Long Thiên Ân còn chưa kịp nói xong đã bị Long Thiên Hạo chặn họng, đôi mắt lạnh liếc qua khiến hắn biết điều mà ngậm miệng. Hoàng huynh bắt nạt người mỗ tui: cái này còn không phải do ngươi tự gây ra sao? Không dưng trốn đi làm gì!?!)
-Thần đệ đã biết!
Không cam lòng nhận lệnh Long Thiên Ân rời đi. Long Thiên Hạo lúc này cũng đã chỉnh lý y phục xong, cung nhân rời đi hắn lại gần long án của mình muốn bắt đầu phê duyệt tấu chương. Trước khi rời đi vẫn không quên nhìn bóng dáng dần khuất thở dài lắc đầu. Hoàng đệ và hắn đều một thân mẫu hậu sinh ra, trong thâm cung hiểm ác này, đạt được tới thành tựu như bây giờ cả hai chỉ có thể dựa vào nhau vượt qua. Thiên Ân sinh sau nên được mẫu hậu cưng chiều hơn nhưng xét về nhân phẩm lẫn tài năng chưa từng khiến ai thất vọng. Kinh thư sử sách đều tinh thông không kém hắn, đối với chuyện triều chính cũng biết một hai, thỉnh thoảng vẫn giúp đỡ hắn. Chỉ là tuổi vừa mới qua trưởng thành tính tình vẫn còn trẻ con ham vui. Không ít lần gây loạn thiệt làm hắn đau đầu. Muốn trừng trị thẳng tay cho chừa nhưng nghĩ lại ở kinh thành hắn chỉ còn mỗi Thiên Ân là thân đệ đệ, những vương khác để cho an toàn đều bị điều đến đất phong hết rồi lại không nỡ. Thôi thì coi như trừng phạt cho chuyện tôi qua hắn dám trốn đi chơi kêu hắn đến làm bạn với Bát công chúa Huyền Phong quốc trước khi nàng xuất cung du ngoạn vậy (mỗ tui: này! Quá đáng à nha! Bộ con gái ta ghê ghớm lắm hay sao lại thành hình phạt vậy hả?)
Long Thiên Ân rời đi, miệng lẩm bẩm mắng người cũng không cam lòng nhưng vẫn men theo đường đá tới Túy Ly cung bái phỏng. Nghĩ tới người sắp gặp hắn cũng không giấu chút tò mò. Nghe nói vị công chúa này nghiêng nước nghiêng thành, thông minh hơn người, băng thanh ngọc khiết,.... Rất nhiều lời ca ngợi về nàng nhưng hắn tài hoa đến đâu chắc cũng không bằng Thanh Vân. Nhan sắc nàng được tôn xưng đệ nhất mĩ nhân Long Thần quốc không ai không biết, tài trí cơ nàng không kém gì nam nhân, tính tình lại hiền thục đoan trang ai lại gần cũng cảm thấy dễ chịu. Hắn vẫn thích nhất chính là cái cảm giác vô cùng yên bình khi ở bên cạnh nàng. Mà nhắc tới mới nhớ, đêm qua ở hội thơ hắn vô tình nhặt được khăn tú của nàng. Chiếc khăn mềm mại, sờ vào vô cùng mát mẻ, còn luôn mùi Mã thiên thảo toả ra nhàn nhạt. Bồi công chúa một lát xong hắn nhất định phải đi trả lại cho nàng mới được. Hay tranh thủ chưa có trả sờ thêm một chút nữa nhỉ? Nói là làm Long Thiên Ân lần mò trong túi áo mình định lấy cái khăn ra nhưng cái cảm giác trống không này là sao? Vật đâu rồi?
Long Thiên Ân lúc này hoàng hốt vội vàng lúc khắp trên người mình nhưng vẫn không thấy. Rốt cục hắn đã làm mất ở đâu rồi? Không được! Đây là cái khăn nàng thích nhất hắn nhất định phải tìm ra nó để trả lại. Nhớ lại thì lần cuối nhìn thấy nó là khi lên xe ngựa tiến cung, vậy nên chắc lúc chạy hắn đã làm tới rồi. Nghi ngờ lớn nhất chính là Ngự Hoa Viên, bởi khi đó hắn vô tình va phải một người, một cung nữ đi. Quay lại ngay lúc này chắc sẽ tìm được, Và tất nhiên Long Thiên Ân nhanh chóng quên đi nhiệm vụ mình phải làm, lập tức tới Ngự Hoa viên tìm đồ.
Còn bên kia sau khi đi một hồi lâu Lam Nguyệt mới nhìn thấy một cung nữ đi qua. Nói dối bản thân là cung nữ mới nhập cung chưa thuộc đường nên bị lạc. Người cung nữ ấy nhìn thấy nàng mảnh mai yếu ớt lại còn nhỏ tuổi nên thương tình dẫn nàng về Túy Ly cung. Lam Nguyệt cảm ơn, cung nữ đó cũng cáo từ rời đi. Vừa mới bước qua thềm cửa tiểu Mai đã lao đến không ngừng khóc lóc ỉ ôi hỏi nàng đã đi đâu, có bị làm sao không? V...v...
Trần Vũ cũng ngay sau đó bước vào nhìn thấy nàng cũng thầm thở phào một cái. Dù biết nàng có thể chỉ đi dạo giống mọi khi ở Huyền Phong quốc nhưng dù sao trên đất người ta. Ai biết được có chuyện gì bất chắc hay không.
-Ta đói!_Lam Nguyệt sau một hồi im lặng bị tiểu Mai xoay nắn xem xét cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
-A! Công chúa ra ngoài nhất định mệt mỏi. Nô tù lập tức chuẩn bị đồ ăn cho người!!
Nói rồi tiểu Mai lập tức đi ra ngoài kêu cung nhân cùng chuẩn bị. Lam Nguyệt ngồi xuống nhấp một chút trà. Đi mãi giờ được ngồi thật thoải mái. Trần Vũ vẫn đứng bên cạnh, nghĩ tới hoàng cảnh nháo nhào lên như lúc nãy mới định phải lên tiếng nhắc nhở:
-Công chúa điện hạ! Đây dù sao cũng không phải hoàng cung Huyền Phong quốc. Ngài mặc đồ cung nữ đi loạn như vậy rất nguy hiểm.
-Đi nhiều người rất phiền phức.
-Vậy ít nhất hãy để ta đi cùng bảo vệ điện hạ!
-Ám vệ riêng của hoàng huynh vẫn luôn theo ta, không cần lo lắng!
Việc này là sự thật từ khi Huyền Tử Mặc đăng cơ nhận thấy nguy cơ càng nhiều nên cho tăng cường thị vệ khiến nàng vô cùng bức bách. Không chịu thoả hiệp, nàng đành để ám vệ riêng hắn tặng cho đi theo mình 24/24 mới chịu thu thị vệ về. Ngoại trừ Trần Vũ với hoàng huynh không ai biết điều này. Có thể nói đối với Lam Nguyệt một mình chỉ là sự tương đối, ngoại trừ lúc riêng tư thì bên người lúc nào cũng lởn vởn ám vệ nàng có thể cảm nhận được. Nhưng ít ra vẫn có điều tốt chính là vì đây là ám vệ của nàng, bọn họ cũng chỉ nhận định nàng làm chủ nhân nên nàng làm gì cũng không bị ngăn cản, chỉ khi có nguy hiểm bọn họ mới tự mình xuất hiện. Nên bị theo sát kiểu này cũng không quá khó chịu.
Trần Vũ biết công chúa cứng đầu có nói nữa cũng vô dụng nên thầm thở dài trong lòng nói:
-Dù sao cũng không thể lơ là mong công chúa hãy cẩn thận!
-Ta biết rồi!
Một lát sau tiểu Mai đem đồ ăn vào, Lam Nguyệt bắt đầu dùng bữa. Đồ ăn nơi này mới lại rất lại miệng nên nàng có chút quá bát. Bây giờ đi nằm nghỉ không thích hợp cho lắm nhỉ. Vậy thôi đi bộ cho đỡ tức bụng tiện thể tìm người trả lại chiếc khăn. Nghĩ đến đây nàng vô thức sờ chiếc khăn đang ở trong tay áo mình.
Lam Nguyệt dùng bữa xong tiểu Mai liền vào dọn dẹp. Nàng từ lúc trở về vẫn chưa thay bộ đồ cung nữ ra, một công chúa sao có thể mặc thứ tầm thường này được cơ chứ, mãi vẫn không thấy công chúa có ý định thay ra nàng mới không nhịn được lên tiếng:
-Công chúa, ngài nên thay y phục đi. Để người ngoài thấy người mặc như vậy thật không tốt đâu.
-Thay bộ khác ra ngoài rất bất tiện!
-Hả? Ngài định ra ngoài nữa trong bộ dạng này nữa sao? Nếu điện hạ cần gì cứ nói với tiểu Mai một tiếng nô tỳ sẽ đi làm giúp người.
-Không cần. Ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo không bị ai làm phiền.
-Nhưng như vậy rất nguy hiểm!
Tiểu Mai vẫn cố nài nỉ Lam Nguyệt không nên ra ngoài như vậy. Người dù sao cũng là công chúa, muốn tản mát cũng nên có cung nhân theo để hầu hạ, nhỡ may có chuyện gì thì sao? Thế nhân nói Thần Vũ công chúa ngại ra ngoài nên tự nhốt mình trong phòng, nhưng tất cả đều không biết rằng thật ra công chúa nhiều lúc buồn chán vẫn luôn mặc đồ cung nữ lén ra ngoài một mình. Mỗi lần như vậy tiểu Mai đều lo lắng đến phát bệnh. Hoàng thượng có biết nhưng cũng đành phải bất lực không làm gì được nàng.
-Ta ra ngoài không ít lần sẽ tự biết lo cho bản thân.
-Nhưng đấy là ở Huyền Phong quốc. Nơi đây là Long Thần quốc, ai biết sẽ có chuyện gì!
-Trần Vũ!
Đối với tiểu Mai vẫn luôn cứng đầu vẫn nên để đại ca nàng giải quyết là tốt nhất. Trần Vũ đứng một bên im lặng mà cũng trúng đạn, trong lòng có chút vất đắc dĩ"
-Tiểu Mai! Muội cũng biết kể cả muội không cho điện hạ đi điện hạ vẫn sẽ trốn. Nhiều lời cũng vô ích, nếu ngài đã đảm bảo có thể tự bảo vệ mình chúng ta cũng nên tin tưởng chủ tử.
Nghĩ cũng đúng nên tiểu Mai sau một lúc đắn đo cũng đành thoả hiệp:
-Nếu vậy xin công chúa hãy cẩn thận một chút!
-Ta biết rồi!
Vậy là cả tiểu Mai cùng Trần Vũ đều không phản đối chuyện nàng làm. Làm Nguyệt trước gương chỉnh chu lại tóc mình, tay đang chải tóc liền khựng lại. Sao nàng có thể quên mất chuyện này, khuôn mặt thì nàng đã luôn giấu từ khi đến đây, kể cả cung nhân Túy Ly cung cũng chưa từng trực tiếp gặp mặt nàng. Tuy vậy trên người nàng vẫncòn một thứ cô cùng nổi bật đó chính là mái tóc. Thời nay người ta chưa có biết nhuộm tóc là cái gì vậy nên để mái tóc màu hắc lam như vậy ta ngoài là quá lộ liễu. May mắn sáng nay ra ngoài nàng không gặp ai, người cung nữ đưa nàng về dường như cũng không để ý tóc nàng. Lần sau phải cẩn thận hơn mới được. Tiếp tục chải đầu nàng lên tiếng với giọng nói vô cảm:
-Ra đây đi!
Dứt lời một ám vệ dường như xuất hiện từ trong hư không cúi cầu cung kính hành lễ:
-Công chúa đại nhân có gì sai bảo?
-Có thứ gì có thể tạm thời thay đổi màu tóc không?
-Khởi bẩm công chúa là có! Chu Tước đại nhân có bào chế thuốc nhuộm để dùng cho việc ẩn mình của ám vệ.
-Đem đến cho ta ngay lập tức!
-Tuân lệnh!
Nói rồi ám vệ đó liền biến mất. Lam Nguyệt tiếptục ung dung chải tóca
PS: Thực xin lỗi mọi người vì hai tháng lặn mất không tin tức gì. Nhưng là Scor bị bí văn không thể viết tiếp đành dành thời gian an tĩnh lấy lại cảm hứng rồi mới viết tiếp được. Scor hứa sẽ cố gắng nhất trong khả năng đăng chap thường xuyên cho mọi người hơn. Chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ
LOVE FROM SCOR!!!