Tôi vội vàng bước ra sảnh toàn nhà Crossfire, toét miệng cười khi thấy Cary đang chờ sẵn.
“Chào anh.” Dù chỉ khoác trên người áo thun cổ tim và quần jeans sờn bạc, không hiểu sao anh vẫn toát lên vẻ sang trọng khiến tôi thầm ngưỡng mộ.
“Chào người lạ.” anh giơ tay ra, nắm tay tôi bước ra ngoài. ‘Em có vẻ đang vui ha.”
Hơi nóng buổi trưa ập vào thật khó chịu. “Trời nóng quá, mình ăn gì gần đây thôi nha. Anh thích taco không?”
“Thích.”
Tôi dắt Cary tới nhà hàng Mê-hi-cô lần trước đi ăn với Megumi, ráng giấu vẻ mặt tội lỗi. Mấy ngày nay tôi không về nhà, mà cuối tuần này Gideon lại có kế hoạch đi xhowi xa nữa, nên ít nhất phải tới tuần sau tôi mới gặp lại Cary. Tôi rất mừng khi anh nhận lời đi ăn trưa hôm nay. Cứ vài ngày không hỏi thăm anh là tôi lại không yên tâm.
“Tối nay anh định làm gì?” tôi hỏi, sau khi gọi đồ ăn cho hai đứa.
“Một tay nhiếp ảnh gia tổ chức tiệc sinh nhật tối nay. Anh định ghé qua đó một chút coi sao.” Rồi anh hỏi tiếp trong lúc chờ đồ ăn. “Em vẫn đi chơi với em gái của sếp em chứ hả? Hai đứa có muốn đi chung với anh không?”
“Em của bạn gái chứ không phải em gái.” Tôi đính chính. “Cô ấy có vé xem ca nhạc. Cô nàng bảo rủ hoài không ai chịu đi, chỉ còn mỗi em thôi. Em nghĩ là sẽ vui. Hi vọng vậy. Em không biết tiếng ban nhạc đó, hy vọng là không dở.”
“Ban nào vậy?”
“Six-Ninths. Anh biết không?”
Cary mở to mắt. “Six-Ninths thiệt hả? Hay đó, em sẽ thích cho mà coi.”
Tôi cầm hai ly nước, để Cary bưng mâm thức ăn, “Anh cũng biết hả, còn Shawna là khán giả ruột đó. Sao có mình em không biết vậy, em từ đâu rớt xuống vậy ta?”
“Từ cung điện của Cross chứ từ đâu. Em có rủ cậu ta theo không?
“Có.” Tôi vội tới một cái bàn có hai người vừa đứng lên. Tôi không nhắc tới vụ Gideon nói là hễ tôi đi thì phải có anh đi theo. Cary sẽ không thích chuyện đó, chính tôi cũng tự hỏi sao hôm qua mình lại chịu thua một cách dễ dàng như vậy. Thông thường tôi và Cary luôn có cùng quan điểm trong mấy chuyện này.
“Anh không nghĩ cross thích nghe nhạc rock đâu.”
Cary ngồi ườn trên ghế đối diện tôi. “Anh ta có biết đó là thể loại yêu thích của em không? Đặc biệt là mấy tay nhạc công đó.
Tôi thè lưỡi nhại anh. “Chuyện xưa như trái đất mà còn nhắc nữa.”
“Thì sao chứ? Brett hấp dẫn quá chừng. Em có khi nào nhớ anh ta không”
“Có, và rất xấu hổ.” Tôi cắn một miếng taco kẹp thịt nướng. “Nên em cố không nghĩ tới.”
“Anh chàng cũng tử tế đó chứ.” Cary hút một ngụm đá xay ngụm đá xay nhuyễn mùi margarita.
“Thì em đâu có nói anh ta không tử tế đâu, chỉ là không hợp với em thôi.” Nghĩ tới thời gian đó tôi chỉ muốn chui đầu xuống đất cho đỡ xấu hổ. Brett Kline quả thật rất hấp dẫn, chỉ riêng giọng hát của anh thôi cũng đủ làm tôi bị kích thích. Nhưng anh chính là một trong những vết nhơ lớn nhất trong giai đoạn tuyệt vọng và bừa bãi của tôi. “Thôi nói chuyện khác đi... Anh nói chuyện với Trey chưa?”
Nụ cười tắt trên môi Cary. “Rồi, vừa sáng nay.”
Tôi kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng anh thở dài rồi tiếp. “Anh nhớ cậu ấy lắm. Nói chuyện với cậu ấy rất thích, vì Trey rất thông minh, cũng giống em vậy. Tối nay bọn anh sẽ đi dự tiệc sinh nhật chung.”
“Với tư cách là bạn bè hay ồ bịch?”
“Món này ngon thiệt.” Anh cắn một miếng taco trước khi trả lời. “Đúng ra thì là bạn bè thôi, nhưng em biết rồi đó, rất có thể anh sẽ dẹp luôn cái nguyên tác đó rồi lên giường với cậu ta thôi. Tụi anh hẹn gặp ở chỗ tiệc luôn để tránh phải ở riêng với nhau, nhưng anh vẫn có thể đưa cậu ta vô phòng tắm hay thậm chí là nhà kho để làm tính mà. Anh vốn không có sức mạnh ý chí, còn Trey thì chắc chắn không từ chối anh rồi.”
Tim tôi co thắt lại khi nghe giọng điệu chán nản của Cary.
“Em hiểu cảm giác đó.” Tôi nói nhỏ. Tôi đã từng như vậy, tuyệt vọng cần sự gần gũi với bất kỳ người nào. “Sao anh không... ừm, ... tự giải tỏa cho mình trước khi đi tối nay. Biết đâu làm vậy xong sẽ tỉnh táo hơn.”
Gương mặt đẹp trai nở một nụ cười tinh quái. “Anh nhờ em thu lại câu đó để dùng làm lời chao cho hộp thư thoại được không?”
Tôi ném cái khăn ăn lên người anh.
Anh chụp lấy, cười phá lên. “Lâu lâu tự nhiên em có vẻ e thẹn vậy. Dễ thương ghê.”
“Em quý anh, em muốn anh hạnh phúc mà.”
Anh nhấc tay tôi lên môi. ‘Anh đang ráng đây, bé.”
“Lúc nào em cũng ở bên cạnh anh, ngay cả khi em không có ở nhà.”
“Anh biết.” Cary siết tay tôi trước khi buông ra.
“Tuần sau em sẽ ở nhà nhiều hơn. Phải chuẩn bị đón bố qua chơi.” Tôi cắn một miếng taco, chân nhịp nhịp phấn khích vì vị ngon của món bánh ngô giòn với thịt nướng. ‘Em muốn nhờ anh một chút. Ngày thứ Sáu em phải đi làm, nếu anh có ở nhà thì chăm bố giùm em được không? Em sẽ mua sẵn thức ăn với bản đồ cho bố...”
“Yên tâm đi.” Cary nháy mắt với một cô nàng tóc vàng xinh xắn vừa đi ngang. “Có anh là khỏi lo rồi.”
“Anh muốn đi coi ca nhạc chung với tụi em và bố không?
“Eva cưng ơi, lúc nào anh cũng muốn đi chơi với em hết. Cho anh biết thời gian và địa điểm đi, anh sẽ ưu tiên sắp xếp lịch cho em trước.”
“À!” tôi nuốt vội để nói tiếp. “Mẹ em nói hôm bữa có nhìn thấy nhan sắc của anh trên thành một chiếc xe buýt.”
Anh cười. “Anh biết rồi. Bác có chụp lại bằng điện thoại rồi gửi cho anh coi. Tuyệt quá hả?”
“Hơn cả tuyệt đó chứ. Mình phải ăn mừng thôi.” Tôi mượn câu nói “thương hiệu” của Cary.
“Chứ sao.”
“Ôi chao!” Shawna đứng sững lại trên lề đường trước cửa căn hộ của cô nàng ở Brooklyn, há hốc miệng nhìn chiếc limousine đang đậu trước mặt. “Bồ chơi sang quá ha.”
“Không phải ý của mình.” Tôi đáp gọn, liếc qua bộ đồ của cô nàng đang diện: quần soóc bó màu đỏ và chiếc áo thun có chữ Six-Ninths cố ý rách ở một vài chỗ rất nhạy cảm. Mái tóc sáng buộc lên, chảy sát đầu, Shawna dùng mày son đỏ tiệp với mày quần. Cô nàng ăn mặc rất đúng không khí tiệc tùng, làm tôi cũng thấy đỡ ái ngại với cái váy da xếp ly cực ngắn, áo thun trắng ôm sát và giày bốt da cổ cao mày đỏ tươi.
Gideon, vốn nãy giờ đang nói chuyện với Angus nên quay lưng về phía hai đứa tôi, bỗng quay mặt lại khiến tôi chết lặng người lần nữa y như lúc thấy anh thay đồ xong ở nhà. Anh chỉ mặc quần jeans lưng xệ màu đen, áo thun đen với giầy da cao cổ cùng màu, nhưng vẫn đủ quyến rũ để làm tôi chỉ muốn lao vào anh. Dù rất Đen và Nguy hiểm trong bộ com-ple đi làm, nhưng anh thậm chí còn quyến rũ hơn khi ăn mặc đơn giản, trẻ trung đúng độ tuổi với vẻ đẹp trai không cưỡng lại nổi.
“Ôi trời ơi, anh chàng đó không phải là bồ hẹn cho mình chứ?” Shawna thì thầm, tay bấu chặt lấy tôi.
“Không, bồ có rồi, anh chàng đó là của mình.” Lúc nói câu đó tôi hơi rùng mình. Anh là của tôi, để tôi sở hữu, ôm ấp, hôn hít, và chắc chắn để làm tình khi về tới nhà. Ôi chao...
Shawna bật cười khi tôi nôn nóng đứng không yên. “Thôi được rồi, vậy thì giới thiệu cho mình biết đi.”
Tôi giới thiệu hai người xong để Shawna lên xe trước. Tôi vừa chuẩn bị bước vô theo thì Gideon túm lại.
Anh đứng sát sau lưng, nói nhỏ vô tai tôi. “Lần sau em mà cúi người ra trước là phải kêu anh đứng sau lưng nhé, không thôi anh đánh đòn đó.”
Tôi quay lại áp mặt lên má anh. “Em hết kỳ rồi.”
Anh gằn giọng, mấy ngón tay trên eo tôi bấu mạnh. “Sao không nói cho anh biết sớm hả?”
“Phần thưởng cho sự kiên nhân, cưng à.” Tôi dùng chính câu nói anh đã từng dùng để hành hạ tôi trước đây. Gideon bật tiếng rủa làm tôi cười lớn khi ngồi xuống cạnh Shawna.
Angus vừa cho xe lăn bánh là một chai Armand de Brignac được khui ra. Khi tới được Tableau One, một nhà hàng mới mở có cả hàng dài người đang đứng chờ trước cửa nơi tiếng nhạc vọng ra, thì rượu sâm banh cộng với anh mắt nóng bỏng của Gideon cứ dán lên mép váy ngắn cũn cỡn đã kịp làm tôi choáng vàng.
Shawna nhổm dậy trên ghế, trợn mắt nhìn ra cửa kính. “Trước khi đi Doug định dắt mình tới đây ăn mà không được vì danh sách khách hàng đặt bàn dài tới hai tháng lận. Nếu tới không đặt trước thì phải đứng chờ mấy tiếng mà cũng chưa chắc có bàn.”
Angus mở cửa xe, đỡ từng người bước ra. Gideon nắm tay tôi trịnh trọng như đang đi dự tiệc chứ không phải đi xem ca nhạc. Chúng tôi nhanh chóng được mời vào, người quản lý có thái độ vồn vã đến nỗi tôi quay nhìn Gideon hỏi khẽ. “Chỗ này cũng của anh hả?”
“Ừ, cổ phần.”
Tôi thở dài, biết không thể làm gì khác hơn. “Bạn anh có đi ăn chung với mình không?”
Gideon gật đầu. “Anh ta đã ở đây sẵn rồi.”
Tôi nhìn theo hướng anh chỉ thấy một anh chàng bảnh trai mặc quần jeans xanh với áo thun Six-Ninths. Anh ta có vẻ đang là tâm điểm giữa hai cô gái đứng hai bên, mỉm cười với người cầm điện thoại chụp hình. Khi thấy Gideon, anh chàng vẫy tay rồi xin phép bước ra.
“Ôi trời ơi!” Shawna nhảy cẫng lên. “Arnoldo Ricci kìa! Chủ nhà hàng này đó. Anh ấy có một chương trình ẩm thực trên kênh Food Network nữa!”
Gideon buông tôi ra để siết tay anh chàng kia, rồi hai người ôm nhau vẻ thân thiết. “Arnoldo, bạn gái của mình, Eva Tramell.”
Tôi chìa tay ra cho Arnoldo, anh nắm lấy kéo tôi tới gần rồi hôn lên môi.
“Nè, không được đâu nhé.” Gideon giật tôi lại bên anh.
Arnoldo cười toe toét, mắt lấp lánh, quay qua cầm tay Shawna lên hôn. “Còn người đẹp này là ai đây?”
”Shawna, đây sẽ là vệ sĩ của cô tối nay, Arnoldo Ricci, nếu hắn sống sót qua bữa ăn tối.” Gideon nhìn bạn mình cảnh cáo. “Arnoldo, đây là Shawna Ellison.”
Mắt Shawna sáng rõ. “Bạn trai của em hâm mộ anh lắm, em cũng vậy nữa. Có lần anh ấy làm món Lasagne theo công thức của anh đó, tuyệt cú mèo.”
“Anh nghe Gideon nói bạn trai em đang ở Sicily hả?” giọng Arnoldo có vẻ khoan khoái. “Hy vọng em sẽ có thời gian tới đó thăm anh ta.”
Tôi lườm Gideon một cái, chuyện của bạn trai Shawna tôi chưa hề kể với Gideon. Anh nhìn lại tôi bằng cặp mắt làm bộ ngây thơ với một nụ cười tự mãn rất kín đáo.
Tôi lắc đầu, hơi cáu, nhưng phải công nhận tối nay sẽ là một kỷ niệm khó quên của Shawna.
Một tiếng đồng hồ sau đó trôi qua rất nhanh với thức ăn và rượu vang ngon tuyệt vời. Tôi đang vét sạch món kem Ý đánh với phúc bồn tử thì bắt gặp Arnoldo nhìn mình mỉm cười.
“Bellisssima.” Anh khen. “Lúc nào cũng rất vui khi nhìn thấy phụ nữ ăn ngon miệng.”
Tôi đỏ mặt, hơi mắc cỡ. Tôi vốn rất thích thức ăn ngon, chuyện đó không giấu được.
Gideon choàng tay qua lưng ghế, nghịch tóc sau gáy tôi. Tay còn lại anh cầm ly rượu vang đỏ lên, và lúc anh khẽ liếm miệng ly tôi hiểu ngay là anh tưởng tượng chuyện gì. Ham muốn của anh truyền qua tôi ngay lập tức, làm từ đó trở đi tôi không thể nghĩ tới chuyện gì khác.
Tôi thò tay xuống dưới khăn trải bàn. Gideon có phản ứng tức thì, những vẫn không để lộ một biểu hiện nào ra ngoài mặt.
Tôi coi đó như một sự thách thức.
Tôi bắt đầu cử động tay, thận trọng và chậm rãi để không bị phát hiện, thích thú khi thấy sắc mặt hay giọng nói anh vẫn không thay đổi. Khả năng kiểm soát của anh làm tôi càng phấn khích và bạo dạn hơn. Tôi lần mò tới khóa quần, kích động khi nghĩ tới chuyện chạm vào da thịt anh.
Gideon từ tốn nhấp thêm một ngụm rồi đặt ly rượu xuống.
“Chỉ có cậu mới làm vậy thôi, Arnoldo.” Anh nói ngắn ngọn, đáp lại câu gì đó Arnoldo vừa nói.
Tôi định nghịch ngợm thêm thì Gideon bỗng nắm lấy tay tôi. Anh đưa tay tôi lên môi, như một cử chỉ âu yếm bình thường. Cái cắn nhẹ lên mu bàn tay làm tôi giật mình thở hổn hển.
Arnoldo nở một nụ cười nửa cảm thông nửa chế giễu khi thấy bạn mình bị một cô gái cho vào tròng. Anh ta xổ ra một câu tiếng Ý, rồi Gideon trả lời gì đó bằng âm điệu trôi chảy, gợi cảm pha chút phần hài hước làm anh chàng ngửa cổ cười lớn.
Tôi ngồi không yên, rất thích thú khi nhìn thấy anh thư thái và vui vẻ như bây giờ.
Gideon nhìn xuống đĩa thức ăn tráng miệng đã được tôi dọn sạch, rồi ngước lên hỏi. “Mình đi được chưa”
“Được rồi.” Tôi háo hức với thời gian còn lại của buổi tối, không biết liệu còn nhìn thấy những gì mới lạ ở Gideon nữa. Tôi yêu con người này của anh, cũng như tôi yêu người đàn ông quyền lực trong bộ com-ple ở sở làm, hay người tình luôn muốn chủ động khi ở trên giường, hay đứa trẻ tội nghiệp không kiềm được những giọt nước mắt đau khổ, và cả người yêu dịu dàng ôm ấp vuốt ve tôi mỗi khi tôi khóc.
Với tôi anh vẫn là người đàn ông rối rắm đầy bí ẩn. Tôi có cảm tưởng mình chỉ vừa chạm đến lớp vỏ bọc bên ngoài của anh thôi. Dù vậy, tôi vẫn yêu anh sâu sắc.
“Hay quá đi mất!” Shawna reo lên khi dàn trống trình diễn mở màn chơi tới bài thứ năm.
Sau bài thứ ba là cả bọn đã rời chỗ ngồi, băng qua đám đông đang gào thét để xuống chỗ có hàng rào bảo vệ sát sân khấu. Gideon đứng chống hai tay lên thanh chắn, bọc tôi ở giữa. Khán giả xung quanh không ngừng chen lấn, xô tới trước, nhưng tôi đã được che chắn bởi cơ thể của anh. Ở bên cạnh, Arnoldo cũng làm như vậy với Shawna.
Chắc chắn là nếu muốn thì Gideon đã có thể dễ dàng lấy được chỗ ngồi tốt hơn cho cả bọn, nhưng không cần tôi nhắc anh cũng hiểu Shawna đã rất cực khổ mới lấy được mấy cái vé chỉ dành riêng cho người hâm mộ trung thành này. Cô nàng mời bọn tôi, nên cứ coi như đây là cái vé duy nhất mà cả bọn có được. Tôi thầm biết ơn anh đã tế nhịu và chịu khó “đóng vai” người bình thường.
Tôi quay lại nhìn anh. “Nhóm này có ký với Vidal không?”
“Không. Nhưng anh thích họ.”
Tôi rất phấn khích khi thấy anh vui như vậy. Tiếng nhạc cụ cộng với không khí sôi nổi của đám đông xung quanh làm máu chảy dồn dập trong người, tôi giơ hay tay lên không trung, nhún nhảy theo điệu nhạc tại chỗ khi đứng giữa vòn tay của Gideon, người ướt đẫm mồ hôi.
Màn trình diễn vừa hết, nhân viên hậu đài nhanh chóng làm lại sân khấu để chuẩn bị cho tiết mục chính của Six-Ninths. Quá vui sướng vì buổi tối tuyệt vời dược vui chơi thoải mái với người yêu, tôi quay lại ôm chầm lấy cổ anh, hôn lên môi anh một cách mãnh liệt.
Anh nhấc bổng tôi lên, tách chân tôi ra hai bên hông, hôn trả dữ dộ không kém. Bên dưới anh cương cứng chạm mạnh vào tôi. Mọi người xung quanh bắt đầu huýt sáu, la ó, từ “Đi thuê khách sạn đi!” cho đến “Làm tới luôn đi!” nhưng cả tôi và Gideon, vốn đang bị cơn dục vọng điên cuồng cuốn đi, đều không quan tâm. Một tay anh đỡ tôi, tay còn lại giữ lấy tóc khi anh hôn tôi điên dại, như đang thèm khát không còn chịu nổi nữa.
“Em làm cho anh hết chịu nổi.” Anh thì thầm trước khi cắn nhẹ lên môi tôi.
Tôi quá đắm đuối với Gideon và cơn ham muốn mãnh liệt của anh nên gần như không để ý khi Six-Ninths bắt đầu biểu diễn. Chỉ tới khi giọng hát chính vang lên tôi mới giật mình trở về thực tại.
Tôi sững người, đầu óc cố xua đi cơn mụ mị vừa rồi để lắng nghe tiếng hát. Tôi biết bài hát này. Mắt tôi mwor hẳn khi Gideon nhấc môi ra. Qua vai anh, tôi nhìn thấy vô số băng rôn từ biển khán giả đang giơ lên trong không khí.
Brett Kline, anh là của em! Hãy lấy em đi, Brett!
Hay tấm tôi thích ngày xưa là: Brett, mình sẽ vui vẻ thật dữ dội!
Khỉ thật, sao lại trùng hợp như vậy được?
Vậy là Cary đã biết trước chuyện này. Dĩ nhiên rồi. Anh ấy biết trước mà không nói. Hẳn Cary nghĩ để tôi tự phát hiện ra sẽ hấp dẫn hơn.
Tôi buông anh ra, Gideon đặt tôi xuống đất, vẫn che chở cho tôi khỏi đám khán giả đang phát cuồng xung quanh. Quay lại nhìn lên sân khấu, tôi cảm thấy bao tử mình đang cuộn lên. Quả thật, Brett Kline đang đứng trước micrro, giọng hát trầm, khỏe, mượt mà gợi cảm đang truyền tới hàng ngàn khán giả hâm mộ đến đây để được nhìn thấy anh. Mái tóc ngắn vuốt dựng thẳng, mũ kim lọi, anh khoác lên thân hình rắn rỏi cái áo thun cộc tay màu đen với quần túi hộp màu xanhlas cây. Dù không thể thấy rõ từ khoảng cách này, tôi vẫn cảm nhận được đôi mắt xanh sáng rực màu ngọc bích, gương mặt thô ráp nhưng rất đẹp trai và nụ cười có lúm đồng tiền chết người đang hạ gục không biết bao nhiêu là phụ nữ.
Rời mắt khỏi Brett, tôi lần lượt nhìn qua các thành viên khác, toàn những gương mặt quen cũ. Hồi còn ở Chicago bọn họ lấy tên là Captive Soul chứ không phải Six-Ninths. Tôi thắc mắc không biết lý do gì lại có cái tên này.
“Hay chứ hả?” Gideon nói, ghé sát vào tai tôi. Anh để một tay lên hàng rào, tay còn lại ôm ngay hông kéo tôi sát vào người trong khi anh lắc lư theo điệu nhạc. Cơ thể của Gideon, cộng thêm giọng hát của Brett, làm cái ham muốn vốn đang sôi sục của tôi trở nên điên loại hơn bao giờ hết.
Tôi nhắm mắt, nghĩ tới người đàn ông sát bên mình và cơn phấn kích mỗi khi nghe giọng hát của Brett. Từng giai điệu dồn dập vào tôi, gợi nhớ lại bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ lẫn kinh hoàng. Tôi nhún nhảy trong vòng tay Gideon, tràn trề ham muốn, và cảm thấy rõ anh cũng đang như vậy. Dục vọng của anh như từng đợt hơi nóng quấn lấy tôi, làm tôi thèm khát anh đến độ đau đớn nhức nhối.
Tôi nắm lấy bàn tay anh đang để trên bụng mình.
“Eva!” giọng anh đầy dục vọng. Tôi đã khiêu khích anh suốt buổi tối nay, vụ dưới gầm bàn lúc ăn tối, rồi cả nụ hôn nồng nàn ban nãy nữa.
Nhạc vẫn chơi hết bài này tới bài khác. Bên dưới tay Gideon vẫn mân mê. Anh cứ làm vậy thì tôi sẽ bùng nổ ngay tại đây, ngay bên cạnh hàng chục người lạ
Anh luôn có thể khiến tôi làm những chuyện điên rồ như vậy. Chỉ cần bàn tay và ánh mắt của Gideon đặt lên tôi là mọi thứ xung quanh biến mất hết.Nhạc vừa dứt thì đèn vụt tắt, đám đông gào lên trong bóng tối. Khán giả hồi hộp chờ đợi cho tới khi tiếng ghi ta vang lên. Tiếng la hét lại nổi lên, rồi bật lửa dần dần được bật lên, biến biển người thành hàng ngàn đốm lửa lập lòe.
Một ngọn đèn rọi lên sân khấu, chỗ Brett đang ngôi trên ghế cao, để mình trần, khung ngực và cơ bụng săn chấc bóng nhẫy mồ hôi. Khi anh đưa tay hạ cái micro xuống thấp, cái khuyên đeo trên đầu ngực lóe sáng dưới ánh đèn. Cánh phụ nữ hét vang, tôi liếc qua thấy Shawna nhảy câng lên tạ chỗ huýt sáo lớn đến chói tai.
Thì đương nhiên rồi. Với cái dáng ngồi gác một chân lên thành ghế, hai cánh tay cơ bắp chằng chịt những hình xăm đen và xám, Brett mang lại một vẻ quyến rũ và gợi tình chết người. Cách đây gần bốn năm, trong vòng sáu tháng trời, tôi đã không từ bất cứ thứ gì để được gần anh ta.
Mấy ngón tay của Gideon bắt đầu di chuyển. Tiếng bass vang lên, rồi bằng chất giọng trầm đầy cảm xúc, Brett hát một bài mà tôi chưa nghe bao giờ, từng lời từng chữ vang lên rõ mồn một. Anh có giọng hát của một thiên thần. Ma mị, say đắm lòng người. Gương mặt và thân thể anh làm cho sức quyến rũ càng thêm khó cưỡng.
Người yêu tóc vàng ơn, em đây rồi
Anh hát giữa đám đông, trong tiếng nhạc vang
Anh đứng giữa cơn mơ, như trên cõi thiên đường
Khi anh vẫn nhìn thấy em với mặt trời trên tóc.
Và anh sẽ bay tới bên em
Người yêu tóc vàng ơi, em đây rồi
Em khiêu vũ giữa đám đông, trong tiếng nhạc vang
Anh không thể rời mắt khỏi em
Em quỳ xuống van xin anh
Và rồi em bỏ ra đi, chẳng để lại gì.
Người yêu tóc vàng ơi, em đâu rồi?
Không còn thấy em với mặt trời trên tóc
Mình đã bên nhau khắp nơi, trong xe, hay trong quán rượu
Nhưng anh vẫn không có được trái tim em, anh không còn gì cả
Anh sẽ quỳ xuống van xin em. Đừng đi.
Xin em đừng đi, còn bao nhiêu điều chưa thể nói
Eva, đừng đi, anh đang quỳ xuống đây.
Người yêu tóc vàng ơi, em đâu rồi
Anh hát giữa đám đông, trong tiếng nhạc vang
Không còn thấy em với ánh mặt trời tren tóc
Eva, đừng đi, anh quỳ xuống van xin em.
Đèn trên sân khấu tắn ngấm, tiếng nhạc nhỏ dần trong một lúc lâu. Khi đèn sáng trở lại, bộ trống chơi dồn dập. Bao nhiêu đốm lửa nhá lên, đám đông như phát cuồng.
Nhưng tôi không còn biết gì ngoài tiếng tim đập thình thịch của chính mình, cơn co thắt trong lồng ngực, nòng rối bời như tơ.
“Bài hát này làm anh nghĩ tới em.” Gideon thì thầm.
Khi buổi biểu diễn kết thúc tôi chỉ nghĩ tới chuyện tìm điện thoại để gọi cho Cary. Trong lúc chờ đám đông giải tán bớt, tôi mệt mỏi dựa hẳn vào Gideon, để mặc cho anh đỡ bằng cả hai tay.
“Em mệt hả?” anh vuốt ve lưng tôi.
“Em không sao.’ Tôi nói dối. thật tình tôi cũng không biết mình đang cảm thấy như thế nào nữa. Đáng ra chuyện Brett viết một bài hát về tô với một gam mày khác hẳn so với thực tế của mối quan hệ xác thịt trước đây giữa hai đứa cũng không còn quan trọng gì nữa, bởi tôi đã yêu người khác rồi.
“Anh cũng muốn về nhà.” Gideon nói nhỏ. “Anh muốn em quá, cưng ơi, giờ anh chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi.”
Tôi chọc tay vào túi sau của anh. “Vậy mình đi thôi.”
“Anh có thể dắt em đi ra từ phía sau sân khấu.” Gideon hôn lên mũi tôi. “Nếu em muốn đi mình không cần nói với hai người kia đâu.”
Tôi suy nghĩ một lúc. Suy cho cùng thì nhờ có Gideon mà cả bọn đã có một buổi tối rất tuyệt. Nhưng tôi biết nếu tôi không giúp Shawna và Arnoldo có một kỷ niệm đáng nhớ tối nay thì sau này tôi sẽ thấy áy náy. Hơn nữa thật lòng tôi cũng muốn thử tới gần Brett hơn. Tôi không muốn gặp gỡ, chỉ muốn nhìn thấy anh ta một chút thôi. “Thôi, đưa họ theo luôn đi.”
Gideon nắm tay tôi rồi thông báo với Arnoldo và Shawna một tin vui mà rõ ràng làm cả hai vô cùng phấn khích, khiến tôi càng tự thuyết phục mình rằng mình chỉ đang giúp bạn vui thôi. Cả bọn đi sang bên hông sân khấu, Gideon nói gì đó với anh chàng bảo vệ khổng lồ, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Angus kêu đánh xe vòng ra công sau. Trong lúc đó ánh mắt anh dán chặt vào tôi, đầy hứa hẹn làm người tôi nóng ran, rạo rực.
“Anh chàng của bồ đúng là tuyệt cú mèo.” Shawna nói với tôi, liếc nhìn Gideon đầy kính trọng và biết ơn. “Tối nay đúng là như một giấc mơ. Mình nợ bồ rồi đó!”
Cô nàng kéo tôi lại ôm thật chặt. ‘Cảm ơn nhé!”
Tôi cũng ôm lại. “Cảm ơn vì đã mời mình.”
Một người đàn ông cao, mảnh khảnh xuất hiện, mái tóc nhuộm điểm màu xanh da trời, gọng kính đen sành điệu. ‘Chào ông Corss.” Anh chàng đưa tay ra. “Tôi không biết là ông tới.”
Gideon bắt tay, nói nhẹ nhàng. “Tôi đâu có báo trước.” Rồi anh chìa tay ra cho tôi.
Tôi bước tới, Gideon giới thiệu tôi với Robert Phillips, quản lý của nhóm Six-Ninthss. Sau đó Arnoldo và Shawna cũng được giới thiệu, rồi cả bọn được đưa vào hậu đài, nơi đang rất tấp nập bởi người hâm mộ ra vô nườm nượp.
Đột nhiên tôi không còn muốn gặp Bertt nữa. Chỉ nghe anh hát thôi thì không khó để quên những chuyện đã xảy ra giữa hai đứa. Quên đi cái quá khứ không hề đáng tự hào đó.
“Ban nhạc ở ngay đây thôi.” Robert chỉ tay vào một cánh cửa phòng để mở, từ trong vẳng ra tiếng nhạc và giọng cười trầm khàn. “Họ sẽ rất vui được gặp ông.”
Tôi bỗng khựng lại làm Gideon nhíu mày.
Tôi nhón chân lên, nói nhỏ. “Em không hứng thú gặp ban nhạc lắm. Anh cứ đi đi, em muốn vô toilet một chút rồi ra thẳng ngoài xe luôn.”
“Em chờ chút xíu được không, để anh đi với em.”
“Em không sao đâu, đừng lo.”
Gideon sờ tay lên trán tôi. “Em ổn không? Mặt em đỏ kìa.”
“Em khỏe lắm. Khỏe tới mức độ nào thì về tới nhà là anh sẽ biết thôi.”
Câu đó có tác dụng tức thì. Anh không nhăn nhó nữa mà mỉm cười. “Vậy để anh gặp họ thật nhanh.”
Anh nói với Robert Philips, chỉ Arnoldo và Shawna. “Anh đưa họ vô trước đi nha, tôi theo sau.”
“Gideon à...” tôi kéo nài.
“Anh sẽ đưa em đi.”
Tôi biết giọng nói đó có nghĩa là gì. Tôi để anh đi cùng quãng dường vài trăm mét tới trước cửa toilet. “Em vô một mình được rồi.”
“Anh đứng đây chờ?”
“Vậy thì còn lâu mình mới về được. Anh quay lại gặp họ đi, xong nhanh rồi về.”
Anh nhìn tôi khẩn khoản. “Eva, anh không để em ở một mình được.”
“Em không sao đâu mà. Thiệt đó. Cửa ra ngay đây mà.” Tôi chỉ cánh cửa cách đó không xa. Thiết bị sân khấu đang được mang ra ngoài. ‘Angus đậu xe ngay ở ngoài mà phải không?”
Gideon tựa vô tường, khoang tay trước ngực.
“Rồi, rồi, anh muốn sao cũng được.”
“Em bắt đầu không hơn rồi đó, cưng.” Gideon cười
Tôi làu bàu rồi bước vô toilet. Lúc nhìn thấy mặt mình trong kiếng, tôi không khỏi nhăn nhó. Hai mắt tôi thâm quầng vì đổ nhiều mồ hôi quá, đồng tử tối sầm, giãn to.
“Gặp nhau thì anh ấy sẽ thấy sao nhỉ?” tôi tự chế giễu mình, thầm nghĩ Bertt vẫn cực kỳ quyến rũ. Khi không mặc áo, cơ thể anh vẫn rất tuyệt vời dù đầy mồ hôi, trong khi nhìn tôi nhàm chán và ủ rũ nhưng không chỉ cảm thấy thua kém về bề ngoài, cái quan trọng hơn là tôi không cảm thấy tự tin về con người của mình. Tôi không thể xóa bỏ những mặc cảm đó khi mà Bertt đang ở ngay đây.
Tôi lấy giấy thấm một ít nước rồi lau hai mắt cho sạch, xong ra ngoài. Cách đó không xa Gideon đang đứng chờ. Robert đứng cạnh nói gì đó với anh. Anh chàng quản lý có vẻ rất phấn khích.
Khi thấy tôi, Gideon đưa tay ra dấu kêu tôi chờ một chút, nhưng tôi chỉ ra phía cửa rồi quay lưng đi trước khi anh kịp cản. Tôi không muốn có chút rủi do nào. Khi bước nhanh qua phòng nghỉ của ban nhạc tôi liếc vào thấy Shawna đang cười, tay cầm một chai bia. Cô nàng có vẻ đang rất vui trong căn phòng chật cứng huyên náo đó.
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đi ra ngoài. Angus đang đứng cạnh chiếc limo ở phía bên kia dãy xe buýt, tôi vẫy tay rồi bước tới.
Một ngọn lửa lóe lên bên phải làm tôi giật mình. Tôi đứng sững lại, nhìn Bertt Kline đưa que diêm lên châm điếu thuốc đang ngậm trên môi. Anh đứng ngay bên phải cửa ra, trog bóng tối, ánh lửa từ que diêm thắp sáng khuôn mặt anh, làm tôi bỗng như bị kéo ngược về quá khứ.
Bertt nhìn lên, sững sờ khi thấy tôi. Hai đứa nhìn vào mắt nhau thật lâu, tôi nghe tim mình loạn nhịp vì phấn khích lẫn sợ hãi. Rồi anh giật mình vứt que diên đang cháy gần hết làm ngọn lửa táp trúng tay.
Tôi bước tiếp, cố tỏ ra bình tĩnh khi tiến đến chỗ Angus bằng đường ngắn nhất.
“Khoan, chờ đã.” Bertt la lớn. Tim tôi đập thình thịch khi nghe tiếng chân anh chạy theo. Tôi đi vòng qua một người đang đẩy xe chất đầy thiết bị, rồi lách qua hai chiếc xe buýt. Đứng nép người vào thành xe buýt, tôi co ro trong bóng tối, cảm giác như một kẻ hèn nhát. Nhưng tôi biết mình không muốn gặp lại Bertt. Tôi không còn là cô bé trước đây của anh nữa.
Bertt đi ngang qua. Tôi vẫn đứng yên, hy vọng anh tìm không thấy sẽ bỏ cuộc. Thời gian trôi qua, tôi lo Gideon sẽ bắt đầu đi tìm mình.
“Eva.”
Tôi giật mình quay lại, thấy Bertt đang đi tới từ bên trái, trong khi nãy giờ tôi toàn lo nhìn bên phải.
“Đúng là em rồi.” Anh xúc động bỏ, điếu thuôc xuống đất, dí chân lên dập lửa.
Tôi nghe câu nói quen thuộc. “Anh nên quay về đi”
“Lúc nào em cũng nói vậy hết.” Anh thận trọng. “Em có coi anh hát không?”
Tôi gật đầu, bước lùi ra một chút. “Buổi biểu diễn hay lắm. Các anh rất tuyệt, chúc mừng anh!”
Mỗi lần toi thụt lùi là anh lại bước tới. “Anh luôn hy vọng sẽ tìm được em tại một buổi diễn như thế này. Anh từng tưởng tượng ra không biết bao nhiêu là tình huống khi gặp lại em.”
Tôi không biết phải trả lời làm sao nữa. Tôi thấy căng thẳng đến mức khó thở.
Nhưng sức hút vẫn như ngày nào.
Nó không giống cảm giác của tôi đối với Gideon, thậm chí không thể so sánh được, nhưng vẫn không thể bị phủ nhận.
Tôi bước lùi ra khỏi hai chiếc xe buýt, ở khoảng trống đông người qua lại.
“Sao em phải bỏ chạy?” dưới ánh đèn của bãi đậu xe, tô nhìn anh rõ hơn. Anh thậm chí còn hấp dẫn hơn ngày xưa.
“Em không thể....” tôi nói khó nhọc. “Em không có gì để nói hết.”
“Vớ vẩn.” Ánh mắt anh như thiêu đốt tôi. “Hồi đó em không nói lời nào mà chỉ âm thầm biến mất. “Tại sao vậy?”
Tôi đưa tay lên bụng đang đau nhói. Phải nói sao đây? Hay là cứ nói cuối cùng thè em cũng có đủ can đảm để quyết định là mình xứng đáng hơn là tiếp tục làm một trong số những cô bé mà anh có thể kéo vào phòng tắm để làm tình giữa những bài hát?
“Tại sao vậy, Eva? Mình đang có tình cảm với nhau, rồi đùng một cái em biến đâu mất tiêu.”
Tôi nhìn quanh tìm Gideon hay Angus. Không thấy ai hết. Chỉ có chiếc limo đậu một mình thôi. “Chuyện đó lâu rồi mà.”
Bertt đột ngột chồm tới nắm lấy cánh tay làm tôi giật mình. Nếu không có nhiều người xung quanh chắc tôi đã phát hoảng vì cử chỉ hung hãn đó.
“Em nợ anh một lời giải thích.” Anh la lên.
“Không phải...”
Anh hôn tôi. Đôi môi mềm mại nhất trên đời đó phủ lên môi tôi. Lúc tôi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì hai cánh tay đã bị anh giữ chặt không thoát ra được. Tôi không cách nào đẩy ranh ra.
Có một thoáng tôi cũng không muốn đẩy anh ra.
Thậm chí tôi còn hôn đáp lại. Sự cuốn hút vẫn còn y nguyên, nó khiến tôi phần nào cảm thấy dịu đi nỗi ấm ức là mình chỉ là một món đồ chơi qua đường của anh. Tôi nghe thoang thoảng mùi đinh hương, mùi đàn ông quyến rũ, chìm trong nụ hôn đam mê của một linh hồn nghệ sĩ mãnh liệt. Anh thật gần gũi và thân thuộc.
Nhưng suy cho cùng điều này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Kể cả những gì hai đứa đã từng có với nhau, dù về phía tôi chỉ là những kỷ niệm đau đớn, cũng không còn quan trọng. Hay cả chuyện tôi có cảm thấy hãnh diện khi nghe bài hát anh viết về mình, rằng dù sáu tháng trời chịu đựng cảnh anh làm tình lăng nhăng với bao người khác trong khi vẫn làm tình với tôi ở bất cứ nơi nào có thể, thì anh vẫn chỉ nghĩ tới tôi trong khi dùng lời hát mê hoặc hàng ngàn phụ nữ.
Tất cả những thứ đó đều không còn quan trọng. Vì giờ đây tôi yêu Gideon say đắm, và tôi chỉ cần có Gideon thôi.
Tôi gắng sức vùng ra...
...và nhìn thấy Gideon đang phóng như bay tới, lao vào vật Bertt xuống đất.