Thẻ thành viên được tung ra vào đúng dịp cuối tuần, không ngờ được hoan nghênh hơn Hạ Cát tưởng tượng. Chỉ trong ngày đầu tiên đã có hơn một trăm vị khách làm thẻ, Hạ Cát tranh thủ thời gian liên hệ với bên xưởng làm thêm 500 chiếc nữa.
Thẩm mỹ viện thú cưng chính thức đi vào hoạt động, nhờ ích lợi của thẻ thành viên nên việc kinh doanh cũng khá ổn, mặc dù trước mắt cũng chưa kiếm được ra tiền, nhưng ít ra nhìn qua vẫn rất đều khách. Hạ Cát tin rằng chỉ cần khách hàng đồng ý đến trải nghiệm, danh tiếng của thẩm mỹ viện sẽ được nâng cao hơn và càng ngày sẽ càng có nhiều khách hàng mới tìm đến.
Hạ Cát kiểm tra giao diện hệ thống, kiểm tra thấy tiến độ nhiệm vụ trung cấp đã nhảy lên con số 15/100, cơ bản đều là cứu trợ động vật lang thang. Mặc dù có hợp tác với Hiệp hội cứu trợ động vật lang thang Giang thành, nhưng tiến độ hoàn thành nhiệm vụ vẫn cực kỳ chậm. Dù sao cũng mới giới hạn tại Hiệp hội, đối tượng vẫn còn quá hẹp.
Hạ Cát ngẩn người nhìn trang web của Hiệp hội, lúc này lại nhận được tin Wechat từ phó Hội trưởng Diệp Thiến.
“Ông chủ Hạ! Cứu!!!! Chỉ có anh mới có thể giúp được em!!!” Giọng điệu Diệp Thiến rất cấp bách khiến Hạ Cát cũng giật mình theo.
Cậu rep lại: “Có chuyện gì thế?”
Diệp Thiến suy sụp: “Chết rồi chết rồi! Gấp lắm ạ! Hamster em nuôi sắp chết rồi! Mặc dù em biết cửa hàng các anh hợp tác cùng Hiệp hội, thú cưng của mình thì phải tự tìm cách, nhưng em bây giờ chỉ nghĩ ra được phòng khám của các anh. Anh Hạ à, xin anh giúp em với, em có thể tự trả tiền.
Hạ Cát nhanh chóng an ủi cô: “Không cần khách sáo quá thế đâu, bây giờ anh cũng coi như là một thành viên trong Hiệp hội, giúp đỡ phó Hội trưởng là chuyện nên làm mà. Em mang Hamster của em qua đây đi, hôm nay anh Long cũng không bận bịu quá đâu.”
“Anh Hạ, cảm ơn anh rất nhiều!” Diệp Thiến gửi một tấm hình quỳ xuống.
Hạ Cát đứng dậy sang sát vách nói với Long Uý chuyện của Diệp Thiến, để hắn có sự chuẩn bị.
Một lát sau, Diệp Thiến vội vội vàng vàng xách theo một cái lồng tới, lúc mở lồng ra đã thấy ngay một bé Hamster tròn như quả bóng đang nằm thẳng cẳng, có cảm giác như đã ngoẻo.
Diệp Thiến lo lắng nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ lần này cũng vẫn là chậm một bước?!”
“Bình tĩnh lại nào, để cho tôi xem qua một chút đã.” Long Uý ôm Hamster từ trong lồng ra ngoài, ấn ống nghe y tế lên người nó, vẫn nghe được nhịp tim chậm rãi, vì vậy nói: “Chưa chết đâu, vẫn cứu được, cô ngồi chờ một lát.” Sau đó hắn ôm Hamster đi vào phòng cấp cứu cùng với bé Tiên Cá.
Diệp Thiến nghe thấy còn có thể cứu, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đã nhẹ hơn, cô ngồi trên ghế salon, vuốt ngực tự an ủi mình: “Anh Long nói cứu được thì chắc chắn có thể cứu được! Mày phải tin vào tay nghề của anh ấy! Anh Hạ, thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!”
Hạ Cát rót cho cô một chén nước, cười nói: “Không có gì, nghe qua lời em nói thì có vẻ như trước đây em từng nuôi Hamster nhỉ?”
Một câu này quả thật đâm trúng chỗ đau của Diệp Thiến, cô vô cùng oán niệm nắm lấy cánh tay của Hạ Cát, tố khổ: “Nào chỉ có từng nuôi? Em đã nuốt chết sáu con rồi đấy!”
Hạ Cát giật khoé miệng, hỏi: “Đã không nuôi nổi, sao em vẫn cứ muốn nuôi thế?” Đừng có gây tai hoạ cho loài Hamster chứ.
Diệp Thiến oan ức giải thích: “Em biết anh đang nghĩ gì, chắc chắn anh đang cảm thấy em gieo hoạ cho Hamster. Nhưng em có thể thề, em đối xử với chúng cực kỳ tốt, chỉ là....chỉ là mấy con em nuôi đều...đều thích tự sát!”
“Tự sát???” Nguyên nhân này khiến Hạ Cát bất ngờ, đây là lần đầu tiên cậu nghe nói đến chuyện động vật có sở thích tự sát đấy.
“Đúng vậy. Vốn em còn tưởng do em chăm sóc không tốt, nhưng sau em phát hiện ra lỗi không hoàn toàn là do em. Mấy con hàng em nuôi không cho ăn bèn tự sát, cho ăn muộn cũng tự sát; không để ý tới nó nó tự sát, chơi với nó nó không chịu được bèn tự sát, mà không chơi với nó nó cũng tự sát.....Ôi trái tim yếu đuối của em! Nhưng em lại cực kỳ thích động vật nhỏ tròn tròn mềm mềm dạng như Hamster, đành phải lần nào cũng vừa cắn răng nuôi vừa nuốt nước mắt.”
Hạ Cát nghe xong bày vẻ mặt phức tạp, không biết phải an ủi cô gái này thế nào: “Ừm, thôi đừng suy nghĩ nhiều, lần này chắc không có chuyện gì đâu.”
Hạ Cát ngồi chờ cùng Diệp Thiến trong chốc lát, Long Uý cùng bé Tiên Cá đã đi ra khỏi phòng, Hamster nhỏ kia đã tỉnh, đang ngồi gặm dưa trong lồng.
Diệp Thiến nhìn Hamster không sao, mừng đến suýt khóc: “Quá tốt rồi! Cảm ơn anh Long, cảm ơn ông chủ Hạ!”
Hạ Cát hiếu kỳ hỏi: “Hamster này là thế nào thế ạ? Chẳng có lẽ là tự sát thật?”
Long Uý lắc đầu nói: “Có thể là do tinh thần lo lắng dẫn đến hành vi thất thường.”
“Tinh thần lo lắng?” Diệp Thiến nghi ngờ nói: “Vì sao lại là tinh thần lo lắng? Em cũng đâu có gây áp lực gì cho nó, em rất dụng tâm chăm sóc nó mà.”
Long Uý hỏi cô nàng: “Có thể chia sẻ qua về công việc và thời gian nghỉ ngơi của cô không?”
Diệp Thiến ngay lập tức đáp: “Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của em rất quy luật mà! Ban ngày cơ bản em đều ở trong Hiệp hội, nhưng em vẫn mang theo bên nó bên người để chăm sóc mà, em sợ nó cô đơn. Tan tầm về nhà cũng mười giờ tắt điện đi ngủ, tuyệt đối không thức đêm, ban đêm sẽ không quấy rầy nghỉ ngơi của Hamster.”
“Vậy thì đúng rồi.” Long Uý giải thích: “Cuộc sống của Hamster trái ngược hoàn toàn với quy luật làm việc và nghỉ ngơi của con người. Hamster là loài hoạt động về đêm, ban ngày đi ngủ. Nhưng cô lại mang theo nó bên người cả ngày, nó không được nghỉ ngơi, ban đêm đến thời gian hoạt động của nó cô lại bắt nó đi ngủ. Lâu dần quy luật tự nhiên của Hamster bị cô làm nhiễu loạn, trạng thái nôn nóng lâu ngày dẫn đến hành vi bất thường.”
Diệp Thiến chợt hiểu: “Thì ra là do em cưỡng chế ép cong thành thẳng sao? Hamster trước chết, em còn nghĩ là do em cả ngày không ở nhà khiến nó cảm thấy cô đơn, trái tim thuỷ tinh của nó tan vỡ nên nó mới tự sát. Thì ra là ngày ngày mang nó theo bên người mới khiến nó không thoải mái.”
Long Uý gợi ý: “Cô có thể sắm một chiếc lồng có máng ăn và nước tự động. Dù ban ngày cô không có ở nhà cũng không cần lo cho nó, cô có thể chơi đùa với nó sau khi tan làm.”
“Vâng, cảm ơn anh đã đề nghị.” Diệp Thiến ghi nhớ lời nói của Long uý trên điện thoại di động, nói: “Em sẽ đăng nhưng mục cần lưu ý khi nuôi Hamster lên diễn đàn của Hiệp hội, để mọi người đều có thể xem được.”
Nói đến diễn đàn, Hạ Cát ngay lập tức có hứng thú, bèn nói chuyện cùng Diệp Thiến: “Anh thấy trong diễn đàn phần lớn đều là thành viên của Hiệp hội, tất cả mọi người ai cũng nuôi thú cưng sao?”
Diệp Thiến đáp: “Thật ra mục đích ban đầu của việc thành lập diễn đàn là thúc đẩy việc nhận nuôi thú cưng lang thang. Tuy nhiên trong diễn đàn có rất nhiều thành viên Hiệp hội, ai cũng có thú cưng của riêng mình, dần dần biến thành nơi giao lưu giữa những người yêu quý động vật với nhau.” Diệp Thiến thở dài. “Haizz, nói đến nhận nuôi cũng là một vấn đề cực kỳ nan giải. Thú cưng lang thang trong Hiệp hội càng ngày càng nhiều, nhưng người nhận nuôi lại không có mấy ai. Nếu còn tiếp tục như vậy thì Hiệp hội sẽ tiến hành phương pháp trợ tử.”
*Trợ tử hay còn được gọi là cái chết nhân đạo: là phương pháp giúp cho vật nuôi chết một cách êm ái nhẹ nhàng trong tình yêu thương của người chủ và cũng nhằm mục đích để giúp nó khỏi kéo dài lê thê sự đau đớn về thể xác do một chứng bệnh nan y hay một tai nạn nào đó gây nên*
....
Diệp Thiến mang Hamster về, Hạ Cát vì câu nói kia của Diệp Thiến mà canh cánh trong lòng. Nếu như động vật lang thang vẫn luôn không có người nhận nuôi, kết quả cuối cùng của chúng chỉ còn là cái chết nhân đạo thôi sao?
Hạ Cát một lần nữa đăng nhập diễn đàn Hiệp hội và phát hiện bài đăng phần lớn là thông tin về thú cưng cần được nhận nuôi, những bài chia sẻ về kinh nghiệm nuôi thú cưng chiếm một tỷ lệ cực kỳ nhỏ, tuy nhiên phản hồi nhiều nhất lại từ những người đăng những bài viết chia sẻ này. Bài viết tìm chủ cho thú cưng thì nhiều, nhưng người phản hổi lại chẳng bao nhiêu.
Hạ Cát nhận thấy rằng các bài viết nhận nuôi được đăng lên diễn đàn mỗi ngày, đồng thời Hiệp hội cũng sẽ giải cứu một hoặc hai động vật lang thang. Động vật lang thang càng ngày càng nhiều, lồng thú cưng ở Hiệp hội có hạn, động vật được cứu trợ lại không có người nhận nuôi. Động vật cứu trợ cần rất nhiều nhân vật lực, khi gánh nặng này vượt quá sức chịu đựng của Hiệp hội, Hiệp hội chỉ còn cách trợ tử cho chúng.
Hạ Cát biết phương pháp trợ tử này, thực ra cũng khá tốt, dù sao việc thực hiện phương pháp này có chi phí khá đắt đỏ. Cả nước có rất nhiều động vật lang thang cứ thế bị tiêm thuốc vào người, suy tim mà chết.
Hạ Cát cảm thấy việc nhận nuôi động vật lang thang có lẽ là vấn đề mà Hiệp hội cần giải quyết nhất lúc này.
Ngay từ đầu Hạ Cát còn nghĩ rằng đó là do lưu lượng truy cập của trang web, nên cậu hỏi Diệp Thiến liệu răng có đăng những thông tin động vật cần nhận nuôi này lên các diễn đàn khác hay không. Diệp Thiến trả lời rằng Hiệp hội có Weibo chính thức, vì vậy Hạ Cát lại tới Weibo của Hiệp hội để xem.
Kết quả cậu phát hiện ra Weibo này còn không đông vui nhộn nhịp bằng Weibo nhà mình đâu. Thông tin nhận nuôi cũng chỉ lác đác chẳng nhiều, người theo dõi xem xong chỉ để lại một like rồi cũng không có động thái gì khác.
Hạ Cát cẩn thận xem nội dung của những bài đăng, lại đối chiếu với bài đăng trong diễn đàn Hiệp hội. Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra vấn đề không nằm ở chỗ lưu lượng truy cập thấp, mà nằm ở chính nội dung bài đăng.
Cũng không biết thanh niên nào viết nội dung mà mang phong cách phim tài liệu về thực trạng xã hội ngày nay, phóng đại hoàn toàn cuộc sống bi thảm khủng khiếp của động vật lang thang, khiến người đọc cảm thấy nặng nề, hoài nghi nhân tính của con người. Hình ảnh đi kèm cũng 'u ám' không kém, giống như muốn 'tông xuyệt tông' với nội dung bài đăng bên trên, những động vật lang thang khốn khổ đến mức đáng thương, khiến người ta không nỡ nhìn chúng, lưu lượng truy cập thấp cũng không oan.
Mặt khác, những hình ảnh hoặc video về thú cưng dễ thương và vui nhộn trên mạng thì lại rất được hoan nghênh, số lượt truy cập dễ dàng đạt tới mười nghìn, tỷ lệ phản hồi cũng rất cao. Chênh lệch rõ ràng đủ để thấy mọi người rất thích xem động vật đáng yêu, dù là thú cưng trên màn ảnh hay là thú cưng nuôi trong nhà, đại đa số người cũng là muốn giảm stress, thư giãn tâm trạng.
Ngược lại, thông tin nhận nuôi động vật đi lạc lại xoáy sâu vào tình trạng bi thảm của động vật, điều này khiến người xem cảm thấy nặng nề và mệt mỏi, không ngừng liên tưởng tới xã hội những mặt đen tối của xã hội. Đồng tình thì có đồng tình, nhưng ai lại sẵn sàng đi nhận lỗi về mình cơ chứ?
Hạ Cát tin rằng muốn thay đổi tình trạng khó khăn của Hiệp hội hiện nay, cần thiết phải thay đổi phương pháp tuyên truyền, nên để mọi người thấy được mặt đáng yêu của động vật lang thang. Bọn chúng cũng như những thú cưng bình thường, không hề có sự khác biệt. Chỉ bằng cách này mới có người sẵn sàng dang tay tiếp nhận chúng.
Hạ Cát nghĩ tới việc Tiểu Ngọc thường xuyên mở phát sóng trực tiếp trang điểm cho thú cưng để kéo nhân khí, cậu bèn nảy ra một ý.
Hạ Cát gọi điện thoại cho Hội trưởng Lục Thần Dật: “Hội trưởng Lục, tôi nghe Diệp Thiến nói ở Hiệp hội đang nuôi rất nhiều động vật lang thang chưa có người nhận nuôi, tôi nghĩ được một cách nên muốn thương lượng với anh trước.”
Lục Thần Dật ấn mở loa ngoài, anh đang ở nhà đắp mặt nạ cho mình và cho chó, anh ấn ấn mặt nạ lên da, đáp: “Xin rửa tai lắng nghe, ý tưởng của cậu đều cực kỳ đáng tin cậy, cứ nhìn một mình cậu kinh doanh mấy cửa hàng là biết rồi mà.”
“Ha ha ha, nào có nào có.” Hạ Cát khiêm tốn, sau đó nói tiếp: “Là thế này, thẩm mỹ viện thú cưng của nhà tôi đã khai trương, thi thoảng sẽ livestream trang điểm cho thú cưng để hấp dẫn khách hàng và người xem mới. Tôi nhìn hình ảnh thú cưng trong Hiệp hội, cảm thấy người chụp chúng xấu quá.”
“À....những hình đó đều là tôi chụp, tôi nghĩ như thế sẽ khiến mọi người đồng cảm hơn.” Lục Thần Dật mím môi nói không rõ ràng.
“.....” Hạ Cát không ngờ những bức hình này lại là tác phẩm của vị Hội trưởng đại nhân kia, đành phải lúng túng nói: “Đúng là khiến người sinh lòng đồng cảm thật, nhưng tôi nghĩ động vật lang thang cũng nên khoe ra mặt đáng yêu của chúng, giống như những thú nuôi trong nhà ấy, hẳn là sẽ có rất nhiều người nguyện ý nuôi chúng.”
Lục Hội trưởng hoàn toàn không quan tâm đến vẻ bề ngoài của thú cưng, nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu nói cũng đúng.”
“...Ừ ha ha, vậy nên tôi có ý định sẽ thường xuyên chọn một số thú cưng lang thang để tiến hành một quá trình lột xác ngoạn mục. Chuyên gia làm đẹp cho thú cưng nhà tôi sẽ trực tiếp làm cho chúng, như vậy nhất định sẽ kéo được rất nhiều người xem. Mọi người thấy chúng đáng yêu, nhất định sẽ có nhiều người nguyện ý nuôi chúng.”
“Nghe được đấy, nhưng có phiền chuyên gia làm đẹp nhà cậu quá cậu, tôi cảm thấy rất băn khoăn.” Lục Thần Dật nói.
Hạ Cát vội đáp: “Không sao không sao, livestream cũng coi như đang tuyên truyền cho thẩm mỹ viện thú cưng của tôi, xem như là nhờ những động vật lang thang này làm người mẫu, phải nói là đôi bên cùng có lợi mới đúng.”
“Vậy được!” Lục Thần Dật cũng không kiểu cách nữa, lập tức quyết định: “Tôi bảo Diệp Thiến đưa tư liệu tất cả động vật lang thang trong Hiệp hội sang cho cậu, cậu chọn được đứa nào thì báo với Diệp Thiến một tiếng. Sau khi sắp xếp được thời gian, chúng tôi sẽ đưa đến cửa hàng của cậu.”
“Được, hy vọng ý tưởng này của chúng ta sẽ thành công.” Hạ Cát cúp điện thoại.
Lục Thần Dật nhìn giao diện điện thoại, ánh mắt mang theo thưởng thức, một lần nữa cảm giác 'anh hùng tương ngộ' lại dâng lên cuồn cuộn trong lòng. mặc dù Hạ Cát nói rằng đây là sự tình đôi bên cùng có lợi, nhưng Lục Thần Dật vẫn luôn hiểu rằng, việc này có lợi hoàn toàn cho Hiệp hội.
Hạ Cát giúp người làm niềm vui không cần báo đáp, Lục Thần Dật không thể cứ đưa tiền cho người ta được, đành vào shop Taobao của Cửa hàng thú cưng đặt một lô hơn trăm mặt nạ tơ tằm để trả ơn.
.....
Sớm ngày hôm sau, Diệp Thiến bèn gửi tư liệu về động vật lang thang sang cho Hạ Cát, cậu nghi tất cả ảnh chụp bên trong tư liệu này đều xuất phát từ tay Lục Thần Dật, quả thực là đứa này còn xấu hơn cả đứa kia. Hạ Cát thương lượng cùng Tiểu Ngọc, cuối cùng quyết định chọn một em chó hoang.
Sau khi đã xác định được thời gian phát sóng, Hạ Cát tuyên truyền rầm rộ trên Weibo, đồng thời liên lạc với Hiệp hội cứu trợ động vật lang thang Giang thành. Nghĩ tới hiệu quả so sánh trước và sau, Hạ Cát bèn dùng ảnh chụp trước đó của Lục Thần Dật, chỉnh sửa một chút rồi up lên Weibo.
“Một sự thay đổi lớn dành cho động vật lang thang, chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến sự thay đổi khó tin của chúng! Sự kiện này do Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng và Hội cứu trợ động vật lang thang Giang thành cùng nhau tổ chức! Sự kiện sẽ được phát sóng trực tiếp trên nền tảng này, mong quý vị hãy cùng đón xem! ~ [hình ảnh] [hình ảnh]”
Sau khi up bài Weibo này, Hạ Cát còn thuận tiện nhắc nhở Diệp Thiến chú ý đăng lên fanpage chính thức của Hiệp hội.
Không lâu sau đó, cư dân mạng đến sau khi đã biết tin.
“Chú chó trên ảnh đáng thương quá....Cái tên vô trách nhiệm nào nuôi nó để nó ra nông nỗi này thế?!”
“Oa! Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng hợp tác cùng Hiệp Hội cứu trợ động vật lang thang Giang thành à? Tích cực quá! Nhất định tui phải ủng hộ mới được!”
“Chó nhỏ đáng thương quá, hy vọng em ấy có thể tìm được một mái nhà ấm áp hơn.”
“Trước kia tôi hề nghĩ đến việc này, bắt đầu từ bây giờ, tôi phải chú ý nhiều hơn đến Hiệp Hội cứu trợ động vật lang thang Giang thành này mới được.”
“Tiến lên! Chờ mong sự kiện! Hôm nay khí tràng của anh chủ cao hai mét tám!”
Chương 89: Trang điểm cho thú cưng lang thang (2)
Sau khi sự kiện 'Thú cưng lang thang biến hình' được đăng tải, số người theo dõi trang page của Hiệp hội cứ thế tăng dần lên, Diệp Thiến vô cùng vui vẻ, vẫn luôn gửi tin nhắn Weichat khen Hạ Cát. Nói vẫn là Hạ Cát có cách, trước kia cả ngày có khi không có nổi một cái ấn follow.
Buổi chiều, Lục Thần Dật và Diệp Thiến mang chú chó nhỏ kia tới.
Đây là một chú Phốc Sóc được Hiệp hội giải cứu cách đây nửa tháng. Phốc Sóc mặc dù chỉ là loại chó cỡ nhỏ, nhưng lại có 'máu liều' trong người, xưa nay đều không ngán những chú chó lớn hơn mình. Lúc được Hiệp hội cứu trợ, chú Phốc Sóc này còn đang hăng hái đánh nhau với một chú chó lớn, bị 'phe địch' cắn cho thương tích đầy mình.
Sau khi mang về Hiệp hội, trải qua quá trình chăm sóc và điều trị của bác sĩ thú y, vết thương trên người nó cơ bản đã khỏi hẳn. Chẳng qua lúc đó để tiện cho việc trị liệu, bác sĩ đã cạo hết lông quanh vết thương, vậy nên hiện tại nhìn trông nó mới nham nhở như vậy. Lại thêm việc lồng nuôi trong Hiệp hội nhốt mấy đứa cùng chung một chuồng, nhân lực lại có hạn, Phốc Sóc không có người chăm sóc, màu lông vừa bẩn vừa nhạt, nhìn ngoài sáng vừa bết vừa bụi, trông cực kỳ xấu.
Hạ Cát đã đặt thiết bị phát sóng trực tiếp trên bàn, Tiểu Ngọc cùng Phốc Sóc làm quen tại chỗ, để việc trang điểm lát nữa diễn ra suôn sẻ hơn, còn Trăn vàng đang chuẩn bị những thứ cần thiết cho buổi phát sóng.
Lục Thần Dật, Diệp Thiến và Hạ Cát ngồi trên ghế salon đối diện lướt Weibo, đọc bình luận, luôn chú ý tới phản ứng của khán giả.
Phốc Sóc thân mật cọ cọ người trong lòng Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc nói với Hạ Cát: “Bắt đầu được chưa ạ?”
“Ok rồi.” Hạ Cát đứng dậy mở thiết bị phát sóng trực tiếp, tiến vào phòng phát sóng, màn hình ngay lập tức ngập tràn bình luận.
“Oa! Lại được nhìn thấy Nhất Mỹ nhà ta rồi!”
“Nhất Mỹ Nhất Mỹ, nhìn bên này! Ma ma yêu con!!!”
“Fan phía trên xin tự trọng, trọng điểm buổi trực tiếp ngày hôm nay là trang điểm cho thú cưng nhé.”
“Không ngờ blog làm đẹp tôi luôn theo dõi lại là chuyên gia làm đẹp của Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng. Duyên phận rồi!”
“Xin hỏi phía trên, thôn nhà ông đã hoà mạng lưới điện quốc gia chưa thế? Dạo trước Nhất Mỹ đã chuyển sang làm đẹp cho thú cưng, cũng được một đoạn thời gian rồi mà.”
“ Ôi ôi, em Phốc Sóc này nhìn còn gầy hơn cả trên ảnh, đáng thương quá!”
.....
Giữa sự ồn ào của khán giả, Tiểu Ngọc đã thực hiện bước đầu tiên trong quá trình cải tạo dáng vẻ thú cưng của mình. Cậu tắm rửa Phốc Sóc thật sạch sẽ, dùng sữa tắm cho thú cưng của nhà mình, bọt lên rất nhiều. Tiểu Ngọc chỉ nhẹ nhàng xoa mấy lần, bong bóng màu trắng đã bao phủ hết toàn thân Phốc Sóc, chỉ lộ ra hai con mắt đen bóng.
“Má ơi! Nhiều bong bóng thế! Đây chính là sữa tắm nằm trong hoạt động phúc lợi của thẻ thành viên không? Có thể nói là rất có tâm!”
“ Ha ha ha, chó nhỏ bị bong bóng bao phủ, nhìn mặt siêu hoang mang.”
“Đáng yêu quá! Tôi muốn mua loại sữa tắm này về cho thú cưng nhà tôi.”
Xoa xoa trong chốc lát, Tiểu Ngọc dùng nước ấm xả sạch bong bóng trên người chó nhỏ. Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, hình ảnh của Phốc Sóc làm mọi người bất ngờ.
“Làng nước mau đến xem! Vịt con xấu xí sau khi tắm xong đã biến thành thiên nga trắng rồi kìa! Thì ra khuôn mặt của em chó này nhìn còn rất khả ái đấy.”
“Cái này mà gọi là sữa tắm á? Rõ ràng là thần dược! Tắm xong rồi mới lộ ra bộ dáng nguyên bản.”
Hạ Cát điều chỉnh ống kính, quay cận cảnh khuôn mặt của em Phốc Sóc này, tuy lông toàn thân còn sũng nước, nhưng vẫn có thể nhìn ra độ mềm mại và bóng mượt, ngay cả đôi mắt tròn trịa kia cũng trở nên thuỷ linh hơn. Điều này khiến cho Phốc Sóc trở nên linh tính hơn rất nhiều, giống như biết có nhiều người đang nhìn mình qua ống kính, ấy thế mà lại nhếch môi, thè lưỡi.
“Bé chó con này vừa mới cười với tôi sao?”
“Tắm rửa sạch sẽ, nhóc con cũng trở nên vui vẻ!”
“Bé con này nhìn rất thông minh, muốn nuôi quá đi.”
Tiểu Ngọc dùng khăn lông lau cho bé chó con, sau đó bấm nút bàn sấy lông, lập tức gió ấm từ ba bốn phía thổi tới, Tiểu Ngọc dịu dàng vuốt ve nó.
“Oa! Spa thú cưng này nhìn hiện đại quá, lần đầu tiên tôi thấy loại máy sấy này đấy.”
“Khen nha! Trước đây tôi không dám đưa thú cưng đi spa tắm rửa, bởi vì mấy sấy ở đó luôn để nhiệt độ khá cao, làm bỏng thú cưng cũng kệ không quan tâm. Bây giờ có loại máy hiện đại thế này, tôi cũng muốn thử một lần.|
“Hoàn toàn chính xác, bé chó nhìn cũng rất hưởng thụ, mà máy sấy lông này nhanh ghê, không cần phải lo thú cưng bị cảm lạnh.”
Sau khi sấy khô lông, Phốc Sóc trước và sau khi tắm như biến thành hai bé chó, cũng không biết sữa tắm thú cưng kia cho thêm thành phần thần kỳ gì mà lông bé chó đã biến trở lại thành màu vàng nâu mượt mà, lại còn rất bông xù.
Tiểu Ngọc cầm dao kéo bắt đầu cắt tỉa lông cho Phốc Sóc, động tác rất dứt khoát và gọn gàng. Dao cạo không một chút do dự, chần chừ, cắt tỉa những sợi lông không đồng đều thành một kiểu ngắn phổ biến. Tuy nhiên vì lông dựng đứng nhìn trông rất đã mắt, nên khi cắt tỉa tạo cảm giác phải tỉa đi rất nhiều lông.
“Khoan khoan.... cái dao cạo lông này không đơn giản.”
“Đúng nhề, đầu tròn, lông ngắn..... Sao càng ngày càng thấy giống Shiba Inu thế?”
“23333, Nhất Mỹ thật lợi hại, Phốc Sóc một giây đã biến thành Shiba Inu, trông không khác gì phẫu thuật thẩm mỹ!”
“Đúng á! Nhìn giống Shiba Inu quá đi! Đáng yêu quá! Tôi muốn nhận nuôi em này!”
“Lầu trên đừng có đoạt em chó của tôi! Em ấy là em chó trong mộng của tôi!”
.....
Diệp Thiến nhìn bình luận có rất nhiều người nói muốn nhận nuôi, vui vẻ nói lên: “Thành công rồi thành công rồi, Hội trưởng, anh thấy sao? Nhiều người muốn nhận nuôi bé Phóc Sóc này quá này!”
Lục Thần Dật gật đầu cười, tán dương: “Ông chủ Hạ, vẫn là cậu luôn có cách.”
Hạ Cát cười nói với Diệp Thiến: “Hiện tại gửi link của Hiệp hội đến phòng phát sóng trực tiếp được rồi, người thật sự muốn nuôi sẽ liên lạc với Hiệp hội.”
“Được rồi, em up link ngay đây.” Diệp thiến nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Phía bên kia Tiểu Ngọc đã tu bổ xong lông chó, lại lấy một bộ Yukata đã chuẩn bị trước đó ra, mặc cho nó, kết quả là nhìn y hệt Shiba Inu.
Cuối cùng Tiểu Ngọc ôm Phốc Sóc, nháy mắt với ống kính: “Được rồi, hôm nay buổi trang điểm đến đây là hết, mọi người mau nhận nuôi bé đáng yêu này đi nào!”
“Một phát trúng tim! Máu mũi của tôi!”
“Nhất Mỹ tuyệt quá! Ủng hộ Nhất Mỹ!”
“Cái nháy mắt này tôi thầu!”
“Rất chờ mong nhiều dạng hoạt động này sẽ diễn ra, để càng ngày càng nhiều người đến xem quá trình biến hình của thú cưng lang thang.”
“+1, hoạt động này quá có ý nghĩa!”
...
“Thú vị thật.” Hồ Linh ôm ipad, vuốt vuốt tóc mình.
“Xem cái gì thế?” Trong studio một người mẫu nam cao lớn đi tới, vỗ vỗ vai Hồ Linh, than thở: “Mệt quá, coi như cũng xong rồi.”
“Vất vả rồi.” Hồ Linh cầm một chai nước chưa mở nắp đưa cho người đàn ông kia.
Mẫu nam nhận chai nước, liếc qua ipad thấy anh đang xem livestream trang điểm cho thú cưng, bèn hỏi: “Sao thế? Cậu muốn nuôi rồi à?”
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy thẩm mỹ viện này rất hay, trước và sau khi trùng tu lại, bé chó biến thành một bé chó hoàn toàn khác, đặc biệt là bộ lông kia, không biết dùng loại sữa tắm gì.” Hồ Linh quay lại đoạn phim kia, nhìn chằm chằm sữa tắm kia rất lâu, có ý đồ muốn xem nhãn hiệu cho rõ.
Mẫu nam đùa anh: “Cậu chụp hình nhiều quá thành ngốc rồi à? Nhìn chằm chằm sữa tắm cho thú cưng làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn mua để dùng à?”
Hồ Linh vuốt vuốt mái tóc vì phải tạo kiểu thường xuyên mà đã khô và chẻ ngọn, nói: “Sao mà được, tôi chỉ tò mò thôi.”
“Tôi nói này Linh Đại, cậu chưa đủ đẹp trai à? Đừng suốt ngày than thở với mái tóc của mình được không? Coi như cậu có đôi rơm đội rạ lên đầu thì người đặt lịch chụp hình trang bìa cho cậu cũng vơ được cả một nắm lớn. Đi thôi, xong việc rồi, đi uống một chén nào!” Mẫu nam vỗ vỗ vai anh.
Hồ Linh cười gật đầu, rời khỏi phòng livestream trước đó. Trước khi thoát trang, anh còn cố tình nhìn quá phần giới thiệu ở tiêu đề, nhớ thật kỹ thẩm mỹ viện thú cưng kia.