Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 201




Lucy là một người hết sức cẩn thận, nếu không sẽ không thể phát hiện ra anh và Cố Bảo Bảo nhanh như thế.

Mục Sơ Hàn lắc đầu: "Em có người của chú hỗ trợ nên chưa bị phát hiện."

Cố Bảo Bảo cười, ba mẹ đều lo lắng vì con bé mà không biết nó thông minh hơn so với bất cứ ai!

Cách đó không xa chợt phát ra ánh đèn. Ba người nhanh chóng núp sau cây đại thụ, trông thấy một chiếc xe tải dừng trước căn nhà. Là nhóm đuổi theo bắt bọn họ!

Xem ra bọn chúng đến đây để báo cáo tình hình với Lucy!

Bây giờ chúng đông hơn nên ba người không dám tới gần, chờ khoảng nửa tiếng thì bảy tám người đi ra, đều lên chiếc xe kia rời đi.

"Bọn họ đi đâu mà gấp vậy?" Cố Bảo Bảo nhỏ giọng hỏi.

Nếu Lăng Diệp Bân bị giam ở đây, không phải Lucy nên giữ lại mấy người này sao?

"Vừa rồi ở đây có năm người, bây giờ đi ra ba, vậy chỉ còn lại hai!"

Mục Sơ Hàn nhỏ giọng tính toán, Mục Tư Viễn liền nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta vào xem!" Ba người lặng lẽ đến gần ngôi nhà, nhìn tình hình bên trong qua ô cửa sổ.

Không biết là Lucy quá yên tâm về nơi này hay là đánh giá thấp bọn họ, thậm chí rèm che cũng không kéo. Cho nên họ đều trông thấy Lucy đang ngồi quay lưng về phía bọn họ, bên cạnh có một cốc nến nhỏ.

Trong phòng vang lên giọng nói: "Lucy, người được mang tới rồi."

Ba người lập tức nín thở. Không cần nghĩ, người "được mang tới" nhất định là Lăng Diệp Bân!

Quả nhiên, Lăng Diệp Bân bị một người đàn ông cao lớn đẩy vào. Hai tay anh bị trói, giống như một tù nhân bị dẫn tới trước mặt Lucy.

"Diệp Bân", giọng nói Lucy rét run: "Anh ngồi đi!"

Lăng Diệp Bân lạnh lùng nhìn cô ta rồi chuyển mắt sang phía khác, không ngồi cũng không nói không rằng.

"Diệp Bân." Giọng Lucy mềm lại, nói tiếp: "Mấy ngày rồi chúng ta không gặp nhau, anh còn giận em sao? Không phải em cố ý làm anh bị thương, ai bảo anh..." Cô ta thở dài, dường như vô cùng buồn phiền: "Vừa trông thấy họ Mục kia thì một chút nguyên tắc cũng không có?"

"Nguyên tắc?" Cuối cùng Lăng Diệp Bân lên tiếng, nhưng là cười lạnh: "Không biết nguyên tắc trong miệng cô là cái gì? Là có được tôi sao? Chỉ cần vi phạm một nguyên tắc thì có phải chuyện gì cô cũng làm được?"

Lucy quay đầu, dừng lại thật lâu trên gương mặt anh, giống như đang nhìn một người xa lạ. Một lúc sau, cô ta mới nói: "Hankson, anh đi ra ngoài trước, tôi có lời muốn nói riêng với anh ấy!"

Hankson gật đầu đi ra.

Nghe tiếng mở cửa, Mục Tư Viễn nhanh trí ngồi xổm bám sát theo chân tường nhẹ nhàng đi tới cánh cửa.

Hankson vừa đi ra, xoay lại muốn khóa cửa thì Mục Tư Viễn nhảy lên, tay trái siết chặt cổ hắn, tay phải thì bịt chặt miệng hắn để hắn không phát ra tiếng động.

Khi Mục Tư Viễn đứng lên, Cố Bảo Bảo và Mục Sơ Hàn đều hiểu ý của anh. Lá gan Mục Sơ Hàn còn lớn hơn, thuận tay cầm một cục đá lớn. Lúc này cục đá đã phát huy tác dụng, đập mạnh một cái liền khiến người dàn ông cao lớn ngất xỉu.

Mọi chuyện đều lặng lẽ thực hiện, tâm tư Lucy lúc này phần lớn đều đặt trên người Lăng Diệp Bân nên còn chưa phát hiện.

Ba người kéo người đàn ông kia vào rừng cây rồi quay lại.

"Diệp Bân, em hỏi anh lần nữa, cho dù chết, anh cũng không muốn ở bên em sao?"

Vừa đến cửa thì giọng nói của Lucy lại vang lên. Ba người dừng lại, nghe Lăng Diệp Bân dứt khoát đáp: "Phải, Lucy, chi bằng bây giờ cô giết tôi đi, cần gì đau khổ ép tôi như vậy?"

Lucy như không nghe được lời anh nói, tiếp tục: "Cho dù dì chết, anh cũng không muốn ở bên tôi sao?"

"Lucy! Nếu cô làm tổn thương mẹ tôi, cả đời này tôi sẽ hận cô, vĩnh viễn hận cô!"

"Hận em?" Lucy không kích động như trong tưởng tượng, ngược lại bật cười: "Hận em cũng tốt hơn là quên em!"

Cô ta chậm rãi đứng dậy, cầm một khẩu súng chĩa về phía anh. Mục Sơ Hàn hít một hơi lạnh, định bước vào thì Mục Tư Viễn kéo cô lại: "Cô ta không nổ súng đâu! Chúng ta chờ một lúc đã!"

Vừa rồi phán đoán số lượng người trong nhà chỉ căn cứ vào suy đoán của cô, anh còn muốn xem rốt cuộc bên trong có bao nhiêu người!

"Còn chờ gì nữa?" Họng súng đã chỉ hướng Lăng Diệp Bân, nếu cô còn chờ thì cô không phải là Mục Sơ Hàn!

"Lucy, cô dừng tay cho tôi!" Cô kêu lớn chạy vào nhà, tiện tay cầm một thứ không biết là điện thoại hay bình hoa ném về phía Lucy.

"Em ở đây đừng lộ mặt!" Mục Tư Viễn trịnh trọng dặn dò Cố Bảo Bảo rồi cũng lao vào trong.

Cố Bảo Bảo hiểu ý của anh, anh sợ nếu anh và Sơ Hàn đều bị bắt giữ thì cô có thể đi báo tin. Cố Bảo Bảo không dám lộn xộn, ở nguyên tại chỗ lo lắng nhìn vào.

Cả Lăng Diệp Bân và Lucy đều lấy làm kinh hãi về sự xuất hiện của Mục Sơ Hàn. Lăng Diệp Bân thì vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, còn Lucy thì vừa ngạc nhiên vừa hận!

"Được!" Súng trong tay cô ta liền quay lại chỉ vào Mục Sơ Hàn: "Chẳng tốn công đã tìm được! Họ Mục kia, tự cô đưa tới cửa, tôi có giết cô cũng không ai biết!"

"Cô đang nằm mơ sao?"

Còn chưa nói xong, Mục Tư Viễn cũng xuất hiện.

"Lucy." Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô ta, quát: "Cô cũng đã biết, chỉ bằng việc cô chĩa súng vào chúng tôi thì cô đã đủ chết một trăm lần rồi!"

Không phải anh đang dọa cô ta, chỉ so thế lực, cho dù ở Luân Đôn thì Mục Thị cũng to lớn hơn rất nhiều gia tộc Lucy!

Còn Lucy thì vẫn không sợ trời không sợ đất, cười gằn: "Đây là vườn trái cây, phải hai tháng sau chủ nông trường mới đến kiểm tra thành quả, lúc đó thì hai người đã trở thành xác khô rồi!"

"Không được, Lucy!"

Lăng Diệp Bân không dám đảm bảo cô ta không nổ súng, khẩn trương lên tiếng kéo đi sự chú ý của cô ta: "Chuyện này không liên quan tới bọn họ, cô đừng nhầm đối tượng!"

"Im miệng! Thứ tôi muốn có, không ai có thể cướp đi!" Cô ta độc ác lườm Mục Sơ Hàn Mục Sơ Hàn, hét lên: "Cho dù cô là đại tiểu thư nhà họ Mục thì cũng không thể!"

Tâm trạng cô ta sụp đổ, ngón tay cái theo tiếng hét cũng chạm vào cò súng!

"Sơ Hàn, mau tránh ra!" Lăng Diệp Bân gào lên.

Nhưng cô không những không tránh mà còn chạy thật nhanh lên trước.

"Bụp rầm!"

Không có tiếng súng, hai người phụ nữ lao vào vật lộn trên sô pha. Mục Tư Viễn nhanh chóng cướp lấy súng trong tay Lucy, giữ chặt hai tay cô ta.

"Sơ Hàn!" Anh lớn tiếng với em gái còn đang cào xé Lucy, "Mau đi cởi dây trói cho Diệp Bân!"

Động tĩnh lớn như vậy mà không có ai đến "cứu trợ" Lucy, bây giờ trong phòng không có ai, đây là cơ hội tốt nhất để chạy trốn!

"Lucy, tôi không ra tay với phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ!" Anh đập thật mạnh lên vùng gáy cô ta. Ở đó có một huyệt vị, chỉ cần tác động mạnh, người bị đánh trúng sẽ lập tức yếu ớt ngất đi như Lucy lúc này.

Thấy Sơ Hàn đã cởi trói cho Lăng Diệp Bân, anh liền nói: "Đưa dây thừng cho anh!"

Anh liền trói hai tay Lucy lại ở góc bàn cạnh ghế sô pha.

"Sơ Hàn!" Lăng Diệp Bân được tự do, lập tức ôm lấy cô, "Sao em lại đến đây?"

Khi tỉnh lại, anh phát hiện mình đã trở lại Luân Đôn đồng thời bị Lucy giam cầm. Không lúc nào là anh không lo lắng, khi Mục Tư Viễn thả tin tức anh "nằm vùng" ra, không tìm được anh, cô ấy không có được sự giải thích sẽ trở nên thế nào?! Khả năng nào anh cũng đã nghĩ, chỉ không ngờ lại gặp cô ấy ở đây!

"Anh... em..."

Mục Sơ Hàn không nói nên lời, nước mắt rơi đầy mặt.

"Đừng khóc, đừng khóc! Đều tại anh không tốt!" Anh đau lòng lau nước mắt cho cô.

Mục Tư Viễn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Hai đứa, ở đây không phải chỗ để tâm sự, chúng ta mau đi thôi!"

"Đúng vậy." Cố Bảo Bảo ở cửa thúc giục: "Chúng ta mau đi nhanh!"

Những người rời đi ban nãy không biết làm việc gì, cô lo sợ bọn chúng sẽ trở lại bất cứ lúc nào. Dù bọn họ đã khóa Hankson bị ngất đi vào nhà, việc chạy trốn cũng không dám nơi lỏng. Khi trời sắp sáng, rốt cuộc đã ra khỏi khu rừng rộng lớn, ai nấy đều mệt không nói ra lời.

Sau khi nghỉ ngơi, Mục Tư Viễn nói: "Không thể chậm trễ nữa, Lăng Diệp Bân, anh nhất định phải lập tức trở về CRE."

Tin đồn anh lấy trộm bản hợp đồng đã thả ra, nếu chậm chạp không trở về CRE báo cáo thì toàn bộ kế hoạch sẽ xáo trộn.

Lăng Diệp Bân gật đầu, "Anh phải đi đây!"

"Anh, Diệp Bân, hai người định làm gì?"

Mục Sơ Hàn nhìn Mục Tư Viễn, "Bất cứ lúc nào Lucy cũng có thể phản công, anh có cho người bảo vệ Diệp Bân không?"

Mục Tư Viễn gật đầu: "Chúng ta chia làm hai đường. Anh với Bảo Bảo về khách sạn liên lạc với người của anh, các em lập tức đến CRE!"

Cách này nghe thì không sai, nhưng không ai ngờ rằng cách làm này đã để lại tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời Mục Sơ Hàn.

Cố Bảo Bảo vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc này. Cô và Mục Tư Viễn đứng nhìn Sơ Hàn và Lăng Diệp Bân đi xa, trong lòng bỗng xuất hiện dự cảm khó hiểu. Không rõ ràng, lại giống như một bàn tay túm chặt lấy trái tim cô.

Sau này, Sơ Hàn nói với cô: Hôm đó trên đường đến CRE, anh kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cô. Cô mới biết mình chưa từng yêu lầm người, trong lòng vui sướng. Tận đáy lòng càng cho rằng, Lăng Diệp Bân chính là người đàn ông cô muốn cùng đi hết cuộc đời.

Cho nên sau đó cô ấy mới như thế, ngày qua ngày tìm kiếm dọc bờ biển, chờ đợi tìm được người yêu kiếp này của cô ấy.

"Mẹ, cô đi đâu vậy?"

Đã hơn một năm không gặp người cô Sơ Hàn thương yêu nhất của cô bé, Hi Nhi thường xuyên hỏi cô chuyện này.

Cố Bảo Bảo ôm con vào lòng: "Cục cưng, mẹ kể chuyện cho con nghe nhé?"

"Vâng ạ." Hi Nhi gật đầu.

"Hoàng tử và công chúa bị người xấu dồn đến vách núi, vì công chúa có thể đổi được rất nhiều vàng bạc châu báu, cho nên người xấu bắt mẹ của hoàng tử, ép hoảng tử phải giao ra công chúa mà anh ta yêu."

Hi Nhi sợ hãi nói: "Vậy phải làm sao ạ? Mẹ và công chúa đều quan trọng."

Cố Bảo Bảo cười xoa đầu con: "Đúng thế, hoàng tử không muốn ai trong số họ bị thương tổn, cho nên một mình anh ta nhảy xuống vách núi."

"Vậy..." Hi Nhi đau lòng nói: "Có phải hoàng tử chết rồi không?"

Mẹ lắc đầu: "Ai cũng cho rằng hoàng tử đã chết, nhưng công chúa nhất định không tin. Cô ấy nói dưới vách núi là biển, hoàng tử nhảy xuống nước, nhất định không chết. Từ đó, công chúa ngày ngày tìm kiếm bên bở biển, hy vọng có một ngày tìm được hoàng tử."

Hi Nhi im lặng một lúc lâu, khi cô bé ngẩng lên, trên khuôn mặt non nớt đã đầy nước mắt: "Mẹ, có phải cô nhất định có thể tìm được chú Lăng đúng không ạ?"

Cô bé còn nhỏ mà đã hiểu rõ câu chuyện của mẹ. Hoàng tử và công chúa là cô của cô bé và chú Lăng. Cố Bảo Bảo đau xót, hôn nhẹ lên má cô bé: "Đúng vậy, nhất định sẽ tìm được."

Bản thân cô cũng không nhịn được nước mắt.

Ngày đó ban đầu mọi thứ đều thuận lợi, khi CRE có được hợp đồng Lăng Diệp Bân cung cấp, cực kỳ hài lòng. Rời khỏi CRE rồi, anh đến khách sạn tìm Sơ Hàn. Anh muốn đưa cô về gặp mẹ mình, sau đó cùng rời khỏi Luân Đôn. Nhưng họ vẫn không thể, Lucy đã tố giác với CRE, nói hợp đồng đó là giả. Tất cả chỉ là một cái bẫy do Mục Tư Viễn và anh lập ra.

Sau đó, Lucy gọi rất nhiều người, cùng với người của CRE đuổi giết Lăng Diệp Bân. Họ chạy tới vách núi thì không còn đường lui.

Người của CRE đã bắt mẹ anh, nói với anh: Chỉ cần anh giao Mục Sơ Hàn ra, họ sẽ tha cho anh và mẹ!

Còn về mục đích bắt Sơ Hàn, tất nhiên là vì bọn họ thẹn quá hoá giận, muốn lợi dụng cô đe dọa Mục Tư Viễn.

Lăng Diệp Bân sao nguyện khuất phục, cứu binh của Mục Tư Viễn chậm chạp chưa tới, anh chỉ có thể nghĩ cách đọ sức với bọn họ. Nhưng việc đã đến nước này, CRE cho rằng anh phản bội, Lucy thì một lòng đẩy anh và Sơ Hàn vào chỗ chết, đọ sức với bọn họ có lợi ích gì.

Đột nhiên, Lucy như phát điên liều lĩnh chạy đến chỗ Sơ Hàn, muốn đẩy cô xuống vách núi thì bị Lăng Diệp Bân ngăn lại!

Nhưng vì ngăn Lucy, chính anh lại bị đẩy xuống vách núi!

Cố Bảo Bảo vĩnh viễn không quên được cảnh tượng đó, khi cô chạy tới vách núi, Lăng Diệp Bân đã biến mất bên dưới trong nháy mắt...

Mặc dù đã hơn một năm trôi qua, nhớ lại hồi ức, cô vẫn còn sợ hãi!

Là lỗi của bọn họ!

Là bọn họ đến chậm!

"Hi Nhi!"

Không biết Mục Tư Viễn đã đến phía sau họ lúc nào, anh ôm lấy Hi Nhi thả xuống: "Đi chơi với anh nhé được không? Còn nữa..."

Anh đặc biệt dặn dò: "Chuyện này không được nói với chị Hinh Nhi, có được không?"

Hi Nhi nhu thuận gật đầu, đi ra ngoài.

Cố Bảo Bảo dời mắt qua chỗ khác, không kiềm nén nỗi đau đớn trong lòng.

"Bảo Bảo!" Anh ôm lấy cô, "Đừng nghĩ nữa, xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không muốn!"

Còn về Lucy, Mục Tư Viễn đã sớm dùng tất cả quan hệ và lực lượng ở Luân Đôn, đưa cô ta vào tù với tội danh cố ý giết người. Công ty CRE cũng dần bị Mục Thị xâm chiếm.

Trong lòng Cố Bảo Bảo khó chịu khó chịu, lẽ nào anh lại sống khá giả?

Anh chỉ biết dùng cách như vậy để làm chút gì đó cho Sơ Hàn.

"Tư Viễn." Cô hỏi: "Bên Sơ Hàn đã có tin tức gì chưa?"

Mục Tư Viễn không đành lòng để cô thất vọng, lại không thể dối gạt cô, đành im lặng không nói.

Nhưng sự im lặng đó đã nói rõ tất cả.

Cô thở dài, đứng dậy: "Không cần nói nữa. Em đi làm bữa tối."

Mục Tư Viễn giữ chặt cô: "Bảo Bảo, em đừng buồn quá, ít nhất chúng ta còn có thể thay Lăng Diệp Bân chăm sóc tốt cho Hinh Nhi."

Sau khi Sơ Hàn quyết định tìm kiếm và chờ đợi Lăng Diệp Bân, cô ấy liền giao Mộ Thải Hinh cho bọn họ. Thật ra cô ấy không nói thì họ cũng sẽ chăm sóc tốt cho Hinh Nhi. Sự việc đến giờ, không còn phân rõ ai đúng ai sai, mọi người đều có trách nhiệm của riêng mình.

"Ừ!" Cố Bảo Bảo gật đầu, cười với anh: "Vậy anh chuẩn bị xong chưa? Ngày mai chúng ta sẽ về nhà!"

Kế hoạch trì hoãn một năm, ngày mai cuối cùng có thể thực hiện.

Mục Tư Viễn cười: "Mọi chuyện anh đều nghe bà xã!"

Trên lầu, bốn đứa trẻ chen chúc trong phòng Nhạc Nhạc, líu ríu không ngừng. Cẩn thận lắng nghe thì thật ra chỉ có tiếng Nhạc Nhạc và Hi Nhi, Hoan Hoan và Mộ Thải Hinh thỉnh thoảng mới lên tiếng.

"Anh Nhạc, ông nội nói em sẽ có phòng của mình!" Hi Nhi lại nhấn mạnh, "Sau này em không ngủ với mẹ nữa."

"Anh không tin." Nhạc Nhạc le lưỡi nhát ma với cô bé, "Em mới bốn tuổi, em dám ngủ một mình không? Không sợ tối anh lén vào phòng dọa ma em à?"

Hi Nhi trừng mắt: "Anh xấu!" Cô bé chạy đến chỗ Hoan Hoan, "Vẫn là anh Hoan tốt nhất!"

Hoan Hoan cười đứng dậy: "Anh không chơi nữa, đi làm bài tập đây."

Lên chín cậu lại cao thêm không ít, tăng thêm nét mặt trầm ổn, nhìn qua như một người lớn. Ngược lại Nhạc Nhạc, dù đã cao hơn nhưng nhìn vẫn còn non nớt.

"Hoan Hoan, sao anh lúc nào cũng làm bài tập thế? Nhàm chán!" Câu nói này lại lộ ra chút vẻ du côn không giống trẻ con.

Hoan Hoan liếc xéo cậu: "Nhạc Nhạc, còn em thì đánh nhau đấy thôi? Cũng rất nhàm chán!"

"Do tên Lăng Đầu Tam muốn bị đánh!" Nói đến đây, Nhạc Nhạc nhảy dựng lên, nổi giận: "Cậu ta hay bắt nạt học sinh khóa dưới, em đương nhiên phải cho cậu ta biết nắm đấm của em lợi hại thế nào!" Bỗng như nhớ ra gì đó, cậu vội ra ngoài.

Hoan Hoan biết rõ cậu làm gì, lắc đầu thở dài: "Lại đi đánh nhau, còn nói xạo là người khác tự tìm đánh!" Cậu đi tới thư phòng, không để ý tới nữa.

Hi Nhi chạy xuống lầu, đuổi theo anh Nhạc ra vườn hoa.