư Viễn đặt khăn mặt đã ngâm nước lạnh lên trán Nhạc Nhạc, quay sang dặn hai đứa bé: "Mau đi ngủ đi, ở đây có ba mẹ rồi."

Hoan Hoan gật đầu. Bản thân cậu không muốn ngủ, kéo Hinh Nhi đi muốn để cô bé đi ngủ. Hinh Nhi nhìn cánh tay mình bị cậu kéo lại kiên quyết lắc đầu. Hoan Hoan hơi sững sờ, lập tức buông tay, không nói gì nữa.

Một lúc sau bác sĩ liền tới.

Kiểm tra xong, ông nói vì bị cảm nên mới lên cơn sót, cũng chịu một chút ảnh hưởng từ vết thương trên trán, tiêm xong thuốc hạ sốt thì sẽ không còn vấn đề.

Cố Bảo Bảo không tin, "Bác sĩ, nhưng nó còn nói mê nữa!"

Đúng lúc này cậu lại huơ tay, la ầm lên: "Bỏ ra, đừng có bắt nạt Hinh Nhi, muốn chết sao? Hừ hừ, xem nắm đấm..."

Bác sĩ cười rộ: "Cậu bé đang nằm mơ thôi! Nói mê có quy luật thế này chứng tỏ giấc mơ đó rất hoàn chỉnh!"

Cố Bảo Bảo bừng tỉnh hiểu ra, "Đúng, đúng vậy, nhất định trong mơ nó đang bảo vệ Hinh Nhi!"

Mấy người lớn cùng cười, Mục Tư Viễn liền tiễn bác sĩ ra về.

Cố Bảo Bảo đắp kín chăn cho Nhạc Nhạc liền thấy Hinh Nhi đi vào.

"Hinh Nhi." Cô dịu dàng hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"

Mộ Thải Hinh lắc đầu, "Dì, con xin lỗi, Nhạc Nhạc bị như thế đều do con!"

Trong trường học có những bạn nữ lớp trên bắt nạt cô, Nhạc Nhạc biết thì liền dạy bảo bọn họ. Bọn họ ghi hận trong lòng liền bảo cậu bé ban ngày đánh Nhạc Nhạc bị thương để dạy dỗ Nhạc Nhạc!

Bọn họ đã kết thù như vậy đấy!

"Hinh Nhi ngốc." Cố Bảo Bảo xoa đầu cô bé, "Nữ sinh khác đang ghen tỵ với Hinh Nhi xinh đẹp của chúng ta thôi!"

Dù chưa đến bảy tuổi, cô bé đã trổ mã xinh đẹp, khó trách bị những người khác ghen ghét.

"Tóm lại đều do con không tốt!" Mộ Thải Hinh lắc đầu, dì càng không trách cô, cô càng áy náy. Cuối cùng không nhịn được úp sấp bên giường khóc òa.

"Anh Nhạc." Cô bé vừa sợ vừa đau lòng: "Anh nhất định phải khỏe lên đó, có được không?"

Thật là một cô bé lương thiện!

Cố Bảo Bảo mỉm cười, im lặng ngồi bên cạnh.

Ai cũng không trông thấy, cạnh cửa có một bóng dáng nhỏ bé nhìn cảnh này một lúc lâu mới thở ra một hơi, xoay người bỏ đi.

***

Ba năm sau

Mộ Thải Hinh không biết anh Hoan của cô làm sao. Từ năm trước anh ấy chuyển sang ở ký túc xá, mặc dù một tháng mới về một lần nhưng dì chú, Nhạc Nhạc và Hi Nhi đều được nhận một thiệp sao anh ấy gửi về cuối tuần.

Chỉ có mình cô là không có.

Cô rất muốn viết thư cho anh, nhưng nhấc bút lên, cô bé chín tuổi lại không biết mình có thể viết gì.

Nghe nói anh Hoan ở trường rất bận, cho dù gửi thiệp sao cho người nhà thì cũng chỉ có mấy chữ. Cho nên dù cô có viết thư thì anh cũng sẽ không trả lời đâu. Nghĩ vậy nên càng nản lòng, thế nên chưa từng viết một bức nào cả.

"Chị Hinh Nhi!"

Cách đó không xa, anh Nhạc và Hi Nhi cùng nhau đi tới.

Anh Nhạc mười hai tuổi càng ngày càng giống một người lớn, nhưng tác phong ăn nói chẳng lúc nào nghiêm túc. Hi Nhi bảy tuổi đã được công nhận là tiểu mỹ nữ, mấy lần dì đưa các cô đi dạo phố đều có người đến hỏi Hi Nhi có muốn làm ngôi sao nhỏ hay không?

Mặc dù cũng có người đến hỏi cô, nhưng trong lòng cô biết mình còn kém xa Hi Nhi. Hi Nhi thật hạnh phúc, có nhiều người thân yêu thương như thế. Còn người chú duy nhất của cô lúc nào cũng làm việc ở nước ngoài, chưa từng có lần nào quay về thăm cô.

Những bức thư, quần áo và đồ chơi thường xuyên gửi về sao có thể thay thế chú được?

Nghĩ tới đây, cô lại lắc đầu.

Mộ Thải Hinh, sao mi có thể nghĩ vậy?

Chú và dì Mục, mọi người trong nhà họ Mục đối tốt với mi như thế mà sao mi có thể nghĩ như vậy?

Có thể chỉ là nhà họ Mục quá lớn nên trong lòng cô mới cảm thấy vắng vẻ như vậy.

Nghĩ lại, một đứa bé ở trong một căn phòng mà có cả phòng khách phòng ngủ thì sao mà không cảm thấy cô độc?

Mỗi khi tới giờ đi ngủ, một mình cô nằm trên chiếc giường lớn, nhìn vườn hoa bãi cỏ rộng lớn bên ngoài cửa sổ, chỉ có một cảm giác duy nhất... cô độc.

"Hinh Nhi, em đang nghĩ gì vậy?"

Nhạc Nhạc cao hơn cô rất nhiều, mắt nhìn cô đầy ý cười.

"Em đang nghĩ, hôm nay anh Hoan sẽ trở về."

Nhạc Nhạc đưa tay kéo vai cô. Dù cô không thích, nhưng nhiều năm qua đã thành thói quen nên không từ chối.

"Hoan Hoan về đúng rồi, nhưng tối nay em cũng không thể thoát khỏi buổi học bổ túc tiếng Anh."

Nói đến cũng lạ, Nhạc Nhạc làm gì cũng không nghiêm túc, chỉ có học tiếng Anh là tốt, đến cô là học sinh xuất sắc mà cũng phải học bổ túc với cậu.

"Được." Hi Nhi vỗ tay: "Vậy em chơi một mình với anh Hoan!"

Đang nói, một chiếc xe lái qua cánh cổng lớn. Đi qua con đường đá trang trí đèn suối phun, đỗ trên đoạn đường bao quanh bãi cỏ.

"Anh Hoan!" Hi Nhi vui sướng nhảy lên, lập tức chạy ra.

Cửa xe mở ra, Hoan Hoan mặc âu phục học sinh đi xuống. Khác với làn da màu đồng của Nhạc Nhạc, Hoan Hoan thì trắng nõn, nếu không chú ý đến đôi mắt bình tĩnh đầy trí tuệ của cậu thì người ta sẽ cho rằng cậu là một thư sinh điển hình.

"Anh!" Thấy anh ruột, Nhạc Nhạc khó kiềm nén được niềm vui sướng, nhanh chóng chạy đến.

Chỉ có Mộ Thải Hinh một mình đứng nhìn từ xa.

Kích động trong lòng khiến cô không biết nên nhanh chóng đi tới hay là để tự nhiên.

Ánh mắt Hoan Hoan như có như không liếc qua cô rồi trở lại Hi Nhi.

"Tiểu công chúa." Cậu cười nói: "Lại có người khen em đẹp nữa à?"

"Dĩ nhiên rồi!"

Hi Nhi tiến lên ôm lấy anh, hôn lên má anh một cái: "Anh, có ai nói với anh là anh rất đẹp trai không?"

"Cái này..." Hoan Hoan nghiêng đầu, "Thật ra em hỏi Nhạc Nhạc là được rồi, không phải bọn anh giống nhau như đúc à?"

Ba anh em bật cười, ôm nhau đi vào nhà.

Đi hai bước, Nhạc Nhạc quay lại gọi: "Hinh Nhi, mau lên!"

Mộ Thải Hinh phản xạ đáp lại, tâm tư vẫn còn dừng lại ở ánh mắt như có như không mới rồi của Hoan Hoan. Trái tim như bị cái gì đó bóp một cái, rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, cô khó khăn di chuyển bước chân.