Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 107




Edit: Bồng Bềnh

Những ngày đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Tô Kiến Lâm không còn nhớ rõ nữa. Anh chỉ biết là sau khi lo tang sự cho mẹ xong, anh đã theo một người đàn ông tên Lý Thủ Thành ngồi trên chuyến tàu hỏa cũ kỹ suốt đêm, rồi thêm hai tiếng đi xe khách thì mới đến huyện Văn Khê. Lúc đó đang là giữa Hè, trời nóng đến mức như mất màu, không một gợn mây. Trước ngôi nhà tự xây của gia đình họ Lý có một cây sung lớn, tán lá xanh tươi, rậm rạp. Mỗi khi có gió thoảng, lá cây va xào xạc va vào nhau.

Có vài người hàng xóm đang ngồi dưới gốc cây quạt mát, thấy Lý Thủ Thành dẫn Tô Kiến Lâm đến thì họ lập tức bàn tán xôn xao. Tô Kiến Lâm cụp mắt, lặng lẽ đứng đó, né tránh những ánh mắt tò mò, dò xét, tay anh đã đổ đầy mồ hôi. Tô Kiến Lâm căng tai cẩn thận lắng nghe Lý Thủ Thành giải thích về thân thế của mình rồi yên lặng ghi nhớ kỹ vào trong lòng. Đúng lúc đó, bản năng nhận ra có điều gì đó không đúng, anh ngước mắt lên thì thấy sau gốc cây sung có một cô bé không biết đã ở đó từ khi nào. Cô bé trắng trẻo, tóc ngắn chấm tai, đôi mắt trong veo, khuôn mặt đỏ ửng vì nóng; trên người mặc một chiếc áo mỏng in hoa, tay cầm một chiếc thuyền nhỏ gấp bằng lá cây. Cô bé đứng yên lặng nhìn anh.

Khác với những người lớn, trong ánh mắt của cô bé không có sự tò mò, không dò xét, không cười đùa. Cô bé chỉ yên lặng nhìn anh, làm anh không hiểu rõ ý định của cô bé, nhưng lại khiến anh sẵn sàng đối diện với ánh mắt đó.

Tiếng lá cây xào xạc không ngừng vang lên bên tai, tia sáng xuyên qua những kẽ lá chiếu xuống rung rinh trên khuôn mặt của cả hai. Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn khi mới đến đây, đột nhiên có một khoảnh khắc trở nên rõ ràng, dường như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy rõ ràng điều gì đó sau nhiều ngày.

Gia đình họ Lý không quá lạnh nhạt, cũng không quá nhiệt tình với Tô Kiến Lâm. Chỉ đến bữa trưa, họ mới tuỳ ý hỏi anh vài câu. Ý thức được sự lúng túng về thân phận và hoàn cảnh của mình, lòng tự tôn của một cậu bé nhỏ tuổi khiến anh cũng trở nên lạnh nhạt. Tô Kiến Lâm chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, còn đâu anh im lặng nhai cơm, ngay cả một miếng thức ăn mà cũng chẳng gắp.

Buổi chiều, người lớn bận rộn với công việc riêng của họ, gần như không ai nhớ đến Tô Kiến Lâm. Lý Thủ Thành bật TV cho anh xem, anh ngồi im trên ghế sofa, mặc cho những hình ảnh màu mè ồn ào trên màn hình vội vàng lướt qua trước mắt. Một lát sau, cô bé đó bước đến trước sofa, cũng nhìn chăm chú vào màn hình. Do dự một lúc, cô bé quay sang hỏi anh, giọng nói trong trẻo: “Chú có xem kênh 14 không? Kênh 14 có chiếu hoạt hình.”

Tô Kiến Lâm im lặng, không biết trả lời thế nào nên chỉ lắc đầu.

“Chú mười tuổi rồi đúng không?” Cô bé nghiêm túc nói, tự mình trả lời: “Qua mười tuổi thì không được xem hoạt hình nữa, vì hoạt hình chỉ dành cho trẻ con thôi.”

Tô Kiến Lâm: “…”

Thấy Tô Kiến Lâm vẫn không nói gì, cô bé chớp mắt nhìn anh vài giây, giọng điệu rõ ràng mang theo chút thương hại: “Thì ra chú không biết nói chuyện à.”

Đêm đó, cậu bé Tô Kiến Lâm chín tuổi nằm trên giường nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm mùa hè nặng nề mà dài dằng dặc, ngửi mùi hương hoàn toàn lạ lẫm trên gối và chăn, anh cố gắng kìm nén nỗi nhớ, cô đơn, hoang mang và sợ hãi quẩn quanh. Bất chợt, Tô Kiến Lâm nhớ lại câu nói ngây thơ mà tàn nhẫn của cô bé, cuối cùng anh không thể kìm được nữa, nước mắt tuôn trào trong cảm giác nhục nhã.

Sáng hôm sau, Tô Kiến Lâm thấy cô bé đang đánh răng trong sân, thân hình nhỏ bé ngồi xổm thành ở đó. Khi cô bé súc miệng, anh cố tình đi qua, ngắn gọn mà kìm nén nhắc nhở: “Miệng cháu còn bọt kìa.”

Cô bé ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn anh. Tô Kiến Lâm lập tức quay mặt bỏ đi.

Tô Kiến Lâm nhanh chóng nhận ra rằng cô bé năm tuổi này cũng rất cô đơn. Em họ của cô bé chưa đầy một tuổi nhưng gần như chiếm hết sự chú ý của tất cả người lớn. Nhiều lúc, cô bé chỉ một mình xem TV, hoặc chơi dưới gốc cây. Cô bé rất giỏi tự chơi một mình. Cô bé quan sát cách mọi người trong nhà chăm sóc em họ, rồi bắt lấy một con ốc sên, dùng lá cây bọc lại, đi đâu cũng mang theo và nói rằng mình là mẹ của con ốc sên.

Có lẽ vì cô bé cô đơn, nên mới muốn gần gũi với anh, thường xuyên chủ động nói chuyện với anh.

Cô bé đưa tay ra, khoe con ốc sên trong tay với Tô Kiến Lâm, đầy kỳ vọng hỏi: “Chú có muốn làm bố của ốc sên không?”

Tô Kiến Lâm vừa xấu hổ vừa bực bội. Nhóc chẳng hiểu gì cả, nhưng khi anh đã hiểu hết mọi thứ rồi. Tô Kiến Lâm thấy sự ngây thơ vô tri của trẻ con thật phiền phức, anh muốn bảo cô bé sau này đừng nói những lời như vậy nữa, nhưng sau vài lần mấp máy môi, cuối cùng anh chẳng nói gì.

Thấy Tô Kiến Lâm không lên tiếng, cô bé ngước mắt lên, chẳng khách khí mà đánh giá: “Không trả lời người ta, đúng là bất lịch sự.”

Tô Kiến Lâm nghẹn lại, cơn uất ức lại trào dâng trong lòng.

Nhưng cô bé chẳng hay biết gì về những điều đó. Rất nhanh, nhóc lại kề kề bên cạnh anh như không có gì, sau đó ra vẻ bí mật mà đầy kiêu hãnh nói rằng mặt trăng sẽ đi theo nhóc, đi theo giống như một chú cún con ý.

Ngốc thật, Tô Kiến Lâm thầm cười nhạo, cháu nghĩ rằng mặt trăng chỉ đi theo mỗi mình cháu thôi sao?

Mặt trăng sẽ không trở thành chú cún của bất kỳ ai cả.

Khi Tô Kiến Lâm làm bài tập, cô bé thích nằm bên cạnh đọc sách giáo khoa của anh, nhóc đọc rất chăm chú nghiêm túc, khá ra dáng. Sau đó, anh cố ý để một quyển sách phổ cập khoa học dành cho trẻ em trên bàn cho cô bé xem, cuốn sách có tên là “Bí mật của vũ trụ”, hy vọng rằng cô bé sau này sẽ không còn ngốc nghếch nữa.

Quả nhiên, cô bé đã xem. Nhưng khi nhóc chỉ vào hình vẽ sao Hải Vương rồi nói rằng nó giống như cây kẹo mút thì anh mới nhớ ra là cô bé vẫn chưa biết chữ.

Điều này khiến cho “kế hoạch tỉ mỉ” của Tô Kiến Lâm trở thành một trò cười, anh thực sự rất tức giận với cô bé.

Anh không muốn quan tâm đến cô bé nữa.

Thực sự mà nói, Tô Kiến Lâm cảm thấy mình không thích cô bé lắm. Trong ngôi nhà này, cô bé rõ ràng cũng ở vị trí bên lề, nhưng lại ngây thơ hồn nhiên, vui vẻ không lo, lại còn rất biết cách ăn nói, dáng vẻ ngây ngô mà đầy ra oai, khiến người khác đôi lúc phát cáu.

Điều này khiến cho sự nhạy cảm, thận trọng, và im lặng của anh cũng trở thành một trò cười.

Dĩ nhiên, Tô Kiến Lâm biết rằng mình không thể so sánh với cô bé. Dù sao, cô bé cũng là con ruột của gia đình này, còn anh chỉ là người phải ăn nhờ ở đậu dưới mái nhà của người khác mà thôi.

Cho đến dịp Tết năm đó.

Lý Kiếm Nghiệp và Hứa Mạn Hoa từ thành phố trở về huyện để đón Tết, lúc đó Tô Kiến Lâm mới biết thật ra cô bé này có bố mẹ. Khi nhìn thấy họ mang quần áo mới và đồ ăn vặt cho cô bé, anh cảm thấy ghen tị; còn khi cô bé nhảy nhót vui vẻ mang đồ ăn vặt đến chia sẻ với anh, anh càng thêm ghét cô bé hơn.

Cô bé có nhiều thứ hơn anh tưởng.

Tô Kiến Lâm lén lút vứt bỏ những đồ ăn vặt mà cô bé đã cho mình.

Tết nhanh chóng trôi qua. Sáng mùng bảy, Tô Kiến Lâm bị đánh thức bởi tiếng khóc thét ngoài sân. Anh khoác áo phao rồi bước ra ngoài, còn chưa kịp ra khỏi nhà thì anh đã nhìn thấy cô bé ngồi dưới đất khóc nức nở, còn bố mẹ cô bé đã rời đi nhân lúc nhóc đang ngủ.

“Khóc gì mà khóc?” Bà nội cô bé kéo cô bé đứng dậy: “Có giỏi thì cháu đuổi theo xe đi, bình thường không phải cháu giỏi lắm sao?”

Nhưng cô bé vẫn khóc, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, gió lạnh mùa đông lùa vào cổ họng khiến nhóc ho khan, trông thật đáng thương. Tô Kiến Lâm đứng từ xa nhìn cô bé, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khó thấy.

Hóa ra cô bé cũng chẳng có gì cả.

Thậm chí, Tô Kiến Lâm không biết phải đánh giá thế nào, anh không có bố mẹ là đáng thương hơn, hay là cô bé có bố mẹ nhưng lại bị họ bỏ rơi là đáng thương hơn.

Cô bé khóc suốt cả buổi sáng. Sau đó, Tô Kiến Lâm tìm thấy cô bé ở một góc trên sân thượng. Anh bước đến, ngồi xuống rồi đưa cho cô bé hai cây kẹo mút. Không ngờ cô bé lại giận dỗi, chộp lấy rồi ném xuống đất.

Tô Kiến Lâm đứng dậy, im lặng nhìn cô bé hồi lâu.

Tuy nhiên, lần này anh lại không tức giận.

Trẻ con hay quên, dù chuyện có buồn đến đâu thì chỉ cần ngủ một giấc là có thể quên ngay. Không lâu sau, cô bé lại vui chơi như bình thường, cãi nhau chí chóe với bà nội. Năm này qua năm khác, cô bé cứ khóc rồi lại bị động mà quên đi, hệt như rơi vào một vòng tuần hoàn nào đó. Nhưng Tô Kiến Lâm vẫn nhận ra sự khác biệt của cô bé từ vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại này – Lời nói càng lúc càng ít, ánh mắt càng lúc càng lạnh nhạt.

Cô bé ngày càng giống anh.

Những người giống nhau nên nương tựa vào nhau, huống hồ họ còn sống cùng nhau tám, chín năm, đã thâm nhập vào cuộc đời nhau từ lâu. Cả hai đều là những người thông minh và giỏi quan sát, họ biết rõ từng sở thích và thói quen của đối phương, cũng như những thứ bất trị và u ám mà đối phương muốn giấu đi. Khi nhìn vào mắt đối phương, họ như nhìn thấy chính mình trong gương.

Con người không thể nhìn vào gương mãi, nên mối quan hệ giữa hai người luôn giữ ở mức không lạnh không nóng.

Nhưng cũng như vậy, họ cũng không thể mất đi nhau… Ít nhất là Tô Kiến Lâm nghĩ như vậy.

Họ cần tìm kiếm nỗi đau trong nhau để làm giảm bớt cái tăm tối trong cuộc đời mình. Những người quá hạnh phúc sẽ khiến người khác ghen tị, chỉ những người không hạnh phúc mới có thể thực sự mang đến sự an ủi cho con người ta.

Khi anh đang học thạc sĩ ở Hàng Châu, Phương Tri Hiểu – học cùng thành phố – đã hẹn gặp anh một lần. Khi nói về Lý Quỳ Nhất, Phương Tri Hiểu nói: “Cậu ấy luôn cảm thấy chú rất lạnh nhạt, không quan tâm đến cậu ấy.” Tô Kiến Lâm cụp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên vì buồn cười: Cô bé cũng vậy thôi mà? Lý Quỳ Nhất đối với anh cũng lạnh lùng chẳng kém. Khi thi vào 10, Lý Quỳ Nhất được thủ khoa toàn thành phố, tin nhắn cô cho anh chỉ vỏn vẹn một câu “Ddã tra được điểm” kèm theo ảnh chụp điểm số.

Họ đều là những người ngượng ngùng và e dè trong việc thể hiện sự quan tâm và tình cảm.

Sau đó, Tô Kiến Lâm thấy cô đã thay đổi ảnh đại diện trên WeChat, đó là ảnh của một chàng trai đang dùng giấy vệ sinh bịt mũi, trông hơi buồn cười nhưng rất điển trai.

Trong lòng anh chợt run rẩy sợ hãi.

Tô Kiến Lâm từng nghĩ rằng những người như họ sẽ không bao giờ yêu đương. Giống như anh vậy, có lẽ đã mất khả năng yêu thương.

Hóa ra Lý Quỳ Nhất có nhiều hơn anh tưởng tượng.

Có lẽ, từ khoảnh khắc cô coi mặt trăng như một chú cún của riêng mình thì cô đã bắt đầu sở hữu nhiều hơn.

Sau đó, cô nhắn tin qua Wechat nói muốn gặp anh, cô muốn anh gặp chàng trai trong ảnh đại diện của cô.

Lý Quỳ Nhất nói: “Anh ấy là người thân mà cháu tự chọn.”

Dừng lại một chút, cô lại nói: “Thực ra, chú cũng thế.”

Lúc đó, Tô Kiến Lâm hiểu rằng cô cũng đã có mình.

Nhưng anh vẫn không đủ dũng cảm để thẳng thắn nói rằng: Thật ra đối với chú mà nói, cháu cũng có ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Anh chỉ hỏi: Kết hôn rồi hả?

Cô đáp: Vâng.

Anh trả lời, chúc mừng

Ngay cả dấu chấm câu cũng không có.

(HẾT TRUYỆN)

Lạc: Thật ra chưa hết đâu, còn đấy~~~