“Cái gì!!!!” Ông chủ Hồ, người luôn phong độ nhẹ nhàng, khi nhìn thấy quyển sổ nợ của Tiểu Ngọc bèn mất khống chế nghiêm trọng.
“Chính như anh thấy đấy, xin hỏi anh muốn thanh toán qua tiền mặt hay qua điện thoại ạ?” Tiểu Ngọc lấy điện thoại của mình ra, mong đợi hỏi.
“...Ờm, ha ha, cậu, cậu chờ một chút nhé.” Hồ Thiên cố gắng kéo khoé miệng thành một nụ cười mỉm, sau đó kẹp cổ trăn vàng kéo vào phòng trong.
“Haizz.” Tiểu Ngọc nhìn hai người kia, thở dài, tự nhủ: “Làm ăn đúng là không dễ mà.”
Sau khi vào phòng, nụ cười trên môi Hồ Thiên vỡ ra thành mảnh nhỏ, biểu lộ hung tợn như muốn cắn người, nghiến răng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tiểu Ngọc nói có đúng không?”
“.....Tui tui tui... QAQ” Trăn vàng lập tức co lại thành một nắm, không dám hó hé một câu.
“Nói!!!” Hồ Thiên nhìn trăn vàng như thế này lại càng cáu hơn, tức giận không có chỗ phát tiết.
Trăn vàng run rẩy đáp: “Tui, tui cũng không biết.....Tui chỉ nói với họ là tay nghề Tiểu Ngọc rất tốt, chắc là họ bèn, bèn....”
Hồ Thiên bắt đầu ngẫm lại, nói: “Chẳng trách! Ta nói sao chúng nó dạo gần đây đều tốn thời gian vào việc làm đẹp, thì ra là đi spa cách vách!”
Trăn vàng: “....QAQ”
Bề ngoài nhìn Hồ Thiên có vẻ phong lưu tiêu sái, nhưng bản tính keo kiệt cực kì, muốn lấy tiền từ túi anh ta còn khó hơn lên trời, anh ta trừng mắt liếc trăn vàng vẫn còn đang rụt người.
Con hàng này là 'nhân viên thâm niên' của cửa hàng, nhưng mãi vẫn không tài nào bán được, đã thế lại còn ăn lắm, thi thoảng lại gây một vài phiền toái cho anh. Hồ Thiên híp mắt, tâm sinh ra một kế.
Tiểu Ngọc đợi ngoài đại sảnh rất lâu, cuối cùng cũng chờ đến khi Hồ Thiên và trăn vàng khoác vai nhau đi ra, cậu lắc lắc điện thoại hỏi: “Ông chủ Hồ, anh đã quyết định dùng loại phương thức thanh toán nào chưa ạ? Tôi bận lắm á.”
Hồ Thiên nở một nụ cười quyến rũ, nói: “Tiểu Ngọc này, tôi quyết định thay đổi phương thức thanh toán, được không?”
“Phương thức thanh toán khác ư?” Tiểu Ngọc nghi ngờ hỏi lại, cậu chưa từng nghe ba bảo còn có loại thanh toán nào khác cả.
Hồ Thiên đẩy trăn vàng lên trước, vỗ vỗ bả vai cậu ta, cười nói: “Cậu nhìn chàng trai này thế nào?”
Tiểu Ngọc: “?”
Hồ Thiên giải thích: “Là thế này, cửa hàng nhà tôi gần đây buôn bán khó khăn, nhất thời không thể thanh toán được nhiều tiền như vậy. Bạn trăn vàng này trưởng thành đã lâu, hoá hình cũng ổn định, tôi để cậu ta sang bên cậu làm công để trả nợ. Tiền lương bao nhiêu cũng được, các cậu cứ để cậu ta làm cho đến khi trả hết các khoản nợ nần, kể cả không phát lương, chỉ cần cho ăn cơm thôi cũng là tốt rồi.”
“Cái này....” Tiểu Ngọc không biết phải làm thế nào.
Hồ Thiên thấy Tiểu Ngọc do dự, nhanh chóng nói thêm: “Vả lại không phải thẩm mỹ viện của nhà các cậu chuẩn bị khai trương sao? Một mình cậu chắc chắn lo không xuể, cứ để tên này làm trợ thủ của cậu đi.” Nói xong Hồ Thiên dùng sức trừng mắt nhìn trăn vàng.
Trăn vàng đành bất đắc dĩ mở miệng: “Chính, chính là vậy đấy. Tôi đồng ý trở thành trợ thủ của cậu.”
Tiểu Ngọc nghĩ, đáp: “Để tôi hỏi quản lý đã nhé.”
Hồ Thiên cười cong mắt, đáp: “Cứ tự nhiên, đi thôi.”
Thế là Tiểu Ngọc dẫn theo trăn vàng về nhà hỏi ý kiến Hạ Cát.
....
Hạ Cát đang ngồi vi tính sau quầy thanh toán, nghe Tiểu Ngọc trình bày mà mặt mày ngơ ngác, cậu không ngờ thẩm mỹ viện còn chưa mở cửa mà đã có chuyện xảy ra. Làm công trả nợ nghe có chút đáng thương, lại còn không công bằng với trăn vàng, Hạ Cát tính cho qua chuyện.
Nhưng trăn vàng lại một mực năn nỉ xin xỏ: “Ông chủ Hạ, làm ơn để tôi ở lại trong tiệm anh làm công đi! Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc! Tôi không cần tiền lương, chỉ cần mỗi ngày bao một bữa, tôi, tôi có thể ăn ít đi cũng được!”
Ban đầu trăn vàng còn rất oan ức, rõ ràng mấy thứ trong sổ nợ có phải cậu ta nợ đâu, sao lại bắt cậu ta phải lấy thân mình gán nợ chứ. Nhưng từ khi nhìn thấy Hạ Cát, tất cả suy nghĩ kháng cự cứ thế bay đi đâu mất.
Sao cậu ta lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Làm công ở thẩm mỹ viện, chính là thành nhân viên của ông chủ Hạ rồi còn gì, cứ thế đồng nghĩa với việc ngày nào cũng có thể được nhìn thấy ông chủ Hạ! Hạnh phúc muốn điên lên được! Ngẫm như thế, trăn vàng hân hoan nhìn Hạ Cát, nhìn mặt mong đợi cực kỳ.
Hạ Cát nghĩ, thẩm mỹ viện thú cưng chắc chắc không thể giao cho một mình Tiểu Ngọc làm tất mọi việc được, xác thực cần người hỗ trợ. Nếu trăn vàng nguyện ý, coi như giảm được bước tuyển dụng nhân viên, vậy là Hạ Cát hỏi: “Cậu tự nguyện làm nhân viên cho Tiểu Ngọc thật sao?”
“Đồng ý đồng ý! Tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc!” Trăn vàng gật đầu thật mạnh.
Hạ Cát nói: “Vậy được rồi, ông chủ Hồ giới thiệu nhân viên cho tôi, để cảm ơn anh ấy, tôi sẽ xoá hết nợ nần trong sổ. Cậu làm nhân viên cho Tiểu Ngọc, chúng ta vẫn sẽ ký kết hợp đồng lao động chính thức, tiền lương.... hiện tại mỗi tháng là 3000, cơm bao ba bữa. Chờ đến khi cậu thành thục rồi, tôi lại tăng lương cho cậu.”
Trăn vàng cảm động đến rớt nước mắt, cậu ta biết mà, ông chủ Hạ đúng là ông chủ tốt nhất thiên hạ! Không chỉ xoá nợ, mà còn phát lương cho cậu ta! Lại còn được cơm bao ba bữa! Có tiền lương đồng nghĩa với việc cậu ta có thể nuôi sống bản thân, không cần làm thú cưng cho người khác nữa. Hết thảy đều phải cảm ơn ông chủ Hạ! Cậu ta có cảm giác mình càng ngày càng thích ông chủ Hạ hơn rồi!
“Ông chủ Hạ, anh đúng là người tốt nhất trên thế giới! Ô ô ô....” Trăn vàng vui vô cùng, bổ nhào qua ôm Hạ Cát, không ngờ lại bị Long Uý đi từ trên tầng xuống vô tình bắt gặp.
Long Uý không nói hai lời, nắm lấy cổ áo của cậu ta xách lên, lạnh lùng hỏi: “Định làm cái gì?”
“Hít!!!!” Trăn vàng bị doạ sợ liên tục lui về sau! Người đàn ông này còn đáng sợ hơn cả ông chủ Hồ Thiên đấy!!
Hạ Cát vội vàng giải thích: “Ấy, anh Long, là thế này. Bởi vì một số nguyên do, bắt đầu từ hôm nay trăn vàng sẽ trở thành nhân viên cửa hàng chúng ta, làm trợ thủ cho Tiểu Ngọc ở thẩm mỹ viện thú cưng.”
Long Uý nghe xong chỉ nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì, chỉ nhìn trăn vàng bằng ánh mắt cảnh cáo: “Vậy thì ở đây làm cho tốt.”
“Dạ, dạ.” Trăn vàng khúm núm gật đầu.
....
Bản thiết kế thẻ hội viên của Tạ Ngôn nhanh chóng được gửi tới, toàn bộ đều là thú cưng có tạo hình dễ thương có đường kính không quá năm centimet. Có thể dùng như một khung ảnh nhỏ, móc điện thoại hoặc treo chìa khoá. Hạ Cát gửi bản thiết kế cho bên nhà xưởng, họ dựa vào bản thiết kế làm ra vài hàng mẫu cho Hạ Cát xác nhận. Thành phẩm làm ra cực kỳ đáng yêu lại rất thực dụng, Hạ Cát ngay lập tức thanh toán một nửa khoản tiền, bắt đầu chế tác lô thẻ hội viên đầu tiên.
500 thẻ thành viên đầu tiên ba ngày đã có thể nhận được hàng, vì vậy Hạ Cát ngay lập tức đăng bài lên Weibo về việc triển khai hệ thống thẻ thành viên kèm theo hình ảnh.
“Tin tốt tin tốt! Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng đã ra mắt hệ thống thẻ thành viên cho khách hàng mới! ~ [hình ảnh] Ngay từ hôm nay, nếu bạn nạp 500 tệ, bạn có thể nhận được một tấm thẻ thành viên cực kỳ dễ thương, đồng thời nhận được điểm tích luỹ. Tháng này có phúc lợi thẻ thành viên, khách hàng tích luỹ trong thẻ đủ 188 điểm sẽ được tặng một lần tắm miễn phí cho thú cưng tại spa thú cưng, hoặc một tấm bùa may mắn! Hãy chú ý theo dõi để biết thêm nhiều ưu đãi và phúc lợi kèm theo! Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng, sẵn sàng hoan nghênh bạn ghé thăm!”
Sau khi bài Weibo này được đăng tải, nhanh chóng nhận được phản hồi của rất nhiều cư dân mạng.
“Rốt cuộc cũng có thẻ thành viên rồi, khách quen bày tỏ sự vui mừng không gì sánh kịp! Mong chờ những ưu đãi sau này nha!”
“Trời quơi! Tui chưa thấy thẻ thành viên nào đáng yêu như thế này đâu!!!! Không hổ là Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng!”
“+1, chưa từng thấy thẻ hội viên nào đáng yêu như này! Trông như móc treo điện thoại vậy, rất sáng tạo!”
“Đây là lần đầu tiên tôi có ý định muốn mua thẻ thành viên đấy! Chính là kiểu đơn thuần muốn thu thập hết cả bộ sưu tập ấy!”
“Đúng đó! Thật sự muốn sưu tập hết cả bộ luôn! Quản lý à, anh xấu tính quá rồi đấy! Rõ ràng anh là muốn ép chết người có chứng khó chọn lựa mà!”
Hạ Cát nhìn mọi người có phản hồi tích cực về thẻ hội viên như vậy, rốt cuộc cũng yên lòng, bèn trả lời: “Thẻ hội viên được thiết kế với mục đích thiết thực và là đồ lưu niệm mang ý sưu tầm. Ngoại trừ việc làm thẻ tích điểm, còn có thể làm thành đồ trang trí. Mỗi kiểu dáng đều có giới hạn về số lượng, mỗi một quý cửa hàng sẽ cho ra mắt một loại hình thẻ hội viên mới, cho nên mong mọi người hãy nhanh tay lên nha.”
“Quản lý tuyệt vời quá! Thiết kế này quá có tâm, ba ngày sau tôi phải hốt hết mới được!”
“Tôi thấy cửa hàng có đề cập đến phúc lợi một lần tắm bong bóng cho thú cưng tại spa thú cưng. Đây là thẩm mỹ viện thú cưng sắp khai trương phải không ạ?”
“Thì ra mặt tiền sát vách là thẩm mỹ viện thú cưng 23333”
“Chủ blog đúng là kinh doanh càng ngày càng lớn mà.”
.....
Cuối cùng cũng có người phát hiện ra Hạ Cát đang âm thầm quảng cáo cho thẩm mỹ viện, cậu trả lời: “Đúng vậy, ba ngày sau thẩm mỹ viện thú cưng chính thức khai trương, hoan nghênh mọi người và thú cưng của mình cùng ghé thăm. Thẻ thành viên của Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng được sử dụng cho toàn bộ hệ thống, một tấm thẻ tích điểm dùng được trong tất cả các cửa hàng, số điểm tích luỹ có giá trị trọn đời và không có thời hạn.”
Sau khi đã quảng bá trên Weibo, Hạ Cát sang bên căn sát vách tìm Tiểu Ngọc, nghe nói cậu ấy đang quảng cáo trên chính livestream của mình.
Lúc Hạ Cát đi vào đã thấy trăn vàng đang cầm điện thoại di động, đối diện là Tiểu Ngọc với nhiều chai lọ trên bàn. Trong tay Tiểu Ngọc cầm một cái bát sứ như thể đang trộn thứ gì đó, còn Mèo Ninja đang nằm dài trên bàn.
Bình luận xuất hiện không ngừng trên màn hình livestream.
“Nhất Mỹ, Nhất Mỹ, đừng nhìn bát, nhìn anh, nhìn anh này!!!”
“Tôi chính là cái bát trong tay Nhất Mỹ! Sướng chết tôi rồi!”
“Dáng vẻ Nhất Mỹ làm việc là dáng vẻ đẹp nhất!”
“Hình như chỉ có tôi chú ý tới bé mèo trắng kia à? Đây là chủng loại mèo gì ạ!”
“Trời đất quơi! bé mèo đáng yêu quá! Trắng trắng bông bông như mây ấy! Tôi cảm thấy như thế này là đẹp nhất, không cần mỹ phẩm chăm sóc gì nữa đâu.”
“Nhìn kìa, Nhất Mỹ pha màu xong rồi!”
Hạ Cát lại gần xem, Tiểu Ngọc đang pha hai màu, một màu cam, một mày xám, sau đó dùng bàn chải nhuộm quét lên đầu và lưng Mèo Ninja, mỗi bên một nửa màu. Sau đó lại dùng bút mảnh chấm chút màu đỏ, vẽ ba nét bên cạnh mắt và râu của Mèo Ninja, cái này...
“Ôi ôi! Quen quen quen nha, Nhất Mỹ có phải đang cos nhân vật nào đó đúng không?”
“Tôi nhận ra rồi! Là cô giáo Mèo trong bộ anime ' Natsume và những người bạn!!”
“Oa! Giống quá đi!”
“Ôi ôi đáng yêu quá! Tôi chưa từng thấy màu nhuộm nào lên màu đẹp thế này đâu!”
“Nhất Mỹ của tôi không chỉ đẹp mà còn có tay nghề đỉnh của chóp! Nổ bạo! Kim cương x 100”
Không lâu sau, Tiểu Ngọc gội sạch thuốc nhuộm trên người Mèo Ninja, sau đó sấy khô lông, một vị cô giáo Mèo như bước ra từ anime ra đời.
Hạ Cát phát hiện thuốc nhuộm này hiệu quả cực kỳ tốt, lên màu rất nét, màu nhuộm và khi rửa sạch vẫn có thể lên màu được như thể màu tự nhiên. Vả lại nó cũng rất dễ lên màu, chỉ quét một lớp mỏng mà màu lên rất rực rỡ, không cần sử dụng đến công đoạn điều chỉnh màu, chỉ cần mười phút là đã cố định được.
Tiểu Ngọc yêu cầu Mèo Ninja đang cosplay cô giáo Mèo đi vài vòng trước camera, ba trăm sáu mươi độ không góc chết cho cư dạng mạng chiêm ngưỡng, sau đó kết thúc buổi trực tiếp tại đây.
Hạ Cát nhìn màn đạn đã nhận thấy buổi phát sóng trực tiếp hôm nay cực kỳ thành công, không ít người xem còn biểu thị rằng muốn đưa em mèo nhà mình tới đây làm đẹp. Livestream là một phương pháp quảng bá rất tốt, người xem có thể trực quan xem quá trình và hiệu quả của sản phẩm làm đẹp.
Hạ Cát nói: “Ba thấy live về phương diện làm đẹp này rất hay, sau này có thể quay vài vlog cũng được, vừa có thể tuyên truyền lại có thể hút fan.”
Tiểu Ngọc rửa tay, kiêu ngạo bổ sung: “Lại còn có thể kiếm được quà thưởng nữa ạ!”
“Đúng rồi, Tiểu Ngọc nhà ta giỏi quá!” Hạ Cát động viên.
Trăn vàng ôm di động hồi lâu, nhìn thấy Tiểu Ngọc được khen, hâm mộ không chịu được, yếu ớt hỏi: “Vậy, vậy tui thì sao?”
Hạ Cát cười đáp: “Cậu cũng giỏi lắm! Tay giữ điện thoại rất chắc! Hai người đều vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi! Nào, ăn cơm thôi!”
Vì vậy trăn vàng nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, hấp tấp theo sát Hạ Cát đi ăn cơm.
Sau khi vào bếp, mọi người ngẫu nhiên tìm chỗ ngồi xuống, trăn vàng vẫn luôn chăm chú kề cận Hạ cát, hỏi: “Ông chủ Hạ, tôi có thể ngồi bên cạnh ngài không?”
“Được mà.” Hạ Cát thuận miệng đáp.
“Hì hì.” Khuôn mặt trăn vàng cười ra hoa.
Vốn bên cạnh Hạ Cát có hai vị trí, thường một bên là A Phượng, một bên là bé Tiên Cá, bây giờ bị trăn vàng chiếm mất một chỗ làm hai bình dấm chua kia mất cả hứng.
Trăn vàng vẫn không phát hiện ra, ăn rất ngon miệng, chỉ mấy miếng là ngoạm hết cả đĩa, ông chủ Hạ thật tốt! Ngay cả cơm cũng ngon như thế!
Trăn vàng đã ăn xong phần của mình, lại nhịn không được nhìn chằm chằm đĩa của Hạ cát. Hiuhiu, muốn ăn một miếng cơm của ông chủ Hạ quá, nếu anh ấy có thể đút cho mình một miếng, vậy thì mình là con trăn hạnh phúc nhất trần đời!
Hạ Cát đang ăn, chú ý đến ánh mắt nóng bỏng của trăn vàng, đứa nhỏ này nhìn mình chăm chú đến mức trợn cả mắt lên, cậu đành phải hỏi: “Có phải chưa no không? Cậu có muốn nếm thử đĩa của tôi không?”
Đôi mắt của trăn vàng như muốn bắn ra ánh sáng, vô cùng chờ mong nhìn Hạ Cát.
Hạ Cát dở khóc dở cười, thở dài, gắp một miếng thịt viên từ đĩa của mình, nói: “A– –”
“A– –” Trăn vàng thoả mãn mở miệng ăn thịt viên, hạnh phúc muốn thăng thiên!
Nhưng cậu ta hoàn toàn không mảy may phát hiện, vị Long đại ca ngồi đối diện đã bẻ gãy cả đũa!