Tôi loạng choạng suýt té vì cú va chạm đó. Hai người đàn ông rơi thịch xuống đường. Có tiếng ai đó la lớn, rồi tiếng phụ nữ hét lên. Tôi chết điếng người, chôn chân tại chỗ, lòng rối bời, hốt hoảng.
Gideon chèn lên cổ Bertt đè xuống đất, rồi thụi liên hồi vào bên sườn. Anh đấm liên tục, lặng lẽ như cái máy. Sau mỗi cú đấm, Bertt rên lên, tìm cách thoát ra.
“Corss! Dio mio!”
Tôi bật khóc khi Arnoldo xuất hiện. Arnoldo lao tới kéo Gideon ra, nhưng rồi phải thụt lùi vì Bertt lăng qua một bên khiến cả hai người ôm nhau lộn vòng.
Ban nhạc của Bertt tách đám đông chạy tới, chuẩn bị lao vô thì nhận ra Bertt đang đánh nhau với ai. Chính là người bỏ tiền ra sản xuất nhạc cho họ.
“Kline, đồ ngốc!” Darrin, tay chơi trống, đưa hai tay ôm đầu. “Cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Berrtt vùng thoát ra, lảo đảo đứng dậy, đẩy dí Gideon vô thành chiếc xe buýt. Gideon chập hai tay lại giáng mạnh lên lưng làm Bertt phải buông tay. Thừa thế, Gideon tung một cú đá rồi nhanh như chớp bồi tiếp cú đấm vào bụng. Bertt nhúm người, cánh tay đầy cơ bắp dồn vào nắm đấm, nhưng Gideon đã né rất nhanh và trả đũa bằng một cú đấm móc làm đầu berrtt bật ra sao.
Chúa ơi.
Gideon không phát ra bất cứ âm thanh nào, cả khi tấn công hay lúc bị Bertt đấm trúng cằm. Cơn giận dữ trong im lặng của anh thật đáng sợ. Tôi có thể thấy cơn phẫn nộ dâng trào trong anh qua đôi mắt, nhưng thật kỳ lạ anh vẫn tỏ ra vô cùng kiểm soát và cẩn thận. Có đôi lúc dường như anh còn hơi dùng lại để đánh giá tổn hại mình gây ra cho đối thủ.
Tại tôi hết. Chính tôi đã biến người đàn ông đang hiền lành, vui vẻ cả buổi tối nay bên cạnh mình thành kẻ hung dữ lạnh lùng lúc này.
“Cô Tramell.” Angus nắm khuỷu tay tôi.
Tôi nhìn ông khẩn khoản. “Ông phải can anh ấy mới được.”
“Xin cô lên xe trước đã.”
“Cái gì?” tôi thấy máu xịt ra từ mũi Bertt. Không ai vô can hết. “Ông điên rồi hả?”
Bertt vụt tay ra, Gideon né qua một bên, rồi Bertt lại tung cú đấm thứ hai vào vai khiến Gideon bật lùi mấy bước.
Tôi chụp lấy cánh tay Angus. “Ông bị làm sao vậy? Ngăn họ lại đi!”
Đôi mắt xanh tỉnh rụi. “Cậu chủ biết khi nào thì phải ngừng lại, Eva à.”
“Ông giỡn hả?”
Angus nhìn qua vai tôi. “Ông Ricci, làm phiền ông.”
Ngay lập tức tôi bị nhấc lên vai Arnoldo, đi thẳng ra xe. Tôi ngước lên nhìn lại nhưng không thấy gì vì đám đông đã lấp kín chỗ tôi vừa đứng. Tôi hét lên tức tối, đấm thùm thụp vào lưng Arnoldo nhưng không thể làm anh ta nao núng. Anh ta bỏ tôi lên xe rồi ngồi xuống bên cạnh, xong Shawna cũng leo lên, thế là Angus đóng sầm cửa lại như không hề có chuyện gì xảy ra.
“Anh làm cái gì vậy?” tôi quát Arnoldo, với lấy nắm cửa khi xe bắt đầu lăn bánh. Cửa bị khóa, không tài nào mở được. Gideon là bạn anh mà, sao anh có hể bỏ anh ấy lại như vậy hả?”
“Anh ấy là bạn trai của cô.” Giọng nói bình thản của Arnoldo vô cùng thấm thía. “Và chính cô mới là người làm cho anh ấy như vậy.”
Tôi ngồi bịch xuống ghế, bao tử đau quặn, mồ hôi túa ra hai tay. Gideon ơi...
“Vậy ra bồ chính là Eva trong bài hát Gilden hả?” Shawna nói từ băng ghế đối diện.
Arnoldo giật mình, có vẻ ngạc nhiên vì thông tin vừa nghe. “Không biết Gideon có...” rồi thở dài. “Ừ, dĩ nhiên là anh ta biết rồi.”
“Chuyện đó lâu lắm rồi.” Tôi biện bạch.
“Nhìn có vẻ cũng chưa lâu lắm.” Arnoldo bình phẩm.
Tôi tuyệt vọng vì không thể quya lại với Gideon, tay chân ngứa ngáy không yên, trong người bứt rứt như muốn thoát ra khỏi thân xác của chính mình.
Tôi đã làm tổn thương người mình yêu, và qua đó làm tổn thương một người khác, người mà không làm sai chuyện gì chỉ sống đúng với bản chất của mình. Tôi không có lý do gì để biện minh cho mình. Tôi không thể hiểu được tại sao mình lại làm vậy, tại sao mình không vùng thoát ra sớm hơn, tại sao lại đáp trả nụ hôn của Bertt...
Còn Gideon, anh sẽ làm gì đây?
Tôi hoảng sợ khi nghĩ có thể anh sẽ chia tay với tôi. Tôi lo lắng gần như phát điên. Anh có bị làm sao không? Chúa ơi... nghĩ tới chuyện Gideon bị thương là ruột gan tôi sôi hết lên. Anh sẽ bị rắc rối như thế nào đây? Anh đã tấn công Bertt. Tay tôi đổ mồ hôi ướt đẫm khi nhớ vụ Carynói cái gã bị anh đánh hôm nọ ở nhà tôi cũng đang muốn tìm anh để kiện.
Cuộc sống của Gideon bỗng nhiên bị đảo lộn khỏi tầm kiểm soát chỉ vì tôi. Rồi sẽ tới lúc anh nhận ra tôi không xứng đáng.
Tôi liếc qua Shawna đang trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Tôi đã làm hỏng cả buổi tối của cô nàng, và cả Arnoldo nữa. “Mình xin lỗi.” Tôi thở dài đau khổ. “Mình đã làm hỏng hết mọi thứ.”
Shawna nhún vai, nở một nụ cười cảm thông làm tôi muốn khóc. “Không sao. Mình cũng có một buổi tối rất vui. Hy vọng bồ sẽ giải quyết ổn thỏa được mọi thứ.”
Tôi chỉ cần có Gideon thôi. Tôi còn cơ hội nào nữa không? Hay là đã đánh mất thứ quan trọng nhất trong đời mình chỉ vì một giây phút ngu ngốc không lý giải được?”
Tôi vẫn còn cảm thấy môi Bertt trên miệng. Đưa tay chà lên môi, tôi chỉ ước gì có thể xóa đi nửa tiếng đồng hồ vừa rồi ra khỏi cuộc đời mình.
Cơn lo lắng làm đường về nhà Shawna như dài vô tận. Tới nơi, tôi bước ra ôm tạm biệt cô nàng trên vệ đường.
“Mình xin lỗi.” Tôi nói lại lần nữa, không phải chì vì chuyện trước đó, mà còn bởi vì tôi sợ mình không giấu được sự nôn nóng muốn quay lại tìm Gideon. Tôi không biết liệu mình có thể tha thứ cho Angus và Arnoldo vì đã bắt tôi đi và bỏ Gideon lại như vậy không.
Arnoldo ôm Shawna và nói lúc nào cũng có sẵn một bàn cho cô và Doug ở Taleau One. Tôi cũng hơi nguôi giận với anh. Dù gì thì cả buổi tối anh cũng rất tử tế với Shawna.
Hai đứa lại lên xe để về nhà hàng của Arnoldo. Không chịu nổi sự suy sụp và tuyệt vọng, tôi co ro vào một góc tấm tức. Tới noi tôi phải kéo áo lên lau mặt. Arnoldo ngăn không cho tôi bước ra ngoài.
“Cô phải đối xử đàng hoàng với Gideon.” Anh ta mắng, nhìn trừng trừng vào mắt tôi. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy như vậy hết. Tôi không chắc liệu cô có xứng đáng với Gideon không, nhưng rõ ràng cô có thể làm cậu ta hạnh phúc. Chuyện đó thì tôi đã thấy tận mắt. Nếu không làm được thì bỏ đi, chứ đừng làm khổ cậu ta.”
Tôi nghẹn ngào không nói được tiếng nào nên chỉ gật đầu, hy vọng anh ta nhìn thấy Gideon có ý nghĩa như thế nào với tôi. Hay nói đúng hơn, Gideon là tất cả mọi thứ đối với tôi.
Arnoldo mất hút vô nhà hàng. Trước khi Angus kịp đóng cửa, tôi chồm tới hỏi. “Anh ấy đâu? Tôi muốn gặp anh ấy, làm ơn đi mà...”
“Cậu ấy vừa gọi.” Vẻ mặt hiền từ của Angus làm tôi lại bật khóc. “Tôi sẽ đưa cô tới chỗ cậu ấy.”
“Anh ấy có sao không?”
“Tôi không biết.”
Tôi ngồi xuống ghế, thấy mình như sắp chết. Trong đầu chỉ nghĩ tới duy nhất chuyện phải giải thích với Gideon, nên tôi không để ý xe đang chạy đi đâu. Tôi cần phải nói với Gideon là tôi yêu anh, tôi sẽ không bao giờ làm gì không phải nếu anh chịu tha thứ cho tôi, rằng anh là người duy nhất mà tôi cần, mà tôi khao khát.
Khi xe chậm lại, tôi nhìn ra thấy đã quay lại nhà hát. Trong lúc tôi vẫn đang nhìn qua cửa sổ tìm hiếm thì cửa sổ bật mở làm tôi giật mình. Rồi Gideon bước vô ngồi trên ghế đối diện.
Tôi định lao tới. “Gideon f...”
“Thôi đi.” Giọng anh giận dữ khiến tôi thụt lùi, ngồi bệt xuống sàn xe. Xe bắt đầu chạy, tôi bị xô qua một bên.
Tôi bật khóc, nhìn anh rót một ly rượu rồi nốc cạn. Tôi ngồi ên chờ đợi, lòng quặn đau, vừa buồn vừa sợ. Anh rót thêm một ly nữa rồi mới ngồi xuống ghế. Tôi rất muốn hỏi Bertt có bị thương nặng không, và bản thân anh có bị làm sao không. Nhưng tôi không dám. Tôi sợ anh sẽ hiểu lầm và cho tôi là quan tâm ới Bertt vì lý do khác.
Mặt anh lạnh như tiền, đôi mắt bất động như hai viên ngọc. “Hắn là cái gì của em?”
Tôi quệt dòng nước mắt đang chảy xuống. “Là một sai lầm thôi.”
“Hồi đó hay bây giờ?”
“Cả hồi đó lẫn bây giờ.”
Gideon nhếch mép khinh bỉ. “Vậy em có thói quen hôn những sai lầm của mình như vậy hả?”
Tôi lắc đầu quầy quậy, ngực phập phồng vì ráng nín khóc.
“Em có muốn hắn không?” anh gằn giọng trước khi nốc thêm rượu.
“Không.” Tôi nói nhỏ. “Em chỉ muốn anh thôi. Em yêu anh, Gideon. Nhiều đến nỗi phát điên.”
Anh nhắm mắt, tựa đầu ra phía sau. Tôi tranh thủ nhích lại, cảm thấy cần phải ở càng gần anh càng tốt.
“Lúc nãy anh gần em, em lên đỉnh là vì anh hay vì bài hát chết tiệt đó của hắn?”
Ôi trời ơi... Sao anh có thể nghi ngờ chuyện đó... ?
Chính tôi đã làm anh phải nghi ngờ. “Là anh. Chỉ có anh mới có thể khiến em như vậy, quên hết mình đang ở đâu, quên hết mọi người xung quanh mỗi khi anh chạm vào em.”
“Thì lúc hắn hôn em, em cũng như vậy mà.” Gideon mở to mắt nhìn tôi trừng trừng. “Hắn từng ở trong em, làm tình với em, bắt ra trong người em.”
Tôi co rúm người lại vì giọng điệu cay độc tàn nhẫn đó của anh. Tôi hiểu cảm giác này. Những hình ảnh tưởng tượng sẽ cào xé tâm trí anh đến phát điên. Cũng như trong đầu tôi đã tưởng tượng ra cảnh anh và Corinne làm tình với nhau biết bao nhiêu lần trước sự chứng kiến giận dữ điên cuồng của tôi.
Bỗng anh ngồi dậy, chồm tới đưa tay sờ lên môi tôi. “Hắn đã chiếm được đôi môi em.”
Tôi giật cái ly trên tay anh uống cạn. Vị cay nồng làm tôi khó chịu, nhưng vẫn ráng nuốt hết. Bao tử sôi lên phản đối. Tôi dần dần thấy hơi nóng tỏa ra từ trong bụng.
Gideon ngồi ngả, hai tay ôm mặt. Tôi biết cảnh tôi và Bertt hôn nhau vẫn còn lảng vẳng trước mắt anh. Tôi biết nó đang bào mòn, gặm nhấm tâm trí anh.
Tôi liếm môi. “Anh cởi áo ra đi.”
Anh nheo mắt. “Em không được vậy đâu.”
Tôi sững người, tim đập thình thịch. Thì ra anh đang trừng phạt tôi. Trong chính cái xe mà hai đứa đã làm tình lần đầu tiên, ở đúng cái tư thế đó... “Anh phạt em hả?”
“Em đáng bị phạt”
Không cần biết anh nói đúng hay sai. Nếu anh đã nói vậy thì tôi rất đáng đời.
Tôi vịn thành ghế để giữ thăng bằng, tay còn lại nắm lấy anh, lúc này vẫn đang cứng và phập phồng theo từng mạch đập. Mắt tôi nhìn mặt anh không rời. Tôi cố quan sát để tìm chút dấu vết của người tình đầy đam mê trước đây. Không còn nữa. Đôi mắt nhìn lại tôi là của một người xa lạ trong cơn giận dữ, đầy thách thức, trách móc và thờ ơ.Tôi thả lỏng cho mình mở ra, rồi hạ xuống người anh, không khỏi bật ra tiếng kêu khi cảm giác sâu buốt không chịu nổi.
“Chúa ơi.” Anh rùng mình thốt lên. “Quỷ tha ma bắt.”
Một biểu hiện nhỏ của sự thiếu kiềm chế đó như lời động viên cho tôi. Đầu gối chồng lên nệm, hai tay vịn hay bên thành ghế bên tay anh, tôi nhấc người lên, vuốt lấy anh, run rẩy, siết chặt. Tôi cảm nhận được toàn thân anh đang gồng cứng, tôi biết cơ thể anh không thể tiếp tục giả vờ thờ ơ nữa.
“Làm tình với anh thích quá.” Tôi thì thầm, ôm ấp lấy phần đàn ông cuồng nhiệt của anh bằng cái chỗ đàn bà đang tham lam nhức nhối của mình. Tôi cứ cử động không nghỉ. “Anh là tất cả những gì em thèm muốn, Gideon. Anh là của em.”
“Em đã quên mất điều đó.” Gideon bật đáp trả, tay vẫn siết chật trên thành ghế.
Tôi tự hỏi có phải anh đang cố tình bấu tay lên đó để không chạm vào người tôi. “Không. Em không bao giờ quên hết. Anh là một phần của em.”
“Trả lời anh tại sao em hôn hắn.”
“Em không biết.” Tôi tựa trán đẫm mồ hôi lên anh, sắp sửa bật khóc. “Chúa ơi. Em thề là em không biết, Gideon à.”
“Vậy thì im đi. Làm cho anh sung sướng đi.
Tôi như ăn cái tát vào mặt, bật dậy, ưỡn người ra xa khỏi anh. “Đồ khốn.”
“Em bắt đầu hiểu chuyện rồi đó.”
Nước mắt tràn ra nóng hỏi. “Đừng có đối xử với em như một con điếm.”
“Eva à.” Giọng anh trầm đục cảnh cáo, nhưng đôi mắt lại rất chán chường, đầy phiền não như chính tôi. “Nếu em muốn ngưng thì em biết cần phải nói gì mà.”
Crossfire. Nói từ đó ra thì chắc chắn tôi sẽ được giải thoát khỏi đau khổ này. Nhưng tôi không thể làm vậy. Anh nhắc tới mật mã an toàn chính là để thử tôi, dồn ép tôi. Chắc chắn anh có ý đồ, mà nếu bỏ cuộc bây giờ thì tôi sẽ không bao giờ biết ý đồ đó là gì.
Tôi vẫn tiếp tục với anh bằng tất cả sức lực. Hơi thở Gideon rít qua hàm răng nghiến chặt. Rồi anh lại đến cao trào. Tôi như con thú bị thương, tuyệt vọng tìm kiếm sự giải thoát sau khi đã làm anh ra đến hai lần.
Nhưng Gideon nắm tay giữ lại không cho tôi cử động nữa.
Anh không chịu để cho tôi lên đỉnh. Một cách cố ý.
Cơ dục vọng điên cuồng bùng nổ làm tôi co thắt dữ dội. Khi anh đẩy hai ngón tay vào, tôi bấu chặt lấy nệm ghế bọc da. Anh cứ thế đưa đẩy ngón tay nhẹ nhàng, chậm dãi, để tôi phải bứt rứt, nhức nhối.
“Gideon.” Tôi nức mở. Phía dưới, ở bên trong cơ thể tôi tham lam quấn chặt lấy ngón tay anh. Người ướt đẫm mồ hôi, tôi tưởng mình không thở nổi. Lúc này tôi bắt đầu mong mau về tới nhà để thoát khỏi sự tra tấn này. Nhưng xe vẫn cứ chạy mãi. Tôi thậm chí còn không thể ngóc đầu dậy để nhìn coi mình đang ở đâu.
Gideon lại rút ra, bỏ mặc tôi như chơ vơ gần sát đỉnh. Tôi giận dữ la lớn, tìm cách thoát khỏi sự dày vò thân xác từ chính người mình yêu.
“Em ghét anh.” Tôi nức nở, nước mắt ràn rụa trên mặt, chảy cả xuống ghế da.
Cúi người tới trước, Gideon rít lên bên tai tôi. “Nói anh nghe coi, Eva, tại sao?”
Cơn giận trong tôi bật thành lời. “Tại vì anh đáng bị như vậy. Anh cũng phải nếm cái cảm giác đó, để biết nó đau khổ như thế nào, đồ ích kỷ?”
Anh lặng người. Tôi nghe thở hắt ra. Máu sôi lên, tim đập nhanh tới nỗi thoạt đầu tôi cứ tưởng cái giọng nói dịu dàng đó là do tôi tưởng tượng.
“Cưng ơi.” Gideon lướt môi trên vai tôi, kéo tôi vào lòng. “Cục cưng xinh đẹp, lì lợm của anh. Cuối cùng mình cũng thành thật với nhau rồi.”
Anh nhấc tôi quỳ thẳng lên. Tôi mệt mỏi tựa đầu lên vai anh, nước mắt nhỏ xuống ngực. Tôi không còn sức lực để chống cự, thậm chí không còn rên nổi khi anh bắt đầu nhấp hông để cuối cùng đến lượt tôi giải tỏa.
Tôi hét lên tên anh, giọng khản đặc, cả thân thể chấn động khi bung nổ. Cơn sung sướng cứ như kéo dài vô tận.
Khi tôi gục hẳn trên tay anh, mồ hôi đầm đìa, Gideon cẩn thận nhấc tôi ra rồi đặt nằm dài trên ghế. Lúc tôi vừa định cuộn người ra ra thì anh đã ngồi dậy, cởi áo ra, chồm lên người tôi, chống một bên gối lên ghế, chân còn lại duỗi xuống sàn. Hai tay anh chống lên kính xe, phô bày cơ thể mà nãy giờ tôi thèm khát.
Tôi đẩy anh ra. “Thôi, em chịu hết nổi rồi.”
“Anh biết.” Cơ bụng anh thắt lại, mắt nhìn sâu vào trong mắt tôi khi anh nhẹ nhàng tiến vào. “Anh chỉ muốn được ở trong em thôi.”
Anh hôn tôi thật dịu dàng và đầy trân trọng, làm tan biến tất cả mọi dấu vết của người khác.
“Cưng ơi.” Giọng Gideon thì thầm bên tai. “Dậy đi.”
Tôi vẫn nhắm nghiền mắt, dúi mặt vào cổ anh, rên khe khẽ. “Tha cho em đi, đồ quỷ râu xanh.”
Tôi nghe ngực anh rung nhẹ vì tiếng cười, anh ngọ nguậy khe khẽ. “Mình tới nơi rồi.”
Hé một mắt ra nhìn, tôi thấy Gideon đang mặt áo. Anh vẫn mặc nguyên quần dài nãy giờ. Bên ngoài trời đã sáng. Tôi ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, reo lên khi thấy biển. Trên đường đi xe có dừng lại đổ xăng, nhưng tôi hoàn toàn mì tịt về phương hướng nên không biết mình đang đi đâu. Tôi có hỏi nhưng ff chỉ nói là sẽ làm tôi ngạc nhiên.
“Mình đang ở đâu vậy?” tôi háo hức nhìn mặt trời phía xa xa ngoài biển. Có vẻ cũng không còn sớm gì, hình như gần trưa rồi thì phải.
“Bắc Carolina. Nhấc tay lên nào.”
Tôi làm theo để anh tròng áo vô người. “Em phải mặc áo lót nữa.”
“Ở đây chỉ có anh với em thôi, mình đi thẳng vô phòng tắm luôn.”
Tôi ngước nhìn ngôi nhà cổ kính mái ngói trước mặt. Ít nhất là ba tầng, với ban công bọc phía trước và bên hông, phía sau là lối đi qua một cánh cửa đơn nhìn lạ mắt. Toàn bộ ngôi nhà nằm trên hàng cột ngay sát bờ biển, gần đến nỗi khi thủy triều lên chắc chắn nước sẽ dâng sát ngay dưới chân. “Mình đi trên xe bao lâu rồi.”
“Gần mười tiếng.” Gideon giúp tôi cài dây kéo váy. “Đi thôi.”
Anh bước xuống trước rồi chìa tay đỡ tôi ra. Cơn gió mạnh thoang thoảng mùi biển làm tôi tỉnh ngủ hẳn. Tiếng sóng vỗ nhịp nhàng lôi tôi về với thực tại. Ý thức rất rõ chuyện mình đang ăn mặc rất lôi thôi, tôi thở phào nhẹ nhõm khi không thấy Angus đâu hết. “Angus lái xe cả đêm hả?”
“Lúc ngừng đổ xăng có đổi tài xế khác.”
Tôi nhìn Gideon, tim đập nhanh khi thấy ánh mắt dịu dàng u ám của anh. Trên mặt anh chỗ xương hàm có một vết bầm, tôi với tay sờ lên nhè nhẹ, tim đau nhói khi anh dụi vào tay tôi.
“Anh có bị đau chỗ nào khác nữa không?” Tôi thấy tràn đầy cảm xúc sau một đêm dài trên xe.
Anh nắm tay tôi kéo xuống, áp lên ngực trái. “Ở đây nè.”
Ôi, tình yêu của tôi... Tôi biết anh cảm thấy rất khó chịu. “Em xin lỗi.”
“An cũng xin lỗi.” Gideon hôn lên tay rồi dắt tôi vô nhà.
Cửa không khóa, hai đứa đi thẳng vô nhà. Ngay sau lối vào là một cái bàn nhỏ, trên bàn có chiếc gió lưới bằng kim loại đựng một chai rượu với hai cái ly có buộc dây ruy băng. Khi Gideon đóng cửa lại, tôi kéo cái phong bì có chữ chào mừng ra. Bên trong là chiếc chìa khóa.
“Không cần tới đâu.” Gideon cầm cái chìa khóa bỏ lên bàn. “Trong hai ngày tới mình sẽ chỉ ở lì trong nhà thôi.”
Tôi gật đầu sung sướng, đồng thời cũng hơi hồi hộp khi nghĩ tới chuyện một người quan trọng như Gideon Cross mà lại chỉ muốn ở bên cạnh mỗi mình tôi, không gặp ai khác hết.
“Coi nào.” Anh đẩy tôi về phía cầu thang. “Mình sẽ xử chai rượu đó sau mà.”
“Ừ. Cà phê trước đã.”
Tôi đưa mắt nhìn khắp gian nhà. Mặc dù bên ngoài có vẻ cổ kính, ở trong lại khá tiện nghi và hiện đại. Toàn bộ chân tường được ốp ván và sơn màu trắng, trang trí bằng mấy bức hình trắng đen chụp vỏ sò, ốc cỡ lớn. Tất cả nội thất đều màu trắng, với hầu hết vật dụng bằng kim loại hoặc thủy tinh. Nếu không có cảnh biển tuyệt vời và tấm thảm trải sàn nhiều màu sắc, thêm đống sách bìa cứng để đầy trên kệ, thì hẳn nơi đây sẽ rất ảm đạm.
Tôi cực kỳ phấn khích khi lên tới tầng thượng. Gian phòng lớn hoàn toàn để mở, chỉ có hai cây cột chống đỡ phần mái. Nhưng giỏ hoa hồng, hoa tuy líp hay hoa loa kèn đều màu trắng, được đặt ở khắp mọi nơi, thậm chí cả dưới đất. Chiếc giường cực rộng phủ sa tanh trắng, đầu giường treo bức hình trắng đen chụp một cái khăn mỏng đang tung bay trong gió, khiến tôi có ấn tượng như đang bước vô căn phòng tân hôn.
Tôi nhìn Gideon. “Anh ở đây lần nào chưa?”
Anh với tay tháo dây buộc món tóc vốn đã lòa xòa trên đầu tôi. “Chưa. Anh có lý do gì mà phải ở đây đâu.”
Phải rồi. Anh chỉ đưa phụ nữ tới căn phòng hành lạc đó trong khách sạn thôi, mà hình như bây giờ anh vẫn còn giữ thì phải. Tôi mệt mỏi nhắm mắt khi anh vuốt tóc, cảm thấy quá kiệt sức đến nỗi không còn bực tức được nữa.
“Cởi đồ ra đi cưng. Để anh đi mở nước.”
Khi anh dợm bước đi, tôi mở mắt ra, nắm áo anh níu lại. Tôi không biết phải nói gì, chỉ không muốn anh đi.
Gideon hiểu rõ điều đó. Vì anh hiểu rõ con người tôi.
“Anh đâu có đi đâu, Eva.” Anh nâng mặt tôi lên bằng cả hai tay, tia nhìn dữ dội và đầy tập trung chiếu thẳng vào mắt tôi, giống y như lần đầu tiên anh nhìn tôi. “Nếu em thích hắn, anh cũng sẽ không cho em bỏ đi đâu. Anh rất cần em. Anh muốn có em ở bên cạnh anh suốt đời. Nếu được như vậy, mọi chuyện khác không còn quan trọng. Anh không đến nỗi quá kiêu ngọa để không chấp nhận thứ mình đang có.”
Tôi sà vào lòng Gideon, đắm chìm vào cơn khao khát vô độ đầy ám ảnh của anh, cũng chính là sự phản chiếu tình yêu sâu đậm ủa tôi dành cho anh. Tay tôi vẫn nắm chặt áo anh.
“Cưng ơi.” Anh thì thầm, cúi đầu xuống áp má lên mặt tôi. “Em cũng đâu có bỏ anh được.”
Rồi anh nhấc bổng tôi lên, đi thẳng vô phòng tắm.