Khoảng thời gian này có thể nói là những ngày thoải mái nhất của Lý Quỳ Nhất kể từ khi cô bắt đầu học tiến sĩ. Buổi bảo vệ luận án vào giữa tháng 5 đã kết thúc tốt đẹp, giáo viên hướng dẫn cũng rất thích cô, còn đùa rằng “dùng” cô rất “thuận tay”, hỏi xem cô có muốn ở lại trường làm việc không, thầy có thể giới thiệu giúp cô. Tuy nói con đường phía trước không ai dám chắc, nhưng lúc này đây, trong lòng cô thực sự dâng lên chút cảm khái “sau cơn mưa trời lại sáng”.
Tiếp theo chỉ cần ngoan ngoãn đợi đến lễ tốt nghiệp vào tháng 6.
Tất nhiên Hạ Du Nguyên sẽ không bỏ qua khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có này của cô, ngoài giờ làm việc ra, mỗi giây mỗi phút anh đều bám lấy cô. Thậm chí, dù anh đang nấu ăn, cô nằm bò trên quầy bếp kiểu nửa mở nói chuyện với anh thì anh cũng muốn “chỉ đạo hành động” cô: “Em lại đây ôm anh từ phía sau, như trong phim ấy.”
Lý Quỳ Nhất cảm thấy người này đúng là vẫn quá trừu tượng.
Tất nhiên, cô sẽ không làm chuyện “làm màu” như vậy, nhưng cô cũng có tính toán riêng của mình. Cô cảm thấy, nằm bò trên quầy bếp ngắm nhìn phần eo thon dưới chiếc tạp dề của anh vẫn thú vị hơn. Đàn ông 28 tuổi, dáng người vẫn cao ráo và thanh mảnh như hồi còn thiếu niên, anh bận rộn đi tới đi lui trong bếp, trông thật sự rất cuốn hút.
Ngắm một lúc, Lý Quỳ Nhất nhảy xuống ghế quầy bếp, sau đó đi tới ôm eo anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh một lúc.
Hạ Du Nguyên khẽ bật cười, ra vẻ thở dài: “Lý Quỳ Nhất, đừng làm phiền anh nấu cơm chứ.”
Lý Quỳ Nhất buông tay, quay người mở tủ lạnh lấy một chai rượu mơ ra, sau đó lại trở về quầy bếp, vừa nhấp từng ngụm nhỏ vừa nhìn anh. Cô sẽ không nói cho Hạ Du Nguyên biết, việc cô vừa rồi đi qua ôm anh không phải vì yêu cầu của anh, mà là thực sự bị anh thu hút. Cô hiểu anh quá rõ rồi, con người này không thể dễ dàng khen được.
Cô muốn nghỉ ngơi một thời gian, công việc của studio tạm thời để Hạ Du Nguyên toàn quyền phụ trách. Khi Hạ Du Nguyên đi làm, cô sẽ ở nhà một mình đọc sách, viết vài kịch bản, chăm sóc mấy chậu cây ngoài ban công. Nhưng một hôm, khi cô đang thay nước cho chóp dứa trên ban công thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa. Mở cửa ra, là một nhân viên giao hàng, nhân viên đưa một bưu kiện lớn rồi bảo cô ký nhận.
Trên phiếu giao hàng cho thấy bưu kiện này được gửi từ Hồng Kông, mà thời gian trước Hạ Du Nguyên cũng đi công tác ở Hồng Kông. Lý Quỳ Nhất ký nhận nhưng không mở ra, cô đặt gói hàng bên cạnh ghế sofa.
Đợi Hạ Du Nguyên về, cô mới hỏi anh mua gì vậy.
“À, chắc là bộ vest anh đặt may ở Hồng Kông.” Hạ Du Nguyên ngồi xuống mở gói hàng.
Lý Quỳ Nhất đã tắm xong, cô mặc váy ngủ ngồi xổm bên cạnh anh, tò mò hỏi: “Anh đặt may vest làm gì?”
Đối với đàn ông ở độ tuổi này thì đặt may vest tất nhiên không phải chuyện gì lạ, nhưng đối với Hạ Du Nguyên mà nói thì chuyện này đúng là hơi lạ. Hồi Đại học, Hạ Du Nguyên khá chú trọng ăn mặc, gu thẩm mỹ cũng tốt, từ sợi tóc cho đến gót chân đều tinh tế. Nhưng sau khi đi làm, anh không còn để ý đến những chuyện này nữa. Mùa Hè thì áo phông với quần short, mùa Đông thì áo phao đen. Nói đến tinh tế thì chắc chắn không có, chỉ là anh cực kỳ sạch sẽ, lại đẹp trai, dù chỉ mặc mấy kiểu cơ bản cũng đã tươm tất và thu hút rồi.
Hạ Du Nguyên khẽ nhướng mắt nhìn cô: “Đi dự lễ tốt nghiệp của em chứ còn gì nữa.”
Ôi chao.
Mí mắt Lý Quỳ Nhất khẽ giật giật, cô là nhân vật chính của buổi lễ tốt nghiệp mà còn chưa chuẩn bị gì, vậy mà anh đã lo liệu xong xuôi hết cả.
Mở chiếc hộp trong gói hàng ra, quả nhiên bên trong là một bộ vest màu xám đậm. Dưới ánh đèn, chất vải ánh lên vẻ bóng bẩy.
Lý Quỳ Nhất bỗng nhiên thấy hứng thú, ở bên nhau bao năm, cô vẫn chưa từng thấy Hạ Du Nguyên mặc vest bao giờ. Cô giơ tay đẩy đẩy anh: “Mau đi tắm đi, tắm xong mặc thử em xem sao.”
Hạ Du Nguyên lười nhác cười, bị cô đẩy vào phòng tắm.
Tắm xong bước ra, Hạ Du Nguyên mặc vest vào. Bộ vest theo phong cách cổ điển, cảm giác rũ xuống vừa vặn hoàn hảo. Đồng thời bộ vest này cũng không có cảm giác trang trọng mạnh mẽ như những bộ vest truyền thống chật chội cứng nhắc. Người mặc cũng toát lên vẻ xa cách uể oải, lạnh lùng mà mảnh khảnh, tóc khô nửa, hơi nước còn đọng lại. Anh đeo cặp kính không gọng, ánh mắt liếc nhìn như gần như xa, lơ đãng mà cao quý.
Lý Quỳ Nhất cảm thấy, phần lớn thời gian Hạ Du Nguyên là người không nghiêm túc cho lắm, nhưng bộ vest màu tối này lại khiến anh có vài phần lạnh lùng và lý trí.
Hạ Du Nguyên thản nhiên ngồi xuống sofa, hơi nghiêng đầu, ánh mắt nồng nhiệt nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt đầy đắc ý, như thể anh biết mình đẹp trai.
“Đẹp lắm.” Lý Quỳ Nhất không kìm được mà khen.
Ngẫm nghĩ chút, cô lại bổ sung: “Hơi có cảm giác cấm dục đạo mạo.”
Hạ Du Nguyên bỗng bật cười, cánh tay thả lỏng dựa vào lưng ghế sofa, như thể mở rộng cơ thể ra trước cô: “Thích anh mặc vest à? Vậy thì lại đây cảm nhận cho kỹ nào.”
Lý Quỳ Nhất từ từ đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay chạm vào chất liệu vải của bộ vest.
Nhưng Hạ Du Nguyên lại vòng qua eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình: “Cảm nhận thế này mới đúng chứ.”
Cô mặc váy ngủ, làn da trần dưới váy áp sát vào lớp vải trên chân anh, mềm mại, mịn màng, lạnh buốt.
Lý Quỳ Nhất khẽ hít một hơi, mặt bắt đầu nóng lên.
Cô biết ngay mà, đúng là không nên dễ khen người đàn ông này.
Hạ Du Nguyên vẫn chưa chịu dừng lại, tay đỡ eo cô kéo về phía trước, khiến cô như con gấu túi ôm chặt lấy người anh, để mặt vùi vào hõm cổ anh. Sau đó Hạ Du Nguyên nghiêng đầu hôn lên má cô, hôn lên tai cô, hôn lên cổ cô, kiên nhẫn tỉ mỉ từng chút một.
Lý Quỳ Nhất bị anh hôn đến mức toàn thân nổi lên cảm giác ngứa ngáy, cô ngẩng lên, đẩy anh ra: “Thế này sẽ làm nhăn vest mất.”
“Nhăn thì là phẳng lại là được.” Hạ Du Nguyên nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn.
Nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn còn nhiều bận tâm, cô khẽ nhíu mày: “Bộ vest này chắc đắt lắm phải không?”
Hạ Du Nguyên cười một tiếng, không trả lời, chỉ đưa tay xoa nhẹ giữa hai đầu mày cô.
Nói xong, anh lại kéo cô áp vào người mình rồi hôn. Khi môi lưỡi xâm chiếm, tay anh cuộn mép váy ngủ của cô lên rồi luồn vào trong, xoa nhẹ đùi cô, sau đó bóp mạnh một lúc, cuối cùng ngón tay tiến vào mãi trong chân cô.
Lý Quỳ Nhất cảm nhận được độ cứng của khớp xương ngón tay anh, khẽ rên lên một tiếng.
Ban đầu cách một lớp vải mỏng, ngón tay anh chạm vào cô từng chút một, cùng với tiếng thở của cả hai ngày càng nặng nề, trên vải cũng thấm ra chút ẩm ướt. Sau khi anh cảm nhận được, đầu ngón tay thon dài khẽ vén lớp vải, trực tiếp chạm vào nơi mềm mại đó.
Lý Quỳ Nhất ôm chặt cổ anh, mồ hôi cũng bắt đầu rịn ra trên mặt, cơ thể run rẩy nhẹ.
Tiếng nước càng lúc càng rõ ràng và dính nhớp, cô cắn chặt môi, ngón tay bấu chặt vào vai anh càng lúc càng mạnh, các đốt ngón tay đỏ lên.
Động tác của Hạ Du Nguyên dần dần nhanh hơn, mạnh hơn, đầu ngón tay còn đùa cợt cọ quệt, đồng thời anh cũng quan sát phản ứng của cô. Cơ thể và ý thức của Lý Quỳ Nhất dần dần mất kiểm soát, hệt như cánh diều đứt dây. Một tay anh tiếp tục ấn vào cô, tay còn lại kéo quần lót dưới váy cô xuống, nhét vào túi bộ vest, sau đó cởi thắt lưng.
Thậm chí anh còn không cởi quần vest ra, tiện tay lấy một chiếc bao ở bên cạnh, đeo vào, nâng đùi cô lên rồi mạnh mẽ ép xuống.
Vừa vào, Lý Quỳ Nhất chạm phải khóa kéo quần vest của anh, lạnh buốt cứng ngắc, nhưng bên trong lại nóng bỏng không chịu nổi. Kích thích bất ngờ khiến cô run lên, toàn thân bỗng nhiên mất hết sức lực, ngả lên vai anh, run rẩy từng đợt.
Hạ Du Nguyên nghiêng đầu hôn cô: “Xong rồi sao?” Không đợi cô trả lời, anh đã bắt đầu thúc vào: “Vậy anh bắt đầu nhé.”
Lý Quỳ Nhất tức giận cào lưng anh, anh luôn như vậy, để cô lên đỉnh một lần trước rồi mới từ từ mà giày vò cô.
Hạ Du Nguyên trực tiếp bế cô vào phòng ngủ, cô ôm chặt lấy người anh, theo động tác bước đi, mỗi nhịp đều rất sâu. Cảm giác tê dại và căng cứng từ thân dưới khiến Lý Quỳ Nhất muốn đẩy anh ra, nhưng trong tư thế này hoàn toàn không đẩy ra được. Đến phòng ngủ, anh đè cô xuống, hai người ngã vào đệm mềm mại, rồi lại lập tức nảy lên, sự kết nối cơ thể càng thêm sâu, cả hai đồng thời bật ra tiếng rên rỉ.
Lý Quỳ Nhất quay đầu sang một bên, váy ngủ trên người đã ướt đẫm mồ hôi, trở nên hơi trong suốt. Hạ Du Nguyên cúi người xuống, vén lọn tóc dính trên mặt cô, sau đó nắm lấy khuôn mặt ướt đẫm của cô xoay về phía mình.
Trên giường cô hoàn toàn là một kẻ lười biếng, đến động đậy một chút cũng không muốn, nhưng không sao, anh có thể phục vụ cô, anh thích như vậy, thích nhìn khuôn mặt thanh lãnh nhạt nhòa của cô vì anh mà nhuốm màu dục vọng.
Anh không kiềm chế được mà bắt đầu động tác, cô bị anh thúc đến mức đẩy về phía đầu giường, anh lại nắm lấy eo cô kéo lại. Hai người vẫn mặc nguyên váy ngủ và vest trên người, chỉ có bên dưới là ướt át và nhầy nhụa.
Không biết đã bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc, quần vest đã lộn xộn một mảng, ngay cả vạt áo cũng dính chút vệt nước. Váy ngủ của cô cũng nhăn nhúm, mềm oặt co lại.
Đợi khi dục vọng trong cơ thể dần dần lắng xuống, Lý Quỳ Nhất đột nhiên cảm thấy vô cùng bực bội, giọng mũi kéo dài pha chút nghẹn ngào. Hạ Du Nguyên vội vàng hỏi sao vậy, cô hít mũi hỏi: “Rốt cuộc bộ vest này có đắt không vậy?”