Edit: Bồng Bềnh
Lý Quỳ Nhất nghĩ, dù Hạ Du Nguyên có thích cô thật thì cậu cũng sẽ không thừa nhận.
Những lời cậu nói trong buổi tiệc sinh nhật của Kỳ Ngọc vẫn còn rõ mồn một trong trí nhớ cô. Cậu nói rằng dù cậu có thích đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không chủ động theo đuổi con gái. Cậu sẽ thu hút cô gái đó từ từ thích cậu, rồi sau đó cô ấy sẽ phải quay lại theo đuổi cậu.
Những lời nói này hoàn toàn thể hiện sự tự phụ của một anh chàng đẹp trai như Hạ Du Nguyên. Hạ Du Nguyên lớn lên trong sự yêu thích của mọi người xung quanh, rõ ràng cậu đã bị chiều hư, làm sao cậu chịu thừa nhận mình chủ động thích một cô gái nào đó được chứ? Điều đó quá tổn hại đến lòng tự tôn của trai đẹp.
Vì vậy, Lý Quỳ Nhất hỏi câu này không phải để nghe câu trả lời từ miệng cậu, mà cô chỉ muốn nói cho cậu biết: Cậu cứ tiếp tục chọc ghẹo mình như vậy, vậy thì hành động đó sẽ khiến mình nghi ngờ cậu thích mình đó.
Hạ Du Nguyên chắc chắn không thể chịu đựng được sự nghi ngờ này, từ nay về sau, cậu sẽ tránh xa cô.
Lý Quỳ Nhất cũng biết rằng, sau khi hỏi câu này, giữa cô và Hạ Du Nguyên có khả năng sẽ không thể làm bạn. Không làm bạn thì không làm bạn, cũng chẳng có gì phải tiếc nuối, so với việc làm bạn với Hạ Du Nguyên thì cô thích yên tĩnh trải qua ba năm cấp ba hơn. Hơn nữa Lý Quỳ Nhất cũng lo rằng, nếu cứ mặc kệ Hạ Du Nguyên lảng vảng trước mặt mình, cô sẽ thích cậu mất, dù gì cậu cũng đẹp trai, lỡ cô bị mê mẩn vì nhan sắc thì hỏng bét… Lý Quỳ Nhất tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, cô phải đạt thủ khoa thành phố, là người giành được học bổng, không ai có thể trở thành chướng ngại vật của cô.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Lý Quỳ Nhất, Hạ Du Nguyên ngớ người hai giây, rồi nhếch môi khẽ cười nhạo, ánh mắt cũng rời khỏi cô, ngón tay len vào tóc, sau đó vuốt ngược ra sau. Qua một lúc, cậu quay lại nhìn cô, vẻ mặt như nghe được chuyện cực kỳ buồn cười, lắp bắp nói: “Không phải, cậu… Mình… Ai, ai thích cậu chứ?”
Nói xong, Hạ Du Nguyên quay mặt đi. Trong đêm tối mênh mông, Lý Quỳ Nhất không thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu thế nào, cô chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của cậu thông qua từng hơi thở rối loạn ngay trước mặt.
Hạ Du Nguyên, cậu không thực sự thích mình chứ?
Lý Quỳ Nhất cụp mắt xuống, chậm rãi “ồ” một tiếng, nói: “Chủ yếu là cậu luôn làm mấy chuyện khiến người ta hiểu lầm.”
“Chuyện gì khiến người ta hiểu lầm?” Yết hầu Hạ Du Nguyên lăn lên lăn xuống, thanh âm bất giác căng thẳng.
Lý Quỳ Nhất không trả lời cậu, cô dừng lại một chút, sau đó bất ngờ nở nụ cười nhẹ, cuối cùng điềm tĩnh nhìn cậu: “Không có gì, nếu là hiểu lầm thì cậu cũng đừng bận tâm. Thôi, mình về nhà đây, tạm biệt.”
Cậu tự mà nghĩ đi, Hạ Du Nguyên.
Lý Quỳ Nhất đeo balo rời đi. Hạ Du Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, lúc này cậu mới dám nhìn theo bóng dáng cô. Trời đã trở nóng, Lý Quỳ Nhất lại buộc tóc lên để lộ đôi tai trắng ngần và một đoạn cổ thon dài. Có lẽ tóc cô đã dài thêm một chút, buộc đuôi ngựa không còn ngắn cũn như trước, nhưng cô vẫn đeo chiếc balo màu trắng sữa đó, khóa kéo cặp treo một con nhện lông nhỏ.
Cậu thích cô ấy sao? Cậu ngẩn ngơ nghĩ.
Hạ Du Nguyên thừa nhận, cậu không hoàn toàn không có cảm giác với Lý Quỳ Nhất. Mỗi lần gặp cô, cậu đều rất vui, nhưng cậu không thể giải thích lý do vì sao mình lại vui, chỉ là vui một cách kỳ lạ, rồi cậu không nhịn được mà đi chọc ghẹo cô, nhìn cô tức giận, nổi giận đùng đùng thì cậu lại càng vui hơn.
Đây có thể tính là thích không? Cậu cứ nghĩ mình chỉ đơn giản là thích chọc phá thôi.
Tất nhiên, không phải lúc nào cậu cũng làm điều xấu với Lý Quỳ Nhất. Có lúc cậu cũng rất tốt với cô, chẳng hạn như cậu đã nhường chỗ ngồi yêu thích của mình cho cô… Nhưng đó chỉ là sự giúp đỡ giữa các bạn học với nhau thôi, cho dù không phải là Lý Quỳ Nhất mà đổi lại là nữ sinh khác thì cậu cũng sẽ nhường… nhỉ?
Cậu không thân với các nữ sinh khác, tại sao lại phải nhường chứ, đúng không?
Ví dụ khác, cậu đã đưa cho cô một chai sữa nóng… Nhưng đó là vì cô đã đến xem cậu chơi bóng nên cậu mới đưa, cậu không thể để cô đến xem không công được? Thật là bất lịch sự. Còn về lý do tại sao cậu lại mời cô đến xem cậu chơi bóng, có lẽ là vì…
Vì lý do gì nhỉ?’
Hạ Du Nguyên gãi đầu, mãi vẫn không nghĩ ra được lý do bản thân mời Lý Quỳ Nhất đến xem mình chơi bóng, hình như là do nóng đầu nên mới đi hỏi cô. Có lẽ… Có lẽ cậu chỉ muốn cô xem thử công dụng của chiếc kính bóng rổ cô tặng ra sao… Đúng, chính là như vậy.
Thấy chưa, cậu đâu có thích Lý Quỳ Nhất.
Hạ Du Nguyên cười nhẹ, an tâm hơn, cậu đã nói rồi mà, cậu sao có thể chủ động thích người khác? Từ trước đến nay chỉ có người khác thích cậu thôi. Lý Quỳ Nhất này thật là, bề ngoài thì trông chững chạc, mà sau lưng lại tự luyến như vậy, xem ra phải tránh xa cô một chút.
Tuần mới bắt đầu, việc đầu tiên Hạ Du Nguyên làm là đến bên bảng đen chép thời khóa biểu, đồng thời quyết định từ nay về sau sẽ tự lực cánh sinh, không bao giờ hỏi Lý Quỳ Nhất tiết học tiếp theo là gì nữa. Hạ Du Nguyên cẩn thận dán thời khóa biểu lên góc phải bàn học, cậu cảm giác như mình vừa tái sinh. Tuy nhiên, thói quen lâu dài không phải nói thay đổi là thay đổi ngay được, đôi khi nghe tiếng chuông vào lớp, cậu vẫn vô thức đưa tay chọc vào lưng Lý Quỳ Nhất. Chọc xong mới cậu mới nhận ra, cuối cùng chỉ có thể ngại ngùng tự bao biện: “Tay mình để đây, sao cậu lại tựa vào chứ?”
Hạ Du Nguyên cuối cùng cũng hiểu tại sao thất tình lại khiến người ta đau khổ đến vậy, “thói quen” đúng là thứ quá đỗi hành hạ con người.
Cậu chỉ có thể kiềm chế không nhìn bóng lưng của cô, kiềm chế không tiến lại gần cô, kiềm chế không trêu chọc cô, kiềm chế không để niềm vui dâng trào khi gặp cô. Nhưng không hiểu vì sao, cậu càng kiềm chế thì có những thứ càng khó kiểm soát, ví dụ như cậu bắt đầu hồi tưởng về quá khứ của mình và cô… Có lẽ vì mối quan hệ của họ hiện tại đã đi vào ngõ cụt nên cậu chỉ có thể ngược dòng tìm về ký ức. Hạ Du Nguyên nhớ lại lúc mình tặng cô hoa và sô cô la, nhớ lại khi hai bị thầy Trần Quốc Minh hiểu lầm là yêu sớm, nhớ lại khi cô mời ăn đồ nướng, nhớ lại khi cô nói sẽ đền ba mươi bảy đồng rưỡi…
Này, dứa mặt xụ, đến bây giờ cậu vẫn chưa nói cho mình biết, tại sao lại là ba mươi bảy đồng rưỡi.
Thậm chí Hạ Du Nguyên còn nhớ đến câu trả lời ngớ ngẩn “muốn hôn” của Baidu, những hình ảnh trong đầu bỗng trở nên ẩm ướt, cậu vừa thẹn vừa bực, cảm thấy mình thật đê tiện. Tất cả những đè nén và bất an không thể nói thành lời đan xen nhau, tạo nên một tháng Năm im lặng mà hỗn loạn.
Mặt trời ngày một chói chang, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ không biết đã vang lên từ khi nào. Quả nhiên cây thuỷ sam sum suê tươi tốt, cành lá xanh mướt, đôi khi bóng cây đổ vào cửa sổ, in lên góc bảng đen. Gió nhẹ thoảng qua, lá cây và giấy thi cùng xào xạc.
Lại một mùa thi Đại học nữa đi tới.
Đối với học sinh lớp 10 mà nói thì thi đại học vẫn còn khá xa… Mặc dù các thầy cô luôn nhấn mạnh rằng kỳ thi đại học không còn xa nữa, nhưng cảm giác gấp gáp vẫn rất khó tìm thấy ở các học sinh lớp mười. Đối với họ, kỳ thi Đại học chỉ có nghĩa là được nghỉ hè.
Tháng Sáu đúng là tháng dễ khiến người ta yêu thích, kỳ thi Đại học của lớp 12, kỳ thi vào 10 của lớp 9 và kỳ thi đánh giá học lực của lớp 11 nối gót nhau bước tới, nghỉ nhiều đến mức khiến người ta phát cuồng. Ngày 3 tháng 6 là ngày học sinh lớp 12 rời trường, buổi tự học tối hôm đó, họ nghe thấy tiếng hét từ tòa nhà giảng dạy phía trước… Là học sinh lớp 11 đang tiễn biệt học sinh lớp 12.
Trường Liễu Nguyên số 1 là địa điểm thi, học sinh cần dọn sạch toàn bộ bàn ghế trước khi nghỉ Hè rời trường. Sau một năm tích lũy, sách giáo khoa, đề thi, vở ghi chép, sách tham khảo đã nhiều vô số kể, tủ nhỏ ngoài lớp không thể chứa hết, mọi người chỉ còn cách khổ sở ôm chúng về nhà, đến hết kỳ nghỉ lại khổ sở ôm trở lại.
Hôm nay đến lượt tổ của Hạ Du Nguyên trực nhật. Là nam sinh duy nhất trong tổ, cậu chịu trách nhiệm đổ rác và rửa thùng rác. Khi cậu kéo thùng rác sạch sẽ về, các bạn học đều đã đi hết, chỉ còn Lý Quỳ Nhất vẫn ở trước tủ đựng đồ bên ngoài lớp nhét sách vào tủ.
Tủ đã đầy, nhưng cô vẫn còn một chồng sách lớn chưa thể nhét vào. Đây có lẽ là phiền não của người học giỏi nhỉ, còn cậu thì không như vậy, đề thi của cậu toàn là kiểu tiện tay tiện chỗ thì vứt, một học kỳ trôi qua, trong tay không tích được mấy tờ đề.
Hạ Du Nguyên vào lớp, sắp xếp sách vở và bài tập của mình, sau đó ôm ra nhét vào tủ. Cậu vặn khóa tủ, tay cầm chợt chìa khóa khựng lại, sau đó nhẹ nhàng liếc nhìn về phía Lý Quỳ Nhất.
Có vẻ như cô đã từ bỏ, cô khóa chiếc tủ đầy ắp sách của mình rồi ôm chồng sách cao còn lại, lảo đảo đi về phía cầu thang. Từ trường về nhà cô phải mất gần hai mươi phút đi bộ, chắc cánh tay của cô sẽ mệt nhừ.
Hạ Du Nguyên bỏ chìa khóa vào túi quần, ngón tay mân mê trên bề mặt chìa, cảm nhận sự gồ ghề của các răng chìa khóa. Bỗng nhiên cậu quay lại, hướng về cô gái phía trước rồi thấp giọng gọi: “Này.”
Cậu điều chỉnh tư thế đứng, cố gắng làm cho mình trông tự nhiên hơn: “Sách của cậu… Cậu có muốn để vào tủ của mình không?”
Mấy chữ cuối cậu nói rất nhỏ, không biết cô có nghe rõ không.
Cô nói: “Chẳng phải tủ của cậu cũng đầy rồi sao?”
Hạ Du Nguyên quay đầu nhìn cảnh chiều hôm xa vời vợi, giọng điệu tuỳ ý: “Mình sẽ lấy sách của mình ra, nhà mình gần mà.”
Mãi sau vẫn không thấy cô đáp lại, cậu đành nhìn cô. Lý Quỳ Nhất mím môi suy nghĩ, nói: “Cảm ơn, nhưng không cần phiền cậu đâu, mình có thể tự mang về.”
Cô từ chối.
Không hiểu sao mà Hạ Du Nguyên lại cảm thấy hơi lúng túng. Cậu “ồ” một tiếng, quay đầu vào lớp, thu dọn cặp sách của mình.
Ngồi một lúc ở chỗ ngồi.
Cậu thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình. Cậu không nên đề nghị giúp cô, chắc chắn cô lại nghĩ cậu thích cô nên mới từ chối. Nhưng cậu đâu có thích cô, cậu chỉ là quá nhiệt tình thôi.
Đoán chừng Lý Quỳ Nhất đã đi được một đoạn xa, Hạ Du Nguyên mới đeo balo lên vai phải rồi ra khỏi lớp. Nào ngờ, khi cậu xuống đến tầng một, Lý Quỳ Nhất vẫn chưa đi, cô đang nói chuyện với Kỳ Ngọc dưới bậc thang trước tòa nhà giảng dạy, mà chồng sách cô ôm đã không thấy đâu nữa.
Chẳng trách sao cô không nhờ cậu giúp.
Hạ Du Nguyên tự chế giễu mình mà nhếch khoé miệng, gần như hiển nhiên nghĩ rằng Kỳ Ngọc đang đợi cô, nếu không sao muộn thế này mà cậu ta chưa đi?
Cậu dựa vào bức tường cạnh cầu thang, mãi cho đến khi hai người họ sóng vai đi về phía cổng trường, cậu mới lững thững theo sau, cách khoảng mười bước.
Cậu đâu có ý định theo dấu họ, chẳng phải cậu cũng phải về nhà sao?
Trời tối dần, trong khuôn viên trường trống vắng lặng ngắt, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ của họ.
“… Hình như đại hội thể thao cũng không thấy cậu, cả Chu Phương Hoa nữa.”
Kỳ Ngọc mỉm cười: “Mình không hứng thú với thể thao lắm, cũng không tham gia thi đấu, nên sau lễ khai mạc thì mấy đứa bọn mình lẻn về lớp học.”
Lý Quỳ Nhất hỏi: “Về lớp học á?”
“Ừm.”
“Không bị thầy Trần Quốc Minh bắt gặp à?”
“Không. Mà có bị bắt gặp thì chắc cũng không sao, dù gì bọn mình trốn đại hội thể thao cũng vì học mà.”
“Cũng đúng.” Lý Quỳ Nhất mỉm cười.
Cười cười cười, có gì đáng cười chứ, Hạ Du Nguyên oán thầm, dễ cười quá đấy.
“Đồng phục lớp các cậu đẹp thật. Lớp mình chỉ được mặc đồng phục trường, giáo viên chủ nhiệm không cho bọn mình làm mấy cái cầu kỳ sặc sỡ.”
Kỳ Ngọc gật đầu: “Cô Lưu vẫn rất tôn trọng ý kiến của bọn mình.”
Lý Quỳ Nhất thở dài.
Dường như Kỳ Ngọc hiểu lý do cô thở dài, cậu ta dừng lại rồi nhìn cô, lặng lẽ nói: “Nếu cậu không chọn khối xã hội thì tốt rồi, như vậy cậu có thể học với giáo viên mà cậu thích nhất.”
Nói cái gì vậy chứ? Hạ Du Nguyên âm thầm trợn mắt khinh bỉ, cái gì mà nếu cậu không chọn khối xã hội thì tốt rồi? Người ta thích học xã hội, sống là người khối xã hội, chết cũng là ma khối xã hội.
Kỳ Ngọc, mày muốn cậu ấy học khối tự nhiên, chắc chắn là có ý đồ!
Lý Quỳ Nhất lại không phản bác, chỉ nói: “Ừm, khó mà có chuyện vẹn toàn đôi bên.”
Nói xong, hai người đều im lặng. Hạ Du Nguyên thấy họ không nói gì thì trong lòng còn hơi vui mừng, cậu biết ngay, họ chẳng có gì để nói với nhau cả.
Đến cổng trường, đã đến lúc phải tạm biệt.
Hạ Du Nguyên chờ họ vẫy tay chào nhau, nhưng nào ngờ, Kỳ Ngọc bước lên một bước rồi đứng trước mặt Lý Quỳ Nhất, sau đó cúi đầu nói nhỏ điều gì đó với cô. Hình như Lý Quỳ Nhất sững lại, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta một lúc rồi mới khẽ gật đầu.
Kỳ Ngọc thấy Lý Quỳ Nhất đồng ý thì dường như rất vui, vừa đi lùi vừa vẫy tay chào tạm biệt Lý Quỳ Nhất.
Đã giao hẹn với nhau gì đây? Hạ Du Nguyên không khỏi lo lắng trong lòng. Cậu thật sự muốn biết, nhưng lại thấy khinh bỉ chính mình vì suy nghĩ đó, cậu nghĩ mình quá nhiều chuyện rồi.
Thôi, họ muốn làm gì thì làm, có liên quan gì đến cậu đâu?
Kỳ nghỉ thi Đại học kéo dài hai ngày, nhưng trường Liễu Nguyên số 1 vốn keo kiệt, chỉ cần có thể cắt xén chút kỳ nghỉ nào là trường sẽ không ngần ngại mà làm luôn. Chiều ngày 8 tháng 6, kỳ thi Đại học kết thúc, 6 giờ 30 chiều cùng ngày, các học sinh không phải tốt nghiệp phải quay lại trường để tự học tối.
Chiều hôm đó, Trương Sấm đến tìm Hạ Du Nguyên chơi. Nói là tìm Hạ Du Nguyên chơi nhưng thực ra là nhắm đến chiếc PS4 của cậu. Lúc này, PS4 vẫn chưa được bán tại nội địa, chiếc PS4 của Hạ Du Nguyên là do bạn trai của mẹ cậu mua từ nước ngoài về để làm quà sinh nhật cho cậu.
Trương Sấm xem xét chiếc tay cầm màu đen trong tay, nhìn cậu: “Bạn trai này của mẹ mày đối xử với mày khá tốt đấy.”
“Ừm.” Hạ Du Nguyên dựa vào đầu giường lật quyển truyện tranh, lười biếng đáp lại, mắt còn chẳn thèm ngước lên.
“Nếu người đó trở thành bố dượng của mày, chắc tên nhóc nhà mày sẽ không sướng chết đấy chứ?”
Hạ Du Nguyên rời mắt khỏi cuốn truyện tranh, liếc Trương Sấm: “Nếu mày ghen tị, thì bảo mẹ mày ly dị đi.”
“Biến.” Trương Sấm giơ chân đá cậu một cái.
Hạ Du Nguyên theo đà ngã ra giường, cậu ném quyển truyện tranh sang một bên, úp đầu vào gối, như thể đã ngủ.
“Nói thật này, mày không quan tâm à?” Trương Sấm dò hỏi.
“Không quan trọng.” Giọng Hạ Du Nguyên bị gối làm nghẹt, nghe ồm ồm.
Cậu thực sự không quan tâm lắm, chỉ cần bạn trai của mẹ cậu không phải là tên khốn như bố thì cậu đều có thể chấp nhận và chúc phúc. Dù sao thì dù là bố ruột hay bố dượng thì cũng không liên quan nhiều đến cậu, vì đối với cậu, gia đình thực sự của cậu là mẹ, dì nhỏ và ông bà ngoại.
Thấy Hạ Du Nguyên như vậy, Trương Sấm cũng không hỏi thêm, tập trung vào chơi game.
Câu ta và Hạ Du Nguyên đã quen nhau từ lâu, chắc là từ khi hai người còn là những đứa nhóc ba, bốn tuổi. Lúc đó, nhà bà ngoại của Hạ Du Nguyên và nhà Trương Sấm là hàng xóm đối diện nhau, sau khi bố mẹ Hạ Du Nguyên ly dị, cậu đã đến sống ở nhà bà ngoại. Lần đầu tiên Trương Sấm gặp Hạ Du Nguyên, cậu ta thấy cậu đẹp, nhưng lại không cắt tóc ngắn như những cậu bé khác thì còn tưởng cậu là con gái, cậu ta bám theo sau mông Hạ Du Nguyên suốt một thời gian dài, cả ngày cứ gọi cậu là “hoàng tử” này “hoàng tử” nọ. Nhưng lúc đó Trương Sấm cũng thắc mắc: trên thế giới này có cả “hoàng tử nữ” à?
Cho đến khi họ cùng đi mẫu giáo, trong giờ ra chơi, cô giáo tổ chức cho cả lớp đi vệ sinh…
Lúc đó tâm hồn non nớt của Trương Sấm bị tổn thương rất lớn, cậu ta khóc cả ngày trời mới chấp nhận được sự thật này.
Sau đó, mẹ của Trương Sấm dặn cậu ta, khi chơi với Hạ Du Nguyên thì phải chú ý, đừng nhắc đến chuyện của bố cậu ấy. Ban đầu, Trương Sấm thật sự tránh né chủ đề này, nhưng sau khi quen biết lâu rồi, cậu ta phát hiện Hạ Du Nguyên hoàn toàn không để tâm khi người khác nhắc đến bố mình, vì vậy cậu ta cũng bắt đầu thoải mái hơn, đối xử với Hạ Du Nguyên như với những cậu bé khác, thậm chí còn đùa rằng Hạ Du Nguyên nên gọi cậu ta là bố.
Đồ chó này thoải mái nhỉ, Trương Sấm đoán.
Sau hai tiếng chơi game, cổ Trương Sấm đau nhức, cậu ta xoay cổ lên xuống trái phải. Thấy Hạ Du Nguyên vẫn nằm ỳ trên giường không động đậy thì không nhịn được lại đá cậu một cái: “Mày làm sao thế? Giả vờ trầm lắng à?”
Hạ Du Nguyên mở đôi mắt nhập nhèm, cáu kỉnh nói: “Buồn ngủ.”
“Đêm qua thức khuya làm chuyện xấu hả?”
Hạ Du Nguyên lười đáp lại.
Trương Sấm coi như cậu đã thừa nhận, liên tục chậc lưỡi: “Thanh niên à, phải chú ý đến sức khỏe nhiều vào.” Cậu ta lại ngồi xuống ghế, vừa bóp cổ vừa mở điện thoại ra lướt.
Hai ngày nay Hạ Du Nguyên thật sự không ngủ ngon, khi cậu mơ mơ màng màng sắp ngủ tiếp, thì Trương Sấm lại đột nhiên rống to: “OH MY GOD!”
Ồn chết đi được.
Hạ Du Nguyên tiện tay với lấy chiếc gối rồi ném về phía Trương Sấm.
“Ê ê ê… Đừng ngủ nữa, có chuyện lớn này!” Trương Sấm nhảy lên giường, dùng sức lay mạnh Hạ Du Nguyên, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt cậu: “Xem này, xem này.”
Hạ Du Nguyên mệt mỏi mở một mắt, liếc qua màn hình điện thoại.
Là một bài đăng trên vòng bạn bè, có chín bức ảnh, chú thích kèm theo chỉ có hai chữ: “Vui vẻ.”
“Cái gì vậy?” Cậu nhăn mày.
Trương Sấm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày không có mắt à? Đây là vòng bạn bè của Kỳ Ngọc.”
Vòng bạn bè của Kỳ Ngọc?
Học sinh bọn họ bình thường rất ít dùng WeChat, chủ yếu dùng QQ. Cũng chính vì vậy mà tài khoản WeChat của họ khá riêng tư, chỉ kết bạn với vài người anh em thân thiết.
Hạ Du Nguyên chống tay ngồi dậy, lấy điện thoại của Trương Sấm rồi bấm mở những bức ảnh.
Sư tử, khỉ, trăn, voi…
Đi sở thú à?
Lướt đến bức cuối cùng.
Một cô gái mặc váy liền màu trắng, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cơ màu đen. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa xinh xắn, trong tay cầm một chùm nhánh cây, đang kiễng chân cho hươu cao cổ ăn.
Váy liền màu trắng, đồng hồ cơ màu đen.
Chẳng có trang sức gì cầu kỳ, chỉ là hai chiếc váy và đồng hồ rất đơn giản, nhưng lại khắc họa hoàn hảo rõ nét đặc trưng của cô gái ấy.
Đó là phong thái niên thiếu trong sáng mà mạnh mẽ.
Hạ Du Nguyên nín thở, ngón tay hơi run rẩy phóng to bức ảnh lên.