CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 2 - Chương 11




Tôi nhắm mắt, ngửa người dựa lên ngực Gideon, nghe tiếng nước vỗ trong bồn tắm, bàn tay anh vuốt ve trên người.

Gideon đã tắm rửa và gội đầu cho tôi, hết sức nâng niu chiều chuộng như báo vật. tôi biết anh đang bù đắp cho tối hôm qua và cái cách mà anh đã buộc tôi phải nói ra sự thật, dù đó là sự thật anh đã biết quá rõ.

Sao anh có thể hiểu tôi như vậy… hơn cả bản thân tôi hiểu mình?

“Kể anh nghe về hắn ta đi.” Gideon nói nhỏ, vòng tay qua ôm ngang hông tôi.

Tôi hít một hơi, biết thế nào anh cũng hỏi chuyện của tôi với Bertt. Tôi cũng hiểu được anh phần nào. “Trước hết nói em nghe anh ta có sao không đã.”

Một thoáng im lặng. “Không có thương tích nào trầm trọng hết. Mà nếu có thì sao, em quan tâm hả?”

“Dĩ nhiên là em quan tâm rồi.” tôi nghe anh nghiến răng.

“Anh muốn biết chuyện của em với hắn.” anh nói dứt khoát.

“Không dược.”

“Eva…”

“Đừng có nói cái giọng đó với em, Gideon. Em chán phải kể hết mọi chuyện với anh trong khi anh thì giữ đầy bí mật rồi.” Tôi nghiêng đầu qua một bên, áp má lên ngực anh. “Nếu em chỉ có được thể xác của anh thôi thì em sẽ chấp nhận, nhưng đổi lại em cũng không cho anh nhiều hơn đâu.”

“Em nhất định như vậy hả? Hay là...”

“Em không thể.” Tôi lùi ra, quay lại đối diện anh. “Anh có thấy chuyện này đã biến em thành con người như thế nào chưa? Tối hôm qua em đã làm anh tổn thương, một cách cố ý, dù em không nhận ra ngay lúc đó. Sự oán giận vẫn âm thầm gặm nhấm đầu óc em dù em đã cố tự thuyết phục mình chấp nhận sống với những bí mật của anh.”

Gideon ngồi thẳng dậy, giang rộng hai tay. “Anh hoàn toàn cởi mở với em, Eva à! Em nói cứ như là em không biết gì về anh, và tụi mình chỉ quan hệ xách thịt thôi vậy… trong khi em là người hiểu rõ anh rõ nhất.”

“Vậy thì mình nói về mấy chuyện mà em chưa hiểu đi! Tại sao anh lại ghét ngôi nhà của gia đình anh vậy? tại sao anh lại xa lánh bố mẹ anh? Giữa anh và bác sĩ Terrance Lucas có vấn đề gì? Cái đêm hôm em gặp ác mộng anh đi đâu tới nửa đêm mới về? còn những cơn ác mộng của anh là gì vậy? tại sao…”

“Đủ rồi!” Gideon nạt, đưa hai tay ôm đầu.

Tôi ngồi xuống, chờ anh bình tĩnh lại. “Anh phải biết là anh có thể nói với em bất cứ chuyện gì mà.”

“Bất cứ chuyện gì hả?” anh nhìn tôi trừng trừng. “Chẳng phải riêng bản thân em cũng đã có quá nhiều thứ cần phải quên đi rồi sao? Cần thêm bao nhiêu bi kịch nữa thì em sẽ bỏ chạy khỏi anh hả?”

Tôi để hai tay lên thành bồn tắm, dựa đầu ra sau nhắm mắt lại. “Vậy thì thôi. Tụi mình sẽ tiếp tục làm bạn tình của nhau, cùng đi điều trị tâm lý mỗi tuần. Rõ ràng vậy là tốt.”

“Anh làm tình với cô ta.” Gideon bất chợt phun ra một lời tự thú. “Chịu chưa?”

Tôi đứng bật dậy nhanh tới nỗi nước mắt tung tóe. Bao tử tôi quặn đau. “Anh làm tình với Corinne?”

“Không phải. Khỉ thật.” Mặt anh đỏ bừng. “Với vợ của Lucas.”

“Ồ...” Tôi nhớ lại tấm hình mình thấy trên mạng, bật ra một câu khá ngớ ngẩn. “Cô ấy tóc đỏ mà.”

“Anh làm vậy hoàn toàn là vì Lucas”

Tôi nhíu mày khó hiểu. “Vậy là anh với Lucas xích mích với nhau trước hay sau khi anh ngủ với vợ anh ta?”

Gideon chống cùi chỏ lên thành bồn tắm, vẩy nước lên mặt. “Hắn cách ly anh với gia đình, nên anh trả thù.”

“Anh làm hai vợ chồng bỏ nhau hả?”

”Anh đã làm cô ấy đau khổ.” Gideon thở dài nặng nhọc. “Anne ve vãn anh tại một buổi tiệc từ thiện, nhưng anh lờ đi cho tới khi biết cô ấy là ai. Anh biết làm vậy sẽ khiến Lucas rất đau khổ, mà cơ hội lại sẵn trước mắt nên anh tận dụng luôn. Đáng lẽ là chỉ có một lần thôi, nhưng ngày hôm sao Anne lại tiếp tục liên lạc với anh. Bởi vì anh biết hắn sẽ càng khổ sở hơn nếu biết vợ mình mê mẩn dữ vậy, nên anh lại tiếp tục. Cho tới khi cô ấy muốn bỏ chồng để theo anh thì anh trả cô ấy về lại cho hắn ta.”

Tôi nhìn anh trừng trừng, thấy rõ ràng anh đang vừa ương bướng vừa xấu hổ. Tôi biết anh sẵn sàng làm lại chuyện tương tự như vậy, nhưng vẫn thấy xấu hổ vì điều đó.

“Em nói gì đi chứ!” anh nạt.

“Cô ta có tưởng anh yêu cô ta không?”

“Làm gì có! Đúng là anh là thằng tồi khi lăng nhăng với vợ người khác, nhưng anh tuyệt đối không có hứa hẹn gì hết. Anh chỉ dùng cô ta để tấn công Lucas thôi, anh không ngờ cô ta lại bị tổn thương như vậy. Nếu biết thì anh đã dừng lại sớm hơn rồi.”

“Gideon à.” Tôi lắc đầu, thở dài.

“Sao hả?” rõ ràng là anh đang muốn phát điên vì lo lắng. “Sao em lại kêu tên anh kiểu đó?”

“Tại vì anh thông minh mà có lúc quá ngốc. Anh ngủ với người ta hàng ngày mà không nghĩ là người ta sẽ yêu anh hả?”

“Chúa ơi!” anh ngả ra sau. “Lại chuyện này nữa hả.”

Rồi anh đột ngột ngồi bật dậy. “Biết sao không? Em cứ nghĩ anh là thiên thần trong mắt tất cả phụ nữ ở trên đời, cưng à. Trong khi anh chỉ cần em nghĩ anh là người đàn ông tốt nhất dành cho em thôi.”

Tôi té nước lên anh, khiến anh cũng như tôi, bỏ cái vẻ căng thẳng nãy giờ đi. Hai đứa tôi hiểu quá rõ cần phải làm gì trong những tình huống này. Nhưng cả hai không hiểu được là vì lý do gì mà mình phải xứng đáng được người khác yêu.

Gideon dựa ra, nắm tay tôi. “Giờ thì nói anh nghe coi em với gã Bertt đó đã có cái quái gì với nhau hả?”

“Anh chưa kể bác sĩ Lucas đã làm gì mà anh giận dữ vậy.”

“Anh kể rồi.”

“Chưa kể chi tiết.” Tôi cãi.

“Tới lượt em kể đã.”

Tôi ngồi một lúc lâu vẫn không nói được tiếng nào. Là đàn ông đâu có ai muốn biết bạn gái mình là hạng lẳng lơ. Gideon vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Ngoan cố thì đúng hơn. Tôi biết chừng nào tôi còn chưa nói thì anh sẽ không cho tôi bước ra khỏi bồn tắm.

“Chả có gì cả, em chỉ từng là đồ chơi qua đường của Bertt thôi.” Tôi thú nhận một cách vội vàng, chỉ muốn nói mau cho qua chuyện thôi. “Em không những chấp nhận chuyện đó mà còn đắm đuối theo đuổi anh ta nữ, bởi vì trong giai đoạn đó, đối với em tình dục là cách duy nhất để cảm thấy được yêu thương.”

“Hắn ta viết cả một bản tình ca cho em đó, Eva.”

Tôi quay nhìn chỗ khác. “Nhưng lúc nào thì sự thật cũng đâu giống thơ với nhạc, đúng không?”

“Em có yêu hắn không?”

“Em... không.” Tôi nhìn Gideon thở hắt ra thành tiếng, cứ như đang nín thở nãy giờ vậy. “Em mê anh ta và cách anh ta hát, nhưng chỉ về ngoài thôi. Em chưa bao giờ biết gì về anh ta hết.”

Toàn thân Gideon thả lỏng thấy rõ. “Hắn ta chỉ là một giai đoạn của em thôi, phải không?”

Tôi gật đầu, kéo tay lại, ước gì mình thoát khỏi cái cảm giác nhục nhã lúc này. Tôi không trách Bertt hay bất cứ người nào khác đã có mặt trong cuộc đời tôi ở thời điểm đó. Người đáng trách duy nhất là bản thân thôi.

“Lại đây.” Gideon kéo tôi tới gầ, ôm vào lòng anh lần nữa. Được ở trong vòng tay anh có lẽ là cảm giác tuyệt nhất trên đời. Anh dịu dàng vuốt dọc sống lưng tôi. “Anh sẽ nói thật với em là anh sẵn sàng đánh chết tất cả những tên đàn ông đã từng đụng với em, nên tốt nhất là em đừng để anh gặp ai trong số họ. Tuy nhiên những chuyện xảy ra trong quá khứ không làm thay đổi tình cảm của anh dành cho em. Anh cũng đâu phải thần thánh gì.”

“Em chỉ ước gì có thể quên đi mấy chuyện đó.” Tôi nói nhỏ. “Em không muốn nhớ lại con người trước đây của mình.”

Gideon tựa cằm lên đầu tôi. “Anh hiểu. Mỗi lần ở với Anne xong dù có tắm bao lâu đi nữa thì anh vẫn không cảm thấy sạch sẽ được.”

Tôi ôm chặt lấy anh, cảm thấy bình yên và được chấp nhận, cái cảm giác mà tôi nghĩ cả hai đứa đều đang vừa cho vừa nhận.

Cái áo choàng bằng lụa trắng treo trong tủ đẹp kinh khủng với viền bằng bông mềm và cổ tay thêu chỉ bạc. Có vẻ như đó là cái áo duy nhất dành cho tôi trong căn nhà.

Tôi nhìn Gideon mặc bộ đồ ở nhà màu đen. “Sao anh có cả quần áo mà em chỉ có mỗi cái áo choàng thôi.”

Anh liếc lên nhìn tôi qua lọn tóc lòa xòa trước trán. “Chắc tại anh là người thu xếp chuyện đó nhỉ?”

“Đồ quỷ râu xanh.”

“Thì để anh theo kịp cái ham muốn không thôi của em còn gì.”

“Ham muốn không thôi của em hả?” tôi quay vô phòng tắm tháo khăn lông trên đầu ra. “Em nhớ rõ ràng em mới là người năn nỉ được buông tha hồi tối hôm qua, hay chính xác hơn là sáng sớm hôm nay, sau nguyên một đêm không nghỉ đấy nhé.”

Gideon bước tới ngưỡng cửa nhìn tôi. “Tối nay em sẽ lại phải năn nỉ nữa cho coi. Anh đi pha cà phê đây.”

Lúc anh quay đi, tôi nhìn qua gương thấy bên hông anh có một vết bầm. “Anh bị thương kìa, đâu đưa em coi.”

“Không sao đâu.” Anh đã xuống cầu thang. “Xuống nhanh lên nhé.”

Cảm giác tội lỗi làm tôi chực khóc. Tay cầm lượng run run, tôi nhìn quanh căn phòng tắm có đầy đủ vật dụng giống y như ở nhà. Lại thêm một bằng chứng cho thấy Gideon lúc nào cũng rất quan tâm, chu đáo trong khi tôi thì toàn khiếm khuyết. Tôi chỉ làm cuộc sống của anh thêm khổ sở mà thôi. Suy cho cùng thì bản thân anh đã có quá nhiều thứ phải lo lắng, không cần thêm rắc rối nào của người khác nữa.

Tôi bước xuống cầu thang, nhưng không dám vào bếp gặp Gideon. Tôi muốn chờ một chút cho mình bình tĩnh lại, lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh hơn. Tôi không muốn làm kỳ nghỉ của anh bị mất vui.

Bước qua cánh cửa kiểu Pháp mở ra ban công, ngay lập tức tôi nghe tiếng sóng vỗ và bị một làn hơi nước mằn mặt táp vào mặt. Mép áo choàng tung bay trong làn gió biển, tôi thấy mình như được tiếp thêm sinh lực.

Tôi hít một hơi dài rồi nhắm mắt lại, tìm cách tự trấn tĩnh mình để không làm anh lo lắng. Vấn đề của tôi là chính con người mình, nên tôi không muốn anh phải nhọc tâm vì một thứ khó có thể thay đổi. Chỉ có tôi mới làm cho mình trở nên mạnh mẽ được thôi. Và tôi cần phải làm điều đó, nếu muốn anh được hạnh phúc và yên tâm trong mối quan hệ này. Đó là hai thứ mà anh luôn mong mỏi có được với tôi.

Có tiếng mở cửa sau lưng. Tôi hít một hơi dài rồi quay lại với nụ cười trên môi. Trên tay Gideon là hai tách cà phê đang bốc khói, một cà phê đen đặc, một có pha sữa. Tôi biết chắc tách của mình sẽ rất ngon, đơn giản vì Gideon biết rõ khẩu vị của tôi. Tôi không nói, nhưng lúc nào anh cũng để ý kỹ mọi thứ về tôi.

“Đừng tự phạt mình nữa.” Anh nghiêm nghị, đặt hai tách cà phê lên lan can.

Tôi thở dài. Làm sao mà giấu được anh bằng cái nụ cười giả tạo đó. Anh luôn nhìn thấu tâm can của tôi mà.

Anh nâng mặt tôi lên, nhìn sâu vào mắt. “Chuyện đã qua rồi. Quên nó đi.”

Tôi sờ lên chỗ có vết bầm nhìn thấy ban nãy.

“Chuyện đó xảy ra là cần thiết.” Gideon nói tiếp thật nhanh. “Khoan đã, im nghe anh nói nè. Anh cứ tưởng anh hiểu cảm giác của em về chuyện của Corinne, và thật lòng là trước đây anh toàn nghĩ vấn đề nằm ở chỗ em tự xử lý chuyện đó không đúng cách. Nhưng anh đã sai. Anh đã cư xử rất ích kỷ.”

“Đúng là em đã không sao nghĩ cho thông được chuyện đó. Em ghét cay ghét đắng cô ta. Cứ hễ nghĩ tới cô ta là em phát điên.”

“Anh hiểu rồi. Trước đây anh không hiểu chuyện đó.” Anh nở một nụ cười thật thiểu não. “Nhiều khi phải có chuyện gì um sùm mới làm anh thỉnh ra được. May mắt là lúc nào em cũng rất giỏi gây chú ý với anh.”

“Thôi đừng có giỡn nữa, Gideon. Vì em mà suýt nữa anh đã bị thương nặng rồi đó.”

Anh ôm choàng qua eo trước khi tôi kịp quay đi. “Anh đã bị thương nặng vì em rồi đó chứ. Nhìn cảnh em trong vòng tay kẻ khác, còn hôn hắn nữa...” Đôi mắt anh tối sầm lại, nhưng tia nhìn thì tóe lửa. “Như có nhát dao đâm anh vậy, Eva à. Vết thương cứ mở toang, chảy máy. Anh đánh hắn một trận là vì tự vệ đó chứ.”

“Chúa ơi.” Tôi suýt ngã khi nghe sự thật tàn nhẫn đó. “Gideon...”

“Anh tự giận mình vì đã không hiểu cảm giác của em trong vụ Corinne. Chỉ có một nụ hôn thôi đã khiến anh cảm thấy như vậy rồi thì nói gì tới...” Anh ôm chặt lấy tôi, một tay vòng sát qua dưới hông, tay còn lại giữ phía sau đầu kéo tôi sát vào người anh. Tôi bị giữ chặt không còn đường cựa quậy.

“Nếu em mà có ngoại tình.” Giọng anh đặt khản, “Chắc anh chết mất.”

Tôi ngước lên, hôn lên cổ anh. “Cái nụ hôn ngu ngốc đó chả có nghĩa lý gì hết. Hoàn toàn vớ vẩn thôi.”

Anh giữ tóc tôi, kéo tôi ngước nhìn lên. “Eva, em không biết nụ hôn của em có ý nghĩa như thế nào với anh đâu. Với em đó chỉ là một nụ hôn ngu ngốc bừa bãi...”

Gideon cúi xuống phủ lên môi tôi sự mềm mại, ngọt ngòa. Tôi hé miệng ra, chạm vào lưỡi anh. Nụ hôn càng sâu dần, làm dậy lên những ham muốn đang bị dồn nén.

Tôi luồn tay vào tóc anh, nhón chân lên để dán vào anh. Đôi môi anh càng lúc càng nóng bỏng ướt át. Hai đứa như uống lấy nhau, mỗi lúc càng say đắm, ngây dại, hơi thở đầy đam mê và ham muốn.

Nụ hôn của Gideon chất chứa tất cả mọi thứ làm nên con người anh: quyền lực, đam mê, ham muốn và tình yêu. Anh không hề kiềm nén, mà để tất cả trào dâng, phơi bày ra hết.

Tay anh nới lỏng ra, ngực phập phồng hơi thở. “Đôi môi em thuộc về anh.”

“Dạ, Gideon...” tôi run rẩy, cảm xúc dâng trào ngay trong cái giây phút của đam mê xác thịt mạnh nhất trong đời.

Tắm xong hai đứa ngủ hết buổi sáng. Tôi sung sướng được nằm gối đầu lên ngực anh, vòng tay qua ôm lấy cái bụng phẳng lỳ săn chắc và cuộn chân vào chân anh.

Khi thức dậy lúc hơn một giờ chiều, hai đứa đói meo nên cùng xuống bếp. Tôi phát hiện ra mình cực kỳ thích cái phong cách hiện đại dù hơi ảm đạm của gian bếp này. Mấy cánh cửa tủ bằng kính mờ hay đá ốp đều rất hợp với màu gỗ đen của căn nhà. Đồ ăn thức uống đầy đủ hết, rõ ràng là chúng tôi chẳng cần phải đi đâu.

Hai đứa quyết định làm sandwich cho nhanh, rồi đem ra phòng khách ngồi đối diện nhau ăn.

Tôi ăn được nửa chừng thì bắt gặp Gideon đang nhìn mình cười toe toét.

“Sao vậy?” tôi hỏi xong cắn thêm một miếng nữa.

“Arnoldo nói đúng. Nhìn em ăn thích thiệt.”

“Thôi đi.”

Anh cười nhe răng. Nhìn anh vui vẻ vô tư tự nhiên tim tôi đau nhói.

“Sao anh tìm ra chỗ này vậy?” tôi hỏi. “Hay là do Scott tìm?”

“Tự anh tìm đó.” Gideon bỏ một miếng khoai chiên vô miệng rồi liếm muối dính trên môi. Cảnh tượng đó gợi tình kinh khủng. “Lúc đầu anh định đưa em ra một hòn đảo để khỏi bị ai quấy rầy nữa. Chỗ này cũng gần giống vậy, lại không phải đi xa. Đầu tiên anh tính là mình sẽ đi máy bay đó chứ.”

Tôi ăn chậm rãi, nhớ lại quãng đường trên xe. Dù đó quả thật là một chuyến đi khá điên khùng, nhưng tôi vui khi biết anh đã thay đổi kế hoạch chỉ đề nồng nàn với tôi hàng giờ liền trên xe, lợi dụng chính cái dục vọng của tôi để buộc tôi nói ra sự thật. Tôi mường tượng cơn giận đã khiến anh đi tới quyết định đó, rồi cả sự tập trung, cố gắng khơi gợi cơn đam mê sôi sục trong thân xác tham lam nhưng bất lực của tôi...

“Mặt em lại hiên ra ham muốn mồn mọt nữa rồi kìa. Vậy mà em gọi anh là yêu râu xanh.” Gideon quan sát tôi.

“Xin lỗi nha.”

“Anh không phiền đâu.”

Tôi nhớ lại chuyện tối qua. “Arnoldo không còn thiện cảm với em nữa đâu.”

Gideon nhướn mày. “Em mang cái bộ mặt đó mà lại nghĩ tới Arnoldo hả? Hay là anh cũng phải nện cho hắn ta một trận luôn?”

“Không phải, trời ạ. Em đổi đề tài để mình đừng có nghĩ tới chuyện đó nữa mà. Với lại đây cũng là một chuyện cần bàn.”

Anh nhún vai. “Để anh nói chuyện với anh ta.”

“Em nghĩ là em nên nói thì hơn.”

Đôi mắt xanh tuyệt đẹp chăm chú nhìn tôi. “Em định sẽ nói gì?”

“Nói là anh ta nói đúng, em không xứng đáng với anh, em làm hỏng bét hết mọi thứ. Nhưng em vẫn yêu anh một cách điên xuồng và em muốn có cơ hội để chứng minh với cả hai người là em sẽ xứng đáng là người mà anh cần.”

“Cưng ơi, anh mà cần em nhiều hơn bây giờ nữa chắc anh không sống nổi.” Gideon hôn lên mấy ngón tay tôi. “Anh không quan tâm người khác nghĩ gì. Miễn sao hai đứa mình hiểu nhau là được rồi.”

“Anh chắc không?” tôi với lấy chai nước trên bàn uống một ngụm. “Em biết là chuyện này đang làm anh kiệt quệ. Anh có thấy quá mệt mỏi hay khó khăn không?”

“Em biết là câu nói đó sẽ làm anh nghĩ lung tung chứ.”

“Trời đất ơi!” tôi cười lớn. “Anh đúng là quỷ.”

Mắt anh sáng rõ. “Mấy lúc mình làm lung tung thì em đâu có nói vậy.”

Tôi lắc đầu chịu thua, cúi xuống ăn tiếp.

“Anh chẳng thà cãi nhau với em, cưng ơi, còn hơn là cười nói với người khác.”

Chúa ơi. Tôi khó khăn lắm mới nuốt trôi miếng bánh trong miệng. “Anh biết không... em yêu anh kinh khủng.”

Gideon mỉm cười. “Anh biết.”Sau khi dọn dẹp, tôi cất miếng giẻ lên bồn rửa. “Em phải gọi điện thoại cho bố. Thứ bảy mà.”

Gideon lắc đầu. “Không được rồi. Em phải đợi tới thứ Hai thôi.”

“Hả? Tại sao?”

Anh vòng tay ôm tôi đẩy tới sát kệ. “Ở đây không có điện thoại.”

“Anh nói giỡn hả? Chứ còn điện thoại di động của anh thì sao?” tối hôm qua tôi không mang điện thoại theo vì không có chỗ cất với lại cũng không nghĩ là sẽ xài tới.

“Điện thoại của anh đang quay về New York trên chiếc limo đó. Trước khi tới đây anh đã dặn lấy hết điện thoại và dât internet đi rồi.”

Tôi hết biết nói gì. Với bao nhiêu là trách nhiệm và công việc quan trọng vậy mà anh dám cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài suốt hai ngày cuối tuần... thật là chuyện khó tin. “Ôi chao... lần cuối cùng anh quy ẩn như vầy là cách đây bao lâu vậy?”

“Hừm... chưa bao giờ cả.”

“Chắc có tít nhất nửa tá người đang phát hoảng ngoài kia vì có việc cần anh quyết định đó.

Anh nhún vai vẻ bất cần. “Họ sẽ phải tự lo thôi.”

Tôi sung sướng. “Vậy là em có anh cho riêng mình phải không?”

“Phải, một cách tuyệt đối.” Rồi anh nở nụ cười ranh mãnh. “Em định làm gì với anh đây hả cưng?”

Tôi ngây ngất. “Chắc chắn em sẽ nghĩ ra cái gì đó hay ho.”

Sau đó là màn đi dạo bãi biển.

Tôi phải mực quần của Gideon với cái áo thun trắng hôm qua. Nhìn rất thiếu đứng đắn, bởi vì áo lót của tôi đã yên vị trên chiếc limo và quay về New York cùng với điện thoại di động của anh.

“Anh thấy giống như mình đã chết đi và lên tới thiên đường vậy.” Gideon vừa liếc nhìn xuống ngực tôi vừa tuyên bố khi hai đứa đang tản bộ. “Khi mà giờ đây hiện thân của mọi mơ ước thầm kín thời thiếu nhiên đều trở thành hiện thực ngay trước mắt anh.

tôi huých vai anh. “Làm sao mà chỉ trong vòng một tiếng anh đã đổi tông từ cực kỳ lãng mạn thành ra vô cùng thô thiển vậy hả?”

“Đó chỉ là một trong vô số tài năng bẩm sinh của anh đó mà.”

Gideon siết mạnh tay tôi, hít hà một cách sung sướng. “Anh đang ở trên thiên đường với nàng tiên của riêng mình. Thật không thể nào hạnh phúc hơn được nữa.”

Tôi không có lý do gì để phản đối. Biển bơi đây mang vẻ đẹp hoang dại và có phần ảm đạm, như sóng biển rì rào làm nền cho tiếng mòng biển rít lên từng hồi khiến tâm hồn tôi bỗng có cảm giác mãn nguyện, yên bình một cách kỳ lạ. Dưới chân là nước mát lạnh, còn trên đầu gió thổi tung mái tóc ra sau. Đã rất lâu rồi tôi mới có cảm giác hạnh phúc này, nên tôi rất biết ơn Gideon đã sắp xếp chuyến đi cho hai đứa. Khi xung quanh không còn ai khác, anh và tôi hoàn mỹ trong mắt nhau.

“Em có vẻ thích chỗ này hả.” Anh nhận xét.

“Trước giờ em luôn thích ở gần nước. Chồng trước của mẹ em có một ngôi nhà bên hồ. Hồi đó em hay đi dạo dọc bờ hồ với mẹ và luôn nghĩ thầm sau này mình sẽ mua một căn nhà giống như vậy.”

Anh choàng hai tay lên vai tôi. “Hay là thực hiện ước mơ đó luôn đi. Em thấy chỗ này được không?”

Tôi ngước nhìn anh, thích thú khi thấy gió thổi tung mái tóc lãng tử. “Chỗ này có rao bán hả?”

Anh nhìn ra bờ biển trải dài trước mặt. “Cái gì cũng có thể thương lượng được mà.”

“Anh thích không?”

“Anh thấy nội thất màu trắng hơi lạnh lẽo, nhưng còn phòng ngủ chính thì tuyệt. Mấy thứ còn lại mình có thể sửa lại mà, để mang dấu ẩn của hai đứa mình hơn.”

“Dấu ấn của hai đứa mình.” Tôi lẩm bẩm, thầm mường tượng coi nó sẽ ra sao. Tôi rất thích cái phong cách cổ điển thanh lịch bên nhà anh. Tôi nghĩ ngược lại anh cũng cảm thấy thoải mái khi ở trong căn hộ mang màu sắc hiện đại hơi của tôi. Kết hợp cả hai phong cách đó lại... “Bước tiến lớn ha, mua nhà chung nữa.”

“Đó là một bước tất yếu tôi. “Anh khẳng định. “Chính em nói với bác sĩ Petersen là thất bại không phải là một lựa chọn đối với tụi mình mà.”

“Ừ, em có nói vậy.” Hai đứa bước tiếp trong im lặng. Tôi cố định nghĩa cảm xúc của mình về việc Gideon muốn có một mối ràng buộc hữu hình giữa hai đứa. Tôi cũng hơi thắc mắc không hiểu sao anh lại chọn cách cùng sở hữu một ngôi nhà với tôi. “Vậy tức là anh cũng thích chỗ này hả?”

“Anh thích biển.” Anh vuốt tóc khỏi mặt. “Anh có một tấm hình chụp chung với bố anh khi hai cha con đang xây lâu đài cát trên biển.”

Suýt nữa thì tôi vấp ngã. Bởi Gideon rất hiếm khi nào chịu kể chuyện quá khứ của anh. Nên mỗi lần anh tiết lộ điều gì là y như một sự kiện động trời. “Em muốn coi tấm hình đó.

“Mẹ anh đang giữ.” Anh nói sau khi đi thêm vài bước nữa. “Anh sẽ lấy về cho em.”

“Để em đi với anh.” Tôi không biết lý do tại sao nhưng anh từng nói căn nhà của họ Vidal chính là cơn ác mộng của anh. Tôi ngờ rằng nguyên nhân là chứng bệnh rối loạn trong giấc ngủ mà anh mắc phải bắt nguồn từ đó.

Gideon bỗng thở nặng nhọc. “Anh sắp xếp để gửi qua đường bưu điện cũng được.”

“Tùy anh.” Tôi hôn lên vết tím bầm trên nắm tay anh. “Nhưng nếu cần em sẵn sàng đi chung.”

“Em thấy mẹ anh thế nào?” anh hỏi đột ngột.

“Bác rất đẹp và thanh lịch. Có vẻ là người tử tế.” Tôi nhìn anh chằm chằm, thấy trước mắt mình là mái tóc đen tuyền và đôi mắt xanh thẳm tuyệt vời của Elizabeth Vidal. “Bà có vẻ rất yêu thương anh nữa. Tình yêu hiển hiện trong ánh mắt bà nhìn anh.”

Gideon vẫn nhìn xa xăm phía trước. “Bà ấy không thương anh nhiều vậy đâu.”

Tôi thở phào. Vì anh chưa bao giờ tiết lộ về mấy cơn ác mộng, nên trước đây tôi từng nghi ngờ là mẹ anh có thể đã “yêu” anh quá mức. Thật nhẹ nhõm khi loại trừ nguyên nhân đó ra. Tôi hiểu việc bố anh tự tử đã là một cú sốc lớn, nên nếu bị người mẹ phản bội thì quả thật sẽ là một bi kịch quá sức chịu đựng và khó lòng hồi phục.

“Như thế nào là đủ, hả Gideon?”

Anh nghiến răng, ngực phập phồng. “Bà ấy không tin anh.”

Tôi đứng sững lại, quay sang nhìn anh. “Anh kể chuyện đó với mẹ anh hả? Bà ấy không tin anh sao?”

Anh tránh không nhìn vào mắt tôi. “Chuyện đó không còn quan trọng nữa. Xong lâu lắm rồi.”

“Vớ vẩn. Quan trọng chứ sao không. Rất quan trọng là khác.” Tôi cảm thấy phẫn nộ thay cho anh. Phẫn nộ vì một người mẹ đã không làm tròn nhiệm vụ bảo vệ con mình. Tôi phẫn nộ vì đứa con tội nghiệp đó lại là Gideon của tôi. “Em biết bản thân chuyện đó cũng rất đau đớn.”

Anh nhìn xuống mặt tôi. “Coi em kìa, vừa buồn vừa giận. Anh không nên nói chuyện này ngay từ đầu.”

“Anh nên kể em nghe từ trước rồi thì có.”

Anh không buông thõng vai, nở nụ cười buồn bã. “Thì anh cũng đã kể gì đâu.”

“Gideon...”

“Đương nhiên anh biết là em tin anh, cung à. Em ngủ chung giường với anh mà.”

Tôi hôm lấy mặt anh, nhìn thật sâu vào mắt anh. “Em. Tin. Anh.”

Về tới nhà, Gideon vô bếp khui một chai rượu vang, trong khi tôi lục thử kệ sách trong phòng khách, mỉm cười khi nhìn thấy quyển đầu tiên trong bộ sách mà có lần tôi dùng biệt danh của một nhân vật trong đó để gọi anh.

Hai đứa nằm lăn ra salon, Gideon mâm mê tóc tôi trong khi tôi đọc sách cho anh nghe. Sau buổi đi dạo anh có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Thái độ có gì đó hơi xa cách. Tôi không lấy đó làm bực mình. Rõ ràng sau những gì xảy ra trong mấy ngyaf vừa qua hai đứa tôi có nhiều thứ phải suy nghĩ.

Khi thủy triều lên, quả thật là nước xô tới ngay dưới sát căn nhà, nghe rất vui tai, nhìn lại đẹp nữa. Hai đứa bước ra ban công ngắm từng đợt nước dâng lên rút xuống, khiến cả ngôi nhà biến thành một hòn đảo giữa bốn về là sóng biển.

“Mình đi đốt lửa trại nướng bánh đi.” Tôi tựa vào thành vịn, Gideon ôm sát sau lưng. “Ở chỗ lò sưởi ngoài hiên kia kìa.”

Gideon cằn nhẹ lên vành tai tôi. “Anh muố liếm sô cô la nóng trên người em.”

Ôi, làm liền đi... Tôi đùa. “Làm vậy em có bị phỏng không?”

“Nếu anh làm đúng cách thì không phỏng.”

Tôi quay người lại, được Gideon bết tôi đặt lên thành lan can có bản rộng. Anh đứng sát vô giữa hai chân, ôm lấy hông tôi. Cả hai chìm vào sự bình yên của buổi hoàng hôn chạng vạng. Tôi lừa tay vào mái tóc anh đang bị làn gió thổi tung.

“Anh có bao giờ nói chuyện với Ireland không?” tôi chợt nghĩ tới cô em gái cùng mẹ khác cha xinh đẹp của anh. Lúc gặp cô bé ở buổi tiệc nhà Vidal, tôi nhanh chóng nhận ra cô nàng rất mong tin của người anh trai lớn.

“Không.”

“Anh nghĩ có nên đứa cô bé sang ăn tối chung khi bố em tới chơi không?”

Gideon nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú. “Em tính mời một đứa mười bảy tuổi đi ăn tối chung với mình và bố em hả?”

“Không phải, nhưng em muốn người nhà anh gặp người nhà em.”

“Nó sẽ không thích đâu.”

“Sao anh biết?” tôi cãi. “Em thì nghĩ con bé thần tượng anh đó. Chỉ cần được anh chú ý thì cô bé sẽ thích lắm cho mà coi.”

“Eva à.” Anh thở dài, có vẻ hơi quạu. “Thực tế chút đi, anh không hề biết cách chơi với một đứa ở lứa tuổi đó.”

“Ireland đâu phải là một đứa trẻ xa lạ nào dâu, cô bé là...”

“Không có gì khác hết.” Anh cau có.

Tôi chợt nghĩ ra. “Anh sợ nó chứ gì.”

“Thôi đi, trời ạ.” Gideon chế giễu.

“Coi kìa, anh sợ thiệt phải không?” tôi cố nghĩ xem lý do là bởi vì lứa tuổi hay giới tính của Ireland.

“Mà em bị làm sao vậy hả.” Anh trách móc. “Sao cứ phải nhắc với Irenlad hoài vậy? Quên nó đi.”

“Nó là người thân duy nhất của anh mà, Gideon.” Tôi sẵn sàng ủng hộ anh trong chuyện này. Gã em trai cùng mẹ khác cha Christopher, là một tên khốn, còn mẹ anh thì không xứng đáng làm mẹ.

“Anh có em rồi!”

“Cưng ơi,” tôi vòng hai chân qua người anh. “Đúng là anh có em, nhưng anh vẫn còn chỗ cho những người khác, những người yêu thương anh mà.”

“Con bé đâu có thương anh.” Anh lẩm bẩm. “Nó đâu có biết gì về anh đâu.”

“Em nghĩ anh nói vậy không đúng. Nhưng cứ cho là đúng đi nữa, thì nếu được biết thêm về anh. Ireland chắc chắn sẽ thương anh. Vậy sao không cho cô bé cơ hội đó.”

“Thôi đủ rồi. Nói tiếp chuyện đốt lửa trại đi.”

Tôi thử tỏ thái độ bắt anh nhượng bộ nhưng không được. Gideon mà đã quyết định kết thúc một đề tài nào rồi thì coi như xong. Tôi đành phải tìm cách khác.

“Cục cưng muốn bàn chuyện đốt lửa trại hả?” tôi chậm rãi rê lưỡi trên môi. “Tưởng tượng sô cô la chảy trên ngón tay này nè.”

Gideon nheo mắt.

Tôi xòe bàn tay ra, vuốt ve vai rồi xuống ngực anh. “Biết đâu anh có thể dụ dỗ em để anh chà sô cô la lên người, hai là em làm vậy trên người anh cũng được.”

Anh nhướng mày. “Em lại tính hối lộ anh bằng tình dục nữa hả?”

“Em có nói vậy hả?” tôi chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ. “Em đâu có nói vậy hồi nào đâu.”

“Thì em ám chỉ như vậy. Thôi hay mình làm rõ luôn đi.” Giọng anh hạ thấp đầy đe dọa, mắt sẫm. “Anh sẽ đứa Ireland qua ăn tối với bố nếu chuyện đó làm em vui, bởi vì em vui thì anh cũng vui.

“Cảm ơn anh.” Tôi bắt đầu thở hổn hển khi tay anh cử động nhịp nhàng làm cơn khoái cảm lan dần.

“Anh sẽ làm bất cứ thứ gì anh muốn với cơ thể em và sô cô la nóng, bất cứ thứ gì làm anh thích, vì như vậy thì em cũng thích. Anh quyết định khi nào phải làm gì. Nhắc lại coi.”

“Anh nói...” tôi thở gấp. “Chúa ơi!”

Anh cắn khẽ. “Nói hết câu đi.”

Cơ thể tôi co thắt để đáp lại mệnh lệnh đó. “Anh quyết định khi nào phải làm gì.”

“Có những thứ em có thể mặc cả được, nhưng còn tình dục và thân thể em thì không biết thương lượng đâu.”

Theo bản năng, tay tôi nắm lấy tóc anh, thôi không còn cố nghĩ xem tại sao mình lại thích bị anh ra lệnh như vậy. “Em còn mặc cả được gì nữa chứ? Anh kiểm soát hết rồi.”

“Thế mạnh của em chính là sự quan tâm và tình cảm của em đó. Anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để có được hai thứ đó.”

Tôi rùng mình, nói nhỏ. “Anh làm em ướt mất rồi.”

Gideon bế tôi lên, bước ra khỏi ban công. “Kế hoạch là vậy mà.”