Gideon bỏ mấy miếng bông tẩy trang vô thùng rác, lấy một cái khăn tắm phủ lên vũng nước nhỏ từ người anh xuống sàn nãy giờ rồi tháo giày ra. Trước cặp mắt sung sướng của tôi, anh bắt đầu cởi quần áo.
Vừa mê mẩn ngắm nhìn anh, tôi vừa nói. “Anh thấy có lỗi vì cô ta vẫn còn yêu anh phải không?”
“Ừ đúng rồi. Anh quen với chồng cô ấy. Anh ta là người tốt, rất yêu thương Corinne, cho đến khi phát hiện ra không được yêu lại như anh ta mong đợi. Thế là mọi chuyện đổ vỡ.”
Anh vừa cởi áo sơ mi vừa nhìn tôi. “Lúc đầu anh vẫn không hiểu sao anh ta lại bận tâm về chuyện đó. Anh chàng đã lấy được người mình ao ước, sống chung với nhau ở một đất nước khác, vậy thì còn vấn đề gì nữa chứ? Nhưng bây giờ thì anh biết rồi. Nếu em mà yêu người khác, Eva à, thì anh sẽ đau khổ dằn vặt mình hàng ngày hàng giờ. Dù cho em có ở bên cạnh anh chứ không phải người kia thì anh cũng không chịu nổi. Nhưng khác với Giroux, anh sẽ không cho em đi đâu hết. Có thể anh không có em một cách trọn vẹn, nhưng em vẫn phải là của anh.”
Tôi nhịp ngón tay trên đầu gối. “Đó chính là điều làm em sợ đó Gideon. Anh không biết mình đáng giá bao nhiêu đâu.”
“Thật ra thì anh có biết. Tầm mười hai tỉ…”
“Đừng nói nữa.” Tôi thấy chóng mặt nên đưa tay ấn vào hai bên mắt. “Cũng không có gì khó hiểu khi phụ nữ gặp anh là yêu ngay và sau đó vẫn không quên được. Anh có biết Magdalene để tóc dài là để cho giống Corinne không?”
Anh cởi nốt quần áo, nhíu mày nhìn tôi. “Nghĩa là sao?”
Tôi thở dài vì sự ngây thơ của anh. “Thì tại cô ta nghĩ anh luôn mong nhớ Corinne chứ sao.”
Anh đứng dậy mở ngăn kéo lấy đồ cho mình.
Tôi cũng đứng lên mặc quần áo vô. “Nghe em nè…”
Gideon vừa lấy ra cái quần jean. “Sao?”
“Bây giờ biết chuyện rồi thì em thấy đỡ bực hơn nhiều, nhưng mà Corinne vẫn khiến em thấy khó chịu.” Tôi ngừng một chút, tay cầm áo. “Anh phải cắt đứt mọi hy vọng của cô ta thật nhanh. Dẹp chuyện tội lỗi qua một bên đi Gideon, chấm dứt hẳn với cô ta luôn đi.”
Anh ngồi xuống giường để mang vớ. “Cô ấy là bạn anh mà Eva, lại đang gặp đau khổ nữa. Lúc này mà cắt đứt thì thật là tàn nhẫn.”
“Anh nên suy nghĩ cho thật kĩ vào. Em cũng có nhiều người yêu cũ nữa đó, anh mà làm vậy thì em cũng sẽ bắt chước.”
Gideon gầm gừ. “Em hăm dọa anh đó hả.”
“Ra quy định thì đúng hơn. Mối quan hệ nào cũng có hai chiều mà. Anh đâu phải người bạn duy nhất của Corinne. Cô nàng có thể tìm người khác thích hợp hơn để dựa dẫm trong lúc khó khăn.”
Hai đứa lấy đồ xong đi ra phòng khách. Tôi nhìn bãi chiến trường, một cái áo ngực màu xanh dưới gầm bàn, mấy vết máu bấn tung tóe khắp bộ salon màu trắng ngà của tôi. Ước gì có Cary ở đây để đưa ra một lời giải thích.
“Ngày mai em sẽ nói chuyện với Cary.” Tôi nghiến răng, vừa lo vừa giận. “Khỉ thật, đáng lẽ em nên hạ anh ấy đo ván lúc có dịp, đánh cho xỉu rồi nhốt vô phòng đến khi đầu óc tỉnh táo lại thì hơn.”
Gideon vuốt vuốt lưng tôi. “Để mai đi, lúc anh ta đang nhức đầu và chỉ có một mình thì dễ làm vậy hơn.”
Angus đang chờ sẵn ở dưới đường. Tôi định lên xe thì Gideon ngăn lại, miệng rủa thầm.
“Sao vậy anh?” Tôi hỏi.
“Anh để quên đồ.”
“Để em đưa chìa khóa cho.” Tôi với lấy cái bóp trong túi đồ của Gideon.
“Khỏi, anh có rồi.” Anh cười tỉnh bơ khi tôi nhướn mày. “Anh có làm một bộ trước khi trả lại cho em.”
“Anh giỡn đó hả?”
Anh hôn lên trán tôi. “Nếu để ý thì em đã thấy là anh cũng gắn thêm cái chìa khóa nhà anh lên chùm chìa khó lúc trả lại cho em.”
Tôi há hốc miệng khi anh phóng qua cửa quay vô trở lại, nhớ lại cơn ác mộng trong suốt bốn ngày mà tôi tưởng hai đứa đã chia tay nhau, và cơn đau nhói lúc thấy chùm chìa khó rơi ra từ cái phong bì anh gửi trả.
Hóa ra từ lúc đó tới giờ tôi luôn có chìa khóa vào nhà anh.
Tôi lắc lắc đầu, nhìn quanh thành phố mới đây còn rất xa lạ, tự nhiên thấy mọi thứ xung quanh quá đỗi thân yêu, thầm biết ơn về cái hạnh phúc không tưởng mình vừa tìm thấy ở nơi này.
Tôi và Gideon còn rất nhiều việc phải làm phía trước. Dù có yêu nhau đến đâu đi nữa, cũng không ai biết được liệu hai đứa có vượt qua quá khứ của nhau hay không. Nhưng ít ra chúng tôi thành thật với nhau, và có đủ quyết tâm để cố gắng hết sức trước khi bỏ cuộc.
Gideon nhanh chóng quay lại. Hai đứa lên xe. Khi xe vừa lăn bánh, Gideon kéo tôi vào lòng âu yếm. “Thật là một buổi tối kinh hoàng, nhưng mà mình cũng vượt qua được rồi.”
“Ừ, mình vượt qua rồi.” Tôi ngả đầu ra chờ đợi một nụ hôn. Gideon chậm rãi đặt lên môi tôi nụ hôn ngọt ngào, như để khẳng định lại một lần nữa mối liên kết điên khùng, phức tạp mà cũng vô cùng quý giá và cần thiết giữa hai đứa.
Tôi luồn tay vào tóc anh. “Em không đợi nổi để đưa anh lên giường đâu.”
Anh bật ra một âm thanh gầm gừ khe khẽ rồi tấn công tôi bằng những nụ hôn, rồi cắn nhẹ lên cổ, như cố xua đi hết những bóng ma đang rình rập hai đứa.
Ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước mắt…