“Xin lỗi nhé.” Tôi đứng lên rời khỏi bàn để đi tìm Gideon. Anh đang đứng chỗ quầy rượu.
Lúc tôi tới anh vừa cầm hai ly nước từ tay người pha rượu rồi quay đi. Tôi cầm lấy luôn một ly nốc cạn, rang tê buốt vì đá.
“Eva nè,” giọng anh hơi có phần trách móc.
“Em đi về đây.” Tôi nói dứt khoát, bước vòng qua người anh để bỏ cái ly không lên quầy. “Không thể coi như bỏ chạy nhé. Vì em có nói cho anh biết và anh được quền chọn là có đi cùng em hay không.”
Anh thở hắt ra, tôi nghĩ anh biết lý do. Anh biết là tôi đã biết hết mọi chuyện. “Anh không bỏ về được.”
Tôi quay lưng lại.
Gideon giữ tay tôi lại. “Em biết là em mà về thì anh đâu có ở lại được. Eva à, em bực mình vì chuyện không đáng đó.”
“Không đáng hả?” Tôi nhìn chỗ tay anh đang nắm tay mình. “Em đã nói trước với anh là em rất ghen đúng không, vậy mà lần này anh còn cho em một cái ly do chính đáng để nổi khùng nữa.”
“Bộ cứ nói trước thì em có quyền nổi nóng vô lý hả?” Mặt anh vẫn bình thản, giọng nói nhỏ nhẹ điềm tĩnh, khiến mọi người xung quanh không ai biết được chúng tôi đang cãi nhau. Nhưng đôi mắt anh thì khác, vừa chứa đựng ham muốn cháy bỏng lại vừa có sự giận dữ lạnh lùng. Anh rất giỏi trong việc thể hiện cả hai thứ đó cùng một lúc.
“Ai đang vô lý hả? Chứ còn vụ anh chàng huấn luyện viên Daniel thì sao? Hay còn Martin, họ hàng bên dượng em hả?” Tôi tiến sát lại gần anh nói nhỏ. “Em còn chưa hề làm tình với ai trong số họ, đừng nói chi tới chuyện đính hôn! Mà em cũng không có trò chuyện với bọn họ hàng ngày nhé!”
Anh bất ngờ đưa tay lên eo kéo tôi sát vô người. “em cần làm tình ngay bây giờ.” Anh rít khẽ, răng cắn nhẹ lên vành tai tôi. “Lẽ ra hồi nãy anh không nên trì hoãn chuyện đó.”
“Chứ không phải anh đã tính toán hết rồi hả.” Tôi vặc lại anh. “Anh biết có thể sẽ được gặp lại người xưa nên để dành chứ gì, vì rõ ràng anh thích làm chuyện đó với người ta hơn mà.”
Gideon nốc cạn ly rượu rồi vòng tay qua eo giữ tôi sát bên cạnh đi ra cửa. Anh lấy điện thoại ra gọi xe. Lúc hai đứa ra bên ngoài thì chiếc limo dài bóng lộn đã đậu sẵn. Angus đứng mở sẵn cửa, Gideon đẩy tôi vô xe rồi nói với ông ta. “Cứ chạy vòng quanh khu này cho tới khi tôi kêu ngừng.”
Anh bước vô sát ngay sau lưng tôi, hơi thở mạnh phà vào tôi nóng hổi. Tôi ngồi qua ghế đối diện để tránh xa anh.
“Em thôi đi.”Gideon nạt.
Tôi khuỵu xuống sàn xe, thở khóc nhọc. Dù có chạy trốn đến tận chân trời thì tôi vẫn không thể gạt ra khỏi đầu cái thực tế là Corinne Giroux xứng đôi với Gideon hơn tôi. Cô nàng vô cùng chừng mực, điềm tĩnh, luôn cho người đối diện, bao gồm cả tôi – người đang phát hoảng vì sự hiện diện bất ngờ của cô ta, cảm giác dễ chịu. Đúng là cơn ác mộng kinh hoàng nhất.
Anh kéo tôi lên sát vai mình, ôm trọn người tôi vào lòng. “Anh sẽ làm cái chuyện mà hai đứa mình đều cần, Eva à. Mình sẽ làm tình cho đến khi cơn giận của em biến mất để có thể trở vô ăn tối. Em không phải lo lắng gì về Corinne đâu, vì trong khi cô ấy đứng ở trong kia thì anh sẽ ở sâu trong người em.”
“Dạ.” Tôi thì thầm, liếm đôi môi khô khốc.
“Em quên là ai mới phải phục tùng rồi hả.” Anh nói bằng giọng hung dữ. “Anh đã tạm thời để cho em làm chủ, anh thay đổi vì em. Anh sẽ làm mọi thứ để em vui, để không mất em. Nhưng anh sẽ không phục tùng hay bị thuần hóa đâu nhé. Anh nuông chiều em không có nghĩa là anh yếu đuối.”
Tôi nuốt khó nhọc, máu sôi lên vì muốn anh. “Gideon…”
“Giờ thì giữ chặt lấy hai bên tay vịn trên thành xe kia đi. Không được buông ra trước khi anh cho phép, hiểu không?”
Tôi làm theo lệnh anh. Lúc hai tay nắm chặt thanh vịn, một luồng điện chợt chạy qua khắp người, và tôi nhận ra nãy giờ anh nói đúng. Người tình hiểu quá rõ cơ thể tôi.
Gideon bắt đầu, cả người tôi lập tức nóng rực căng thẳng.
“Đến với em đi,” tôi năn nỉ, “đi mà.”
Gideon luồn tay xuống dưới, miệng gầm gừ khe khẽ khi thấy cơ thể tôi đã ướt át căng phồng. “Em sinh ra là để cho anh, Eva ơi. Thiếu anh lâu là em không chịu nổi đâu.”
“Anh có muốn em không?” Tôi khàn giọng.
“Anh cần em hơn cả hơi thở nữa.” Môi anh rà xuống cổ và vai tôi, hơi ấm từ cái lưỡi cám dỗ khiến da tôi nóng rực. “Anh cũng không thiếu em lâu được. Anh bị em ám ảnh, bị nghiện em mất rồi…”
Anh cắn nhẹ lên da tôi, tay anh không ngừng cử động.
“Gideon!” tôi thở hổn hển, hai tay đẫm mồ hôi sắp tuột khỏi chỗ đang nắm.
Anh buông tay ra. “Bỏ tay ra đi, nằm xuống nào.”
Tôi nằm lên ghế, run rẩy trong cơn háo hức được dâng hiến cho anh. Anh nhìn vào mắt tôi, gương mặt lóe sáng dưới ánh đèn của một chiếc xe vừa đi qua.
“Đừng lo.” Anh cẩn thận từ từ nằm lên người tôi.
“Em không quan tâm đến chuyện gì khác nữa.” Tôi níu lấy anh. “Em muốn anh.”
Anh chạm nhẹ phía ngoài rồi vào trong tôi, cả hai thở rít lên sung sướng. Toàn thân tôi ngả hẳn xuống ghế, hai bàn tay không còn chút sức lực để giữ hông anh.
“Em yêu anh.” Tôi thì thầm, không rời mắt khỏi gương mặt Gideon. Da tôi nóng như đang bị phơi dưới ánh mặt trời, ngực trĩu nặng khó thở vì bao nhiêu cảm xúc và khao khát. “Và em cần có anh, Gideon.”
“Em đang có anh.” Ở bên dưới anh không ngừng di chuyển. “Nhất là trong lúc này.”
“Eva.”
Tôi lại lao vào anh, khuyến khích anh tiếp tục.
“Ôi Gideon ơi, anh làm em thích quá…”
“Ôi Chúa ơi, Eva.” Anh rên lên đứt quãng, tay giữ chặt hông ép tôi sát lại để trút hết vào trong tôi, sâu nhất có thể.
Xong, anh hít một hơi dài, vuốt lại tóc rồi hôn lên cổ tôi. “Phải chi mà em biết em đã tác động thế nào tới anh. Ước gì anh có thể tìm được cách nói cho em hiểu.”
Tôi ôm chặt anh hơn. “Ở bên cạnh anh là em không còn biết gì hết. Em bị choáng ngợp, Gideon à, em thấy…”
“Mất kiểm soát phải không.” Anh lại tiếp tục chuyển động nhịp nhàng, khoan thai, như thể thời gian trên đời này đã ngừng lại, không có gì phải hấp tấp. “Mà anh thì cần kiểm soát mọi thứ.” Một cú nhấp làm tôi nghẹt thở.
“Anh cần em, Eva.?” Anh nhìn tôi chằm chằm khi càng đi sâu hơn vào trong. “Anh cần em.”
Cả buổi tối Gideon không rời tôi nửa bước, cũng như không cho tôi rời khỏi anh. Tay phải anh nắm chặt tay trái của tôi, kể cả khi ngồi xuống bàn ăn. Anh thà ăn tối bằng một tay chứ nhất quyết không buông ra.
Corinne ngồi phía bên kia bàn, nhìn anh tò mò. “Em nhớ lúc trước anh thuận tay phải mà.”
“Thì bây giờ vẫn vậy.” Gideon nhấc tay phải từ dưới bàn lên, hôn lên ngón tay tôi. Tôi cảm thấy hơi ngốc nghếch và lo lắng khi anh làm vậy trước cặp mắt chăm chú của Corinne.
Nhưng chẳng may sự thể hiện tình cảm đó cũng không ngăn Gideon nói chuyện với Corinne, Corinne chứ không phải tôi, suốt buổi tối, khiến tôi cứ bồn chồn không yên và rất bực mình. Anh hầu như rất ít khi quay mặt về phía tôi.
“Ít ra thì cũng không phải thịt gà.”
Tôi quay nhìn người ngồi bên cạnh. Nãy giờ tôi quá mải chú tâm ráng lắng nghe cuộc đối thoại của Gideon nên quên hẳn những người khác ngồi chung bàn.
“Tôi thích thịt gà,” tôi nói. Tôi đã ăn hết món tilapia trên dĩa.
“Tôi cũng sẽ thích nếu nó không bị biến thành cao su như vậy.” Anh ta toét miệng cười, nhìn trẻ hơn rất nhiều so với cái ấn tượng ban đầu do mái tóc bạch kim mang lại. “À, cuối cùng cũng thấy cô cười.” Anh ta nói nhỏ. “Một nụ cười rất đẹp nữa chứ.”
“Cảm ơn anh.” Tôi giới thiệu mình.
“Bác sĩ Terrance Lucas,” anh nói, “nhưng cứ gọi tôi là Terry.”
“Chào bác sĩ Terry. Thật vui được gặp anh.”
Anh lại mỉm cười. “Terry thôi được rồi, Eva à.”
Sau vài phút trò chuyện, tôi tin rằng bác sĩ Lucas không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi, mà chỉ bị bạc tóc sớm tôi. Ngoài ra anh có một gương mặt đẹp không nếp nhăn, đôi mắt xanh lục tạo ấn tượng thông minh và tốt bụng. Tôi đoán anh chỉ tầm ba mươi lăm tới bốn mươi tuổi.
“Có vẻ như cô cũng đang chán không thua gì tôi. Mấy bữa tiệc này đúng là quyên góp được nhiều tiền thật, nhưng tẻ nhạt quá. Cô có muốn đi cùng tôi sang quầy rượu không? Tôi mời cô một ly.”
Tôi thử động tay dưới bàn, khiến Gideon nắm chặt hơn.
“Em làm gì vậy?” Anh hỏi nhỏ.
Tôi liếc qua vai thấy anh đang nhìn mình. Rồi ánh mắt anh hướng lên khi bác sĩ Lucas đứng dậy sau lưng tôi. Gideon nhìn anh ta cực kỳ lạnh nhạt.
“Cô ấy cần được giải khuây để đỡ buồn khi bị bỏ rơi, Cross à.” Terry nói, đặt hai tay lên thành ghế tôi từ phía sau. “Bằng cách uống rượu với người đang mong được tiếp chuyện với một người phụ nữ đẹp.”
Lập tức tôi cảm nhận được sự thù địch giữa hai người. Tôi định rụt tay ra nhưng Gideon không cho.
“Đi chỗ khác đi, Terry.” Gideon cảnh cáo.
“Anh quá mải mê với cô Giroux đến nỗi thậm chí còn không biết tôi ngồi đây nãy giờ.” Terry mỉm cười khiêu khích. “Mình đi được chưa, Eva?”
“Ngồi yên đó, Eva.”
Tôi hơi run vì giọng nói của anh, nhưng đang bực mình nên nói luôn. “Anh ta nói đâu có gì sai.”
Tay Gideon siết chặt hơn. “Không phải lúc này.”
Terry nhìn tôi. “Cô không cần phải chịu đựng anh ta. Không có tiền bạc nào trên đời này có thể cho phép người khác ra lệnh cho cô như vậy cả.”
Cực kỳ tức giận và xấu hổ, tôi quay nhìn Gideon. “Crossfire.”
Tôi không chắc nó có tác dụng bên ngoài phòng ngủ hay không, nhưng khi nghe thấy Gideon lập tức buông tay tôi ra. Tôi đứng bật dậy, ném cái khăn ăn lên bàn. “Xin lỗi, cả hai người.”
Tôi cầm ví, sải bước nhanh và nhẹ nhàng băng ngang căn phòng, định vào toilet chỉnh trang lại mặt mũi. Nhưng khi thấy một lối ra trên đường đi, tôi quyết định bỏ về luôn.
Khi ra tới ngoài đường tôi lấy điện thoại ra nhắn cho Gideon. Không phải chạy trốn, mà là bỏ đi.
Tôi ngoắc được một chiếc taxi để về nhà trong cơn giận dữ.
Về tới nhà, tôi định bụng sẽ lấy một ly rượu vang rồi đi tắm nước nóng. Nhưng khi tra chìa khóa vào ổ khóa, vặn nắm cửa ra, trước mắt tôi hiện ra một cảnh tượng trác táng như trong phim khiêu dâm.
Tôi đứng chôn chân trên ngưỡng cửa trước gian phòng um sùm tiếng nhạc điện tử, đầu óc cố vượt qua cơn sốc để hiểu chuyện gì đang diễn ra. Có quá nhiều bộ phận cơ thể người đang phơi bày trong phòng khách, tôi phải vội vã đóng cửa lại rồi mới trấn tĩnh tiếp. Một cô ả đang nằm dạng chân trên sàn nhà, ả thứ hai vùi mặt giữa hai chân ả này. Cary đang hì hục làm tình với cô này, trong khi một gã đàn ông khác đang ôm anh từ phía sau.
Tôi ngẩng đầu lên hét lớn, cảm thấy hoàn toàn thất vọng với tất cả mọi người xung quanh mình. Giọng tôi bị lạc mất đi, nên tôi lột luôn một chiếc giày ra ném mạnh vào giàn máy nghe nhạc. Tiếng nhạc đứt quãng khiến cái hội bốn người nhận ra sự hiện diện của tôi. Tôi với tay tắt hẳn nhạc rồi quay lại nhìn cả đám.
“Cút ra khỏi nhà tôi.” Tôi quát. “Ngay lập tức.”
“Đứa nào vậy?” Ả tóc đỏ nằm dưới cùng hỏi. “Vợ anh hả?”
Mặt Cary thoáng một chút ngượng nghịu tội lỗi, nhưng rồi anh nở nụ cười láu cá. “Bạn ở chung nhà. Vẫn còn chỗ cho một người nữa mà cưng.”
“Cary Taylor, đừng có quá đáng.” Tôi cảnh cáo. “Tối nay hoàn toàn không đúng lúc chút nào.”
Gã đàn ông tóc đen bỏ Cary ra, đứng thẳng dậy bước chậm rãi về phía tôi. Khi tới gần tôi thấy đồng tử mắt giãn to hơn bình thường, mạch trên cổ đập rất nhanh. “Để anh làm cho nó đúng lúc hơn nhé.” Gã liếc mắt dâm đãng.
“Biến đi chỗ khác.” Tôi đứng thủ thế sẵn sàng tự vệ.
“Để cô ấy yên, Ian.” Cary đứng dậy quát.
“Coi nào, cưng.” Ian dụ dỗ, gọi tôi bằng cái từ mà Cary vừa dùng làm tôi phát ói. “Cưng cần được thư giãn, để anh làm cho.”
Hắn vừa mới đứng ngay trước mặt tôi, chớp mắt một cái đã bay vèo lên ghế salon kèm theo một tiếng hét lớn. Gideon bước vào chắn giữa tôi với cả đám, giận run người. “Đem hết vô phòng đi, Cary.” Anh quát lớn. “Không thì đi chỗ khác.”
Ian nằm lăn lộn trên ghế, tay bịt mũi ngăn máu đang xịt ra.
Cary giật lấy cái quần dưới sàn nhà. “Cô không phải là mẹ tôi, Eva.”
Tôi bước vòng qua người Gideon. “Bộ vụ hôm bữa với Trey chưa đủ để anh tỉnh ra hả, đồ ngu?”
“Chuyện này không liên quan đến Trey!”
“Trey là ai?” Ả tóc vàng hỏi, từ từ đứng dậy. Khi nhìn thấy Gideon, cô ả hơi ưỡn ẹo, rõ ràng là để khoe cái thân hình công nhận là khá đẹp.
Nỗ lực đó nhận được một cái nhìn khinh bỉ ra mặt, khiến cô ả cuối cùng cũng biết đỏ mặt, nhặt cái đầm màu vàng lấp lánh dưới đất lên khoác lên người. Sẵn cũng đang bực bội, tôi nói luôn. “Đừng có tự ái. Anh ấy thích tóc nâu hơn.”
Gideon nhìn tôi đầy sát khí. Tôi chưa bao giờ thấy anh giận dữ vậy, người run lên bần bật vì cố kiềm nén cơn thịnh nộ.
Ánh mắt đó làm tôi giật mình thụt lùi một bước. Gideon bật ra tiếng rủa rồi đưa hai tay ôm đầu.
Đột nhiên tôi thấy mệt mỏi đến tận xương tủy, vì thất vọng với những người đàn ông xung quanh mình. “Đem cái mớ hổ lốn này ra khỏi nhà tôi ngay, Cary.”
Rồi tôi đi thẳng vô phòng, chân đá luôn chiếc giày còn lại ra, cởi phăng áo trước khi tới cửa phòng tắm. Chưa đầy một phút sau tôi đã đứng cạnh vòi sen chờ cho nước nóng lên rồi mới bước vô. Mệt mỏi vì đã đứng gần suốt buổi, tôi ngồi bệt xuống, mắt nhắm nghiền, hai tay ôm gối để nước chảy trên đầu.
“Eva.”
Tôi giật mình, co rúm người lại khi nghe tiếng Gideon gọi.
“Khỉ thật,” anh quát. “em chọc tức anh nhiều hơn bất cứ ai trên đời này đó.”
Tôi ngước nhìn anh qua làn tóc ướt. Anh đang bước tới, áo vét đâu mất tiêu, sơ mi bỏ ngoài quần. “Về nhà đi, Gideon.”
Anh đứng lại nhìn tôi ngờ vực. “Anh không thể để em ở lại đây một mình được. Cary mất trí rồi.”
“Cary sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Mà dù sao đi nữa, em cũng không muốn phải đối phó với cả hai người, hắn và anh, cùng một lúc.” Thật tình tôi không muốn phải đối phó với ai cả. Tôi chỉ muốn ở một mình.
“Vậy em chỉ cần đối phó với anh thôi.”
Tôi nóng nảy hất tóc ra khỏi mặt. “Ủa thì ra là em phải ưu tiên cho anh trước hả?”
Anh nhảy dựng lên như vừa bị ai đánh. “Anh nghĩ là hai đứa mình luôn là ưu tiên số một của nhau chứ.”
“Ừ, em cũng nghĩ vậy đó. Cho tới tối hôm nay.”
“Chúa ơi, em có thôi ngay chuyện về Corinne đi không?” Anh giơ hai tay ra. “Anh đang ở đây với em rồi nè. Anh còn không kịp chào tạm biệt cô ấy vì phải chạy đuổi theo em. Thêm một lần nữa.”
“Đồ khốn. Không cần phải ban ơn cho tôi nữa đâu.”
Gideon cứ thể để nguyên quần áo chui vào phòng tắm. Anh kéo tôi dậy, ngấu nghiến hôn lên môi tôi thật mạnh, hai tay giữ lấy người tôi.
Nhưng lần này tôi không mềm rũ người trên tay anh nữa. Tôi không chịu thua dù anh cố dụ dỗ thế nào.
“Tại sao vậy?”Anh thì thầm, vẫn không ngừng hôn lên cổ tôi. “Tại sao em cứ phải làm anh phát điên lên vậy?”
“Em không biết giữa anh và bác sĩ Lucas có xích mích gì, mà em cũng không quan tâm. Nhưng anh ta nói đúng đó, tối nay Corinne đã chiếm hết tâm trí của anh rồi. Thậm chí anh gần như quên bẵng em lúc ở bàn ăn.”
“Làm sao mà quên em được hả Eva.” Mặt anh đanh lại. “Ở bất kỳ chỗ nào mà có em là anh không còn thấy ai khác hết.”
“Vậy thì cũng hơi lạ. Vì mỗi lần em nhìn anh là đều thấy anh đang nhìn cô ta.”
“Chuyện này thật vớ vẩn.” Anh buông tôi ra để vuốt tóc khỏi mặt. “Em biết anh đối với em như thế nào mà.”
“Vậy sao? Ừ thì anh cần em, anh muốn em. Nhưng anh lại yêu Corinne chứ gì?”
“Trời đất quỷ thần ơi, làm gì có. Không.” Gideon tắt nước, ép tôi vào thành kính. “Em muốn anh nói anh yêu em phải không? Tất cả mọi thứ này là bởi vì chuyện đó phải không?”
Bụng tôi thắt lại như vừa bị đấm thật mạnh. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể bị đau đến mức đó. Mắt nóng ran, tôi cúi xuống chui ra khỏi cánh tay anh trước khi bật khóc vì không muốn tự làm nhục mình. “Đi về nhà đi, Gideon. Làm ơn đi.”
“Anh đang ở nhà rồi.” Gideon ôm tôi lại, úp mặt vào mái tóc ướt sũng. “Nhà của anh ở nơi có em.”
Tôi cố thoát ra nhưng không thể vì đã quá cạn kiệt cả về thể chất lẫn tinh thần. Nước mắt cứ thế tuôn ra thành dòng không ngăn được. Tôi rất ghét khóc trước mặt người khác. “Đi đi mà.”
“Anh yêu em, Eva. Đương nhiên là anh yêu em rồi.”
“Trời ơi…” Tôi đấm đá loạn xạ, tìm mọi cách thoát khỏi cái con người mà giờ đây đã trở thành nguồn cơn của mọi nỗi đau khổ. “Tôi không cần anh thương hại. Tôi chỉ muốn anh đi mau đi.”
“Anh không thể đi được. Em biết mà, Eva, đừng chống cự nữa, nghe anh nói nè.”
“Giờ anh nói gì cũng làm tôi đau lòng hết, Gideon.”
“Nhưng yêu không phải là từ mà anh muốn nói.”
Anh vẫn kiên trì, môi kề sát bên tai tôi. “Đó là lý do tại sao anh vẫn chưa nói. Yêu không diễn tả hết được vị trí của em và tình cảm anh dành cho em.”
“Im đi. Nếu anh còn nghĩ tới em thì đừng nói nữa và đi về đi.”
“Anh đã từng được yêu, bởi Corinne và những người khác nữa… nhưng họ thì biết quái gì về anh chứ? Họ đâu có biết thực chất con người anh như thế nào, cho nên làm sao gọi là yêu anh được? Nếu đó là tình yêu, thì nó không thể so sánh được với tình cảm của anh đối với em.”
Tôi sững người, run rẩy, nhìn vào gương thấy khuôn mặt lem luốc phấn son và mái tóc ướt dính bệt của mình, bên Corinneahj cái vẻ đẹp cũng phần nào bị giảm bớt của anh. Cảm xúc quá dữ dội làm những đường nét bị che khuất khi anh ôm chặt lấy tôi. Hai chúng tôi nhìn tơi tả như nhau.
Nhưng tôi hiểu cái cảm giác xa cách khi phải ở bên cạnh những người không hiểu hay cố tình không muốn hiểu mình. Tôi đã từng căm ghét bản thân vì cứ phải sống giả dối, cố đóng kịch với mọi người xung quanh. Tôi đã từng sống trong nỗi lo sợ bị những người thân yêu bỏ rơi một khi họ biết được bản chất thật của mình.
“Gideon…”
Môi anh chạm lên thái dương. “anh biết anh yêu em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em. Nhưng rồi khi mình làm tình lần đầu tiên trên chiếc limo, tình yêu đó biến thành một thứ gì khác. Một thứ gì sâu đậm và to tát hơn nhiều.”
“Là cái gì cũng được. Nhưng tối đó anh đã bỏ rơi em để đi lo choc n. Sao anh làm vậy được, Gideon?”
Anh nới lỏng tay ra một chút vừa đủ để có thể bế tôi lên tới chỗ treo áo choàng sau cánh cửa. Gideon đặt tôi ngồi xuống thành bồn tắm, mặc áo choàng vô người tôi rồi quay ra ở ngăn kéo lấy miếng bông tẩy trang. Xong anh ngồi xuống lau mặt cho tôi.
“Khi Corinne gọi điện giữa buổi tiệc từ thiện, anh đã làm một chuyện rất ngu ngốc.” Ánh mắt anh dịu dàng và ấm áp nhìn mặt tôi vẫn còn dấu hai hàng nước mắt. “Lúc đó mình mới làm tình xong, nên anh hơi rối trí. Anh nói với Corinne là anh đang bận, và anh đang ở với người khác. Khi nghe giọng cô ấy có vẻ đau khổ, anh biết là anh phải giải quyết cho xong mọi chuyện với cô ấy rồi mới tiến tới với em được.”
“Em không hiểu. Anh bỏ em lại vì cô ấy. Vậy thì tiến tới ở chỗ nào?”
“Anh có lỗi với Corinne, Eva à.” Anh xoay cằm tôi qua để lau mắt. “Anh gặp Corinne hồi học năm đầu tiên ở Columbia. Anh đã để ý cô ấy, dĩ nhiên rồi, cô ấy xinh đẹp, dịu dàng và không bao giờ có ý xấu gì với ai cả. Khi Corinne theo đuổi anh, anh đã tự nguyện bị chinh phục và cô ấy trở thành người tình đầu tiên của anh.”
“Em ghét cô ta.”
Môi anh hơi cong lên.
“Em không đùa đâu, Gideon. Em đang ghen tức sắp điên lên đây.”
“Với cô ấy anh chi có tình dục thôi, cưng à. Dù anh và em có thôi thiển như thế nào đi chăng nữa, nhưng đó mới chính là ân ái. Ngay từ lần đầu tiên cho tới tận bây giờ. Em là người duy nhất khiến anh trở nên như vầy.”
Tôi thở mạnh ra. “Vậy thì em thấy hơi đỡ ghét hơn một tí.”
Anh hôn tôi rồi nói tiếp. “Thì cũng coi như là tụi anh hẹn hò với nhau, có quan hệ tình dục và hay đi ra ngoài như một cặp. Anh vẫn không sẵn sàng khi cô ấy nói yêu anh. Nhưng anh thấy thích thú. Anh thừa nhận mình cũng quan tâm cô ấy, thích ở cùng cô ấy.”
“Có vẻ như bây giờ cũng vậy.” tôi lầm bầm.
“Cứ nghe tiếp đã.” Anh gõ nhẹ ngón tay lên mũi tôi. “Lúc đó anh nghĩ chắc anh cũng yêu Corinne, theo một cách riêng mà chỉ mình anh hiểu. Anh không muốn cô ấy đi với ai khác hết, thế là anh đồng ý khi cô ấy cầu hôn.”
Tôi giật mình nhìn anh. “Cô ta cầu hôn hả?”
“Đừng có sửng sốt vậy chứ.” Anh nhăn nhó. “Em làm anh tự ái đó.”
Cơn nhẹ nhõm ập tới nhanh đến nỗi tôi bị chóng mặt. Tôi lao vào ôm anh bằng tất cả sức lực còn lại.
“Nè.”Anh cũng siết mạnh tôi trong vòng tay. “Em không sao chứ?”
“Không sao, em thấy đỡ hơn nhiều rồi.” Tôi nâng mặt anh lên. “Anh kể tiếp đi.”
“Anh đã sai lầm khi đồng ý lúc đó. Sau hai năm hẹn hò, bọn anh chưa bao giờ ở bên nhau trọn một đêm, cũng chưa từng nói với nhau những chuyện mà anh đã nói với em. Cô ấy biết rất ít về anh. Nhưng anh vẫn tự thuyết phục mình rằng chỉ cần được yêu thôi là đủ rồi. Nếu không phải cô ấy thì còn ai làm việc đó nữa đây?”
Anh chuyển qua tẩy trang bên kia cho tôi. “Anh nghĩ lúc đó Corinne hy vọng sau khi đính hôn thì bọn anh sẽ có tiến triển tốt hơn, và anh sẽ cởi mở hơn với cô ấy. Hy vọng mỗi lần làm tình xong bọn anh sẽ ngủ lại qua đêm ở khách sạn, mà Corinne nghĩ như vậy là lãng mạn, thay vì phải về sớm để sáng hôm sau đi học. Nói chung anh cũng không biết nữa.”
Mấy câu đó nghe thật cô đơn. Gideon tội nghiệp của tôi, bấy lâu nay, có khi cả đời này, anh vẫn luôn luôn cô độc.
“Và có thể khi hủy hôn một năm sau đó,” anh kể tiếp, “cô ấy cũng hy vọng chuyện đó sẽ khiến tình thế thay đổi, khiến anh phải làm gì đó để giữ cô ấy lại. Nhưng thay vì như vậy, anh lại thấy rất nhẹ nhõm bởi lúc ấy anh cũng bắt đầu nhận ra mình không muốn sống chung với Corinne. Không lẽ anh cứ phải tìm cớ để ngủ ở phòng khác và sinh hoạt riêng với cô ấy?”
“Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nói cho cô ta biết sự thật?”
“Chưa.” Anh nhún vai. “Trước khi gặp em, anh chưa bao giờ thấy mọi sự có gì không hợp lẽ cả. Đúng là cách sống đó có ảnh hưởng tới cách anh xử lý một vài việc, nhưng rồi mọi chuyện cũng đâu vào đó và anh không thấy có gì phiền. Thật lòng anh còn cảm thấy mình có một cuộc sống thoải mái và đơn giản.”
“Ôi trời ơi.” Tôi nhăn mũi. “Xin chào quý ngài Thoải mái. Tôi là quý cô Phức tạp đây.”
Anh nhoẻn cười. “Lúc nào mà chả vậy.”