*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ghen tuông là chuyện vô dụng, vô vị và vô nghĩa nhất trên thế giới này.
Lý Quỳ Nhất nghĩ vậy.
Sở dĩ cô có cảm nhận như vậy là vì Hạ Du Nguyên quá biết cách ghen, không kể thời gian, không kể địa điểm, không kể đối tượng, hễ muốn ghen là ghen. Mới hôm qua thôi, khi Lý Quỳ Nhất lướt vòng bạn bè, cô đã bấm like bài viết của Phương Tri Hiểu, mà không like bài của anh, thế là anh cằn nhằn với cô một hồi, cuối cùng còn nắm lấy ngón tay cô, bắt cô phải bấm like bổ sung.
“Em thử đặt mình vào vị trí của anh xem, nếu anh chỉ bấm like bài của bạn bè khác mà bỏ qua bài viết của em, em có buồn không?” Hạ Du Nguyên nói đầy lý lẽ: “Đã bấm thì bấm hết, mà không thì đừng bấm, không được thiên vị.”
Nói thật thì, Lý Quỳ Nhất thật sự không muốn bấm like bài viết của anh. Khi cô và anh đến Đông Trực Môn để thử món nước đậu của người Bắc Kinh xưa, anh đã chụp một bức ảnh cô cầm thìa đưa đến miệng, kèm theo dòng chú thích: “Dũng sĩ uống nước đậu
.”
Một lát sau, anh lại đăng thêm một bài nữa, lần này không có ảnh, chỉ ngắn gọn: “Dũng sĩ ói rồi.”
Không trách cô không muốn bấm like bài viết của anh được, đúng không?
“Được rồi được rồi, em biết rồi.” Lý Quỳ Nhất không muốn tranh cãi với anh về mấy chuyện nhỏ nhặt này, nên cô dứt khoát đồng ý: “Lần sau sẽ không thế nữa.” Hạ Du Nguyên hài lòng, kéo cánh tay cô rồi ôm cô vào lòng, cằm tựa vào hõm cổ cô, nũng nịu nói: “Lý Quỳ Nhất, em phải yêu anh thật nhiều đấy nhé.”
Lý Quỳ Nhất không nói gì, chỉ kiễng chân, vòng hai tay qua cổ anh. Trong đêm Đông lạnh lẽo, hai cơ thể ấm áp nóng bỏng ôm nhau, nhịp tim đập mạnh hệt như câu trả lời mãnh liệt nhưng không lời.
Hạ Du Nguyên ôm cô chặt hơn. Sau một lúc, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, nghiêng mặt cọ nhẹ vào tóc cô, nói: “À, phải rồi, anh phải nộp bài tập kết thúc khóa học thiết kế trước 24:00 thứ Năm tuần sau, mấy ngày tới anh sẽ rất bận, có thể không có thời gian đến tìm em. Đợi anh làm xong bài tập rồi sẽ lại ở bên em, được không?”
“Được.” Má Lý Quỳ Nhất tựa lên vai anh, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Anh cố gắng đừng thức khuya quá, cũng đừng vì bận mà quên ăn cơm.”
“Được…” Anh ngoan ngoãn đáp.
Nhưng Lý Quỳ Nhất biết, khi Hạ Du Nguyên bận rộn thì sẽ quên ăn, hoặc nói đúng hơn, là anh không muốn ăn. Nghĩ đến câu “Em phải yêu anh thật nhiều đấy” mà anh vừa nói với cô, cô mím môi, giọng pha chút bối rối khó nhận ra, hỏi: “Ngày kia là thứ Tư, em ít tiết, em mang McDonald’s đến cho anh ăn nhé? Ăn đồ ăn nhanh này chắc không mất nhiều thời gian đâu.”
Hạ Du Nguyên ngẩn người một lúc, rồi hơi nhướng mày: “Đối xử với anh tốt vậy sao?”
Lý Quỳ Nhất định hỏi “Thế này đã gọi là tốt hả”, nhưng chưa kịp hỏi ra thì cô đã nghe thấy anh kéo dài giọng, ngẫm nghĩ thoáng chốc rồi nói: “Thôi, bỏ đi.” Anh đặt cằm lên đầu cô, giọng ủ rũ lẩm bẩm: “Thời tiết Bắc Kinh lạnh thế này, anh không muốn em phải chạy đi chạy lại, hơn nữa em đến anh cũng không có thời gian ở bên em.”
“Thế em gọi đồ ăn ngoài cho anh nhé?”
“Không cần đâu.” Anh nhéo nhẹ tai cô: “Đồ ăn ngoài không đưa vào được, anh cũng không có thời gian ra cổng trường lấy.”
“Ừm, được rồi.” Lý Quỳ Nhất không cố chấp nữa.
Haizz, cô khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí để thể hiện tình cảm với anh, thế mà anh lại từ chối.
Thế nhưng đến thứ Tư hôm đó, sau khi tan học buổi sáng, Lý Quỳ Nhất vẫn bắt xe đến Học viễn Mỹ thuật Trung ương, sau đó mua McDonald’s ở gần bến xe Hoa Gia Địa Bắc, rồi cất vào túi để giữ ấm, định tạo một bất ngờ nho nhỏ cho Hạ Du Nguyên. Cô đã mua vé vào “Bảo tàng Nghệ thuật Trung ương ” từ trước, nên vào trường khá thuận lợi.
Nhờ vào thói quen chia sẻ linh tinh với mình của Hà Du Nguyên, cô biết anh đang bận bịu trong một phòng học của tòa nhà dạy học thuộc Viện Thiết kế.
Trên đường đến toà nhà dạy học, bước chân của Lý Quỳ Nhất nhanh hơn, như đang thể hiện sự háo hức không lời. Thật ra, cô và Hạ Du Nguyên mới không gặp nhau hai ngày thôi, nhưng không hiểu sao, tim cô lại đập nhanh hơn, nhịp thở cũng dồn dập hơn. Có lẽ là vì, việc bày tỏ tình cảm này đối với cô vẫn có gì đó ngại ngùng.
Gặp cô, anh chắc chắn sẽ vui lắm, đúng không?
Ôi, thật sự hy vọng anh đừng quá đắc ý!
Lý Quỳ Nhất mím môi, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Đến tòa nhà thiết kế, Lý Quỳ Nhất nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ để chỉnh lại khăn quàng cổ, rồi mới chậm rãi đi lên cầu thang. Tòa nhà giảng dạy được thiết kế tinh xảo, cô vừa đi vừa ngắm, mất một lúc mới tìm ra hướng lớp học mà Hạ Du Nguyên đang ở.
Lên đến tầng bốn, tay cầm túi xách của Lý Quỳ Nhất siết chặt hơn, cô rẽ vào hành lang.
Nhưng không ngờ, đột nhiên cô sững người tại chỗ.
Lý Quỳ Nhất thấy Hạ Du Nguyên đang nói chuyện với một cô gái ở góc cuối hành lang. Cô gái có dáng người cao ráo, tóc nhuộm màu hồng, buộc ngắn, đội một chiếc mũ lưỡi trai. Dù chỉ có thể nhìn thấy bóng nghiêng mờ ảo, nhưng cô vẫn cảm nhận được chút khí chất ngầu lòi từ cô ấy.
Hạ Du Nguyên cụp mắt, cười nhìn cô ấy.
Lý Quỳ Nhất không nghe được họ đang nói gì, cô chỉ thấy sau khi nói chuyện một lúc, cô gái đưa cho Hạ Du Nguyên một chiếc bánh mì và một cốc cà phê.
Hạ Du Nguyên nhận lấy, nhìn khẩu hình miệng, có lẽ là nói “Cảm ơn.”
Sau đó, cô gái vẫy tay chào tạm biệt Hạ Du Nguyên rồi đi xuống cầu thang từ phía bên kia. Hạ Du Nguyên cũng cúi đầu nhìn chiếc bánh mì trong tay, như thể thở dài nhẹ một hơi, rồi quay vào lớp.
Lý Quỳ Nhất đứng yên tại chỗ, mắt vẫn nhìn về phía đó, từng đợt cảm xúc dâng trào trong lòng, nhưng cô cũng không rõ đó là cảm xúc gì.
Thật ra cũng chẳng có gì đâu đúng không? Có lẽ chỉ là Hạ Du Nguyên không kịp tới căng tin ăn cơm nên mới nhờ cô gái kia mang cho chút đồ ăn thôi mà.
Không ăn uống gì thì cơ thể sao chịu nổi chứ?
Hơn nữa, giữa Hạ Du Nguyên và cô gái đó cũng không có hành động nào vượt quá giới hạn, ngoại trừ… Lúc đối diện với cô gái, nụ cười Hạ Du Nguyên hơi rạng rỡ.
Tại sao anh lại cười vui vẻ như thế chứ?
Lý Quỳ Nhất xoay người, chạy xuống cầu thang, cô cố ép mình ngừng lại dòng suy nghĩ vô căn cứ đang lan man.
Trở lại trước cửa sổ kính lớn ở tầng một, cô nhìn thấy gương mặt ủ rũ của mình phản chiếu trên kính.
Vậy rốt cuộc tại sao anh lại cười vui vẻ với cô gái khác như thế?
Hơn nữa, rõ ràng anh biết hôm nay cô rảnh mà, anh hoàn toàn có thể nhờ cô mua đồ ăn giúp, tại sao anh lại từ chối cô mà thay vào đó lại nhờ người khác?
Càng nghĩ càng thấy tủi thân, Lý Quỳ Nhất chỉ biết bước nhanh ra khỏi tòa nhà thiết kế để cho cơn gió lạnh bên ngoài táp vào mặt, khiến bản thân tỉnh táo lại.
Có lẽ, anh thật sự chỉ không muốn cô phải chạy đi chạy lại trong thời tiết lạnh như thế này thôi?
Với lại, anh cười với người khác cũng là bình thường mà? Chẳng lẽ bắt anh lúc nào cũng phải lạnh lùng với mọi người sao?
Đừng có chiếm hữu quá mức, cô tự nhủ với bản thân.
Đang nghĩ vậy, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên hai lần. Lý Quỳ Nhất hít mũi, lấy điện thoại từ túi ra, vuốt màn hình mở khóa.
Là tin nhắn của Hạ Du Nguyên.
Một bức ảnh đồ ăn… Bánh mì và cà phê mà cô gái kia đưa cho anh.
“Xem này, anh ăn uống đàng hoàng mà.” Anh nói.
Ngón tay Lý Quỳ Nhất vô thức lướt trên màn hình, đột nhiên cô không biết nên trả lời anh thế nào.
Không muốn trả lời anh, mà cũng không muốn không quan tâm đến anh.
Cuối cùng, sau một hồi tìm kiếm trong đống emoji, cô hờ hững gửi lại một biểu tượng “OK”.
Có lẽ sau khi Hạ Du Nguyên nhắn tin cho cô xong lại tiếp tục bận rộn, mãi lâu sau cũng không thấy tin nhắn nào gửi đến nữa. Lý Quỳ Nhất quay về trường, cũng vùi đầu vào thư viện học bài, điện thoại thì vứt luôn trong ký túc xá. Cô nhận ra mình vẫn rất giỏi tự lừa dối người: Không phải là anh không nhắn tin cho cô, chỉ là cô không xem tin nhắn mà thôi.
Chín giờ tối, Lý Quỳ Nhất mới trở về ký túc xá, trên bàn của cô có điện thoại và McDonald’s đã nguội. Cô bỏ cặp sách xuống, đi tắm xong rồi ngồi xuống bàn, cuối cùng do dự một lúc mới cầm điện thoại lên.
Khoảng hơn bảy giờ, quả nhiên Hạ Du Nguyên đã nhắn tin.
Hạ Du Nguyên: Chỉ gửi một cái OK thôi à? Lạnh lùng quá!
Hạ Du Nguyên: Cổ anh đau chết đi được, nhưng gần xong rồi.
Hạ Du Nguyên: Chưa ăn tối, đói quá.
Tâm trạng vốn đã bình tĩnh nhiều giờ lại bắt đầu chua chát, Lý Quỳ Nhất gõ chữ lạch cạch: “Hay là tìm một bạn học nữ nào đó gửi đồ ăn cho anh nhá?”
Một lúc lâu sau bên kia mới trả lời: “Không nỡ.”
Lý Quỳ Nhất:?
Hạ Du Nguyên: Không hiểu sao, đúng là không biết lãng mạn gì cả.
Lý Quỳ Nhất: Ừ, anh là người lãng mạn nhất.
Hạ Du Nguyên: Không, em có ý gì thế? Sao anh thấy em nói có ẩn ý vậy?
Lý Quỳ Nhất: Không có gì đâu.
Hạ Du Nguyên: Tốt nhất là không có gì.
Hạ Du Nguyên: À, lần trước em thiên vị thì anh đã không tính toán rồi, giờ cho em cơ hội để bù đắp cho anh đâý.
Bù đắp cái đầu anh, Lý Quỳ Nhất lầm bầm.
Sau một chút, cô mới hiểu anh đang nói gì. Cô mở vòng bạn bè lên, quả nhiên cách đây một phút, Hạ Du Nguyên vừa đăng một bài mới, là tác phẩm thiết kế mà anh vừa hoàn thành.
Lý Quỳ Nhất nhấn like cho tất cả bạn bè chung của hai người, nhưng không bấm like bài của anh.
Sau đó, cô tắt điện thoại, chuẩn bị lên giường ngủ.
Đúng lúc này, điện thoại của cô lại rung mạnh.
Lấy điện thoại lên xem, hóa ra là Hạ Du Nguyên gọi đến.
Sau một hồi do dự, cô vẫn chui vào chăn, cắm tai nghe vào tai.
Đầu bên kia tai nghe, giọng của Hạ Du Nguyên xen lẫn chút mệt mỏi, chút lo lắng, và cũng có chút dè dặt: “Anh muốn biết, em cố tình trêu anh, hay đang giận anh?”
Lý Quỳ Nhất im lặng một lúc lâu, hốc mắt bắt đầu ngấn nước: “Em giận anh đấy.”
“Tại sao?”
Cổ họng Lý Quỳ Nhất hơi động, giọng nói hơi nghẹn ngào: “… Trưa nay em đã đến trường của anh.”
“Đến trường của anh rồi?” Hạ Du Nguyên ngạc nhiên: “Sao em không đến tìm anh?”
“Em thấy mấy ngày nay anh bận làm tác phẩm, không ăn uống đàng hoàng nên muốn mang McDonald’s cho anh ăn.” Lý Quỳ Nhất đột nhiên hơi hờn dỗi: “Nhưng em thấy có một cô gái mang đồ ăn cho anh rồi, nên em nghĩ em không cần phải mang cho anh nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó bỗng nhiên cao giọng: “Làm gì có cô gái nào mang đồ ăn cho anh chứ?”
Lý Quỳ Nhất không hiểu tại sao anh còn không chịu thừa nhận, cố gắng miêu tả chi tiết hơn, giọng điệu có phần kích động: “Em đã nhìn thấy rồi, tóc màu hồng, dáng người khá cao, mặc áo phao đen, không kéo khóa. Anh còn cười với cô ấy…” Chưa kịp nói xong, Hạ Du Nguyên đã cắt ngang, giọng còn kích động hơn cô: “Người mà em nói là con trai mà! Cậu ta là bạn học của anh! Là con trai! Chỉ là tóc cậu ấy hơi dài và nhuộm màu hồng thôi! Là con trai mà!!!”
“…”
Lần này Lý Quỳ Nhất thật sự không biết phải thể hiện biểu cảm gì.
“Nếu em không tin, anh sẽ đi tìm cậu ấy ngay bây giờ, để cậu ấy gọi video call với em nhé…” Hà Du Nguyên còn đang vội vàng giải thích. Nghe vậy, Lý Quỳ Nhất nhanh chóng ngăn lại: “Đừng đi! Em tin, thật mà.”
“Em…”
Có lẽ Hạ Du Nguyên muốn nói thêm điều gì đó, nhưng anh lại đột nhiên bật cười: “Lý Quỳ Nhất, em thật là… Anh biết nói gì với em bây giờ?”
Dù nỗi bực tức trong lòng Lý Quỳ Nhất đã tan biến, nhưng giờ lại đầy ắp sự xấu hổ.
“Cũng không thể trách em được…” Cô cố biện mình: “Ai bảo cậu ta để tóc dài, lại còn nhuộm màu hồng… Hơn nữa em đứng xa, không nhìn rõ cũng là chuyện bình thường mà…”
“Ở trường bọn anh, dù là nam hay nữ thì màu tóc gì cũng có thể xuất hiện hết.”
“À.”
Điều khiến Lý Quỳ Nhất cảm thấy may mắn nhất là Hạ Du Nguyên không hề trêu chọc cô qua điện thoại, lúc đầu cô còn cho rằng chắc chắn anh sẽ cười nhạo cô một trận ra trò.
Nhưng đến tối hôm sau, cô lại gặp anh dưới ký túc xá. Hạ Du Nguyên lười biếng đứng trong bóng đêm, bàn tay thả lỏng buông xuống cầm một bó hoa nhỏ xinh. Bó hoa rất đẹp, nhưng không quá nổi bật trong khuôn viên trường.
Anh đưa bó hoa cho cô, nắm lấy tay cô, rồi cả hai đi dạo bên hồ yên tĩnh.
Khi bóng dáng niên thiếu khuất trong màn đêm, anh bỗng quay người lại, vươn tay nâng má cô lên, sau đó cúi xuống hôn cô. Đó là một hành động rất dịu dàng, chậm rãi mà từ tốn, từng chút từng chút áp lên đôi môi của cô.
Mãi lâu sau, Hạ Du Nguyên hơi lùi lại, đôi mắt sáng rực trong màn đêm, khẽ hỏi: “Có phải hôm qua em ghen không?”
“Không.” Lý Quỳ Nhất chối phăng, mặt đỏ bừng: “Là em giận thôi.”
Hạ Du Nguyên nhìn cô chăm chú, rồi bật cười: “À.”
Lý Quỳ Nhất thấy anh cười thì mặt càng nóng hơn, vội vàng nói: “Thật mà! Em chỉ giận thôi! Anh nghĩ em giống anh chắc? Anh cũng biết mà, em ghét nhất là chuyện ghen tuông, vì ghen tuông là chuyện vô dụng, vô vị, vô nghĩa nhất trên đời… Anh cười gì mà cười? Còn cười nữa! … Hạ Du Nguyên, anh đúng là cực kỳ đáng ghét!”