Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 37




"Tôi sẽ không bao giờ để nó mạo hiểm tính mạng để hiến tặng một quả thận cho một gia đình không có bất kỳ mối quan hệ nào ngoài huyết thống." Mẹ nuôi nói.

-

Sư Nhung và Ôn Đức Trạch đi ở hai bên kẹp hai đứa con ở giữa, dẫn đầu đoàn người tiến vào sảnh khách sạn. Khi quản lý khách sạn nhìn thấy Sư Nhung, họ trao đổi ánh mắt ngầm hiểu ý nhau. Người quản lý nhanh chóng hướng dẫn đoàn người vào một phòng họp đã được chuẩn bị kỹ càng.

Khi mọi người bước vào phòng họp, một không gian hoàn hảo hiện ra trước mắt họ: một chiếc bàn dài, băng rôn, ghế ngồi và cả trà chiều được sắp sẵn. Khách sạn thậm chí còn chu đáo chuẩn bị vị trí để đặt máy quay cho các phóng viên. Chỉ mới mười phút trước đây, đám phóng viên ồn ào, mất trật tự, giờ đã lặng lẽ hạ giọng. Họ ngập ngừng đứng ở phía cuối phòng họp, không biết nên ngồi ở đâu.

Nghê Phương Lệ dẫn đầu nhóm truyền thông, là người đầu tiên ngồi xuống vị trí trung tâm ở hàng ghế đầu. Cô giơ cao chiếc micro với biểu tượng của Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc. Thấy vậy, các phóng viên khác bắt đầu lần lượt ngồi xuống, xếp theo thứ tự sức ảnh hưởng của từng tờ báo và kênh truyền hình.

Sư Nhung bước lên phía trước đứng ở phía bên phải giữa chiếc bàn dài, cô mời Trần Tiểu Huệ ngồi vào bên trái mình, lấy thân mình ngăn cản sự tiếp xúc giữa Ôn Thụy Tuyết và cha mẹ ruột của cô bé. Ôn Đức Trạch ngồi bên phải vợ, sau đó là Ôn Thụy Tuyết và Ôn Linh.

Anh Hải kéo ghế ra và định ngồi cạnh Trần Tiểu Huệ, Sư Nhung liền hỏi: "Xin hỏi vị này là ai?"

"Tôi là người làm truyền thông tự do, đại diện cho họ lên tiếng." Anh Hải đáp.

"Phóng viên xin vui lòng ngồi xuống dưới." Sư Nhung hướng tay về phía hàng ghế đầu tiên của các phóng viên, "Đây là nơi để giao tiếp chân thành, không có lý do ai lại đại diện cho ai lên tiếng cả."

Câu nói ấy làm anh Hải cứng họng không thể đáp lại, hắn bực bội đứng dậy nhường chỗ cho Trương Cường rồi bước đến khu vực dành cho phóng viên. Chỗ ngồi còn lại chỉ là những ghế ở góc rìa, hắn mặt mày đen kịt ngồi vào chiếc ghế cuối hàng sát cửa.

Cánh cửa phòng họp được đẩy ra, một người đàn ông cao lớn mang theo túi máy tính vội vàng bước vào, kéo ghế ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh Hải.

"Anh cũng đến trễ à?" Anh Hải bắt chuyện.

"Tắc đường." Người đàn ông nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc như mắt mèo nhìn chằm chằm anh Hải, "Anh là phóng viên của tòa soạn nào?"

"Truyền thông tự do." Anh Hải nói, "Không có công ty."

"Tôi cũng vậy." Người đàn ông nói.

"Chào buổi trưa mọi người." Sư Nhung lên tiếng, "Hai bên phòng họp có bày tiệc trà, mọi người cứ tự do dùng, thật ngại khi đã làm phiền mọi người vào giờ trưa thế này." Rõ ràng là các phóng viên tự đến để lấy ti  nhưng Sư Nhung lại nói như thể đã đặc biệt mời họ. Cô tiếp tục: "Trước tiên xin tự giới thiệu, tôi là Sư Nhung, đây là chồng tôi, Ôn Đức Trạch, chúng tôi là cha mẹ nuôi của Tiểu Tuyết." Cô nhìn sang cặp vợ chồng đang lo lắng ngồi bên cạnh, "Xin hỏi hai vị là...?"

"Tôi, tôi là Trần Tiểu Huệ." Trần Tiểu Huệ siết chặt tay, "Đây là... bố của con tôi, Trương Cường. Chúng tôi là cha mẹ ruột của Vọng Nam."

Sư Nhung hỏi: "Xin hỏi, Vọng Nam là tên thật của Tiểu Tuyết sao? Cụ thể là hai chữ nào?"

Trần Tiểu Huệ đáp: "Vọng trong hy vọng, Nam trong con trai."

Trương Cường lấy từ túi ra chiếc bánh nướng còn ấm đưa cho Sư Nhung, ông khẽ nói: "Dành cho Vọng Nam."

"Cảm ơn." Sư Nhung nhận lấy bánh rồi đưa cho Ôn Như Tuyết, cô im lặng nhận lấy.

"Hay lắm!" Anh Hải nắm chặt tay khẽ reo mừng. Hành động bất ngờ của Trương Cường đã thành công thu hút sự chú ý của đám phóng viên.

Hình Dương liếc nhìn hắn một cái rồi cúi đầu gõ vào điện thoại.

Một người phụ nữ đẩy cửa bước vào đi thẳng đến phía trước bàn dài, đối diện với Trần Tiểu Huệ và hỏi: "Bà có nhớ tôi không? Tôi là Tiền An An, tên thật là Trương Phán Nam, Phán trong hy vọng, Nam trong con trai." Cô xoay người đối diện với các phóng viên, thân hình gầy gò không lành mạnh, phía trên môi dưới có một vết sẹo đỏ thẫm rất nổi bật. "Tôi là chị ruột của Tiểu Tuyết."

*Tên thật của Tiểu Tuyết là 张望男, của Tiền An An là 张盼男. Phán trong tên chỉ còn có nghĩa là "mong chờ" "hy vọng" hoặc "trông đợi".

Anh Hải giật mình, người đàn ông mắt xanh bên cạnh hắn hả hê nói: "Ồ, chuyện này giật gân quá nhỉ."

Trương Phán Nam, Trương Vọng Nam, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhận ra gia đình này trọng nam khinh nữ.

Nghê Phương Lệ là người đầu tiên giơ tay hỏi: "Xin hỏi cô Trần, cô có con trai không?"

Trần Tiểu Huệ hoang mang nhìn anh Hải cầu cứu, Trương Cường thì im lặng cúi đầu nhìn bàn.

Anh Hải ngồi quá xa, dù muốn giúp cũng không thể làm gì. Trần Tiểu Huệ giọng nghẹn ngào nói: "Con trai của tôi là Long Long, hiện tại đang nằm trong phòng bệnh. Thằng bé sắp chết rồi, chỉ có chị của nó mới giúp được."

Nghê Phương Lệ hỏi: "Xin hỏi, con trai của cô bị bệnh gì?"

"Bệnh thận." Trần Tiểu Huệ khóc nức nở, "Thằng bé sức khỏe không tốt từ nhỏ, lúc tám tuổi thì phát hiện bị bệnh thận, cứ uống thuốc cầm chừng qua từng năm. Nhưng năm nay vừa mới vào cấp hai thì đã được chẩn đoán mắc bệnh thận nặng."

Sư Nhung cau mày: "Ý của chị khi nói giúp đỡ là gì?"

"Bà ta muốn một quả thận." Tiền An An nói. Cô xoay người, ánh mắt lướt qua các phóng viên, nhìn về phía người mẹ nuôi đang đứng ở cửa phòng họp, "Mẹ nuôi của tôi cũng đến rồi, xin hỏi có chỗ ngồi thừa không?"

"Được được." Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh trả lời, rồi gọi nhân viên khác mang thêm hai chiếc ghế đặt vào bên cạnh bàn dài."

Tiền An An ngồi xuống bên cạnh Ôn Linh, tay cô khẽ run rẩy, không biết vì xúc động hay vì sợ hãi. Ôn Linh đưa cho cô chai nước khoáng trên bàn, cậu mỉm cười trấn an. Tiền An An nắm chặt chai nước, nói khẽ: "Cảm ơn." Rồi cô lớn tiếng hơn nói: "Đã có cơ hội này rồi, mọi người đều có mặt ở đây thì chi bằng nói rõ mọi chuyện."

"Tôi đồng ý." Ôn Thụy Tuyết nói, "Cảm ơn chị đã luôn lên tiếng giúp em trên mạng."

Tiền An An nhìn Ôn Thụy Tuyết, họ có đôi mắt giống nhau đều là đôi mắt phượng truyền thống, dài và hơi xếch lên, ánh mắt sáng ngời. Trong các sách vở về văn hóa truyền thống, đôi mắt này được coi là biểu tượng của sự may mắn.

"Họ đã tìm đến mẹ tôi." Tiền An An nói, "Tôi là được nhặt..." Nhưng lời của cô bị mẹ nuôi ngồi cạnh cắt ngang, "An An là phúc tinh của tôi."

Mẹ nuôi nói tiếp: "Con bé là đứa trẻ được trời ban tặng cho tôi."

"Hai mươi ba năm trước, tôi mắc phải khối u ác tính ở tử cung phải cắt bỏ. Sau khi phẫu thuật xong, tôi dưỡng bệnh hơn một tháng, trong lần tái khám ở bệnh viện, tôi gặp được An An." Bà kể, "Lúc đó, chồng cũ của tôi đã bỏ tôi vì tôi không thể sinh con, trong lúc tuyệt vọng nhất chính An An đã giúp tôi tìm lại hy vọng để sống tiếp."

"Tôi đã vất vả nuôi nấng con bé khôn lớn, không phải để nó trở thành kho nội tạng di động cho người khác." Bà mẹ nuôi nhỏ bé, già nua bỗng trở nên mạnh mẽ như một con hổ bảo vệ con mình song giọng bà nhẹ nhàng tiếp tục: "Đó là năm mùa đông rét lạnh, khi tôi cúi xuống bế con bé ra khỏi chiếc hộp các tông nó gần như không còn thở nữa rồi. Tôi đã tiêu hết sạch tiền của mình để cứu sống nó, nhưng cuối cùng con bé vẫn mắc phải bệnh phổi mãn tính."

"Tôi sẽ không bao giờ để nó mạo hiểm tính mạng để hiến tặng một quả thận cho một gia đình không có bất kỳ mối quan hệ nào ngoài huyết thống." Mẹ nuôi nói.

"Đó là lý do họ tìm đến em, Tiểu Tuyết." Tiền An An nói, "Vì em khỏe mạnh."

"Chúng ta đã cho con sinh mệnh." Trần Tiểu Huệ nói, bà đỡ lấy bàn rồi quỳ xuống, "Mẹ cầu xin con,  mẹ có thể quỳ lạy con chỉ xin con hãy cứu em trai ruột của mình. Bác sĩ nói thằng bé không sống nổi đến mùa xuân, mẹ thật sự không còn cách nào khác."

"Chị hoàn toàn có thể không sinh ra Tiểu Tuyết." Sư Nhung đứng dậy, tránh khỏi sự quỳ lạy của Trần Tiểu Huệ, rồi nắm lấy tay Ôn Đức Trạch đứng chắn trước Ôn Thụy Tuyết, "Sinh mà không nuôi, không đáng làm cha mẹ. Chị còn dám đến đây cầu xin chúng tôi cho thận để cứu lấy đứa con quý giá của mình sao?"

"Tôi là mẹ nuôi của Tiểu Tuyết, cũng là người mẹ duy nhất. Tôi không đồng ý." Sư Nhung nói, "Tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Mong chị và chồng chị tránh xa gia đình tôi ra."

"Và có lẽ, Tiểu Tuyết đã bị bán đi." Ôn Đức Trạch nói, ánh mắt ông dán chặt vào Trần Tiểu Huệ, "Mặc dù chuyện này đã xảy ra được mười bốn năm rồi nhưng chúng tôi sẽ điều tra đến cùng."

"Nó là bị bắt cóc!" Trần Tiểu Huệ lớn tiếng, lặp đi lặp lại như để tự thuyết phục mình, "Nó bị bắt cóc! Nó bị bắt cóc!"

Ôn Linh đứng dậy, nhìn cảnh tượng trước mặt với nỗi buồn không thể diễn tả thành lời. Tiền An An vỗ nhẹ cánh tay Ôn Thụy Tuyết hỏi: "Chị có thể kết bạn WeChat với em không?"

Ôn Thụy Tuyết mở mã QR của mình và đưa cho Tiền An An, hỏi: "Chị hiện tại đang sống ở đâu?"

"Ở Lạc Dương." Tiền An An đáp, "Có dịp chị sẽ dẫn em đi ngắm hoa mẫu đơn."

"Được luôn." Ôn Thụy Tuyết nói.

"Chúng ta về nhà thôi." Trương Cường hiếm hoi cất tiếng, "Lâu rồi không gặp, Long Long chắc hẳn rất nhớ chúng ta."

"Tôi làm sao có thể về nhà?" Trần Tiểu Huệ gần như sụp đổ, "Về nhà để nói với nó rằng chỉ còn cách chờ chết sao?" Bà lấy tay che mặt, nước mắt chảy ròng ròng qua kẽ tay, "Tôi phải làm sao đây, tôi phải làm gì bây giờ, tôi không thể sống tiếp nữa."

"Tại sao?" Trương Cường hỏi, ông thực sự tỏ ra khó hiểu, "Chẳng lẽ tôi không đủ là lí do để bà sống tiếp sao?"

"Không có con trai, chúng ta làm sao mà sống nổi?" Trần Tiểu Huệ nói, "Con trai là gốc rễ của chúng ta!"

Mẹ nuôi cười lạnh một tiếng: "Có con trai thì có ích gì?"

"Chị không hiểu, chị không có chồng!" Trần Tiểu Huệ gào lên trong tuyệt vọng, "Chị không có mẹ chồng, chị không phải đối mặt với những lời đàm tiếu sau lưng từ người trong làng, chị không phải nghe người ta nói "con gà không biết đẻ trứng", chị cái gì cũng chẳng biết gì!"

Dạo gần đây mình có đọc một bộ phá án của Sơ Hòa, có một case mình khá ấn tượng khi hung thủ nói rằng "Sự giàu có đã hạn chế trí tưởng tượng của họ". Mình khá là bất ngờ vì thật là cái nghèo có thể làm thay đổi lương tâm của họ, làm nhân tính của họ méo mó.

Nhưng nghĩ một hồi lại cũng cảm thán người nghèo khổ cũng không thể biết được người giàu họ điên cuồng cỡ nào khi lợi dụng quyền lực và tiền bạc đè nghiến một con người dễ như trở bàn tay.