Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 63




Edit: Mol

Mặc dù suy đoán “Mình thích cậu” cứ lởn vởn trong đầu cô suốt nhiều ngày, nhưng khi chính tai nghe thấy câu nói đó được chứng thực, trái tim của Lý Quỳ Nhất vẫn đột nhiên đập nhanh hơn. Cảm giác rung động lạ lẫm khiến cô cảm thấy hơi lúng túng, ngón tay cô vô thức nắm chặt góc áo.

Có lẽ là vì người tỏ tình với cô là một người rất đẹp trai. 

Cho dù cô không thích cậu nhưng việc được một người đẹp trai thổ lộ tình cảm vẫn là chuyện có thể khiến trái tim thiếu nữ cảm thấy thỏa mãn. Chính vì cậu đẹp trai, nên kể cả khi hốc mắt cậu đỏ lên như làm loạn vô cớ thì cũng có thể chấp nhận được một chút. Bây giờ cậu vẫn ngồi im ở đó, vùi đầu vào trong hai cánh tay đang khoanh lại, đó rõ ràng là tư thế rất rụt rè. Nhưng mái tóc bồng bềnh mềm mại, đôi tai hơi đỏ, chiếc áo phông mỏng manh làm nổi bật sống lưng rõ nét của cậu, vẫn tỏa ra sức sống của tuổi trẻ, dáng vẻ đó thật sự rất dễ thu hút người khác.

Không không không, Lý Quỳ Nhất lắc đầu, khẽ thở dài. 

Cô không thể quá dễ dãi với một người đẹp trai như vậy. 

Như vậy không tốt chút nào.

Cô lại siết chặt tay, ánh mắt tập trung nhìn về phía Hạ Du Nguyên, nói: “Logic của cậu có vấn đề. Dù cậu có thích mình thì cậu cũng không có quyền chất vấn mình. Mình không phải bạn gái cậu, không có nghĩa vụ phải giải thích mối quan hệ của mình với các nam sinh khác.”

Cô dừng lại một lát, rồi lại cố tình làm như có thể xử lý vấn đề tình cảm một cách thành thạo: “À… Những gì cậu vừa nói, mình coi như chưa nghe thấy nhé, ừm… Cảm ơn cậu đã thích mình…”

Tiếp theo nên nói gì đây?

Hừ, biết thế cô đã cùng Phương Tri Hiểu chăm chỉ đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình rồi học thêm vài câu từ chối. Như vậy thì bây giờ cũng không đến nỗi bí từ như này. “Đến lúc cần mới tiếc đọc không nhiều sách” chính là đạo lý này.

Thôi, cứ thế đi, dù sao thì cậu cũng không phải thật lòng muốn tỏ tình cô.

Lý Quỳ Nhất lưỡng lự nhìn Hạ Du Nguyên thêm lần nữa. Thấy cậu vẫn cúi đầu, thì cô bắt đầu nghi ngờ liệu cậu có nghe thấy lời cô nói không. Không quan tâm nữa, cô thật sự không biết phải xử lý tình huống này như thế nào, tốt hơn hết là nhân lúc cậu không chú ý thì chuồn đi, nếu không thì sẽ rất ngượng ngùng. Lý Quỳ Nhất vội vã nói một câu “Tạm biệt” rồi quay lưng bước đi, sau khi bình tĩnh bước đi vài bước, cô bắt đầu chạy thục mạng.

Chạy được một hồi, não Lý Quỳ Nhất bắt đầu thiếu oxy, cô thở hổn hển dừng lại trên vỉa hè. Xung quanh xe cộ qua lại, dòng người đông đúc, người đi đường thấy cô vội vã thì nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, khiến cô cảm thấy rất hoảng hốt mơ hồ, đến nỗi đột nhiên không nhớ rõ rốt cuộc Hạ Du Nguyên đã tỏ tình với mình hay chưa.

Thực sự quá mơ hồ.

Cô và cậu, không phải đang cãi nhau hay sao, sao lại đột nhiên thành tỏ tình rồi?

Có phải đầu cậu bị sao không, có nói nhầm cái gì không đấy?

Hạ Du Nguyên thật sự thích cô sao? Tại sao cậu lại thích cô? Cậu bắt đầu thích cô từ khi nào?

Trong đầu Lý Quỳ Nhất xuất hiện vô số câu hỏi, nó đảo lộn lên khiến cô cảm thấy rất chóng mặt. Cô cố gắng nhớ lại từng việc đã xảy ra giữa cô và Hạ Du Nguyên, hy vọng tìm ra khởi đầu sự rung động của cậu. Nhưng sau khi nghĩ lung tung một hồi, cô chẳng tìm ra được gì. Có vẻ như chỉ có Hạ Du Nguyên mới biết mà thôi, điều đó có nghĩa là cô sẽ không bao giờ biết… Mà cô cũng không thể mặt dày đi hỏi cậu ấy.

Bắt đầu từ khi nào đây?

Hạ Du Nguyên cũng đang suy nghĩ về câu hỏi này. 

Câu nói “Dựa vào việc mình thích cậu” vô tình tuột ra từ miệng mình khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám đối mặt với cô nữa. Nhưng không hiểu sao, trong lòng cậu lại chợt dấy lên cảm giác thoải mãi như trút được gánh nặng. Chính cảm giác thoải mái này khiến cậu cảm thấy lòng mình như thuỷ triều, cứ cuộn trào lên rồi lắng xuống, cứ mãi đập vào con đê có thể vỡ bất cứ lúc nào, đung đưa lắc lư, hoảng hốt luống cuống, cuối cùng là tiếng đổ rầm. Cậu đành cam chịu số phận: Hạ Du Nguyên, mày thừa nhận đi, mày thật sự…

Đã thích cậu ấy rồi.

Hạ Du Nguyên cũng nóng lòng muốn biết mình đã bắt đầu rung động với Lý Quỳ Nhất từ khi nào. Nhưng cảm giác thích một người rất khó để diễn tả, vậy nên việc xác định điểm bắt đầu của nó cũng vô cùng khó khăn. Lần cậu cảm nhận rõ ràng nhất là khi ở cửa hàng tạp hóa của trường, cậu tức giận vì cô muốn mời Kỳ Ngọc ăn cơm, rồi lấy đi đồng xu cô làm rơi. Khi cô đến giật tay cậu, ngón tay mát lạnh trắng nõn be bé chạm vào tay cậu khiến trái tim cậu đập nhanh như sắp chết.

Đó có lẽ là cảm giác rung động.

Nhưng trong lòng cậu biết rõ đây không phải là điểm bắt đầu. 

Cụ thể là bắt đầu từ đâu thì cậu không thể nhớ chính xác được, suy cho cùng thì trước đây cậu cũng không hề nhận ra mình thích cô, cảm xúc của cậu đối với cô lúc đó cũng rất mơ hồ, bây giờ thì lại càng khó mà phân tích rõ ràng được. Nói ra thì thật buồn cười, việc cậu thích cô là chuyện mà cả hai người họ biết cùng một lúc.

Song cậu cũng đã hiểu tại sao cậu lại lầm tưởng rằng Lý Quỳ Nhất thích mình. Nói trắng ra là vì cậu đã có cảm tình với cô, nhưng bản năng của cậu lại chống lại cảm xúc này… Lòng tự tôn của một người đẹp trai không cho phép cậu thích người ta trước. Vì thế, cậu chỉ có thể tự lừa mình dối người: Là cậu ấy thích tôi trước. Chỉ có như vậy, cảm tình của cậu đối với cô mới có thể bình thường được.

Hạ Du Nguyên cười tự giễu.

Nếu như thật sự có AQ ở đây, vậy chắc chắn AQ sẽ phải bái cậu làm thầy để “phương pháp chiến thắng tinh thần”.

Hạ Du Nguyên từ từ đứng dậy. Cậu đã ngồi một mình trên phiến đá ở mép bồn hoa bên cạnh khá lâu rồi. Bầu trời đã tối, vầng trăng tròn vàng rực xuất hiện, treo lơ lửng trên bầu trời. Cậu yên lặng ngước lên nhìn. Cậu nghĩ cho dù cô biết rồi thì cũng không sao, ít nhất là không còn tiếc nuối vì không thể thổ lộ nữa.

Nhưng cậu vẫn không biết sau này nên đối mặt với Lý Quỳ Nhất với dáng vẻ như thế nào. Cô bảo coi như chưa nghe thấy những gì cậu nói, vậy có phải là từ chối không? Cô không thích cậu đúng không?

Trái tim niên thiếu của Hạ Du Nguyên chưa bao giờ phải chịu sự giày vò, khó chịu. Dù bố mẹ cậu ly hôn thì cậu cũng hiếm khi thấy đau xót vì lúc ấy cậu còn quá nhỏ, không nhớ rõ điều gì; dù mẹ vì công việc mà không thể ở cạnh thì cậu cũng không cảm thấy thiếu thốn tình cảm vì có dì nhỏ và ông bà ngoại rất thương cậu; dù học lực không tốt, nhưng vì cậu cao ráo đẹp trai nên vẫn có nhiều người thích cậu, thậm chí cả thầy cô cũng khoan dung hơn với cậu. Từ nhỏ đến lớn, cậu sống cuộc sống đầy tự do thoải mái, không lo không nghĩ. Nhưng đệch cụ, ai mà nghĩ đến bây giờ chứ? Tiếng tim đập “thình thịch”, cậu sa vào con quễ tình yêu rồi.

Dù sao thì cũng phải nói, cảm giác này cực kỳ khó chịu, thậm chí còn hơi tức giận. Hạ Du Nguyên nghĩ, dựa vào đâu mà cô lại không thích cậu chứ.

Vậy Lý Quỳ Nhất có thích Kỳ Ngọc không? Kỳ Ngọc có thích Lý Quỳ Nhất không? Nếu hai người họ đến với nhau thì sao? Lúc đó cậu còn có thể tiếp tục làm anh em với Kỳ Ngọc được không? Cậu sẽ ghen tị, ghen tị đến phát điên, không thể nào chúc phúc cho họ được.

Hạ Du Nguyên đột ngột đứng dậy, lạnh lùng đá vào viên đá mà vừa ngồi, rồi tức giận quay trở về nhà.

Kỳ nghỉ của kỳ thi vào 10 rất nhanh đã kết thúc, học sinh lại phải quay trở lại trường học. Học sinh lớp 11 cũng chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Các tiết học của học kỳ này đã kết thúc, thời gian còn lại chỉ dành cho việc ôn tập. Trong lớp khối xã hội, chẳng còn có tiếng học thuộc lảnh lót mà lại là tiếng lật giấy sột soạt.

Lý Quý Nhất thở phào nhẹ nhõm… Việc mà cô lo lắng nhất đã không xảy ra. Ngày nào Hạ Du Nguyên cũng chăm chỉ học thuộc bài, làm bài tập, không còn chạy nhảy trước mặt cô như trước đây nữa, thậm chí cũng ít nói hơn rất nhiều. Chỉ khi đôi mắt hai người họ vô tình chạm nhau, cậu sẽ ngay lập tức quay đi, sau đó mặt và tai đều đỏ lên. Da cậu trắng nên khi đỏ lên nhìn rất rõ, trong bán kính mười mét cũng có thể nhìn ra.

Cô cảm thấy thật khó tin, trông cậu như kiểu đã từng yêu tám trăm người bạn gái, nhưng nào ngờ lại trong sáng ngây thơ như vậy.

Nếu khoảng cách này có thể duy trì mãi, thì cũng tốt đấy.

Lý Quỳ Nhất lại bắt đầu sắp xếp lại vở ghi. Vì bình thường cô cũng đã sắp xếp trong giờ học nên khối lượng công việc không quá lớn. Sau khi xong việc, cô bán vở ghi cho ông chủ của cửa hàng văn phòng phẩm gần trường… Cô không có nhiều thời gian để mua bán với các bạn cùng lớp, hơn nữa vở ghi chép dễ bị sao chép, nên cô cần người cùng chia sẻ rủi ro với mình.

Dù số tiền không nhiều nhưng cũng xứng đáng với công sức của cô.

Tuy nhiên, khi kỳ thi cuối kỳ ngày càng gần, trong lớp bắt đầu phát sinh một số rắc rối. Nguyên nhân là các thầy cô môn khác đều tổ chức ôn tập cho cả lớp, nhưng giáo viên môn toán lại lười biếng, mỗi tiết chỉ phát đề, đến khi học sinh làm xong thì lại bắt học sinh lên bảng giải bài, lấy cớ là “rèn luyện khả năng làm bài”. Cả tiết học có khi không nói một câu nào, nếu có nói thì cũng chỉ là: “Bài này cũng có trong đề thi của lớp khối Tự nhiên, nhưng tỷ lệ chính xác của lớp A8 còn cao hơn nhiều so với lớp các em. Người ta là lớp thường, các em là lớp thực nghiệm, hừ… Tôi không muốn nói nhiều, kẻo các em lại nghĩ tôi phân biệt đối xử với học sinh lớp khối xã hội, nhưng thành tích môn toán của lớp xã hội các em không ổn.”

Lớp A8 cũng là lớp cô giáo Toán đang dạy, theo như cô nói thì thành tích môn Toán của lớp đó đứng đầu hoặc nhì trong số mười lăm lớp khối Tự nhiên bình thường. Trong học kỳ này, danh tiếng của lớp A8 liên tục được nhắc đến trong lớp A17, nghe nhiều đến nỗi mà lỗ tai các bạn học như sắp mọc kén.

Lúc đầu, khi giáo viên Toán lên lớp nói những câu kiểu “học sinh khối Xã hội không giỏi” ở trên lớp, mọi người còn bấm bụng nhịn, dù sao thành tích của lớp khối Tự nhiên do cô dạy thực sự rất tốt. Đều do cùng một giáo viên dạy, vậy nên học không tốt là do mình, không thể trách người khác. Nhưng gần đây, có bạn nói rằng, khi cô dạy lớp A8 thì rất nhiệt tình, hoàn toàn không qua loa chán đời giống như ở lớp mình, cô chán đến nỗi miệng cũng lười mở.

Mọi người nghe xong đều thấy không vui. Lớp phó học tập Trương Doãn là người đầu tiên đứng lên, nói: “Làm giáo viên mà còn phân biệt đối xử như vậy sao? Nếu đã xem thường học sinh lớp Xã hội, vậy thì xin trường không dạy lớp chúng ta nữa. Vừa nói chúng ta học toán kém, lại vừa không muốn dạy chúng ta, chẳng lẽ mong chúng ta tự học thành tài sao?”

“Đúng đúng.” Triệu Giai Vĩ lập tức phụ hoạ: “Nói thật thì trong học kỳ này môn toán của mình hoàn toàn là nhờ lớp phó học tập, lớp trưởng và các bạn đại diện môn ngày nào cũng giảng bài thì mình mới hiểu được, nếu không thì mình thực sự thành kẻ vô dụng rồi.”

“Mỗi lần trước khi nói mấy câu phân biệt đối xử cô còn cố ý nói ‘Tôi không phân biệt các em đâu’, đây chẳng phải là càng giấu thì càng lộ hay sao.”

Nhóm người tụ họp oán giận ngày một đông hơn, người này một câu, người kia một câu, chẳng bao lâu sau, cô giáo dạy toán đã bị mọi người dùng văn chương để lên án làm cho “tan xương nát thịt”.

Lý Quỳ Nhất lặng lẽ nhìn về phía cán bộ môn toán Trần Lộ Nhất, cả hai không hẹn mà đều thở dài cùng một lúc. Cả hai đều là những học sinh có thành tích môn Toán tốt, dù giáo viên Toán không dạy đàng hoàng, cũng không cảm thấy áp lực, vì thế cũng thường bỏ qua cảm xúc của các bạn học khác. Cho đến bây giờ, họ mới nhận ra sự oán giận của các bạn đối với giáo viên Toán đã sâu như rãnh Mariana.

Cuối cùng, việc phàn nàn cũng không thể làm giảm bớt sự oán giận trong lòng các bạn nên mọi người đều quay sang Lý Quỳ Nhất, nhờ cô phản ánh tình hình với thầy chủ nhiệm lớp, nếu cứ tiếp tục như này thì thành tích môn Toán của lớp sẽ xong đời.

Lý Quỳ Nhất gật đầu, an ủi: “Các bạn hãy tập trung ôn thi trước đã, giờ đã là cuối kỳ rồi, nhà trường chắc chắn sẽ không thay giáo viên dễ dàng như vậy. Khi kết quả thi cuối kỳ ra, mình sẽ phản ánh tình hình với thầy chủ nhiệm lớp. Đến lúc đó mang theo kết quả thi thì sẽ có sức thuyết phục hơn.”

Mọi người đều đồng ý. Triệu Giai Vĩ nói đùa: “Hay là chúng ta cùng nhau làm bừa bài thi Toán đi, như vậy điểm Toán của lớp sẽ tụt thảm hại, nhà trường chắc chắn sẽ để ý, nói không chứng sẽ đồng ý thay giáo viên cho chúng ta.”

“Ý hay đấy.” Có người hứng thú hùa theo: “Vậy thì chúng ta cứ quyết nhé, ai thi tốt môn Toán thì người đó là chó!”

“Không được không được.” Lý Quỳ Nhất lo lắng có người thực sự làm theo, vội vàng xua tay: “Chắc chắn giáo viên sẽ kiểm tra bài thi. Nếu phát hiện chúng ta làm bừa họ sẽ nghĩ chúng ta đang tập thể chống đối giáo viên Toán, không thể làm vậy được đâu.”

Lời vừa dứt thì một nam sinh tên Vương Kiến Ba cười hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nhìn đi, điểm Toán của lớp trưởng tốt như vậy, sao có thể tham gia vào trò linh tinh này với các cậu? Các cậu bớt kỳ vọng lại đi.”

Không khí sôi nổi lập tức trở nên yên lặng hẳn đi.

Không khí trong lớp ít nhiều cũng gượng gạo đi. Lý Quỳ Nhất quay lại nhìn Vương Kiến Ba, không hiểu sao cậu ta lại nói vậy, như thể không hài lòng với cô. Đương nhiên là qua một học kỳ, cô cũng hiểu đôi chút về cậu ta, cảm thấy cậu ta có vẻ không phải cố tình chống đối mình, mà cậu ta đối với ai cũng chẳng được lời hay ý đẹp, mở miệng ra toàn lời giấu đao.

Là lớp trưởng, Lý Quỳ Nhất không muốn mối quan hệ trong lớp căng thẳng thêm, thế nên cô chuẩn bị đánh trống lảng để xoa dịu bầu không khí. Không ngờ, Hạ Du Nguyên đang ngủ gục trên bàn đột nhiên mở mắt, cậu không đứng dậy, giọng nói lạnh lùng: “Sao cậu lại cố tình chia rẽ mối quan hệ giữa lớp trưởng và mọi người vậy?”

Lý Quỳ Nhất hơi ngạc nhiên quay lại nhìn cậu, vì câu nói đó thực sự quá thẳng thắn. Thẳng thắn cũng có cái hay của nó, ít nhất sẽ không ai bị khiêu khích rồi nghi ngờ ý nghĩa câu nói của cô. Chỉ có điều, có lẽ giữa Hạ Du Nguyên và Vương Kiến Ba sẽ có mâu thuẫn.

Vương Kiến Ba vô cảm, nói: “Ai chia rẽ?” Nói xong, có vẻ như cậu ta cảm thấy không ổn hoặc không còn hứng thú nên quay về chỗ ngồi của mình.

Quần chúng tụ tập cũng cười gượng gạo rồi giải tán. Lý Quý Nhất nhìn Hạ Du Nguyên. Cậu lại nhắm mắt lại, biểu cảm bình thản như thể không có gì xảy ra, chỉ là, tai cậu lại hơi đỏ lên.

Hạ Du Nguyên, cậu…

Lý Quỳ Nhất lập tức quay người đi, mặt cũng nóng bừng. Cô nghĩ con người này sao lại đáng ghét vậy chứ, dù không nói gì nhưng vẫn cứ cố tình nhắc cô về chuyện cậu thích cô.

Cậu không thể… Giấu đi sao?

Ngày kỳ thi cuối kỳ kết thúc thì cũng đến tháng 7. Ý nghĩ về kỳ nghỉ Hè vẫn chưa hình thành trong đầu thì thông báo học thêm đã được gửi tới. Tính ra, các lớp A1 và A17 là các lớp thực nghiệm, cả kỳ nghỉ hè chỉ nghỉ có 10 ngày nghỉ, từ 1 tháng 8 đến 10 tháng 8, số ngày còn lại  phải đến trường học thêm.

Các lớp khác có thời gian nghỉ dài hơn nhiều, lên đến một tháng.

Thầy Tưởng Kiến Tân thông báo tin học thêm xong, thì điềm nhiên bước ra khỏi lớp giữa những tiếng kêu gào và mắng mỏ. Lý Quỳ Nhất vội vàng đuổi theo để giải thích tình hình của giáo viên dạy Toán và ý kiến của các bạn trong lớp với thầy.

Việc giáo viên dạy Toán có phân biệt đối xử giữa lớp khối Tự Nhiên và lớp khối Xã hội hay không vẫn chưa xác định được, suy cho cùng thì mọi người cũng chưa từng học lớp toán của lớp A8, chỉ là nghe nói giáo viên dạy lớp A8 rất tận tâm, kiên nhẫn mà thôi. Vì vậy, Lý Quỳ Nhất chú ý đến cách diễn đạt, hy vọng giáo viên chủ nhiệm có thể điều tra kỹ lưỡng trước rồi đưa ra kết luận.

Tưởng Kiến Tân liếc nhẹ cô, nói: “Nhà trường thấy lớp chúng ta là lớp thực nghiệm nên mới sắp xếp cho chúng ta giáo viên Toán có trình độ cao như giáo viên Bành. Cô Bành cũng đã báo cáo tình hình học Toán của lớp với thầy, ngoài em và Trần Lộ Nhất có nền tảng toán khá vững ra, những người khác đều có nền tảng toán trung bình, kể cả điểm số của Trương Doãn cũng lên xuống thất thường, như thế rất khó dạy. Vậy nên, nếu học không tốt, có phải các em nên tự tìm nguyên nhân từ chính mình không?”

Trái tim Lý Quỳ Nhất lạnh đi, cô cảm giác dường như giáo viên chủ nhiệm và các bạn không có chung quan điểm.

“Trong học tập, điều kiêng kị nhất là tìm lý do thất bại từ bên ngoại.” Cuối cùng, Tưởng Kiến Tân vỗ vai cô rồi quay người đi.

Trở về lớp học, Lý Quỳ Nhất kể lại lời của giáo viên chủ nhiệm cho các bạn nghe, cả lớp lại càng than thở. Việc không được nghỉ Hè đã khiến mọi người không vui, giờ thì mong muốn đổi giáo viên Toán cũng bị dập tắt. Mọi người không kìm được mà mắng chửi giáo viên Toán cũng như giáo viên chủ nhiệm một trận.

Tháng Bảy và tháng Tám ở thành phố Liễu Nguyên rất nóng nực, ngay cả lá cây cũng héo úa. Quạt trần trong lớp cũng không giúp xua tan đi cái nóng, mọi người cầm sách vở quạt phành phạch. Bên ngoài cửa sổ, bóng cây xanh lắc lư cùng tiếng ve kêu ầm ĩ. Họ cứ như vậy mà trải qua những ngày hè dài đằng đẵng.

Điều may mắn duy nhất là trong thời gian học thêm là, buổi tối chỉ có hai tiết tự học, hơn nữa thời gian nghỉ trưa cũng dài hơn.

Trong những ngày Phương Tri Hiểu không cần đi học thêm, Lý Quỳ Nhất thường cùng Chu Phương Hoa đến căng tin ăn cơm. Sau bữa tối, họ thường đi dạo hai vòng quanh sân thể dục, ngắm hoàng hôn giữa Hè rực rỡ ở phía chân trời.

Nhưng không biết vì lý do gì, sau kỳ thi cuối kỳ, Hạ Du Nguyên đã biến mất khỏi lớp học. 

Sách vở và bài thi của cậu vẫn để ở trên bàn học, nhưng lại không thấy cậu đâu, cả tháng Bảy cũng không xuất hiện.

Lý Quỳ Nhất rất tò mò không biết cậu đi đâu, nhưng cô lại không tiện hỏi, cô sợ ở đâu đó mà mình không thấy thì cậu lại đỏ mặt.

Đầu tháng tám, Kỳ Ngọc lại hẹn cô một lần nữa.

Lần này không phải hẹn đi chơi mà chỉ là hẹn nhau ở một cửa tiệm sách bán sách hướng dẫn. Kỳ Ngọc đưa cho cô một hộp quà nặng trĩu, nói đó là quà sinh nhật.

“Tháng 9 có cuộc thi toán toàn quốc, mình chuẩn bị đi trại Hè để tập huấn nên tháng 8 này sẽ không có mặt ở thành phố, thế thì phải bỏ lỡ sinh nhật của cậu rồi. Vậy nên mình tặng quà sinh nhật sớm cho cậu.”

“Cảm ơn nhé.” Lý Quỳ Nhất nhận quà, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Làm sao cậu biết sinh nhật của mình vào tháng 8?”

Kỳ Ngọc hơi ngượng ngùng: “Lúc mình tổ chức sinh nhật ở quán karaoke, chẳng phải Hạ Lạc Di xem bản đồ sao cho chúng ta sao, vậy nên mình… Mình nhớ luôn sinh nhật cậu.”

“À, vậy à.” Lý Quỳ Nhất gật đầu.

Cảm giác ấy lại càng rõ ràng hơn, cô tự hỏi không biết Kỳ Ngọc có phải cũng thích cô không, nếu không thì sao lại nhớ ngày sinh của cô làm gì. Lấy ví dụ ngược lại như khi đó Cao Quang cũng tham gia vào trò bản đồ sao đó, thế mà cô hoàn toàn không nhớ ngày sinh của cậu ta.

“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước nhé.”

Lý Quỳ Nhất lại cảm ơn một lần nữa. Cô muốn hỏi Kỳ Ngọc có biết Hạ Du Nguyên đi đâu không, nhưng nghĩ lại thì thôi, nếu Kỳ Ngọc cũng thích cô thì cảnh tượng sẽ rất ngại ngùng.

Cô… Được yêu thích đến vậy sao?

Không thể nào hiểu được.

Ngày 17 tháng 8, Lý Quỳ Nhất vẫn đang ở trường học thêm, mọi thứ bình yên như mọi ngày. Nhưng sau hai tiết tự học buổi tối, Phương Tri Hiểu kéo Chu Phương Hoa cùng tổ chức một bữa tiệc nhỏ ba người, mua một cái bánh sinh nhật và tổ chức ở một quán lẩu để chúc mừng sinh nhật cô.

Chu Phương Hoa phải mạo hiểm mượn thẻ ngoại trú ra vào trường từ các bạn khác, làm Lý Quỳ Nhất cảm động vô cùng.

Sau khi tổ chức sinh nhật xong, Lý Quỳ Nhất trở về nhà còn muộn hơn so với giờ tan học bình thường, nhưng cô cảm thấy rất vui, cô cầm quà nhận được rồi thong thả đi bộ về nhà. Khi gần đến cổng khu chung cư, cô nhìn thấy bóng dáng nam sinh cao lớn thanh mảnh đứng lảng vảng trước cổng, trông như là Hạ Du Nguyên.

Tại sao cậu lại đột ngột xuất hiện?

Khi Lý Quỳ Nhất đang ngơ ngác thì Hạ Du Nguyên cũng nhìn thấy cô. Họ đứng cách nhau một đoạn, ánh mắt bất ngờ chạm nhau. Cô không di chuyển, cậu ấy cũng không nhúc nhích. Họ cứ thế im lặng nhìn nhau một lúc, sau đó cô từ từ bước lại gần.

“Sao giờ cậu mới về?” Hạ Du Nguyên mở lời trước, giọng có vẻ hung dữ nhưng lại có thêm chút ấm ức.

“Mình đi đón sinh nhật với bạn,” Lý Quỳ Nhất trả lời: “Cậu đợi rất lâu rồi à?”

Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Dù đã biết rõ ý định của cậu ấy, nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

Hạ Du Nguyên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao cậu không hỏi những ngày qua mình đã đi đâu?”

Nói thì cứ nói, cần gì phải để người khác hỏi chứ.

Lý Quỳ Nhất không nghe theo cậu, quay mặt đi và nói: “Cậu không thể chủ động nói cho mình biết sao?”

“Được, lần sau mình sẽ nói cho cậu biết trước.”

Không phải ý đó đâu…

Mình không bảo cậu báo cáo gì hết…

Lý Quỳ Nhất cắn môi, nghe Hạ Du Nguyên giải thích: “Mấy người ở lớp học vẽ bọn mình tổ chức đi vẽ tranh phong cảnh thực trong kỳ nghỉ Hè, đầu tiên là đi Tây Đệ, Hoành Thôn, rồi đến Thái Hành Sơn, cuối cùng là đi Vụ Nguyên.”

“Ồ, vậy thì tốt quá.” 

Lý Quỳ Nhất không biết nói gì hơn, chỉ có thể đáp lại như vậy. Hạ Du Nguyên nói xong liền im lặng, cô chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của cậu. Cô vô thức ngẩng lên, ánh mắt hai người lại chạm nhau, đôi mắt đen tuyền của cậu trong vắt và rõ ràng, sáng rực phản chiếu hình bóng của cô.

Lý Quỳ Nhất cảm thấy tim mình thắt lại, cô cúi đầu, vẫn hỏi câu vừa rồi: “Sao cậu lại đến đây?”

“Mình muốn tặng quà sinh nhật cho cậu.”

Lý Quỳ Nhất nghĩ, có phải cô không nên nhận quà của cậu không? Bởi vì cô không định phát triển mối quan hệ với cậu, nếu mà như vậy thì  liệu cắt đứt liên lạc với cậu sẽ tốt hơn nhỉ?

“Cậu không cần phải cố ý đến đây để tặng quà cho mình đâu.” Cô nói nhỏ.

“Nhưng vào ngày sinh nhật của mình, cậu cũng đã đặc biệt đến tặng quà cho mình mà.”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Sao mà lời này bị cậu nói ra lại mập mờ thế nhỉ?

Cô vội lắc đầu: “Mình tặng quà cho cậu là vì cậu đã nhường chỗ ngồi cho mình, mình chỉ muốn cảm ơn cậu.”

Hạ Du Nguyên lại ngẩn người.

Không phải là vì sinh nhật mới tặng quà sao? Hóa ra chỉ là để cảm ơn thôi à?

Cậu im lặng một lúc lâu, Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu lên thì thấy cậu đã quay mặt đi, ngực phập phồng nhẹ, hai tay nắm chặt thành quyền buông thõng xuống hai bên người, trông như thể cô đã nợ cậu ấy tám triệu vậy.

Hạ Du Nguyên, cậu có thể đừng giận như cụ già thế không? Cứ giận thế, có lẽ cậu sẽ sống được không lâu đâu…

“Không chỉ là để cảm ơn, mà cũng để chúc mừng sinh nhật cậu nữa…” Lý Quỳ Nhất nói thêm một câu, giọng có vẻ hơi yếu ớt hơn.

Hạ Du Nguyên vẫn không nói gì, cậu tự mình tiếp nhận một lúc, sau đó bỗng nhiên lẩm bẩm: “Mình thật sự sắp bị cậu chọc giận tức chết rồi.”

Lý Quỳ Nhất chỉ biết cắn môi, im lặng.

Lẩm bẩm xong, Hạ Du Nguyên đặt balo xuống, lôi một chiếc hộp từ trong cặp ra. Nhưng khi vừa vươn tay định đưa cho cô thì cậu lại lập tức thu tay lại, để hộp ra sau lưng.

“Kỳ Ngọc đã tặng quà sinh nhật cho cậu chưa?” Hạ Du Nguyên hỏi.

Tại sao lại liên quan đến Kỳ Ngọc vậy?

Lý Quỳ Nhất rất muốn lườm cậu một cái, nhưng cô đã kìm lại, chỉ đáp nhẹ một tiếng “Ừm”.

“Nó tặng gì?” 

Lý Quỳ Nhất biết Hạ Du Nguyên có lúc rất cứng đầu, hôm nay nếu cậu không biết đáp án thì cậu sẽ nhất định không chịu buông tha, thế nên cô cũng không giấu: “Một quả cầu thủy tinh, loại có hộp nhạc.”

“À.” Hạ Du Nguyên bắt đầu cười.

Cậu nghĩ, quà sinh nhật của Kỳ Ngọc không thể nào bằng quà của mình.

Cậu không cố tình muốn chê bai giá trị của anh em mình, nhưng quả cầu thủy tinh có hộp nhạc thì thật sự hơi lỗi thời. Cậu nhớ lúc còn học tiểu học thì mới thịnh hành món quà này, sau đó không còn ai thích nữa.

Có lẽ đây là cái gọi là “thẩm mỹ của trai thẳng” nhỉ.

Vì Hạ Du Nguyên là người học mỹ thuật nên cậu cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình cao hơn hẳn mấy người anh em, chẳng hạn như Trương Sấm chỉ biết tặng hoa hồng đỏ có dây đèn nhỏ cho bạn gái, đúng là khó nhìn. Lần duy nhất Hạ Du Nguyên thừa nhận mình có “thẩm mỹ của trai thẳng”  là khi Lý Quỳ Nhất mặc chiếc váy trắng, tay đeo đồng hồ cơ màu đen, cậu thấy cô cực kỳ xinh đẹp, rất có cảm giác tình đầu.

Nói đến bộ váy…

“Sao hôm nay cậu không mặc váy?” Cậu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi.

Lý Quỳ Nhất không hiểu sao suy nghĩ của cậu lại chuyển sang váy: “Tại sao mình phải mặc váy?”

“Ngày sinh nhật của cậu mà, mặc váy sẽ đẹp hơn.”

Lý Quỳ Nhất cạn lời: “Mình phải đi học mà, sao có thể mặc váy được?”

“Ồ.” Hạ Du Nguyên thấy cũng đúng, gãi gãi đầu, lại bắt đầu lượt trò chuyện ngượng ngùng mới: “Vậy cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“… Mười sáu.”

“Khéo ghê, mình cũng vậy.”

“… Ừm.”

Nói xong, hai người im lặng một lúc, sau đó Hạ Du Nguyên mới nhớ mang hộp quà ra, cậu lại đưa cho cô: “Chúc mừng sinh nhật cậu nhé.”

Lý Quỳ Nhất nhận lấy.

Cô sợ nếu không nhận thì Hạ Du Nguyên sẽ tức giận ngay tại đây.

“Cậu không mở ra xem à?” Trong giọng nói của cậu xen lẫn cả sự chờ mong, dường như cậu rất tự tin vào món quà mình đã tặng.

Đương nhiên Hạ Du Nguyên rất tự tin vào món quà của mình. Món quà của cậu mang cá tính riêng, chỉ riêng điều này đã đủ để đánh bại Kỳ Ngọc… Quả cầu thủy tinh có hộp nhạc có thể tặng cho bất kỳ cô gái nào cũng được, nhưng món quà của cậu chỉ có thể tặng cho Lý Quỳ Nhất.

Nhìn xem, chỉ là cậu chưa yêu bao giờ mà thôi, nếu đã yêu thì cậu chính là một thiên tài trong tình yêu.

Lý Quỳ Nhất chiều ý cậu, bắt đầu mở hộp quà.

Hộp rất nhẹ, khiến cô nghi ngờ không biết bên trong có gì không. Trong hộp lớn là một hộp nhỏ, mở hộp nhỏ ra, bên trong là một thứ trông như cái ống nghiệm, bên trong ống nghiệm có một cái gì đó nhỏ bằng móng tay…

Cái gì vậy nhỉ?

Đêm đã khuya, cô thật sự không thể nhìn rõ.

Hạ Du Nguyên thấy vậy thì kéo cô đến dưới đèn đường.

“Cậu có thể mở nắp ra.”

Lý Quỳ Nhất làm theo, cô mở nắp ống nghiệm ra, món đồ kỳ lạ ở bên trong di chuyển. Khi nó di chuyển đến miệng ống nghiệm, cô mới nhìn rõ đó là gì…

Một con nhện màu xám trắng, lông lá xù xì, mắt to đùng!

Cả người Lý Quỳ Nhất nổi da gà, mở to hai mắt.

Giây tiếp theo, con nhện “bịch” một cái nhảy ra khỏi miệng ống nghiệm, rơi xuống cánh tay trần của cô.

“A…”

Trái tim Lý Quỳ Nhất như ngừng đập, tiếng hét của cô vang vọng trong màn đêm. Cô lập tức vung tay theo phản xạ, giậm chân bình bịch, sốt ruột muốn đuổi con nhện ra khỏi người mình.

Hạ Du Nguyên thấy vậy thì ngẩn người, sau khi phản ứng ra thì tay nhanh mắt lẹ nắm cánh tay nhỏ của cô rồi lấy con nhện: “Không sao đâu, không sao đâu, con nhện ở trong tay mình rồi.”

Lý Quỳ Nhất dừng lại, nhưng da đầu cô vẫn tê dần, chân tay mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng vững, phải bám vào tay Hạ Du Nguyên. Nỗi sợ hãi khi con nhện rơi lên người khiến cô không thể kìm được nước mắt sinh lý, sợ đến mức khóc lên.

Hạ Du Nguyên hoảng hốt, nhanh chóng cất con nhện lại vào ống nghiệm rồi đóng lại, sau đó lắc lắc trước mặt cô, vội vàng an ủi: “Nó tên là Lucas, cậu nhận ra không?”

Cái gì mà Lucas, nó có tên là “Giấy báo trúng tuyển Đại học Bắc Kinh” thì cũng vô dụng!

“Đây là nhện nhảy.” Hạ Du Nguyên thấy cô hình như không nhận ra thì chiếc cặp cô đang đeo sau lưng: “Cậu xem, trên khóa kéo cặp và trên hộp bút cũng là bản đồ chơi của nó, có phải giống hệt không?”

Giống cái đầu cậu ấy!

Thấy Lý Quỳ Nhất vẫn khóc thì Hạ Du Nguyên mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn.

Chết rồi, lẽ nào cậu ấy… Không thích nhện ư?

********

Lời của tác giả:

Trương Sấm & Kỳ Ngọc: Người anh em à, trên thế giới không có ai là trai thẳng hơn mày đâu (hoa hồng)