Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 62




Edit: Bồng Bềnh

Lý Quỳ Nhất không đến lớp tự học tối hôm nay.

Khi cô và Kỳ Ngọc ra khỏi sở thú thì đã gần 5 giờ chiều, còn lớp tự học tối ở trường bắt đầu từ 6 giờ rưỡi. Vốn dĩ đủ thời gian, nhưng không ngờ đúng lúc này lại là giờ kết thúc kỳ thi đại học, xe khách đưa đón thí sinh về liên tục nối đuôi nhau, thành công làm tắc đường. Lý Quỳ Nhất tựa vào cửa sổ xe buýt, tai đeo tai nghe, ngây người nhìn chằm chằm vào tấm băng rôn “Thi đại học thành công” treo trên chiếc xe khách bên cạnh. 

Lại trôi qua thêm mười phút, xe buýt vẫn không nhúc nhích. 

Cô thở dài, mở điện thoại rồi ấn tạm dừng bài hát đang phát, sau đó nói với Kỳ Ngọc bên cạnh: “Hôm nay mình không đến lớp tự học tối nữa, dù sao cũng không kịp, mình sẽ xin phép giáo viên chủ nhiệm nghỉ.” 

Kỳ Ngọc đang sốt ruột đến nỗi đổ cả mồ hôi tay vì tắc đường, nhưng nghe cô nói không tới lớp tự học, cậu ấy vẫn ngạc nhiên: “Xin nghỉ? cậu lấy lý do gì?”

“Cứ nói là không khỏe.”

Lý Quỳ Nhất biết, trong mắt thầy chủ nhiệm cô là một học sinh gương mẫu ngoan ngoãn với thành tích xuất sắc, thầy sẽ không nghi ngờ lý do xin nghỉ này. Nói là làm, Lý Quỳ Nhất mở điện thoại soạn một tin nhắn rồi gửi cho Tưởng Kiến Tân. Gửi xong, cô giơ điện thoại lên lắc lắc trước mặt Kỳ Ngọc.

Kỳ Ngọc còn chưa kịp suy nghĩ xem liệu làm thế này có đúng hay không thì bên thầy Tưởng Kiến Tân đã nhắn lại.

“Được rồi. Ở nhà nghỉ ngơi tốt, sức khỏe là vốn liếng cách mạng [bắt tay] [bắt tay].”

Lý Quỳ Nhất được chấp nhận cho nghỉ, cô mỉm cười, rồi cúi đầu gửi một tin nhắn QQ cho Phương Tri Hiểu, bảo cô bạn tối nay tan học không cần đợi mình. Lúc này Kỳ Ngọc lại lúng túng, cậu không biết mình có nên xin nghỉ không… Nếu không xin nghỉ mà đi tới lớp tự học tối, chắc chắn sẽ bị trễ, trễ thì sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm của lớp. Nếu xin nghỉ, cậu sợ bố mẹ sẽ biết, lúc đó không thể giải thích được, bởi vì cậu đã nói với bố mẹ rằng hôm nay cậu tự học ở thư viện thành phố.

Làm sao bây giờ?

Kỳ Ngọc lén liếc nhìn cô gái bên cạnh, dưới ánh hoàng hôn chạng vạng góc nghiêng của cô trở nên mềm mại, lông mi thỉnh thoảng chớp động, tạo ra một bóng mờ nhỏ dưới mắt.

Cô thoải mái hơn cậu nhiều.

“Nếu không tới lớp tự học tối, vậy cậu định đi đâu?” Kỳ Ngọc bất ngờ hỏi nhỏ.

“Thư viện thành phố, về nhà cũng không biết nói thế nào.” Lý Quỳ Nhất nghĩ một chút, nói tiếp: “Nhưng 9 giờ là tối thư viện đóng cửa rồi, lúc đó mượn một quyển sách, tìm một tiệm McDonald’s hoặc KFC ngồi, tiện thể ăn tối luôn.”

“Được.” Kỳ Ngọc gật đầu, như thể đã quyết định điều gì đó. Lý Quỳ Nhất thấy vậy liền hỏi: “Cậu cũng không tới lớp tự học tối nữa à?”

“Ừm, không đi.”

Kỳ Ngọc vừa nói vừa lấy điện thoại ở trong cặp ra, sau đó xin Lưu Tâm Chiếu nghỉ, gửi xong tin nhắn, cậu thở dài nhẹ nhõm.

Lý Quỳ Nhất bỗng thấy mình như đang làm hư người khác, rồi cô lại nghĩ ngợi lung tung: lần trước cô chỉ mời Kỳ Ngọc ăn một bữa ngoài trường, mà đã bị mẹ cậu “gọi tên phê bình”. Lần này thì tốt rồi, cô và Kỳ Ngọc lại cùng nhau trốn học, nếu mẹ cậu biết, không biết cắt cô thành tám mảnh không?

Cô ơi, con trai cô tự ý bỏ buổi tự học tối đấy, đừng đổ lỗi cho cháu.

Suy nghĩ dần bay xa, Lý Quỳ Nhất bất chợt nhớ lại câu thoại nổi tiếng trong tiểu thuyết sếp tổng bá đạo mà lúc trước cô từng đọc cùng Phương Tri Hiểu: “Cho cô 5 triệu tệ, cô phải rời xa con trai tôi!”

Lý Quỳ Nhất không nhịn được mà khẽ bật cười, Kỳ Ngọc quay đầu nhìn cô, trên mặt cũng dần nở nụ cười: “Vui lắm à?”

“Ừm, không cần đi học thì đương nhiên vui rồi.”

Họ mắc kẹt trên xe buýt gần một giờ, trời bên ngoài đã tối dần. Lý Quỳ Nhất và Kỳ Ngọc đã phải chuyển xe mấy lần, khi đến thư viện thành phố thì trời đã hoàn toàn tối. Vừa xuống xe buýt, đúng lúc cả hai gặp một nhóm học sinh vừa thi đại học xong, họ cưỡi xe máy ào ào chạy qua, ném đầy giấy vụn trắng xóa trên đường. Nhưng ngay khi họ rời đi, một đội cảnh sát giao thông cũng cưỡi mô tô lớn đuổi theo phía sau, có vẻ đang truy đuổi họ.

Lý Quỳ Nhất nhặt một mảnh giấy dưới đất lên, quả nhiên là bài thi bị xé vụn.

“Thi đại học xong có vẻ làm người ta hưng phấn đến mức mất lý trí.” Kỳ Ngọc nhìn bóng lưng của đoàn xe máy, ngẩn ngơ nói.

“Đúng là mất lý trí.” Lý Quỳ Nhất gật đầu đồng ý: “Hơn nữa mấy bài thi này có thể bán ve chai được mà, tại sao lại phải xé?”

Kỳ Ngọc: “…”

Nhìn vẻ mặt có vẻ không tin của cậu, Lý Quỳ Nhất khẳng định: “Thật đấy. Năm kia chú nhỏ mình thi đại học xong, tiền bán mấy quyển sách cũ và bài thi được hơn một trăm tệ đấy.”

Kỳ Ngọc nhìn cô cười, nhưng không nói gì. Cậu chỉ nghĩ rằng, thanh xuân của cậu có phải đợi đến lúc kỳ thi Đại học kết thúc mới thực sự bắt đầu không?

Những lời này thật sự quá sến, cậu lại lắc đầu xua tan ý nghĩ đó.

Có lẽ không nên bi quan như vậy, ít nhất vào lúc này khi lẽ ra phải đang ngồi học ở trường học thì cậu và Lý Quỳ Nhất lại đang lang thang giữa thành phố trong màn đêm, nó đã khiến cuộc sống tuân theo quy tắc bấy lâu nay của cậu ấy nhiễm chút hương vị tự do và phóng khoáng.

Hai người vào thư viện, mỗi người chọn một quyển sách. Nhưng họ không ngồi đọc được đến khi thư viện đóng cửa, vừa qua 8 giờ, Lý Quỳ Nhất đã đói bụng, cô khẽ hỏi: “Đi ăn không?”

Kỳ Ngọc đương nhiên nói “được”.

Hai người cầm sách ra ngoài thư viện, trên bầu trời treo vài ngôi sao thưa thớt, Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu nhìn, rồi hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

“Chẳng phải cậu nói là muốn đi McDonald’s hoặc KFC hả?”

“Chỉ là vì hai chỗ đó có thể ngồi lâu, nếu cậu muốn ăn cái khác thì cũng được.”

Kỳ Ngọc sờ mũi: “Vậy thì chỗ đó đi.”

“Vậy… Đi McDonald’s nhé?”

Không biết vì sao, khi nói đến McDonald’s, Lý Quỳ Nhất lại nhớ đến Hạ Du Nguyên. Đôi khi, những thứ không có sự yêu thích gì đặc biệt lại bỗng nhiên trở nên đặc biệt vì một lý do kỳ quặc nào đó.

“Được.”

Kỳ Ngọc dừng lại một chút, chăm chú nhìn gương mặt của Lý Quỳ Nhất: “Thật ra, Hạ Du Nguyên rất thích ăn McDonald’s.”

“Ừm, mình biết.” Trên mặt Lý Quỳ Nhất không có vẻ gì khác thường, nhưng cô vẫn giải thích một câu: “Lần trước trong cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh, giáo viên giám khảo hỏi món ăn yêu thích của cậu ấy là gì, cậu ấy nói chính là McDonald’s, vì nhà cậu ấy nấu ăn không ngon.”

“Sao có thể thế?” Kỳ Ngọc khá ngạc nhiên: “Nhà nó mở nhà hàng mà, hơn nữa ông ngoại nó trước khi nghỉ hưu là một đầu bếp rất giỏi, làm sao có thể nấu ăn không ngon được?”

Giờ đến lượt Lý Quỳ Nhất ngạc nhiên, cô khó tin nhìn Kỳ Ngọc: “Hả?”

Cô hoài nghi Hạ Du Nguyên thích mình, nhưng cô vẫn luôn không hiểu tại sao lại thế. Giờ thì cô đã hiểu, Hạ Du Nguyên có thể là người như này… Nhà có nhà hàng mà lại thích ăn McDonald’s; bị cả đám con gái theo đuổi nhưng lại thích cãi nhau với cô.

Bạn học Tiểu Hạ, cậu nổi loạn phết đấy.

Kỳ Ngọc tránh ánh mắt của cô, nói: “Thật đấy, lúc nãy chúng ta ngồi xe buýt còn đi qua nhà hàng của nhà nó đấy, là nhà hàng tên là ‘Đệ Nhất Thực Phủ’ đó.”

Lý Quỳ Nhất không có ấn tượng gì, nhưng mí mắt cô vẫn không kìm được mà giật giật. 

Biệt danh là “Vương Tử”, sống ở “Phủ Trạng Nguyên”, mở nhà hàng tên là “Đệ Nhất Thực Phủ”… Hạ Du Nguyên, cả nhà cậu đều ‘nổi loạn’ phết đấy nhỉ.

Khi đến cửa hàng McDonald’s, Lý Quỳ Nhất gọi một cái hamburger, một đĩa cánh gà nướng và một cái kem ốc quế. Kỳ Ngọc cũng gọi hamburger và vài món ăn vặt khác, có lẽ vì đói nên cậu ăn rất nhanh. Khi Lý Quỳ Nhất mới ăn được một nửa thì cậu đã ăn xong, rồi ngồi yên ở đó, không tiếp tục đọc sách cũng không chơi điện thoại, như đang ngây ngẩn.

Lý Quỳ Nhất lén nhìn cậu hai lần, tăng tốc nhai.

Lúc cô đang chăm chú nhai hamburger thì đột nhiên một thứ gì đó được đưa đến trước mặt.

Một con voi nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay.

Hai má Lý Quỳ Nhất hơi phồng, cô khó hiểu nhìn Kỳ Ngọc.

Mặt Kỳ Ngọc đỏ bừng, cậu không dám nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Mình mua ở cửa hàng lưu niệm trong sở thú, có thể treo lên móc chìa khóa.”

Cậu ấy không phải cũng…

Lý Quỳ Nhất đột nhiên bị nghẹn hamburger, cô ngừng ngay suy nghĩ đó. Cô tự nhắc mình: Mày không thể động tí là nghi ngờ người khác thích mình được.

“Cảm ơn.” Cô nhận lấy con voi nhỏ.

Không khí xung quanh tràn ngập sự lúng túng, Lý Quỳ Nhất không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, Kỳ Ngọc cũng vậy, cả hai không biết nói gì, chỉ biết im lặng tự ôm lấy những suy nghĩ của mình.

Ngày hôm sau, khi quay lại trường, Lý Quỳ Nhất đi thẳng đến văn phòng giáo viên ở tầng một… Trước khi nghỉ, đống sách không thể nhét vào tủ của cô vẫn còn đặt trên bàn làm việc của Lưu Tâm Chiếu.

Túi xách của Lưu Tâm Chiếu vẫn ở chỗ làm việc, nhưng cô giáo không có ở đó, có lẽ đã vào lớp rồi. Lý Quỳ Nhất hơi mừng thầm vì cô giáo không ở đây, nếu có, chắc chắn cô giáo sẽ hỏi tại sao tối qua cô không đến lấy sách, như thế thì việc cô cùng Kỳ Ngọc trốn lớp tự học tối sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Cô lấy một mẩu giấy ghi chú, để lại một lời nhắn cho Lưu Tâm Chiếu: “Cô Lưu, em đã lấy sách rồi, em cảm ơn cô nhiều!”

Sau khi dán mẩu giấy ghi chú vào vị trí dễ thấy nhất, cô mới ôm đống sách rời đi.

Vừa bước vào lớp A17, Lý Quỳ Nhất đã cảm thấy có một ánh mắt không mấy thân thiện đang nhìn mình. Cô ngẩng đầu, liền thấy ngay Hạ Du Nguyên đang ở đầu kia lớp học nhìn chằm chằm mình, ánh mắt cậu tối sầm. Dù chạm mắt với cô, nhưng cậu cũng không rời mắt đi.

Thật kỳ lạ, từ khi cô hỏi có phải cậu thích cô không thì cậu luôn tránh né ánh mắt của cô.

Hạ Du Nguyên cứ nhìn Lý Quỳ Nhất bước từng bước đến gần, mãi cho đến khi cô đến chỗ ngồi của mình, cậu mới lạnh lùng quay mặt đi.

Đúng là kỳ lạ, Lý Quỳ Nhất thầm nghĩ.

Nhưng đến giờ giải lao, Hạ Du Nguyên không thể kìm nén được nữa. Sau khi kết thúc bài thể dục giữa giờ, đội hình giải tán, lúc Lý Quỳ Nhất đang đi về lớp thì bị cậu đụng vai.

Dựa vào kinh nghiệm trước đây, Lý Quỳ Nhất biết cậu lại giận.

Cô không muốn suy nghĩ tại sao Hạ Du Nguyên lại giận, mà cô chỉ băn khoăn không biết có nên tranh cãi với cậu hay không.

Còn chưa suy nghĩ ra được điều gì rõ ràng, Hạ Du Nguyên – vừa đi qua – đã quay lại, sau đó cậu đứng trước mặt cô, mặt căng thẳng, giận dữ hỏi: “Tối qua sao cậu không đến lớp tự học?”

“Cơ thể không khoẻ.” Lý Quỳ Nhất nói.

Nghe vậy, cơn giận của Hạ Du Nguyên ngay lập tức giảm đi một nửa, nói cũng chẳng nói lưu loát: “Vậy bây giờ cậu… Bây giờ cậu…”

“Bây giờ đã khỏe lại rồi.”

“Ồ.” Ánh mắt cậu dừng trên khuôn mặt cô một lúc, có lẽ nghĩ rằng cô đã khỏe lại nên cậu lại bắt đầu kiêu ngạo: “Cậu biết tại sao cậu lại không khỏe không?”

Không biết, cơ thể cô hoàn toàn không có vấn đề gì, làm sao mà biết được chứ?

Nhưng Lý Quỳ Nhất muốn biết cái miệng chó này của Hạ Du Nguyên có thể thốt ra lời vàng ngọc gì, nên hỏi: “Tại sao?”

Cậu cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô: “Hôm qua nóng như thế, cậu không chịu ở nhà mà còn chạy lung tung làm gì?”

“…”

Chắc chắn là cậu biết cô đi sở thú, Lý Quỳ Nhất cau mày, là Kỳ Ngọc đã nói cho cậu sao?

Cô chọn cách phớt lờ lời nói nhảm của Hạ Du Nguyên, sau đó bỏ lại một câu “Liên quan gì đến cậu” rồi ngẩng cao đầu bước qua. Ai ngờ Hạ Du Nguyên lại theo sau, cậu nhất quyết không buông tha chủ đề đó, tay đút vào túi, bộ dạng nhàn hạ, giọng điệu lạnh lùng: “Sở thú có đẹp không?”

Lý Quỳ Nhất thấy đau đầu. Không phải cậu đã không thèm quan tâm đến cô một thời gian rất dài rồi hả, sao bây giờ lại bám lấy cô?

“Đẹp.” Cô nói cho có lệ.

“Đẹp?” Hạ Du Nguyên như nghe được chuyện cười mà cười khẩy một tiếng, liếc cô: “Nếu đẹp như thế, cậu làm người chăm sóc động vật luôn đi, cũng ở đó luôn đi.”

Lý Quỳ Nhất nghe cậu châm chọc thì dừng bước, cố nhịn nhưng không nhịn được: “Cậu bị bệnh à?”

“Cậu có thuốc không?” Hạ Du Nguyên còn vô lý hỏi ngược lại.

… Chịu đấy.

Tiếp tục nói chuyện với cậu thì chỉ có bị tức chết, Lý Quỳ Nhất quay đầu bỏ đi.

Chưa học được một tuần thì kỳ thi vào 10 của thành phố Liễu Nguyên lại đến. Do kỳ thi này có nhiều môn thi nên được nghỉ hai ngày rưỡi.

Lại một đợt thu dọn đồ đạc lỉnh kỉnh, Lý Quỳ Nhất vẫn còn một đống sách không thể nhét vào tủ. Nhưng lần này cô không lo lắng về việc đó, vì Lưu Tâm Chiếu đã nói với cô rằng, nếu gặp kỳ thi mà không có chỗ để sách thì cô có thể để trên bàn làm việc của cô ấy.

Lý Quỳ Nhất ôm đống sách đi đến văn phòng giáo viên ở tầng một, đứng ở cửa gọi “báo cáo”. Lưu Tâm Chiếu ngẩng đầu khỏi đống bài tập đang chấm, thấy Lý Quỳ Nhất thì cô cười nói: “Vào đi.”

Đến gần, Lý Quỳ Nhất thấy Lưu Tâm Chiếu đang chấm nhật ký tuần của học sinh.

Sau khi phân khối, cô không còn thói quen viết nhật ký tuần nữa, dù trước đó cô rất thích viết, giống như một đứa trẻ nhận được kẹo không thể chờ đợi mà ăn ngay, cô cũng luôn viết nhật ký tuần trước cả thời hạn. Đối với cô, nhật ký tuần không phải là công cụ giao tiếp với bản thân, mà là kênh giao tiếp tư tưởng với cô Lưu Tâm Chiếu. Chính vì vậy, không có Lưu Tâm Chiếu chấm bài, viết nhật ký tuần cũng không còn ý nghĩa.

Lưu Tâm Chiếu thấy cô nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký tuần trên bàn thì cười nói: “Sao, lại muốn viết rồi à?”

Lý Quỳ Nhất bị hỏi thế thì không kìm được, hít một hơi rồi hỏi: “Em có thể tiếp tục viết nhật ký rồi nộp cho cô không?”

“Có chứ.” Lưu Tâm Chiếu nói: “Lâu rồi không thấy suy nghĩ mới của cán bộ môn ngữ văn nên cũng hơi nhớ.”

Lý Quỳ Nhất rời khỏi phòng giáo viên, cô vui mừng hệt như chú chim nhỏ. Không chỉ vì cô Lưu Tâm Chiếu nói nhớ nhật ký tuần của cô, mà còn vì cô Lưu vẫn gọi cô là “cán bộ môn ngữ văn”. Cảm giác này giống như cô đột nhiên biết có người giữ một vị trí trong lòng cho cô, cũng như trong lòng cô, người đó cũng không thể thay thế.

Hóa ra tình cảm của cô dành cho cô giáo, lại có sự đáp lại.

Người luôn thiếu tế bào vận động như cô vậy mà lại mừng rỡ, vui vẻ nhảy xuống từ bậc thềm trước tòa nhà giảng dạy.

Vừa mới đứng vững, bất chợt có giọng nói lười biếng chuyền đến từ phía sau: “Vui vậy sao.”

Lý Quỳ Nhất quay đầu lại, lại là Hạ Du Nguyên.

Cô lập tức thu lại vẻ mặt vui vẻ, cảnh giác nhìn cậu vài lần… Cách hành xử của cậu dạo gần đây luôn khiến cô cảm thấy không đúng, nhưng cụ thể không đúng ở đâu thì cô lại không thể nói ra. Có thể là vì lúc có chuyện hay không có chuyện thì cậu cũng tới nói mấy lời chua ngoa, cũng có thể là vì cô cảm nhận được ánh nhìn sáng quắc ở phía sau mình.

Hạ Du Nguyên bước lại gần, sóng vai đi cùng cô về phía cổng trường. Đi được khoảng hai mươi bước, cậu đột nhiên hỏi: “Cậu có biết trong trung tâm thương mại Nhật Mậu mới mở một sân trượt băng không?”

Từ trước đến nay Lý Quỳ Nhất không quan tâm những thứ này: “Không biết.”

Rõ ràng Hạ Du Nguyên không quan tâm cô có biết hay không, cậu lấy vài tấm vé màu đỏ từ trong túi ra rồi đưa cho cô: “Đúng lúc mình có vài vé VIP, trong thời gian khai trương có thể chơi miễn phí, cậu có thể rủ bạn bè cùng đi.”

Lý Quỳ Nhất không biết cậu đang bày trò gì, từ chối: “Mình không biết trượt băng, cậu tự giữ lấy mà dùng.”

Nhưng Hạ Du Nguyên không nói không rằng mà nhét vé vào túi áo đồng phục của cô.

Lý Quỳ Nhất không ngăn hành động cậu.

Thôi, giữ thì giữ, trước đó hộp socola cũng quay lại tay cô mà, chẳng phải cuối cùng cũng về lại tay cậu đó sao?

Sau khi đưa vé, Hạ Du Nguyên không nói gì nữa, cậu chỉ im lặng đi bên cạnh cô. Lý Quỳ Nhất thì bắt đầu căng thẳng, sợ cậu lại nói mấy lời kỳ quặc khiến cô không thể đỡ nổi. Ra khỏi cổng trường, đến một chỗ hẻo lánh gần khu chung cư Phủ Trạng Nguyên, Lý Quỳ Nhất mới thở phào nhẹ nhõm, cô gần như không thể chờ đợi mà muốn nói tạm biệt với Hạ Du Nguyên luôn, nhưng lúc này cậu lại nhanh chóng lên tiếng trước rồi lên tiếng: “Cậu… Đã nghĩ ra ai để mời đi chơi chưa?”

Chẳng trách cả đường cậu không nói gì, chắc là cho cô thời gian suy nghĩ, phải không?

Lý Quỳ Nhất lắc đầu: “Chưa, mình không biết trượt băng, bạn mình cũng không ai biết.”

“Ồ.” Hạ Du Nguyên im lặng một lúc: “… Mình biết.”

Cậu biết thì liên quan gì đến mình?

Lý Quỳ Nhất không nói gì, chỉ “Ồ” một tiếng.

Lại là một khoảng im lặng dài. Bầu không khí này khiến bản năng Lý Quỳ Nhất cảm thấy bất an, cô muốn nói “Nếu không có gì thì mình về trước”, kết quả Hạ Du Nguyên lại nhìn quanh, sau đó lại lén lút liếc cô, cuối cùng như chẳng có việc gì mà hỏi: “Vậy… Cậu có muốn đi cùng mình không?”

Hay thật, hóa ra là cậu muốn mời cô.

Lúc này Lý Quỳ Nhất mới đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của tất cả những lời quanh co của cậu, cô thở dài một tiếng: Hạ Du Nguyên à Hạ Du Nguyên, cậu chuẩn bị kỹ lưỡng thật đấy!

Nhìn theo cách này, những dự cảm không tốt trong lòng cô cũng không phải không có căn cứ, cậu thực sự đang âm thầm tiếp cận cô. Nhưng tại sao? Chẳng lẽ cậu không sợ cô lại nghi ngờ cậu thích cô sao?

Lý Quỳ Nhất hơi chán nản: Phương pháp này đúng là hiệu quả, nhưng thời gian hiệu quả quá ngắn.

Nhưng điều cần từ chối thì vẫn phải từ chối…

“Mình đã nói là mình không biết mà.”

Tai Hạ Du Nguyên bắt đầu đỏ lên, lắp bắp nói: “Mình có thể dạy cậu.”

Lý Quỳ Nhất bình tĩnh nhìn cậu: “Mình không muốn học.”

Dường như hạ Du Nguyên Không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, cậu sững sờ hai giây, sau đó khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng, môi mỏng mím thành một đường thẳng. Cuối cùng kìm nén một hồi, cậu đột nhiên cao giọng nói một câu: “Cậu không thể muốn học sao?”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Cậu có muốn nghe thử xem cậu đang nói gì không.

“Không thể.” Cô cũng rất kiên quyết.

Vốn dĩ Lý Quỳ Nhất chỉ ưa nhẹ không ưa nặng, Hạ Du Nguyên cứ ép buộc thế này thì chỉ khiến cô càng không muốn đi cùng cậu.

Ai ngờ da dưới mắt cậu lại bắt đầu đỏ lên, cậu nhìn chằm chằm cô, một lát sau mới lên tiếng, giọng nói cứng ngắc: “Tại sao lần nào mình mời cậu thì cậu đều từ chối?”

Gì mà lần nào? Tổng cộng chỉ có hai lần thôi mà.

Lý Quỳ Nhất vẫn chẳng dao động: “Lần đầu tiên là sinh nhật cậu, mình không có thời gian; lần này là trượt băng, mình không có hứng thú.”

“Vậy cậu có hứng thú với gì?” Cuối cùng giọng cậu cũng mềm nhẹ đi, lập tức hỏi: “Đi xem phim không? Đúng lúc ‘Bí Kíp Luyện Rồng 2’ sắp chiếu, cậu có muốn xem không?”

Lý Quỳ Nhất nắm chặt tay, không nói gì, cô đang suy nghĩ xem nên nói thật với cậu như thế nào.

Hạ Du Nguyên thấy cô không phản ứng thì còn tưởng rằng cô không thích xem phim, lại đổi hướng: “Phố đi bộ ở phía Đông thành phố thì sao? Có nhiều đồ ăn ngon…”

“Hạ Du Nguyên.” Lý Quỳ Nhất ngắt lời cậu, trong lòng cô hơi phức tạp, chậm chạp lên tiếng: “Thật ra, mình không có ý định đi chơi với cậu, dù là trượt băng hay xem phim, hoặc bất kỳ hoạt động nào khác.”

Hạ Du Nguyên đột nhiên sững lại, như bị ai đó đánh một gậy vào đầu.

Cậu không có kinh nghiệm trong việc mời con gái đi chơi, cậu đã tra cứu rất nhiều mới chọn ra được vài địa điểm. Cậu biết nếu mời cô đi chơi, cô sẽ lại nghi ngờ cậu thích cô, nhưng cậu quyết định bất chấp tất cả. Thấy Kỳ Ngọc mời cô, cô còn mặc váy, trong lòng cậu ghen đến mức sục sôi. Cậu cũng muốn cùng cô đi chơi, cũng muốn cô mặc váy đẹp trước mặt cậu, nên cậu quyết định không quan tâm đến gì nữa.

Nhưng cô không muốn đi.

Hơn nữa, cô không phải không thích đi những nơi cậu chọn, mà là không muốn đi chơi với cậu.

Hạ Du Nguyên thật sự không hiểu tại sao cô không từ chối Kỳ Ngọc, mà lại chỉ từ chối cậu.

Ngực Hạ Du Nguyên phập phồng mạnh mẽ, khớp ngón tay vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch, cậu cố gắng kiểm soát cái run rẩy trong giọng nói. Qua hồi rất lâu, cậu mới hỏi được: “Vậy tại sao Kỳ Ngọc lại được?”

“Đó là lời hứa từ lâu rồi, mình không thể nuốt lời.”

“Từ rất lâu rồi?” Rõ ràng câu này làm Hạ Du Nguyên để ý hơn: “Cậu có thể hứa đi chơi với nó từ rất lâu, nhưng với mình bây giờ lại không được, đúng không?”

Lý Quỳ Nhất hoàn toàn bất lực, cô nhíu mày, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Mình đồng ý đi chơi với Kỳ Ngọc không có nghĩa là mình phải đồng ý đi với cậu. Cậu nhất định phải so đo với cậu ấy làm gì?”

Tại sao không thể so sánh?

Hạ Du Nguyên nghẹn cổ, hơi thở cũng trở nên nặng nề: “Cậu thích nó đúng không?”

Lý Quỳ Nhất thật sự bị cậu chọc giận, cô lạnh lùng nói: “Mình thích hay không thích cậu ấy thì liên quan gì đến cậu? Cậu dựa vào đâu mà chất vấn mình như vậy?”

Hốc mắt Hạ Du Nguyên bỗng chốc đỏ hoe, cổ họng khàn khàn hét lên: “Dựa vào việc mình thích cậu, được không!”

Nói ra câu đó, cậu xấu hổ vô cùng, mà cũng uất ức vô cùng. Cậu quay lưng về phía cô, đứng cũng không được mà đi cũng không xong, tức giận đến mức ngồi thụp xuống.