CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 2 - Chương 1: Soi chiếu




Tôi yêu New York với nỗi say đắm mê cuồng, như với tình yêu dành cho người duy nhất ấy. Nơi đây chính là một xã hội thu nhỏ, với bao nhiêu là cơ hội của thế giới hiện đại bên cạnh những truyền thống cũ. Bảo thủ và phóng túng xen lẫn với nhau, cũng như sự lập dị tồn tại song song cùng những giá trị hiếm hoi vô giá. Chính cái nhịp sống dồn dập của thành phố tiếp thêm sức mạnh cho những tập đoàn kinh doanh quốc tế, qua đó càng lôi kéo thêm nhân lực từ khắp nơi đổ về.

Và một trong những hiện thân của niềm rung động nổi tiếng đầy tham vọng đó vừa mới làm cho tôi quay cuồng lên đỉnh đến hai lần, co rúm cả mình vì sung sướng.

Tôi liếc nhìn mặt giường nhăn nhúm khi bước vô phòng đựng quần áo khổng lồ của Gideon, khẽ rùng mình nhớ lại cơn khoái cảm. Tóc vẫn còn ướt, trên người tôi chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm. Còn một tiếng rưỡi nữa là tôi phải có mặt ở cảm thấy, nghĩa là thời gian khá sít sao. Rõ ràng là tôi cần phải thu xếp thời gian cho chuyện làm tình mỗi buổi sáng trước khi đi làm, nếu không sẽ rất cập rập. Gideon thức dậy mỗi ngày để chinh phục thế giới, và anh thích bắt đầu công cuộc chinh phục đó với tôi.

Tôi may mắn quá còn gì nữa?

New York đang bước vào tháng bảy, trời khá nóng nên tôi chọn quần vải lanh mặc với áo lụa sát cánh xám nhạt cùng màu mắt. Không biết làm tóc nên tôi chỉ buộc gọn ra sau thành đuôi ngựa rồi bắt đầu trang điểm. Khi thấy mình đã chỉnh chu, tôi mới ra khỏi phòng ngủ.

Vừa bước ra tôi đã nghe giọng Gideon, thoáng bất an vì anh nghe có vẻ đang nổi nóng, giọng trầm và nói nhanh hơn bình thường. Gideon không phải là người dễ nổi giận, trừ những lúc bị tôi chọc tức ra. Chỉ có tôi mới có thể dễ dàng khiến anh lớn tiếng, chửi rủa, thậm chí đưa tay ôm lấy mái tóc đẹp đen tuyền dài tới vai.

Nhưng Gideon là ví dụ rõ nhất của cái gọi là quyền lực ngầm. Anh không bao giờ cần phải lớn tiếng bởi chỉ cần với một ánh mắt hay bằng một từ cộc lốc anh cũng có thể khiến người khác run sợ.

Anh đứng trong phòng làm việc, lưng quay ra ngoài, tai đeo thiết bị nghe điện thoại không dây. Tay khoanh trước ngực, mắt nhìn ra cửa sổ của căn hộ tầng thượng trên Đại lộ số Năm, anh mang dáng vẻ của một người đàn ông cô độc, tách biệt hoàn toàn khỏi cái thế giới mà anh đang cai trị.

Tôi đứng tựa vào khung cửa ngắm anh, thầm nghĩ thứ tôi đang thấy tuyệt vời hơn nhiều so với khung cảnh ngoài cửa sổ anh đang nhìn ra. Từ chỗ tôi, bóng anh soi cạnh mấy tòa nhà chọc trời, đầy uy lực và không kém ấn tượng. Trước khi tôi bò ra khỏi giường thì anh đã tắm xong. Giờ đây cái thân thể mà tôi say mê đã được bọc trong bộ comple ba mảnh đắt tiền, phô ra dáng người hoàn hảo và tấm lưng rộng đầy quyền lực.

Trên tường là chiếc khung lớn chứa nhiều hình của hai đứa chụp chung, co cả một tấm anh chụp lúc tôi đang ngủ. Còn lại hầu hết do đám phóng viên săn ảnh bám theo anh chụp. Anh là Gideon Cross chủ tập đoàn Cross Industries, và ở cái tuổi hai mươi tám khó tin này, anh là một trong hai mươi lăm người giàu nhất thế giới. Tôi nghĩ anh sở hữu phần lớn Manhattan, và tôi chắc chắn anh là người đàn ông hấp dẫn nhất hành tinh. Vậy mà anh chưng hình tôi ở khắp nơi, làm như tôi cũng quyến rũ giống anh.

Anh duyên dáng xoay người lại, ánh mắt xanh lơ lạnh như băng hướng về phía tôi. Dĩ nhiên là nãy giờ anh biết tôi đang đứng đây nhìn anh. Mỗi khi chúng tôi ở gần nhau, lúc nào trong không khí cũng nghe có gì đó như tiếng tí tách của những tia lửa điện, giống như cảm giác một cơn sấm chớp đang chực chờ nổ ra. Có thể anh cố ý chần chờ một chút rồi mới quay lại để cho tôi kịp ngắm nhìn anh thêm, vì anh biết tôi rất thích làm vậy.

Đen và nguy hiểm. Và là của tôi.

Chúa ơi… Tôi không bao giờ có thể làm quen được với cái cảm xúc mạnh mẽ mỗi khi nhìn thấy gương mặt đó. Hai bên xương gò má sắc nét như bức tượng, cặp lông mày cong đen đậm, đôi mắt xanh dưới hàng mi dày, và đôi môi nữa… đôi môi được chạm khắc tạo thành sự kết hợp hoàn hảo để khơi gợi đồng thời cả nhục cảm lẫn sự tàn bạo. Tôi sung sướng bao nhiêu khi đôi môi ấy nở nụ cười mời gọi, thì cũng run sợ bấy nhiêu khi anh nghiêm nghị mím chặt môi. Rồi khi được cũng chính đôi môi đó chạm vào, cơ thể tôi bốc cháy lên vì anh.

Trời ạ, mình đang nghĩ gì vậy hả? Tôi hơi mỉm cười nhớ lại mình đã từng nhăn nhó mỗi khi nghe lũ con gái ca ngợ mấy anh bạn trai bảnh bao. Nhưng rồi chính tôi giờ đang đứng đây, không ngừng trầm trồ ngưỡng mộ vẻ đẹp lộng lẫy của người đàn ông phức tạp, rối rắm, có nhiều vấn đề mà cũng gợi tình muốn chết này, người mà mỗi ngày trôi qua tôi càng yêu thương sâu đậm hơn.

Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, anh vẫn không ngừng mắng nỏ cái người tội nghiệp nào đó ở đầu dây bên kia, nhưng những tia nhìn lạnh lùng khó chịu đã dần chuyện thành ấm áp rồi cháy bỏng.

Lẽ ra tới bây giờ tôi đã phải quen với sự thay đổi thái độ này mỗi khi anh nhìn tôi, vậy mà nó vẫn đủ sức làm tôi chao đảo. Ánh mắt nói lên anh muốn gần tôi dữ rội đến như thế nào, mà đúng là lần nào anh cũng làm như vậy, cho tôi thấy cái ham muốn không ngơi nghỉ và không thèm giấu giếm của anh. Đó chính là thứ cốt lõi trong mọi việc Gideon làm, sức mạnh và sự thống trị.

“Tám giờ thứ bảy gặp lại nhé” Anh nói rồi tháo cái tay nghe thảy lên bản. “Lại đây, Eva”

Lại thêm một cơn rùng mình khi nghe anh gọi tên mình bằng cái giọng ra lệnh, giống như lúc anh nói “Đến đi, Eva” khi anh nằm trên người tôi, lấp đầy cơ thể khao khát của tôi.

“Mình không có thời gian đâu cưng ạ.” Tôi lùi ra khỏi phòng, biết mình sẽ yếu đuối nếu tới gần anh. Chỉ riêng cái giọng nói mang âm vực hơi cai của anh đã có thể làm cho tôi rung rinh. Và cơ thể của tôi hoàn toàn chịu khất phục ở bất cứ nơi đâu anh chạm vào.

Tôi vội vàng quay ra bếp pha và phê.

Anh lẩm bẩm gì đó khi bắt đầu đuổi theo và nhanh chóng bắt kịp tôi. Cái thân hình đàn ông rắn rỏi ấm áp cao gần một mét chín ép tôi dựa vô tường.

“Em biết khi em bỏ chạy thì sao không.” Anh cắn môi tôi, rồi lấy lưỡi xoa dịu chỗ vừa bị cắn. “Thì anh sẽ luôn bắt được em”

Người tôi mềm đi trong sự đầu hàng đầy hạnh phúc khi nép sát vào anh. Tận đáy lòng tôi luôn khao khát anh mãnh liệt, đến nỗi da thịt gần như đau buốt. Phải thừa nhận đó là nhục dục, nhưng ngoài ra hẳn phải có nhiều thứ khác nữa. Tình cảm tôi dành cho anh sâu đậm và quý giá đến nỗi nó không hề bị chi phối bởi những ham muốn của anh đối với tôi. Tôi ắt sẽ rất hoảng sợ nếu bị người khác dùng sức mạnh cố khuất phục như vậy, nhưng với Gideon thì không. Anh luôn biết tôi cần gì và khi nào thì nên dừng lại.

Anh nhoẻn miệng, cười làm tim tôi ngưng mất một nhịp.

Hai đầu gối tôi mềm đi trước gương mặt đẹp nghẹt thở được mái tóc óng ả bao quanh. Bề ngoài của Gideon hoàn toàn lịch thiệp trang nhã, chỉ trừ đúng mái tóc nghệ sĩ đó mà thôi.

Anh dí mũi xuống mặt tôi. “Em không thể cười với anh như vậy rồi bỏ đi được. Nói anh nghe coi em đang nghĩ cái gì lúc anh nói điện thoại.”

Tôi cười méo xệch. “Thì em nghĩ cái vẻ đẹp của anh làm em choáng ngợp và bị ám ảnh đến mức độ nào. Em phải tìm cách thoát khỏi nỗi ám ảnh đó thôi.”

Gideon đẩy tôi sát lên người anh hơn, rồi điệu nghệ xoay hông chà xát khiêu khích. Anh biết rõ mình rất giỏi mấy chuyện này. “Còn lâu anh mới để cho em thoát.”

“Vậy hả?” Tôi nghe máu chảy trong người nóng dần lên như đòi hỏi có anh lần nữa. “Đừng có nói với em là anh lại muốn bị một cô ngàng mắt sáng rỡ đeo bám thêm lần nữa nha, thưa quý ngày Ghét-Những-Kỳ-Vọng-Bị-Cường-Điệu-Hóa.”

“Anh chỉ muốn một điều,” anh thì thầm, nâng mặt tôi lên, ngón tay cái vuốt ve môi tôi, “là làm cho em mải nghĩ tới anh để không có thời gian nghĩ tới bất cứ ai khác hết”

Hơi thở tôi bắt đầu hơi run. Tôi lại hoàn toàn bị chinh phục bởi cái ánh mắt da diết, giọng nói khiêu khích và mùi hương da thịt ngọt ngào của anh. Anh là thứ chất gây nghiện mà tôi chưa hề có ý định từ bỏ.

“Gideon ơi…” Tôi thở phập phồng, hoàn toàn bị mê hoặc.

Anh khẽ tên lên rồi phủ môi lên môi tôi, xua hết mọi suy nghĩ trong đầu tôi bằng một nụ hôn sâu đầy nhục cảm… nụ hôn suýt nữa đã có thể khiến tôi quên mất cái vẻ lo lắng anh vừa thoáng để lộ ra.

Tôi luồn tay vào tóc, giữ anh lại trong nụ hôn dài. Hai đứa chỉ mới quen nhau được chưa đầy một tháng. Điều tệ hơn là cả tôi và Gideon đều không biết vun đắp mỗi quan hệ kiểm nào khác ngoài lối sống như hiện giờ, nghĩa là vờ như hai đứa đều bình thường, không có quá khứ đau đớn sau lưng.

Anh siết chặt vòng tay. “Anh đang định cuối tuần này mình sẽ đi nghĩ ở Florida Keys, rồi suốt thời gian đó không thèm mặc gì trên người hết.”

“Ừm, nghe có vẻ hay.” Hơn cả hay nhiều đó chứ. Dù rất thích nhìn anh trong bộ vét rất đẹp này, tôi vẫn muốn nhìn làn da anh hơn. Tôi tránh không nói là cuối tuần này mình không rảnh…

“Nhưng bây giờ thì anh lại mới có chuyện phải giải quyết vào cuối tuần rồi.” Anh thì thầm, miệng không rời môi tôi.

“Mấy việc mà anh đã bỏ bê từ hôm giờ vì em phải không?” Tôi hiểu anh phải đổi gì khi luôn đi làm về sớm với tôi. Mẹ tôi đã kết hôn ba lần, toàn với những người có vai vế thế lực, nên tôi biết cái giá cho tham vọng lúc nào cũng là thời gian.

“Anh trả lương cao cho người khác là để được ở bên cạnh em mà.”

Gideon né tránh rất hay. Tôi cảm nhận sự bực bội trong ánh mắt anh nên lảng sang chuyện khác. “Cảm ơn cưng. Để em đi pha cà phê không thôi trễ mất.”

Anh liếm môi tôi trước khi để tôi đi. “Anh muốn đi khoảng tám giờ tối mai, em mang đồ mỏng thôi nhé, thời tiết ở Arizoma hơi khô và nóng đó.”

“Cái gì?” Tôi chớp mắt khi anh biến mất trở vô phòng làm việc. “Việc của anh ở tận Arizoma hả?”

“Không may là vậy.”

Hừm… Tôi quyết định không hy sinh ly cà phê để tranh cãi tiếp mà đi vào bếp, gót giày nhịp thành tiếng trên sàn gỗ trải thảm Aubusson của Pháp khi bước xuyên qua căn hộ rộng lớn có kiến tríc kiểu cũ với những khung cửa sổ cao có mái vòm. Không gian sang trọng được bao phủ bởi màu gỗ tối và phông màn màu trung tính, có những điểm nhấn là các họa tiết trng trí bằng đá quý. Dù nhìn rất đắt tiền nhưng ngôi nhà vẫn toát lên vẻ ấm cúng, thân mật và là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi thư giãn.

Tới bếp tôi vội vàng lấy cái bình đặt dưới cái máy pha cà phê tự động. Gideon theo vào, một tay cầm áo vét, tay kia cầm điện thoại. Tôi chuẩn bị bình cà phê của anh rồi mở tủ lạnh lấy sữa.

“Mà vậy hóa ra lại hay.” Tôi nhìn anh, nhắc lại chuyện tối qua. “Cuối tuần này em cũng phải nói chuyện với Cary”

Gideon bỏ điện thoại vô túi trong áo khoác rồi treo lên giá. “Em sẽ đi với anh, Eva.”

Tôi thở mạnh, cho sữa vào cà phê. “Em đi làm gì? Nằm sẵn chờ anh xong việc để làm tình hả?”

Anh nhìn tôi, cầm ly cà phê đang bốc khói lên nhấm một ngụm rồi nói bằng giọng không thể nào bình tĩnh hơn. “Mình có cần tranh cãi về chuyện này hay không?”

“Anh lại làm khó em hả? mình thỏa thuận rồi mà. Anh biết em không thể bỏ Cary một mình sau vụ tối qua mà.” Cái mớ xác thịt tối hôm qua trong phòng khách nhà tôi là một cấp độ mới của hai từ trụy lạc.

Tôi cấp hộp sữa đi, thấm thía cái cảm giác bị ý chí của anh cuốn theo. Lúc nào cũng vậy, khi cần là Gideon có thể làm cho tôi cảm nhận được ý muốn của anh. Và tôi hầu như không thể cưỡng lại việc phải cho anh thứ anh muốn. “Anh cứ đi làm việc, còn em ở lại lo cho bạn em, xong tụi mình lại tiếp tục ở bên nhau.”

“Phải tới tối Chủ nhật anh mới về được, Eva à.”

Ôi… Tôi nhói lòng khi nghe hai đứa phải xa nhau lâu như vậy. Thông thường tình nhân không dành hết thời gian ở bên cạnh nhau, nhưng Gideon và tôi không giống như vậy. Cả tôi và anh đều có những nỗi lo lắng, sợ hãi riêng, mặt khác lại còn “nghiện” nhau nữa, nên hễ xa nhau là không ổn. Tôi không thể xa anh được, tôi chưa bao giờ có thể ngưng nghĩ tới anh quá mấy tiếng đồng hồ.

“Em cũng đâu có chịu nôi.” Anh nói nhỏ, nhìn tôi bằng đôi mắt xuyên thấu tâm can. “Đợi tới Chủ nhật thì hai đứa mình chết mất.”

Tôi thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm cà phê, do dự khi nghĩ tới chuyện phải xa anh cả kỳ nghỉ cuối tuần. Điều khiến tôi thấy khó chịu hơn cả là việc anh sẽ có ngần ấy thời gian không ở bên cạnh tôi. Anh có biết bao nhiêu là lựa chọn khác, biết bao nhiêu người phụ nữ bình thường và dễ chịu hơn tôi nhiều.

Nhưng tôi vẫn cố. “Mình biết làm như vậy thì không hẳn là tốt mà, Gideon.”

“Ai nói không tốt? không ai hiểu gì về chuyện của anh với em hết.”

Điều này thì tôi phải đồng ý.

“Mình phải đi làm thôi.” Tôi biết câu chuyện đang lâm vào bế tắc. Đành để bàn sau vậy.

Gideon tựa hẳn người lên quầy, chân bắt chéo lì lợm. “Cái mình cần làm là em đi cùng với anh.”

“Anh nè.” Tôi bắt đầu không yên, nhịp chân lên sàn. “Em không thể từ bỏ hết mọi thứ vì anh được. Em mà thành con búp bê thì anh sẽ chán em liền, nghĩ tới em còn chán nữa huống chi là anh. Em nghĩ là dù không muốn nhưng mình cứ tạm xa nhau vài ngày để giải quyết việc riêng cũng không chết chóc gì.”

Anh nhìn sâu vào mắt tôi. “Em phiền phưc như vậy mà búp bê cái nỗi gì.”

“Thì nồi nào úp vung nấy.”

Gideon đứng thằng người dậy, rũ bỏ cái vẻ suy tư và lập tức nhìn tôi bằng ánh ắt khắt khe nghiêm nghị. Đúng là người mau thay đổi, y như tôi. “Gần đây em xuất hiện trên báo khá nhiều đó Eva, chuyện em đang ở New York không còn là bí mật gì nữa đâu. Anh không thể để em ở lại một mình được. Nếu cần thì rủ Cary đi luôn đi, em có thể nói chuyện với anh ta trong lúc chờ anh làm việc về để bên em.”

“À.” Dù khá cảm kích việc anh cố khiến câu chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi nhận ra lý do thật sự khiến Gideon cứ khăng khăng bắt tôi đi theo. Là Nathan. Gã anh trai cùng mẹ khác cha là cơn ác mộng trong quá khứ mà Gideon lo sợ sẽ lại tái diễn ở hiện tai. Tôi hốt hoảng khi nhận ra chưa chắc anh đã sai. Sự ẩn dật giữ tôi an toàn trong bao năm qua giờ đây đã bị mối quan hệ đình đám với anh phá vỡ.Khỉ thật… chúng tôi không có thời gian nói chuyện đó lúc này, nhưng tôi biết chắc Gideon sẽ không chịu nhượng bộ. Anh là loại người cần sự sở hữu tuyệt đối. Anh luôn có cách đánh bại mọi đối thủ và nhất là sẽ không để ai làm hại đến tôi. Tôi là chỗ trú ẩn an toàn của anh, nghĩa là cũng vô cùng quý giá đối với anh.

Gideon liếc đồng hồ. “Mình phải đi thôi cùng.”

Anh cầm áo vét lên, ra dấu cho tôi đi trước. tôi lấy ví và túi xách khi đi ngang qua phòng khách. Chỉ một lúc sau hai đứa đã xuống tới sảnh rồi chui vô băng sao chiếc Bentley SUV.

“Chào Angus.” Tôi nói khi người lái xe khẽ nhấc vành chiếc nón tài xế kiểu xưa.

“Chào buổi sáng, cô Tramell.” Ông mỉm cười. Angus đã lớn tuổi, mái tóc đỏ bạc đi khá nhiều. Tôi có cảm tình với ông vì nhiều lý do, một phần cũng vì ông đã lái xe cho Gideon từ khi anh còn đi học và thật sự rất quan tâm đến anh.

Theo cái đồng hồ Rolex của mẹ và dượng tặng thì tôi sẽ đi làm đúng giờ… nếu không bị kẹt xe. Angus khéo léo lướt vào biển xe cộ trên đường. Sau khi ra khỏi căn hộ yên tĩnh tuyệt đối của Gideon, tiếng ồn của đường phố Manhattan làm tôi tỉnh ngủ không thua gì một liều ca-phê-in. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng bánh xe va vào nắp cống khiến tôi bừng tỉnh. Dòng người đi bộ gấp gáp đổ dọc hai bên con đường đang chật cứng xe cộ trong khi mấy tòa nhà sừng sững vươn lên trời che cho tất cả khỏi ánh nắng dù mặt trời có lên cao đến đâu.

Chúa ơi, tôi yêu New York thật rồi. Mỗi ngày trôi qua tôi cứ như dần hấp thu cái thành phố này vào máu thịt mình.

Tôi ngả ra ghế rồi nắm tay Gideon. “Anh thấy sau nếu em và Cary cũng đi đâu đó, ví dụ như Vegas chẳng hạn?”

Anh nheo mắt. “Em nghĩ anh đe dọa Cary hả? đó là lý do em không muốn rủ cậu ra đi Arizoma chứ gì?”

“Cái gì? Không phải, em không nghĩ như vậy.” Tôi quay hẳn qua nhìn anh. “Nhiều khi phải mất cả đêm nói chuyện thì Cary mới chịu tâm sự.”

“Em không nghĩ như vậy?” Gideon lặp lại lời tôi, làm như anh chỉ nghe thấy đúng câu đầu tiên đó thôi.

“Biết đâu anh ấy cảm thấy khó chia sẻ với em tại vì lúc nào em cũng ở với anh hết thì sao?” Tôi giải thích thêm, giữ chặt ly cà phê khi xe chạy qua một cái ổ gà. “Nghe nè, chắc chắn anh phải thôi chuyện ghen tuông với Cary đi. Em thật sự coi anh ấy như anh trai em. Em không ép anh phải thích anh ấy, nhưng anh phải chấp nhận một thực tế là Cary luôn là một phần trong cuộc đời em.”

“Em có nói với anh ta như vậy về anh không?”

“Em không cần phải nói. Anh ấy hiểu mà. Ý của em là làm sao để hai đứa mình mỗi người thỏa hiệp một chút.”

“Anh không quen thỏa hiệp.”

Tôi nhướn mày. “Em biết anh không thỏa hiệp trong công việc, nhưng còn đây là chuyện tình cảm, Gideon à, ai cũng phải vừa cho vừa…”

Gideon làu bàu ngắt lời tôi. “Em sẽ đi máy bay của anh, ở khách sạn của anh. Nếu đi khỏi khách sạn thì em phải đi cùng với vệ sĩ.”

Điều kiện miễn cưỡng được anh đưa ra ngắn gọn và nhanh chóng đến nỗi tôi sững sờ im lặng một lúc lâu. Thời gian đó đủ để anh nhướn mày nhìn tôi theo kiểu chịu thì đi không thì thôi

“Anh không thấy làm vậy hơi hố hả?” Tôi lấn tới. “Em có Cary đi cùng mà.”

“Em không thể trách anh không tin tưởng anh ra sau vụ tối hôm qua.” Anh bắt đầu uống cà phê như thể cuộc bàn luận đã xong. Tôi đã được anh đưa ra lựa chọn.

Tôi hẳn đã nổi khùng với cái kiểu độc đoán đó nếu không hiểu rõ anh làm vậy cũng chỉ vì muốn bảo vệ cho tôi. Tôi có những kẻ thù xấu xa trong quá khứ, mà mối quan hệ với Gideon đã khiến tôi trở nên nổi tiếng khắp các phương tiện truyền thông, điều hoàn toàn có thể dẫn nathan Barker tìm tới tôi.

Hơn nữa, giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát vốn luôn là một phần bản chất của Gideon. Tôi muốn có anh thì phải chấp nhận luôn điều đó.

“Cũng được.” tôi đồng ý. “Khách sạn nào là của anh?”

“Anh có vài cái, em có thể chọn.” Anh quay nhìn ra cửa sổ. “Scott sẽ gửi danh sách cho em, khi nào em quyết định thì cậu ta sẽ thu xếp mọi thứ. Mình sẽ cùng bay đi rồi cùng bay về.”

Tôi nghiêng người tựa vai lên thành ghế, nhấp thêm một ngụm cà phê, để ý thấy tay Gideon để trên đùi hơi nắm lại. Liếc gương mặt bất động của anh phản chiếu qua cửa kiếng, tôi biết anh đang hơi bực bội.

“Cảm ơn anh.” Tôi nói nhỏ.

“Không cần. Anh vẫn không thích chuyện này, Eva.” Miệng anh hơi đanh lại. “Cái anh chàng ở cùng nhà với em có vấn đề khá nặng, mà anh thì phải xa em suốt mấy ngày.”

Không muốn thấy anh không vui, tôi cầm ly cà phê của anh rồi đặt cả hai ly lên giá đỡ, xong leo lên ngồi hẳn trên đùi anh. “Em biết ơn anh vì sự thỏa hiệp này, Gideon à, nó có ý nghĩa rất lớn với em đó.”

Đôi mắt xanh thẳm nhìn xoáy lấy tôi. “Ngay lúc nhìn thấy em anh đã biết là em sẽ làm anh phát điên mà.”

Tôi mỉm cười nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau. “Lúc thấy em ngồi bệt xuống đất trong sảnh tòa nhà Crossfire đó hả?”

“Trước đó kia. Ở bên ngoài.”

Tôi nhíu mày. “Bên ngoài đâu?”

“Trên lề đường.” Gideon siết tay trên hông tôi, lần nào làm thế anh cũng làm tôi thèm muốn anh. “Lúc đó anh đang chuẩn bị đi họp. Chỉ cần xuống trễ một phút thôi là anh đã vuột mất em rồi. Anh vừa lên xe thì nhìn thấy em bước tới góc đường.”

Tôi chợt nhớ tới chiếc Bentley lượn lờ bên vệ đường hôm đó. Lúc đi vô tôi mải mê ngắm tòa nhà không để ý, nhưng lúc đi ra thì tôi có thấy chiếc xe.

“Em hạ gục anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Anh suốt ruột giải thích. “Làm anh muốn em ngay lập tức, muốn một cách dữ dội, gần như là bạo lực.”

Sao trước giờ tôi không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Tôi cứ tưởng hôm đó hai đứa chỉ tình cờ chạm mặt nhau thôi. Nhưng thì ra là anh đã đi ra… và cố tình quay trở vô. Chỉ để gặp mặt tôi.

“Em đứng lại ngay cạnh xe của anh.” Gideon nói tiếp. “Rồi em ngước nhìn lên tòa nhà, ngay lúc đó anh hình dung ra cảnh em nhìn lên anh với chính ánh mắt đó.”

Giọng anh trầm xuống làm tôi hơi lúng túng, “Ánh mắt gì?” Tôi thì thầm, bị thôi miên bởi tia lửa trong mắt anh.

“Háo hức, một chút sợ hãi… cảm thấy bị đe dọa.”

Anh kéo sát tôi vô người mình. “Lúc đó không gì có thể cản anh đi theo em trở vô. Rồi anh nhìn thấy em đúng như trong trí tưởng tượng, gần như quỳ trước mặt anh. Ngay trong giây phút đó anh vẽ ra trong đầu gần một chục thứ anh sẽ làm với em ở trên giường.”

Tôi nuốt nước bọt, nhớ lại lúc đó mình cũng có phản ứng tương tự. “Lần đầu nhìn thấy anh em đã nghĩ tới chuyện làm tình một cách dữ dội.”

“Anh biết.” tay anh lần lên trên người tôi. “Anh còn biết là em cũng nhìn thấy… thấy con người thật bên trong anh. Em nhìn thấu hết ruột gan anh.”

Đó chính là lý do tôi té bệt xuống sàn. Khi nhìn vào đôi mắt đó tôi thấy ngay con người đầy kiểm soát với một tâm hồn u ám. Tôi nhìn thấy quyền lực, sự tham lam, ý chí thống trị và vô vàn đòi hỏi. Tận đáy lòng tôi đã biết sẽ bị anh chiếm hữu. Thật là nhẹ nhõm khi biết anh cũng cảm thấy cơn chấn động đó.

Gideon giữ vai kéo tôi lại gần đến khi trán hai đứa chạm vào nhau. “Chưa có ai nhìn thấu anh đến như vậy cả, Eva. Em là người duy nhất.”

Cổ họng tôi nghẹn ứ. Trong tất cả mọi việc, Gideon là người rất khó chịu, nhưng với tôi anh lại vô cùng ngọt ngào, thậm chí còn hơi trẻ con nữa. Những tình cảm tinh khiết và tự nhiên đó làm tôi xúc động. Nếu mọi người không thể thấy gì khác ngoài gương mặt điển trai và gia tài kếch xù của anh thì rõ ràng không ai xứng để thân thiết với anh cả. “Em không biết nữa. Anh có vẻ rất… dửng dưng. Làm như em không có chút tác động nào lên anh hết.”

“Dửng dưng hả?” anh chế giễu. “Anh phát cuồng lên vì em. Tới nỗi từ lúc đó trở đi anh toàn gây rắc rối thôi.”

“Trời. Cảm ơn nha.”

“Em đã khiến cho anh cần em.” Giọng anh bực tức. “Giờ thì anh không thể sống thiếu em hai ngày được.”

Nâng mặt anh trên tay, tôi hôn anh dỗ dành. “Em yêu anh, “ rồi ghé sát đôi môi đẹp như ngọc. “Em cũng không chịu nổi khi phải xa anh.”

Gideon hôn lại, ngấu nghiến. Thế nhưng anh giữ tôi trong tay rất dịu dàng, cẩn thận như đang ôm giữ một báu vật. Sau nụ hôn dài hai đứa đều thở gấp.

“Em thậm chí còn không phải mẫu người anh thích mà.” Tôi trêu chọc để bớt căng thẳng trước khi bắt đầu một ngày làm việc. Chuyện Gideon thích phụ nữ tóc nâu ai cũng biết, thậm chí còn được cả báo chí ghi nhận nữa.

Xe dừng lại, Angus vẫn để máy nổ nhưng bước ra khỏi xe để cho chúng tôi được riêng tư. Nhìn ra cửa sổ tôi thấy tòa nhà Crossfire ở ngay bên cạnh.

“À chuyện ấy,” Gideon ngả đầu ra sau dựa lên ghế, hít một hơi sâu, “Corinne rất ngạc nhiên khi gặp em. Em không giống như cô ấy tượng tượng.”

Tôi mím môi khi nghe nhắc tới người cũ của anh. Dù biết Gideon đến với cô ta chỉ vì tình bạn và sự cô đơn chứ không phải yêu, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi cơn ghen. Rõ ràng ghen tuông là một điểm yếu chết người của tôi. “Tại vì em tóc vàng hả?”

“Vì… em không giống cô ấy.”

Tôi giật mình. Tôi chưa nghĩ tới chuyện Corinne đã vô tình dựng lên tiêu chuẩn về phụ nữ cho anh. Chẳng phải cả Magdalene Perez người muốn thành bạn gái của anh, cũng nói là cô nàng để tóc dài là để cho giống Corinne đó sao. Giờ tôi mới hiểu hết ý nghĩa của chuyện đó. Chúa ơi… nếu đó là sự thật thì Corinne thật sự có sức ảnh hưởng đối với Gideon hơn tôi tưởng rất nhiều. Tim tôi đập dồn dập, bao tử quặn lại. Tôi thấy một nỗi căm ghét vô lý đối với cô ta. Tôi căm thù cô ta vì đã từng có Gideon. Tôi căm thù tất cả mọi cô gái từng có thân xác của anh, ham muốn của anh, từng được anh chạm vào.

Tôi lao xuống khỏi người Gideon.

“Eva.” Anh giữ tôi lại, “Anh cũng không biết cô ấy nói vậy có đúng không nữa.”

Tôi nhìn xuống tay anh đang giữ trên đùi mình. Chiếc nhẫn của tôi, bằng chứng của sự sở hữu, trên ngón tay ap út của Gideon làm tôi bình tĩnh lại. Nhìn lên đôi mắt bối rối của anh, tôi hỏi. “Anh không biết hả?”

“Nếu sự thật đúng là như vậy thì đó cũng không phải do anh cố ý. Anh không cố tình kiếm hình ảnh của Corinne trong những cô gái khác. Anh thậm chí còn không biết mình tìm kiếm điều gì cho tới khi anh gặp em.”

Nghe câu đó tôi nhẹ nhõm hẳn. Có thể là anh không cố ý tìm người giống Corinne thật, mà cho dù có thì cũng đã sao chứ, tôi hoàn toàn khác hẳn cô ta về ngoại hình lẫn tính cách. Tôi là duy nhất đối với anh, khác hoàn toàn tất cả những người ta từng quen. Phải chi mà cái ý nghĩ đó đủ để tôi dẹp cơn ghen tuông này đi.

“Biết đâu cô ấy chỉ chưa đến mức độ thành một hình mẫu của anh thôi.” Tôi vuốt hai hàng lông mày đang cau lại trên mặt anh. “Tối nay anh thử hỏi bác sĩ Petersen coi. Sau bao nhiêu năm trị liệu em vẫn không có câu trả lời. Giữa hai đứa mình có quá nhiều thứ không giải thích được. Em vẫn chưa hiểu anh thấy cái gì ở em mà khiến anh bị hấp dẫn như vậy.”

“Cưng à, vấn đề nằm ở chỗ những thứ mà em thấy được ở anh.” Anh nói khẽ, nét mặt giãn ra. “Em thấy con người thật của anh mà vẫn yêu anh nhiều như anh yêu am. Mỗi tối khi đi ngủ anh đều lo sợ sáng hôm sau tỉnh dậy em sẽ biến mất, lo là anh sẽ làm em hoảng sợ bỏ đi, anh còn nằm mơ thấy em…”

“Đừng nói nữa, Gideon.” Chúa ơi. Ngày nào anh cũng làm tim tôi mềm nhũn ra như vậy.

“Anh biết anh không thể diễn đạt cảm xúc của anh đối với em giống như cách em làm, nhưng anh là của em. Em biết rõ điều đó mà.”

“Em biết. Em biết anh yêu em, Gideon.” Yêu điên cuồng, mãnh liệt và đầy ám ảnh. Cũng giống như tôi yêu anh.

“Anh mắc kẹt với em rồi Eva.” Gideon trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào nhất trên đời. “Anh có thể giết người vì em đó.” Anh thì thầm. “Anh có thể từ bỏ hết mọi thứ vì em… nhưng anh sẽ không bao giờ từ bỏ em. Hai ngày xa nhau là tối đa rồi đó, đừng bao giờ đòi hỏi thêm nhé, anh không cho đâu.”

Tôi không hề xem nhẹ mấy lời nói đó. Tôi biết sự giàu có khiến anh cách biệt với mọi người, cho anh cái sức mạnh và sự tự chủ mà anh đã từng bị chiếm đoạt. Anh từng là nạn nhân của bạo lực và sự độc ác. Việc anh dám hy sinh mọi thứ vì tôi có ý nghĩa hơn rất nhiều so với ba chữ anh yêu em.

“Em chỉ cần hai ngày thôi cưng. Rồi em sẽ đền bù cho anh xứng đáng.”

Vẻ khó chịu trong mắt anh được thay bằng một ánh nhìn cháy bỏng.

“Định lấy chuyện đó ra dỗ ngọt anh hả, cưng?”

“Ừ, rất nhiều nữa là khác.” Tôi dày mặt thừa nhận. “Suy cho cùng thì cách này luôn hiệu quả đối với anh.”

Anh mỉm cười, nhưng ánh mắt có một tia ranh mãnh làm tôi hồi hộp. Cái nhìn đó một lần nữa nhắc nhở tôi một điều không thể quên rằng Gideon không phải là người có thể bị điều khiển hay thuần hóa.

“Ôi, Eva ơi.” Anh khẽ gầm gừ, uể oải trườn lên băng ghế da trong tư thế của một con báo vừa săn được con mồi một cách dễ dàng.

Tôi rùng mình khoan khoái. Nếu con báo là Gideon thì tôi rất sẵn lòng bị ăn tươi nuốt sống.