Từ chương này mình đổi xưng hô của anh Từ là ảnh xưng Anh và vẫn gọi Tiểu Ôn là Cậu nha.-"Lão Trương đâu rồi?" Anh Hải đứng ở đầu phố, tay cầm chai nước khoáng.
Người phụ nữ cầm chặt điện thoại đáp: "Ông ấy đang đi tàu điện ngầm, còn ba trạm nữa là tới."
"Giờ này mà còn đi tàu điện ngầm à? Bắt taxi không được hay sao?" Anh Hải nói.
"Đắt lắm." Người phụ nữ nói, "Tôi thấy ở đây giá khởi điểm là 13 tệ lận, dọa người quá rồi."
Anh Hải dựa vào quả cầu chống va bên lề đường, cố kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trên con đường rộng lớn xe cộ tấp nập qua lại. Người phụ nữ đứng bên đường ngó một lúc rồi nói: "Cũng không thấy phồn hoa hơn Trịnh Châu là bao."
"Chứ gì nữa, trong hẻm toàn là nhà cửa cũ kỹ, xập xệ." Người đàn ông lên tiếng, "Tôi tưởng ở đây toàn là cao ốc."
"Ngu, trong hẻm đó toàn là tứ hợp viện đấy." Anh Hải nói, "Một mét vuông cũng mười mấy vạn đấy." Hắn ta lấy ra một bao thuốc rút ra một điếu, bỗng nghe tiếng phía sau: "Không được hút thuốc!" Hắn giật mình, bực bội đáp lại: "Ông quản được à?"
Một ông cụ mặc áo ba lỗ chỉ vào biển cấm hút thuốc ở trạm xe buýt: "Chữ to thế không thấy à? Hút một lần phạt hai trăm."
"Hừ." Anh Hải nhét điếu thuốc lại vào túi.
Người phụ nữ vỗ vai anh Hải, nói: "Lão Trương đến rồi." Cô bật dậy, vẫy tay về phía người đàn ông trung niên đang nhìn xung quanh bên kia đường, "Cha của nó bên này này!"
Trương Cường bước qua đường, trong tay cầm một túi bánh nướng. Ông đưa cho vợ là Trần Tiểu Huệ, em vợ Trần Thắng Dũng và anh Hải mỗi người một cái, nói: "Tôi vừa mua, còn nóng lắm mau ăn đi."
"Cảm ơn." Anh Hải nói. Một trong những lý do anh Hải đồng ý giúp gia đình này một phần là vì Trương Cường.
Trương Cường là người tốt, trung thực, chất phác, ít nói và chỉ biết làm việc để kiếm tiền nuôi gia đình. Ông ta là hình mẫu của một người chồng truyền thống, nhưng khuyết điểm lớn nhất là thiếu quyết đoán. Ông nghe lời mẹ, nghe lời vợ, thậm chí nghe lời em vợ mà không bao giờ tự mình đưa ra ý kiến gì, hệt như một mảnh gỗ trôi nổi giữa dòng đời, rất khó để đoán ra được rốt cuộc là ông nghĩ gì.
Hoặc có thể Trương Cường chẳng hề có suy nghĩ riêng, chỉ như một cỗ máy tuân theo một chương trình đã được định sẵn mà thôi.
Trương Cường mua năm cái bánh nướng, tự mình ăn một cái, còn thừa một cái để vào túi.
Trần Tiểu Huệ hỏi: "Sao ông mua thừa một cái thế?"
"Để cho Vọng Nam." Trương Cường trả lời.
"Vọng Nam nó có cần cái bánh nướng rẻ tiền này đâu." Trần Thắng Dũng nói, "Nó đã bay lên làm phượng hoàng rồi."
Anh Hải chướng mắt nhất là cái vẻ mặt ghen tị của Trần Thắng Dũng, hắn nói: "Cậu không nói thì chẳng ai nghĩ cậu câm đâu." Hắn đưa cho Trương Cường một chai nước khoáng chưa mở, "Uống giải khát đi."
"Cảm ơn." Trương Cường đáp.
"Chúng ta đi đến cổng trường Nghệ thuật trung ương thôi," Anh Hải nói.
"Vọng Nam không phải là học ở trường Đại học Tài chính sao?" Trần Tiểu Huệ thắc mắc.
"Con bé vừa đi rồi, có lẽ là đến tìm anh trai." Anh Hải nhìn vào màn hình điện thoại, không ngừng đánh chữ, "Vừa hay gặp cả hai anh em, càng đông càng vui." Hắn mở ảnh do một người liên lạc gửi, lẩm bẩm nói: "Sao tự nhiên nhiều phóng viên thế này." Rồi tắt điện thoại giục mọi người, "Chúng ta phải nhanh lên, lúc sinh viên nghỉ trưa đông người, nếu đợi đến lúc lên lớp thì chẳng còn ai đâu."
Trương Cường hỏi: "Đi tàu điện ngầm à?"
"Đi tàu gì, bắt taxi." Anh Hải nói rồi vẫy một chiếc taxi, ngồi vào ghế phụ, "Đến cổng trường Nghệ thuật trung ương."
Ba người còn lại lần lượt vào ghế sau. Anh Hải căn dặn: "Gặp bọn họ rồi thì Dũng Tử, cậu không được nói, một từ cũng không. Mở miệng ra là đừng trách tôi đánh cậu."
Trần Thắng Dũng ậm ừ một tiếng, không phản đối.
Kha Diệc Từ gọi Nhậm Nhàn hỏi "Chị có thấy Nghê Phương Lệ đâu không? Tôi có việc cần gặp cô ta."
"Ở phòng điện thoại, tôi vừa đi qua thấy cô ấy đang gọi điện." Nhậm Nhàn chỉ hướng, "Bên kia."
"Cảm ơn." Kha Diệc Từ đi đến gian nghe điện thoại, Nghê Phương Lệ ngẩng lên nhìn anh. Cô nói với người trong điện thoại: "Chờ tôi hai phút." Sau đó đặt điện thoại xuống hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Đi với tôi đến trường Nghệ thuật Trung ương, vụ án chúng ta theo dõi sắp có tiến triển lớn." Kha Diệc Từ nói.
Nghê Phương Lệ cất điện thoại vào túi, bước theo Kha Diệc Từ: "Tiến triển gì?"
"Cha mẹ ruột của Thụy Tuyết đã đến Bắc Kinh. Tôi nghe được tin họ có thể sẽ tìm gặp cô ấy vào buổi trưa." Kha Diệc Từ nói. "Gọi quay phim của cô đi, chúng ta đi ngay."
"Nhưng nếu họ tìm Thụy Tuyết, tại sao chúng ta lại đến trường Nghệ thuật Trung ương?" Nghê Phương Lệ hỏi.
"Vì Thụy Tuyết hiện đang ở đó. Cha mẹ ruột của cô ấy chắc chắn đã biết thông tin này." Kha Diệc Từ nhìn đồng hồ, "Giờ là mười một giờ bốn mươi, chắc chúng ta đến nơi trước mười hai giờ rưỡi." Anh gọi điện cho Ôn Linh, đợi đầu dây bên kia bắt máy.
Ôn Linh nhấc máy, giọng nói của Kha Diệc Từ vang lên từ loa: "Tiểu Vũ, cậu đã gặp em gái chưa?"
"Chưa." Ôn Linh đáp.
"Cậu đừng ra khỏi trường, anh sẽ đến đón cậu ngay," Kha Diệc Từ nói.
"Ừm." Ôn Linh ngập ngừng hỏi, "Chuyện, gì?"
"Gặp anh rồi sẽ rõ." Kha Diệc Từ nói, "Cậu ăn chưa?"
Nghê Phương Lệ liếc xéo Kha Diệc Từ bên ghế phụ một cái, cô đánh tay lái hoà vào dòng xe cộ.
Kha Diệc Từ đang chìm đắm trong cuộc gọi, tự hỏi tự đáp, chỉ cần đối phương trả lời một hai chữ là anh đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Ôm chiếc ba lô trên lưng, Ôn Linh ngồi trên ghế dài dưới bóng cây, gió thu thoảng qua làm những lọn tóc mai bên trán cậu khẽ bay. Thời gian gần đây vì không tiện ra ngoài, cậu chưa có cơ hội cắt tóc, mái tóc dài lưng chừng buông xuống vai. Trước khi ra khỏi nhà, Sư Nhung đã dùng một sợi dây chun nhỏ màu đen để buộc gọn tóc cậu thành một túm nhỏ. Sau một buổi sáng chạy đôn chạy đáo, những sợi tóc rơi xuống dán vào má khiến cậu phải liên tục vén tóc ra sau tai.
Kha Diệc Từ chạy nhanh vào trong khuôn viên trường, ngay cái nhìn đầu tiên, anh thấy Ôn Linh đang khó chịu ngậm dây chun, hai tay để sau đầu buộc tóc.
"Tiểu Vũ." Kha Diệc Từ đứng sau lưng Ôn Linh, "Để anh giúp cậu."
Ôn Linh đưa cho Kha Diệc Từ dây buộc tóc rồi ngồi thẳng lưng lên. Ngón tay của Kha Diệc Từ luồn qua mái tóc dày của Ôn Linh, vuốt cho tóc suôn mượt, sau đó buộc lại thành một búi tóc phồng. "Xong rồi." Anh xoa nhẹ đầu Ôn Linh, khiến tóc trên đỉnh đầu cậu hơi rối. "Như thế này rất đáng yêu."
Ôn Linh vô thức vén những lọn tóc rủ xuống sau tai. Kha Diệc Từ nhẹ nhàng véo má cậu: "Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?" Ôn Linh hỏi.
Kha Diệc Từ nhìn vào điện thoại để xem giờ, hỏi: "Em gái cậu có gọi điện cho cậu không?"
Ôn Linh gật đầu, ra hiệu bằng tay: [Tiểu Tuyết cũng bảo tôi không được ra khỏi trường, đã xảy ra chuyện gì vậy?]
"Đừng lo lắng, bất kể có chuyện gi xảy ra thì anh cũng sẽ ở bên cạnh cậu." Kha Diệc Từ quyết định đợi Ôn Thụy Tuyết đến, anh ngồi xuống bên cạnh Ôn Linh. "Nếu có người muốn biết về chuyện cậu bị bắt cóc hồi nhỏ, cậu có sẵn lòng chia sẻ không?"
Ôn Linh nhìn Kha Diệc Từ, rồi ra hiệu [Anh muốn biết sao? Tôi có thể kể cho anh nghe.]
"Ý anh là những người khác." Kha Diệc Từ nói, "Phóng viên, cộng đồng mạng, tất cả mọi người."
Ôn Linh nghĩ ngợi một lúc, rồi ra hiệu [Có cần thiết không?]. Cậu lấy máy tính bảng ra, mở album ảnh và tìm những hình ảnh đã giấu đi đưa cho Kha Diệc Từ xem.
Đó là mười bản phác thảo tay, chỉ có những lớp màu đỏ chồng chéo với những mảng đen đậm nhạt khác nhau, kèm một chút vàng kim làm điểm nhấn. Bức vẽ miêu tả cuộc phiêu lưu của hai nhân vật nhỏ bé, họ vượt qua những dòng sông, bước qua ruộng đồng, chịu đựng mưa gió nắng cháy da để bắt một con bướm vàng. Nhân vật màu đỏ trên nền đen xám, những nét chì mảnh mai tạo nên bầu không khí tuyệt vọng cùng hy vọng đan xen.
[Tôi không phải là cứu tinh của ai cả.] Ôn Linh ra hiệu. [Nếu không có em gái, có lẽ tôi sẽ không quyết tâm chạy trốn đến vậy, em ấy là chỗ dựa tinh thần của tôi.]
[Gia đình đã mua tôi đối xử với tôi rất tử tế.] Ôn Linh tiếp tục ra hiệu. [Nhưng em gái tôi thì không được may mắn như vậy.]
Một người được mua về làm "thiếu gia" còn một người bị mua về làm "nô lệ", hoàn cảnh của họ như trời với đất.
Đứa trẻ ngây thơ khi ấy không hiểu tại sao người mua lại làm như vậy. Khi gặp khó khăn, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là về nhà.
Cậu tin rằng ở nhà, gia đình mình sẽ đối xử tốt với em gái hơn.
Cậu muốn đưa em gái về nhà.
"Anh!" Ôn Thụy Tuyết hối hả chạy đến, mắt sáng lên khi thấy anh trai, "May quá, anh không sao." Cô nắm lấy tay Ôn Linh, vội vàng nói: "Bố mẹ và luật sư đang chờ ở cổng, chúng ta đi thôi."
Kha Diệc Từ không rời Ôn Linh nửa bước, cùng họ tiến về phía cổng trường. Bên ngoài, một đám phóng viên khoảng hai ba chục người, cùng một số học sinh và người đi đường tò mò.
Một cặp vợ chồng trung niên với vẻ mặt khắc khổ giương một tấm băng rôn: [Con yêu, bố mẹ đến đón con về nhà.]
Khi Ôn Linh và Ôn Thụy Tuyết bước ra khỏi cổng, ngay lập tức họ bị các phóng viên vây quanh:
"Xin chào, hai bạn có phải là anh em nhà Ôn không?"
"Chúng tôi muốn phỏng vấn một số câu hỏi, bạn có thời gian không?"
"Chào, tôi là phóng viên của Nhật Báo Sao Mai, có tiện để trả lời vài câu hỏi không?"
"Chào buổi trưa các nhà báo." Sư Nhung, mẹ của Ôn Thụy Tuyết, đặt tay lên vai cô con gái để bảo vệ cô khỏi đám phóng viên đông đúc, bình tĩnh nói. "Ở đây không thể nói chuyện rõ ràng, mà lại còn gây cản trở giao thông. Chúng ta sang khách sạn đối diện nói chuyện thì sao?" Bà quay sang cặp vợ chồng đang giương băng rôn, mời họ: "Hai người cũng đi cùng nhé.