Sau sự kiện 'Thú cưng lang thang biến hình', không ít người có ý định nhận nuôi em Phốc Sóc kia khiến điện thoại Diệp Thiến gần như cháy máy, loại 'phiền não ngọt ngào' này là điều trước kia Diệp Thiến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Qua buổi phát sóng trực tiếp này, nhiều người nhận ra rằng vẻ ngoài xấu xí và đáng thương của động vật lang thang chỉ đơn giản là do hoàn cảnh sống, không người chăm sóc. Chỉ cần được quan tâm và chải chuốt cẩn thận, chúng có thể trở thành thú nuôi vô cùng xinh đẹp. Vì vậy, có rất nhiều người bắt đầu chú ý đến việc nhận nuôi thú cưng hơn.
Hạ Cát sắp xếp lại những bức ảnh trong sự kiện này, ghép bức ảnh trước và sau khi trùng tu nhan sắc của Phốc Sóc làm cơ sở so sánh, sau đó mới đăng lên Weibo, đồng thời cũng công bố tin vui rằng bé Phốc Sóc này đã được nhận nuôi. Điều này một lần nữa khiến cộng động fan dậy sóng.
“Những chú chó hoang mà bạn từng khinh thường trước đây, thì ra cũng có thể trở nên xinh đẹp như vậy.”
“Đúng là một sự thay đổi ngoạn mục! Đây vốn là dáng vẻ của nó mà, cảm ơn quản lý, Hiệp Hội cứu trợ động vật lang thang và các nhà hảo tâm.”
“Sinh mệnh toả sáng rực rỡ nhờ vun đắp tình yêu! Cảm đông quá!”
“Sự kiện này rất hữu ích, hy vọng sẽ có tập tiếp theo, tôi nguyện ý bỏ vốn tài trợ!”
“Đã như vậy thì tôi đảo qua shop Taobao của anh quản lý để ủng hộ mới được!”
“Ôi đúng đúng đúng, tôi cũng phải qua mới được!”
....
Bài đăng Weibo này có lượt tương tác rất cao, thậm chí nhiều tích V cũng đăng bài ủng hộ, gián tiếp khiến trang page của Cửa hàng và Hiệp hội tăng không ít fan, ngay cả shop Taobao cũng có rất nhiều đơn hàng.
Hiệp hội cứu trợ động vật lang thang Giang thành đã nhân cơ hội này mở đường dây nóng cho đội cứu hộ và người nhận nuôi, đồng thời bố trí các tình nguyện viên phụ trách trực đường dây nóng, quỹ đạo phát triển của Hiệp Hội đã bắt đầu thành hình. Lục Thần Dật vẫn luôn cảm thấy công lao của Hạ Cát là vô kể, không biết phải báo đáp cậu thế nào, đành vào shop Taobao điên cuồng chốt đơn.
Kết quả của việc đơn hàng nhảy vọt là Hạ Cát đầu tắt mặt tối suốt cả ngày, càng ngày càng cảm thấy người làm trong cửa hàng không đủ.
.....
“Anh Linh, làm thế này có được không ạ?” Trợ lý người mẫu tên Tôn Hiểu Huy đang ngồi ở hàng ghế sau của một chiếc xe thể thao, tay cầm một cái lồng thú cưng xác tay.
Hồ Linh đang lái xe vẫn có thể an ủi anh ta: “Không sao, không ai phát hiện ra đâu, chỉ là đi thẩm mỹ viện thôi mà.”
“Nhưng, nhưng dù sao đó cũng là thẩm mỹ viện dành cho thú cưng mà.....Nhỡ, nhỡ bị người ta thấy được thì rất kỳ lạ, hay thôi anh đừng có mạo hiểm nữa.” Tôn Hiểu Huy lo lắng nói.
Hồ Linh nghe được lại phá lên cười: “Ha ha ha ha, kỳ lạ chỗ nào, thẩm mỹ viện dành cho thú cưng không phải là nơi mà chúng ta nên tới sao.”
Hồ Linh hiện tại là một siêu mẫu nổi tiếng trong nước, vóc người cao gầy, khuôn mặt đẹp phi giới tính là những nguyên nhân khiến anh được giới thời trang vô cùng yêu mến. Sau khi đoạt giải thưởng trong một cuộc thi người mẫu quốc tế, sự nghiệp của anh lên như diều gặp gió và vô cùng thuận lợi. Mặc dù độ nổi tiếng có thể kém so với minh tinh, nhưng ở trong giới thời trang vẫn cực kỳ được hoan nghênh.
Những người xem ảnh bìa tạp chí của Hồ Linh đều vô thức bị anh hấp dẫn, vẻ đẹp quyến rũ trời sinh khiến vô số người trong nghề ghen ghét, đặc biệt là đôi mắt màu có thần và mái tóc suôn dài màu vỏ quýt tuyệt đẹp của anh. Nhưng không một ai biết bí mật của Hồ Linh.
Hồ Linh thực ra là hồ ly trưởng thành hoá hình.
Lịch làm việc của Hồ Linh dạo này rất dày, công việc của anh đòi hòi việc anh phải thường xuyên tạo kiểu cho tóc. Trong thời gian một tháng bị tàn phá bởi các loại hoá chất, mái tóc của anh đã trở nên vừa xơ rối vừa chẻ ngọn, khiến Hồ Linh có yêu cầu rất cao về vẻ bề ngoài không hài lòng chút nào. Anh cũng mua rất nhiều sản phẩm dưỡng tóc nổi tiếng, nhưng đều không có tác dụng, khả năng những sản phẩm này chỉ chuyên dành cho mái tóc của nhân loại thôi nhỉ.
Trong một lần tình cờ, Hồ Linh xem trực tiếp đã thấy được một nhà thẩm mỹ viện dành cho thú cưng, anh phát hiện những sản phẩm chăm sóc da lông ở đây cực kỳ hiệu quả, sau khi được chăm sóc trông như mới, khiến anh cực kỳ muốn trải nghiệm. Thừa dịp kỳ nghỉ khó có được, anh mang theo trợ lý của mình đến đây.
Trợ lý Tôn Hiểu Huy của Hồ Linh là một khuyển yêu vừa mới hoá hình, lá gan vẫn còn nhỏ. Nếu không phải đi theo Hồ Linh, khả năng anh ta đã chết đói ngoài đường.
“Cái nhà thẩm mỹ viện này mở ở nơi hẻo lánh thế này, không phải map chỉ sai đường đấy chứ?” Hồ Linh dùng kỹ năng lái xe điêu luyện của mình, vất vả lái con xe thể thao đắt tiền của mình lắt léo qua những con hẻm chật hẹp, thực hiện một cú xoay vô lăng vô cùng chuyên nghiệp, cuối cùng cũng rẽ vào con phố thương nghiệp Vân Lai.
“Đúng đúng, em nhìn thấy cửa hàng kia rồi, không ngờ lại mở ở loại địa phương này. Đây có phải là tiểu điếm ẩn thế trong tiểu thuyết hay nói không?” Hồ Linh từ từ dừng xe trước cửa hàng, ngồi trong xe tò mò quan sát Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng. Không ngờ đây lại là một cửa hàng tổng hợp, nhìn khá lớn, không khỏi cảm thán: “Đây mới chính là tiểu điếm ẩn thế thực sự đây này. Dù giấu mình trong con phố nhỏ thì cũng không mất phong cách cá nhân, nhìn còn đẹp hơn cái tiệm tồi tàn mở chợ rau mà em anh mở.” Nói xong Hồ Linh bắt đầu cởi quần áo.
“Anh, anh Linh, anh thật sự muốn vào ạ?” Tôn Hiểu Huy lại bồn chồn.
“Vất vả lắm mới tới được, đương nhiên là phải vào rồi.” Hồ Linh bàn giao: “Chờ lát nữa thì mang anh vào, sau đó nói với chuyên gia chỉ cần chăm sóc lông là được. Bên cạnh hình như là quán cà phê, em sang bên đấy giết thời gian đi. Đến giờ thì qua đây đón anh, tuyệt vời! Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi!”
Sau khi cởi hết y phục, Hồ Linh biến về nguyên hình, chui vào lồng xách tay trên tay Tôn Hiểu Huy: “Thoải mái đi, đừng căng thẳng thế chứ.”
Tôn Hiểu Huy khẽ gật đầu, mở cửa xe mang lồng xách tay xuống. Anh ta hít sâu một hơi, cuối cùng cũng vào cửa thẩm mỹ viện.
“Hoan nghênh quý khách!” Trăn vàng nghe thấy tiếng cửa mở, cực kỳ nhiệt tình ra đón.
“Xin, xin chào, tôi mang thú cưng đến thư giãn.” Tôn Hiểu Huy cố gắng trông mình bình tĩnh nhất có thể.
Trăn vàng nhìn lồng xách trong tay Tôn Hiểu Huy, kinh ngạc cảm thán: Ôi trời, thì ra là hồ ly nha, ít người nuôi lắm đấy.”
“Đúng, đúng vậy.” Tôn Hiểu Huy bắt đầu lo lắng.
“Xin hỏi anh muốn chọn gói chăm sóc nào ạ?” Trăn vàng nhiệt tình mở các gói làm đẹp.
Tôn Hiểu Huy dựa theo lời dặn của Hồ Linh mà đáp: “Chăm sóc lông thôi.”
“Vâng, xin anh hãy giao thú cưng cho tôi, chăm sóc lông thú cưng mất một khoảng thời gian, bên cạnh là quán cà phê thú cưng, anh có thể sang bên đó thư giãn.” Trăn vang mỉm cười vươn tay.
Tôn Hiểu Huy do dự, anh ta cúi đầu nhìn Hồ Linh, thấy Hồ Linh gật đầu, không thể làm gì khác hơn đành phải nói: “Vậy....được.” Anh ta giao Hồ Linh cho nhân viên thẩm mỹ viện, lo lo sợ sợ sang bên quán cà phê sát vách.
Trăn vàng ôm Hồ Linh từ bên trong ra, nhìn dáng vẻ khoẻ mạnh cùng lông đuôi bông xù, cảm thán: “Oa, lần đầu tiên mình thấy còn có hồ ly xinh đẹp hơn ông chủ.”
Hồ Linh nghe vậy ngẩng đầu nhìn trăn vàng.
Tiểu Ngọc từ phòng kế đi tới, hỏi: “Có thú cưng tới tắm phải không?”
“Không phải, chỉ tới chăm sóc bộ lông thôi. Tiểu Ngọc nhìn này, thú cưng này là hồ ly đấy!” Trăn vàng ôm Hồ Linh tới trước mặt Tiểu Ngọc.
“Oa, thật sự có người nuôi hồ ly thật kìa!” Tiểu Ngọc sờ đuôi hồ ly.
Hồ Linh “.....” Tốt xấu gì cũng mở thẩm mỹ viện thú cưng, mấy người tỏ vẻ có kiến thức hơn được không!
Tiểu Ngọc nói: “Cậu ôm nó tới bồn tắm đi, chăm sóc bộ lông rất đơn giản, không khác mấy so với tắm cho thú cưng. Tôi dạy anh một lần, về sau anh tự mình làm nhé.”
“Ok.” Trăn vàng ôm Hồ linh tới bồn tắm, dùng nước ấm nhẹ nhàng xối từ từ làm ướt lông Hồ Linh.
Tiểu Ngọc tìm dầu xả và gel dưỡng lông trong tủ, đặt bên cạnh bồn tắm, nói: “Đây nhé! Hai lọ này này, cậu đổ hai thứ này vào trong nước, sau đó tắm cho thú cưng ở bên trong, nhẹ nhàng mát xa khoảng mười phút là bộ lông của chúng sẽ trở nên mượt mà và bóng bẩy.”
Hai mắt Hồ Linh sáng lên, giãy giụa muốn tránh thoát khỏi tay trăn vàng, nhảy vào trong bồn tắm.
Chính là thứ này! Hồ Linh nhìn chằm chằm hai lọ dầu xả và gel dưỡng lông, cố gắng ghi nhớ nhãn hiệu để về tìm mua.
Nhưng nhãn hiệu này đúng là lần đầu tiên gặp, mặc dù lọ rất Tây, nhưng phần giới thiệu có vẻ đơn điệu quá thì phải, sản xuất ở đâu, thành phần là gì cũng không thấy có.
“Bé hồ ly ngoan nào, không được chạy lung tung, đi sang bên này với anh này.” Trăn vàng ôm Hồ Linh trở về.
Hồ Linh không thấy rõ, đành phải về tắm trước, sau đó tìm cơ hội nhìn tiếp.
Tiểu Ngọc đổ dầu xả và gel dưỡng lông vào bồn tắm, hướng dẫn cho trăn vàng lượng dùng và các mục cần chú ý. Dầu xả và gel dưỡng lông vừa gặp nước đã hoà tan, bồn tắm nhìn như bị váng dầu, dưới ánh sáng ánh lên đủ màu sắc. Trăn vàng nhẹ nhàng mát xa cơ thể cho Hồ Linh, bong bóng trong bồn tắm cũng thành màu cầu vồng.
“Nhớ kỹ nhé, sau đó nắn bóp một vài phút để hai loại dầu xả và gel dưỡng lông thấm sâu vào chân lông, ngâm tiếp khoảng năm - mười phút là được, cậu làm được chứ?” Tiểu Ngọc hỏi.
“Yên tâm đi! Cam đoan hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao!” Trăn vàng tràn đầy niềm tin vỗ vỗ ngực.
Tiểu Ngọc nghe vậy, rời đi, làm việc của mình.
Dầu xả và gel dưỡng lông toả ra hương thơm nhẹ nhàng, bởi có nguồn gốc từ tự nhiên nên có tác dụng làm dịu cảm xúc của thú cưng. Hồ Linh giang rộng tứ chi nằm xải lai trong bồn tắm, để mặc trăn vàng xoa bóp trên người mình.
Lâu rồi Hồ Linh không hoá về nguyên hình, từ trước tới nay vẫn luôn dùng hình người để sinh hoạt. Bình thường tắm rửa gội đầu đều phải tự thân vận động, bỗng nhiên biến về nguyên hình, hưởng thụ sự phục vụ từ con người, khỏi phải nói thoải mái đến cỡ nào.
“Ha ha ha, có phải dễ chịu lắm phải không?” Trăn vàng nhìn hồ ly đang híp cả mắt vào, ngẩng cằm, cổ phát ra tiếng rầm rì thoải mái, khiến cậu ta có cảm giác thành tựu.
Trăn vàng xoa bóp rất cẩn thận: “Tiểu Ngọc nói phải để dầu xả và gel dưỡng lông thấm sâu vào chân lông mới được. Mình phải mát xa kỹ càng hơn mới được, không được bỏ bất kỳ chỗ nào.” Cậu ta tận chức tận trách mát xa cho hồ ly mỗi tấc lông, không bỏ bất kỳ một chỗ nào, bao gồm cả thứ phía dưới đuôi.
Hồ Linh đột ngột mở to mắt: “!......”
Trăn vàng xoa xoa hai quả cầu nặng trĩu trong tay, cảm thán: “Oa, hùng vĩ quá!”
Hồ Linh cảm thấy mình đã quá chủ quan rồi, thế mà lại gặp cái loại người biến thái này. Song khi nghe câu cảm thán của trăn vàng, anh vẫn theo bản năng lộ rõ vẻ tự hào.
“Ây dà!” Trăn vàng xoa bóp toàn thân cho Hồ Linh một hồi, lau lau mồ hôi trên trán, nhìn đồng hồ nói: “Ngoan ngoãn ngâm thêm năm - mười phút nữa là được nhé.”
Hồ Linh nhắm mắt nằm trong nước, nghiễm nhiên bày ra bộ dáng thoải mái đến sắp ngủ.
Điện thoại ngoài đại sảnh vang lên tiếng kêu, trăn vàng nhìn hồ ly nằm trong bồn rất ngoan, bèn quay người ra nghe điện thoại.
Sau khi trăn vàng ra ngoài, Hồ Linh hé mắt, nháy mắt hoá hình thành người. Thân thể trần truồng bước ra từ trong bồn tắm, đi đến trước gương quan sát tóc của mình xem có biến hoá gì hay không.
Người trong gương có vóc dáng khoẻ đẹp cân đối, làn da trắng nõn bóng bẩy. Một đầu tóc màu quýt tươi sáng, óng ả, mềm mại như tơ lụa, Hồ Linh cực kỳ hài lòng với hiệu quả này!
Anh đang chuẩn bị quay người nhìn thật kỹ nhãn hiệu dầu xả và gel làm bóng, không ngờ lại phát hiện trăn vàng đang há hốc mồm đứng ngoài cửa.
“Ôi....” Hồ Linh trần trụi đứng im không biết nói gì cho phải, anh không nghĩ tới lại có người bắt gặp. Anh định lừa dối cho qua, định biến về nguyên hình, mở miệng nói: “Thật ra cái gì cũng không thấy....”
Trăn vàng nhìn cảnh tượng trước mắt, người run rẩy như mắc bệnh Parkinson, tay chân luống cuống chuẩn bị ra ngoài tìm Tiểu Ngọc. Vội vàng quá không chú ý tới cửa kính phía sau, oành một tiếng đâm sầm vào cửa.
Sau một tiếng đụng thật lớn vang lên, trăn vàng thành công tự mình đánh choáng chính mình.
Lần này đến phiên Hồ Linh trợn mắt há mồm, anh vuốt tóc ướt trên trán, vẻ mặt dở khóc dở cười.
Chuyên gia thẩm mỹ vẫn chưa về, Hồ Linh cảm thấy không thể cứ mặc nhân viên người ta nằm dưới đất không quan tâm được, bản thân mình doạ ngất người ta, mình cũng phải chịu trách nhiệm thôi. Vậy là anh luồn tay dưới nách trăn vàng, định kéo cậu ta ra ngoài ghế sofa nghỉ ngơi một chút, không chừng mấy phút nữa lại tỉnh lại được.
....
Gần đây công việc kinh doanh của Hồ Thiên rất tốt, sau khi spa thú cưng sát vách khai trương, anh ý thức được thú cưng cũng phải làm đẹp, bản thân xinh xắn mới tăng tỷ lệ được nhận nuôi. Gần đây có một con rắn đang trong giai đoạn lột xác, tình cờ Hạ Cát lại đưa cho anh thẻ hội viên, anh muốn đưa nó đi tẩy da chết để có thể bán đi.
Không ngờ vừa mới đẩy cửa tiến vào bèn thấy một người đàn ông loã thể đang kéo trăn vàng hôn mê đi ra ngoài, tình huống gì thế này?!
Hồ Thiên lo lắng hô to: “Anh gì kia! Anh làm gì thế?!”
“Hả?” Hồ Linh nghe thấy giọng nói rất quen tai, dừng hành động nhìn lại.
Hồ Thiên: “!”
Hồ Linh: “.....”
“.....Anh, sao anh lại ở đây?” Hồ Thiên sửng sốt hồi lâu, vẻ mặt phức tạp hỏi.
Hồ Linh thở dài nói: “Anh tới làm đẹp.” Sau đó anh chỉ trăn vàng nói: “Tới phụ một tay đi, cậu chàng này nặng quá.”
“....” Hồ Thiên bất đắc dĩ đi qua, phụ Hồ Linh nâng trăn vàng lên ghế sofa, thở dài một hơi: “Cậu ta bị thế nào thế?”
Hồ Linh vô tội đáp: “Anh còn chưa làm gì, tự cậu ta đâm sầm vào cửa kính đấy chứ.”
Hồ Linh nhìn rắn nhỏ trên tay Hồ Thiên, đột nhiên nói: “Spa này không phải do chú mở chứ?”
Hồ Thiên: “Không phải, cửa hàng của em ở bên cạnh, em vẫn bán thú cưng.”
Hồ Linh: “Anh biết ngay mà, làm sao chú có thể giỏi giang như thế được chứ.”
Hồ Thiên: “Muốn đánh nhau phải không?”
“Anh nói chứ, chú cứ đi theo anh có phải đã nổi tiếng từ đời rồi không, sao phải khổ như bây giờ?” Hồ Linh quở trách: “Chú cả ngày cứ giúp mấy tên tiểu yêu này có ích lợi gì?”
Hồ Thiên nghiến răng nghiến lợi đáp: “Chuyện của em không cần anh quan tâm.”
....
Gần đây công việc của Tạ Ngôn không thuận chút nào, nhân cơ hội thiết kế thẻ hội viên cho Hạ Cát, cậu nghĩ ngay đến món ăn Cầu nguyện trong Cửa hàng thú cưng. Tạ Ngôn quyết định đặt một phần, nhân cơ hội xả hơi luôn.
Như thường lệ, Tạ Ngôn lái con xe màu đỏ rực rỡ của mình, nhanh như chớp cua ngoắt vào con hẻm nhỏ. Trước khi đến trước cửa Hạ Cát, bỗng nhiên cậu đạp phanh phanh gấp.
Cậu bất ngờ phát hiện chỗ đậu xe thân quen của mình thế mà lại xuất hiện một chiếc xe thể thao. Mà cái loại xe này nhìn còn 'lẳng lơ' hơn cả con xe của mình!
Vốn dĩ tâm trạng Tạ Ngôn đã không tốt, lại bị người ta đoạt chỗ đậu xa, vậy là lại càng kém hơn.
Cau cau mày đi vào quán cà phê thú cưng, ngồi xuống chỗ cửa sổ quen thuộc.
“Xin chào Tạ Ngôn đại đại, đã lâu không gặp! Anh có muốn dùng gì không?” A Phượng ân cần chiêu đãi.
“Hai phần món ăn Cầu Nguyện! Hai phần! Tôi muốn đổi vận!” Tạ Ngôn đen mặt nhấn mạnh.
Hạ Cát ngồi sau quầy thu ngân đang tính sổ, thấy Tạ Ngôn tới, đứng dậy qua chỗ bạn thân chơi: “Sao hôm nay rảnh rỗi lại tới đây? Sao thế? Nhìn sắc mặt cậu không được tốt lắm?”
Tạ Ngôn sờ lên mặt mình, buồn bực đáp: “Tiều tuỵ lắm à? Chắc chắn là do dạo này không được ngủ!”
Hạ Cát khuyên cậu ta: “Có phải công việc bận rộn lắm không? Tạ Ngôn đại đại, đừng liều mạng thế chứ!”
Hiếm khi thấy Tạ Ngôn thở dài: “Dạo này công việc của tớ không được suôn sẻ cho lắm, mấy bản thiết kế trang sức của tớ đều bị trả về. Thôi không nói nữa, tớ cho cậu xem bản thiết kế đi.”
“Đúng rồi, có thứ tốt cho cậu đây, cậu chờ tớ một chút.” Hạ Cát lên lầu cầm vài miếng mặt nạ tơ tằm xuống.
Cậu đưa cho Tạ Ngôn: “Mặt nạ này có hiệu quả dưỡng da cực kỳ tốt, không cần phải cảm ơn.”
“Cậu bán mặt nạ từ lúc nào thế?”Tạ Ngôn hoài nghi nhìn.
“Xem ra đúng là gần đây cậu không được suôn sẻ thật.” Hạ Cát cảm thán: “Tớ không chỉ bán mặt nạ mà còn khai trương cả tiệm mới rồi cơ, muốn qua xem không?”
“Tiệm mới? Tiệm mới gì?” Tạ Ngôn siêu kinh ngạc, lúc này mới phát hiện ra khoảng thời gian này quả thật mình quá bế tắc.
Hạ Cát đề nghị: “Linh cảm đối với nhà thiết kế rất quan trọng, cậu đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, thường xuyên đến tiệm tớ chơi, thư giãn tâm trạng nói không chừng lại có linh cảm. Cậu tự đi qua xem tiệm mới nhé, tớ phải đi thu tiền đã, chờ một lát nữa tớ qua tìm cậu.”
“Được rồi, đi đi.” Tạ Ngôn ăn liền một mạch hết hai cái phần bánh, mang theo lòng tò mò đi xem tiệm mới sát vách.
Mấy gian hàng của Hạ Cát đều có cửa hông nối với nhau, Tạ Ngôn không đi vào từ cửa chính, mà đi sang cửa hông.
Không ngờ vừa đẩy cửa ra đã bắt gặp một tên đàn ông trần trụi toàn thân, giống như vừa mới ra khỏi bồn tắm.
Cậu bị sốc toàn tập, trong lúc ấy cậu còn tình cờ nhìn thấy chiếc vòng cổ duy nhất mà anh ta đang đeo, thật trùng hợp, chiếc vòng cổ này có kiểu dáng y hệt cái mà cậu đang đeo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, quan sát đối phương từ đầu đến chân một lượt, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra cảm giác như bản thân đang soi gương.
Tạ Ngôn: Tên yêu tinh lẳng lơ này từ đâu đến?
Hồ Linh: Còn có người nhìn còn lẳng lơ hơn ông đây á!
Thứ đầu tiên Hồ Linh chú ý đến cũng chính là chiếc vòng cổ mà Tạ Ngôn đang đeo, anh lên tiếng trước để phá vỡ cục diện rối rắm này: “Tôi gần như chưa bao giờ thấy có người có chiếc vòng cổ giống tôi, cậu cũng thích trang sức kiểu này sao?”
Tạ Ngôn nhìn chằm chằm vòng cổ của đối phương, nhíu mày đáp: “Đương nhiên rồi, chiếc vòng cổ này do chính tôi thiết kế mà.”