Công Chúa Vô Cảm

Công Chúa Vô Cảm - Chương 52: Long Thần quốc (4)





Trần Vũ nghe thấy tiếng vội vàng chạy vào thấy Tiểu Mai đứng cạnh giường công chúa. Khuôn mặt tràn đầy sự bối rối xen lẫn hoảng sợ. Thấy thế tâm tình hắn bỗng dưng cũng treo lên theo bước chân cũng nhanh hơn, giọng nói vô cùng gấp gáp


-Công chúa có chuyện gì?????


Tiếu Mai thấy đại huynh mình có chút mừng rõ vội chạy qua


-Sáng nay muội tới giường hầu hạ công chúa không thấy người đâu cả!!!!! Công chúa mới sáng sớm đi đâu được chứ?


Nghe vậy tâm tình Trần Vũ có chút thả lỏng. Trước kia khi ở Nguyệt Liên cung cũng từng có chuyện như vậy. Tiểu Mai lần đó lo lắng thái quá cũng y như bây giờ. Thỉnh thoảng công chúa muốn dậy sớm đi dạo đâu đây thôi, tuy nhiên dù sao đây cũng không phải nhà mình hắn vẫn nên cẩn thận.


-Bình tĩnh lại! Trước tiên cứ tìm kiếm quanh khu vực này đã rồi tính tiếp


-Ừm!


Trái ngược với vẻ nóng ruột của cung nhân Túy Ly cung thì người nào đó vẫn đang nhàn nhã dạo bước. Chỉ là...........nàng ta lạc rồi. Lam Nguyệt thầm thở dài một tiếng. Lam Nguyệt đến cái thế giới này nên tự dưng bản thân cái gì cũng hoàn hảo chỉ có mỗi một khuyết điểm đó chính là nàng bị mù đường. Ở hoàng cũng Huyền Phong quốc đều là có cung nhân hoặc thị vệ dẫn đường, phải mất một thời gian dài nàng mới nhớ được đường lối. Lẽ ra Lam Nguyệt ra ngoài sẽ phải có người dẫn đường nhưng là nàng trốn đi nên mới phải tự thân vận động. Nghe đúng rồi đó! Mỗ nữ nào đó nhàm chán lại thay y phục cũng nữ trốn bỏ đi một mình. Dù sao mục đích ngoài mặt ở đây cũng là du ngoạn nàng cũng rất muốn xuất cung hít thở không khí trong lành. Nhưng khổ nỗi hoàng thất vẫn luôn giống mấy cái thủ tục hành chính hiện giờ, làm gì cũng rườm rà. Lam Nguyệt muốn thăm thú hết mọi nơi cũng phải mất ít nhất từ 1 đến 2 tháng vậy nên cần 1 tuần để chuẩn bị. Một để đảm bảo an toàn cho nàng hai là để nàng có thể thoải mái tận hưởng mộ cách tốt nhất khi đi lịch lãm. Một tuần ngồi không không có gì làm nên Lam Nguyệt muốn đi dạo quanh ngắm nhìn hoàng cung Long Thần một chút. Nàng vốn ngại phiền phức không muốn có một đám người kèm theo lải nhải, hơn nữa đi một mình có thể tìm được những nơi ít người để ý đến. Đây cũng là chút tật xấu bát quát của nàng có được từ khi tới đại lục này.



Vốn nghĩ hoàng cũng ngày xưa các bậc đế vương đều na ná giống nhau ai ngờ đường đi cứ tưởng quen thuộc một lát sau liền trở nên lạ lẫm. Cuối cùng sau hơn một canh giờ thì nàng triệt để bị lạc. Mệt mỏi, nàng cũng nên tìm chỗ nào đó nghỉ một chút. Xem xem có người nào đi qua tiện hỏi đường về tẩm cung luôn vậy. Chân ẩn ẩn đau nên vừa đi Lam Nguyệt vừa cúi đầu nhìn bên dưới tìm cách tránh những chỗ gập ghềnh đá. Nơi này có lẽ là Ngự hoa viên, đá lát đường tuy có khó coi nhưng kết hợp tổng thể với cả vườn hoa thì vô cùng hoà hợp. Đi như vậy nên không có thấy đường và kết quả là....


"Bộp"


-A!


Lam Nguyệt không để ý đến có một cái bóng màu lục lao về phía mình nên khi va phải liền ngã về phía sau. Ngã ngồi nên bàn toạ có chút nhức nhối khẽ nhăn mày rồi quay ra nhìn lại đã thấy cái bóng đấy biến mất rồi. Là ai mà lại có thể vô pháp vô thiên không nể nang ai chạy trong hoàng cung như vậy? Nhưng mặc kệ đó là ai thì hình như hắn làm rơi đồ thì phải. Nhìn xuống bên cạnh chân nàng phát hiện một chiếc khăn tú. Nhặt lên đánh giá một chút, trắng thuần, góc phải có thêu một đoá Mã tiên thảo nở rộ rực rỡ bên cạnh còn một tự nhỏ hình như là "Vân". Nhìn dáng vẻ người nọ chạy qua cũng không giống nữ lắm sao lại có khăn tú của thiếu nữ? Nếu vậy đây chắc hẳn là kỉ vật quan trọng đi. Lam Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng giữ lại cái khăn, tìm người trả lại sau vậy. Đằng nào sau này nàng vẫn còn trốn ra ngoài tiếp (mỗ tui: =_=) Nghĩ rồi cất cẩn thận vào tay áo tiếp tục tìm đường.


----------------------------------------------------------------------------------------------------


Long Thiên Ân mới sáng sớm tinh mơ đã bị nha hoàn trong phủ tới gọi dậy. Hắn không phải là con người của sáng sớm nên khá khó chịu, Tuy nhiên không muốn cũng phải dậy ai bảo hắn đắc tội với hoàng huynh cơ chứ. Buổi tối hôm qua là tiệc tẩy trần đón Thần Vũ công chúa của Huyền Phong quốc tới Long Thần làm khách. Thân là hoàng thất hắn vốn cũng phải có mặt để tỏ vẻ thiện chí. Nhưng mà tối hôm qua Long Thiên Ân bận tới hội thơ tổ chức hàng năm bên hồ Trúc Bạch vậy nên liền trốn. Người hắn thầm mến mộ cũng tới đó, so với việc tới dạ yến khách sáo nhàm chán ấy hắn chắc chắn sẽ chọn vế đầu. Hơn nữa nói muốn du ngoạn còn không phải vì chuyện cầu thân với hoàng huynh sao? Người đại hôn cũng không phải là hắn thì hắn quản làm gì. Cứ để chi hoàng huynh lo hết đi.


Đương nhiên cái gì cũng có cái giá của nó, hắn trốn hoàng đế ca ca cũng chẳng vui vẻ gì. Kết cục hắn vừa mới về phủ chưa kịp nghỉ ngơi đã cho người truyền khẩu dụ bắt hắn sáng sớm giờ Mão 2 khắc phải vào cung. Haizzzzz......Thể nào cũng lại bị giáo huấn một bữa cho xem


Và như đã nói ở trên Long Thiên Ân không phải là một con người của sáng sớm. Hắn năm nay mới có 19 tuổi, tính tình nhiều khi vẫn còn giống hài tử. Mực dù đã dậy nhưng đầu óc vẫn trong tình trạng mơ mơ màng màng. Từ thức dậy rửa mặt cho đến dùng điểm tâm sáng cũng đều vô cùng từ tốn. Qúa từ tốn đến mức khó chịu, tuy nhiên người làm trong phủ vương gia có vẻ quen rồi. Chỉ là mọi ngày không sao nhưng hôm nay thì.......



-Vương gia! Hiện tại đã là giờ Mão một khắc, Không phải ngài có hẹn vào cung gặp hoàng thượng ạ?


Nhịn không được nên tổng quản vương phủ phục vụ gần đó mới tiến đến nhắc nhở. Long Thiên Ân đang chậm rãi nhai liền lập tức dừng lại hoảng hốt nhìn người vừa nhắc nhở mình. Chết rồi! Sao hắn lại quên mất, đến muộn hoàng huynh nhất định sẽ lọc xương hắn. Long Thiên Hạo vô cùng quy củ, hắn ghét nhất chính là muộn. Vậy nên điểm tâm đang ăn cũng lập tức vứt đấy, ba chân bốn cẳng chạy đi. Vừa chạy còn vừa không quên ra lệnh cho chuẩn bị xe ngựa. May mà tổng quản chăm sóc Long Thiên Ân từ nhỏ đã dự đoán trước được điều này nên đã cho người chuẩn bị xe từ lâu. Hắn chỉ việc ra đến cửa phủ liền có thế lập tức nhảy lên xe đi mất.


Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng đến của hoàng cung, xác nhận thân phận xong thị vệ cũng liền cung kính mở cổng mời. Vào đến nơi Long Thiên Ân vẫn không ngừng giục phu xe đi nhanh hơn. Cuối cùng tới nơi xe không thể vào được nữa mới nhảy xuống tiếp tục...chạy


Dùng hết tốc lực cuối cùng cũng đến tẩm cung của Long Thiên Hạo. Vào tới nơi chính là tình trạng vừa thở dốc vừa hành lễ.


-Thần đệ hộc......hộc....xin thỉnh an hoàng huynh...hộc......


-Tới muộn!


Long Thiên Ân đến là lúc Long thiên Hạo đang được cung nhân phục vụ thay y phục. Hắn mới vừa thiết triều trở về, nên muốn thay một bộ thường phục cho thoải mái. Ánh nắng qua khe cửa chiếu lên khuôn mặt góc cạnh tinh tế, cũng làm nổi bật lên dáng người rắn chắc, địa long đốt trong lư hương từng làn khói nhẹ bay trong không khí tạo cảm giác kinh diễm khiến ai cũng ngước nhìn. Long Thiên Ân trong lòng có chút ghen tị. Dung mạo hoàng huynh tốt như vậy hèn gì ai cũng muốn hắn. nhưng đấy chỉ là thoáng chốc, quay lại đối phó với chuyện trước mắt cái đã


-Ách! Cái này hoàng huynh cũng phải thông cảm. Thần đệ tối qua về muộn nên có chút mệt mỏi. Sáng sớm dậy trễ cũng là chuyện bình thường thôi mà!!!


-Mệt mỏi lại còn muốn đi?


Long Thiên Hạo cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ nhẹ giọng hỏi lại. Tuy nhiên chính những lúc như thế này hắn mới triệt để nguy hiểm nhất


-À...ừm...._Long Thiên Ân bối rối không biết đáp lại ra sao


-Thôi bỏ đi! Nếu đã ham mê văn chương như thế không bằng đệ tới làm bạn với Thần Vũ công chúa đi. Nghe đồn nàng đối với thơ ca cũng có hứng thú.


-Không được! Đệ còn phải...


-Phải gì hử?