Chuyến tàu đi Bắc Kinh chật ních người, một phụ nữ trung niên ngồi xuống rồi cố gắng đẩy chiếc túi hành lý dệt vào không gian chật hẹp dưới giường nằm.
"Chị à, đừng lộn xộn nữa mau ngồi xuống đi." Người đàn ông hối thúc.
Anh Hải - Người cùng đi nhịn không được lên tiếng nhắc: "Cậu không thể giúp chị cậu một tay à?"
"Không cần đâu, tôi để vào được rồi." Người phụ nữ vịn vào giường nằm ngồi xuống, thở một hơi rồi tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trước đây tôi chưa bao giờ tới thành phố lớn."
Toa tàu chật chội người đi kẻ lại. Anh Hải hỏi: "Lão Trương khi nào tới Bắc Kinh?"
"Sáng mai, ông ấy nói chỗ ở Bắc Kinh đắt đỏ lắm nên ông ấy sẽ ngủ một đêm trên xe rồi mới vào thành phố." Người phụ nữ nói, cô lục lọi trong túi xách lấy ra hai hộp mì ăn liền, "Các cậu có đói không?"
"Tôi không đói." Anh Hải nói.
"Em thì đói rồi." Người đàn ông nói, "Lấy vị dưa cải chua nhé."
Người phụ nữ định đứng dậy đi lấy nước sôi, anh Hải liền giữ cô lại, giơ chân đá người đàn ông một cái: "Mẹ nó, tự đi mà pha! Mày không có tay hay không có chân à? Bốn mươi tuổi đầu mà còn sai chị mày pha mì cho."
Người đàn ông không chịu thua, lớn tiếng phản bác: "Chị tôi muốn làm mà, anh quản được chắc?"
"Đừng cãi nhau nữa." Người phụ nữ lên tiếng can ngăn, cô cầm lấy hộp mì, "Tôi đi nấu được rồi."
Anh Hải bực bội đứng dậy bước đến chỗ hút thuốc giữa các toa tàu rồi châm một điếu.
Ngoài cửa sổ hình chữ nhật, lá cây vàng úa lướt qua, kèm theo tiếng cộc cạch của tàu hỏa, hành trình đến Bắc Kinh càng lúc càng gần. Anh Hải gạt tàn thuốc giương ánh mắt kiên định. Lần này, chỉ được thắng, không được thua.
Tin đồn về việc nuôi con dâu từ bé càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả Ôn Linh là người hiếm khi dùng Weibo cũng nghe nói qua. Cậu rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của các bạn học xung quanh, là ác ý, là nghi hoặc, chế giễu, đùa cợt, đủ loại cảm xúc. Vốn đã là người cô độc, cậu không định phản ứng lại những lời đồn kỳ quặc này, nhưng điều không ngờ nhất là người đầu tiên đứng ra bênh vực cậu trên mạng lại là Sở Triết Tùng.
Sở Triết Tùng chia sẻ bài viết đang có độ hot cao nhất trên mạng xã hội, kèm theo ảnh chụp chung của mình và Ôn Linh, đồng thời bình luận: Tôi là bạn trai cũ của anh trai cô ấy, cái gì mà nuôi con dâu, các người đừng có bịa đặt nữa [hình ảnh]
Bình luận 1: Ôi trời, tình tiết gì thế này?
Bình luận 2: Từ khóa là "bạn trai cũ"
Bình luận 3: Nuôi con dâu đúng là hèn mọn, chồng là gay cũng phải chịu
Bình luận 4: Gay lừa cưới!
Bình luận 5: Mấy người ở phía trên 0 điểm đọc hiểu à? Rõ ràng đây là lời phủ nhận mà
Bình luận 6: "Luận về cách bỏ qua việc kết hôn để trở thành gay"
Bình luận 7: Mức độ phổ biến đã được thêm vào danh sách đen của tôi
Hai bên lao vào cuộc chiến bình luận gay gắt dưới bài viết của Sở Triết Tùng, giằng co một hồi cũng không phân thắng bại. Bài đăng này được coi là đòn phản công đầu tiên từ phía gia đình nuôi của Ôn Thụy Tuyết, do vậy nên độ phủ sóng của Sở Triết Tùng ngày càng lớn, chỉ trong vài ngày đã trở thành trung tâm của dư luận.
Ôn Linh không hề cảm kích về việc này, ngược lại, cậu cho rằng đó chỉ là một hành động tranh thủ của Sở Triết Tùng nhằm thu hút sự chú ý. Cậu bình tĩnh nhìn Sở Triết Tùng ngồi xuống đối diện với khay cơm, chờ đợi đối phương lên tiếng.
"Tôi, ừm... cậu đang ăn gì vậy?" Sở Triết Tùng mở đầu đầy ngượng ngùng.
Ôn Linh đẩy khay cơm về phía trước, cơm xào trứng cà chua.
"Trông có vẻ ngon nhỉ." Sở Triết Tùng nói, "Tôi thấy trên mạng nói về cậu." Hắn nuốt khan, "Nói về chuyện của gia đình cậu, nghe khó chịu lắm. Tôi không chịu được nên..." Hắn thận trọng quan sát biểu cảm của Ôn Linh, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Nên mới đăng ảnh chụp chung của chúng ta..."
Ôn Linh cúi đầu ăn cơm, coi như đối diện chỉ là một mớ không khí ồn ào.
"Tôi muốn giúp cậu." Sở Triết Tùng nói, "Trước đây là tôi sai, xin lỗi, tôi đã quá vô tâm."
Ôn Linh đặt đũa xuống, rút một tờ khăn giấy lau miệng.
"Chúng ta có thể bắt đầu lại được không? Tôi đã học ngôn ngữ ký hiệu rồi, còn đăng ký lớp học làm bánh nữa." Sở Triết Tùng mở ba lô, lấy ra hai chiếc cupcake, "Đây là tôi tự làm, cậu thử đi."
Ôn Linh lấy máy tính bảng ra, gõ nhanh một dòng chữ: Cậu mãi mãi chỉ là bạn trai cũ, nhận thức rõ thân phận của mình lại đi. Cậu thu máy tính bảng lại, cầm lấy ba lô rồi bước nhanh ra khỏi căng tin. Cậu thực sự rất cần không khí trong lành để làm dịu tâm trạng đang bức bối bây giờ.
Kha Diệc Từ nhận được một tin nhắn WeChat từ Ôn Linh trong khi đang làm việc:
Ôn Linh: [Cá mập béo khóc to.jpg]
Kha Diệc Từ: Sao thế bảo bối?
Kha Diệc Từ: Biểu cảm này dễ thương đó, để anh lưu lại.
Ôn Linh: Phiền quá đi.
Ôn Linh: Sở Triết Tùng thật phiền phức.
Qua màn hình, Kha Diệc Từ gần như có thể hình dung ra vẻ mặt tủi thân của Ôn Linh. Nếu không phải vì trách nhiệm công việc khiến anh phải ở lại chỗ làm, anh đã lập tức chạy đến bên Ôn Linh để ôm lấy cậu.
Kha Diệc Từ: Đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Linh: Cậu ta đăng ảnh chụp chung của tôi và cậu ta lên Weibo để phủ nhận tin đồn.
Ôn Linh: Tôi không cần cậu ta nói giúp.
Ảnh chụp chung? Kha Diệc Từ nắm bắt ngay chi tiết quan trọng. Anh mở Weibo kiểm tra các từ khóa nổi bật, ngay dòng thứ hai là bài đăng của Sở Triết Tùng lúc 10 giờ 30 sáng. Bài viết này có khoảng bốn, năm nghìn bình luận và hơn mười nghìn lượt chia sẻ cho thấy mức độ quan tâm của dư luận. Kha Diệc Từ mở bức ảnh ra, quả nhiên Sở Triết Tùng không làm mờ bức hình. Trong ảnh là hai chàng trai ánh mắt sáng ngời, niềm vui không thể giấu nổi trên gương mặt. Dựa vào trang phục và bối cảnh, có thể đoán rằng bức ảnh được chụp khi họ đi dã ngoại mùa xuân và leo lên đỉnh núi để lưu lại kỷ niệm.
Kha Diệc Từ gửi tin nhắn: Bức ảnh này chụp khi cậu năm nhất đại học phải không?
Ôn Linh: Ừ, khi mới bắt đầu hẹn hò.
Một nỗi buồn chợt dâng lên trong lòng Kha Diệc Từ. Anh đã bỏ lỡ ba năm quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành của Ôn Linh. Đó là ba năm mà Ôn Linh, từ một thiếu niên non nớt, bị cuộc sống từng bước mài giũa đến mức phải trang bị những lớp vảy sắc bén để bảo vệ bản thân.
Mùa hè năm Ôn Linh 17 tuổi, Kha Diệc Từ lo lắng rằng cậu sẽ dễ bị người khác lừa dối.
Mùa hè năm Ôn Linh 20 tuổi, Kha Diệc Từ đang cố gắng mọi cách để bước vào trái tim của cậu.
Có những chuyện không thể giải quyết chỉ bằng cách lùi bước hay nhượng bộ. Kha Diệc Từ từng nghĩ rằng việc rời đi sẽ mang lại hạnh phúc cho Ôn Linh, nhưng thực tế là anh chỉ đang đày đọa linh hồn đầy vết thương của chính mình.
Không ai thực sự hạnh phúc cả.
Đinh linh linh—
Chuông tan học vang lên, Ôn Thụy Tuyết thu dọn sách vở vào ba lô. Ngụy Mai ngồi cạnh cô nói: "Mau lên nào, hôm nay ở căng tin có món đùi vịt hầm đấy, đến muộn sẽ không còn đâu."
"Được được, tới liền đây." Ôn Thụy Tuyết bước theo Ngụy Mai, "Tôi đi giữ chỗ, cậu đi lấy đùi vịt nhé."
"Cứ để tôi lo." Ngụy Mai đáp.
Đi được nửa đường, điện thoại của Ôn Thụy Tuyết rung lên. Cô nhấn nút nghe: "Alo, xin chào."
"Thụy Tuyết, là Hình Dương đây." Giọng đàn ông trong điện thoại điềm tĩnh, "Bây giờ em tiện nói chuyện chứ?"
"Tiện mà, anh cứ nói đi." Ôn Thụy Tuyết vẫy tay với Ngụy Mai, ra hiệu cho cô đi trước rồi quay lại ngồi xuống chiếc chòi trong khu vườn xanh.
"Anh vừa nhận được tin báo cha mẹ ruột của em sáng nay đã đến Bắc Kinh, có lẽ họ sẽ đến trường tìm em." Hình Dương nói, "Bây giờ em nên nhanh chóng về nhà đi."
"Còn một tin nữa." Giọng Phạm San San vang lên, "Trước cổng trường có rất nhiều phóng viên tụ tập, có thể họ muốn phỏng vấn Ôn Linh."
"Em sẽ đi tìm anh em." Ôn Thụy Tuyết nói.
"Em là nhân vật trung tâm của sự việc." Hình Dương nói, "Nếu em và anh trai xuất hiện cùng nhau như vậy sẽ gây ra càng nhiều sự chú ý hơn."
"Trong mắt phóng viên, có phải là em thu hút sự chú ý hơn anh em không?" Ôn Thụy Tuyết hỏi.
"Khẳng định." Hình Dương đáp.
"Vậy em càng không thể để anh ấy ra làm bia đỡ đạn. Em đã quá chán việc phải trốn tránh rồi." Ôn Thụy Tuyết nói, "Dù em không lên mạng thì các bạn học cũng sẽ tiết lộ mọi chuyện cho em nghe, thật sự rất mệt mỏi."
"Đây vốn là chuyện của em, thực sự không nên để liên lụy đến người nhà của em mà đặc biệt là anh trai." Ôn Thụy Tuyết nói, "Anh ấy luôn làm những việc đúng đắn, không đáng bị người ta vu khống, phỏng đoán tùy tiện."
Hình Dương nói: "Em muốn công khai bày tỏ quan điểm của mình."
"Đúng vậy." Ôn Thụy Tuyết nói, "Em không muốn tiếp tục im lặng nữa, em phải lấy lại quyền phát ngôn."
"Được thôi." Hình Dương nói, "Anh đã chờ câu nói này của em từ lâu rồi."
"Gì cơ?" Ôn Thụy Tuyết ngạc nhiên.
"Chúng ta đã ở chỗ sáng, còn họ thì ẩn mình, việc bị động chỉ có thể phòng thủ không phải là phong cách của anh." Hình Dương nói, "Anh đã viết sẵn một kế hoạch ứng phó khẩn cấp từ lâu rồi, cũng đã hỏi ý kiến cha mẹ em. Họ bảo anh cứ nghe theo ý kiến của em."
"Gọi người bạn dẫn chương trình của anh em đi, bảo anh ấy đưa phóng viên từ Đài truyền hình Trung ương đến." Hình Dương nói, "Nếu đã quyết định phát ngôn, chúng ta sẽ làm lớn luôn, xuất hiện một cách long trọng nhất."
"Không thì làm sao xứng đáng với việc họ lặn lội ngàn dặm đến Bắc Kinh chứ." Hình Dương đầy tự tin nói, "Em hãy đến Học viện Mỹ thuật Trung ương tìm anh trai đi nhưng nhớ giữ điện thoại liên lạc thường xuyên. Anh sẽ luôn sẵn sàng hỗ trợ thông tin cho hai người."