Đánh giá mà nói thì Lam Nguyệt thì hoàng đế Long Thần quả là người có dung mạo phi phàm như trong lời đồn. Khuôn mặt tuấn mỹ thoát tục nhưng không thiếu phần góc cạnh, ngũ quan đoan chính. Vừa nhìn đã cảm nhận được ở người này một khí chất đế vương không lẫn đi đâu được. Vừa mang vẻ bao dung nhân từ nhưng cũng đồng thời vô cùng nghiêm khắc mạnh mẽ. Qủa thật vô cùng giống với phụ hoàng của nàng. Đây là một trong những lý do mà nàng chọn Long Thần quốc là điểm đặt chân đầu tiên cho kế hoạch nhỏ của mình.
Kế hoạch? Tất nhiên phải có kế hoạch. Nàng không đến đây chỉ để du ngoạn. Cũng không phải tự nhiên nàng dùng cái quạt này để che mặt làm gì. Lam Nguyệt căn bản không có ý muốn cho người khác thấy dung mạo của mình tiện làm việc. Về độ xa xỉ của chiếc phiến thì nó là quà sinh thần của hoàng huynh cho nàng nên không có gì ngạc nhiên.
Đấy trước tiên luận về nhan sắc, còn về tài đức thì nàng mới chỉ nghe tin đồn. Trần Vũ từng đi thám thính qua, dân chúng ai cũng đều nói Long thần hoàng để là một vị vua anh minh, bao dung nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc. Văn võ song toàn mọi thứ đều tinh thông. Dung mạo lại hơn người nên đốn tim không ít thiếu nữ cùng các tiểu thư khuê các. Điều này càng làm Lam Nguyệt cảm thấy đúng đắn khi chọn tới đây đầu tiên. Xét đến từ tính cách đến khí chất đều giống phụ hoàng đến 5 6 phần. Lam Nguyệt không tự được bất giác cho Long Thiên Hạo một hảo cảm rất lớn. Cũng nhờ vậy điều này mà sau này Long Thiên Hạo thầm cảm thấy bản thân may mắn hơn người khác.
Đương nhiên như đã nói, có qua có lại thì Long Thiên Hạo cũng đang thầm đánh giá lại Lam Nguyệt. Thần hình mảnh dẻ xinh đẹp có thể thấy rõ là nàng công chúa được nâng niu trong tay trưởng bối từ nhỏ. Khí chất đoan trang, thoát tục ẩn ẩn cỗ cao quý. Ừm! Tuy được nuông chiều nhưng có vẻ vẫn được dạy dỗ cẩn thận (mỗ tui: có ai nghe câu này bỗng dưng muốn đấm vào mồm Hạo huynh một cái không?)
Nhưng cái khiến hắn chú ý nhất là trên ở nàng là mái tóc màu hắc lam độc nhất vô nhị. Nghe nói Huyền Phong quốc coi đó là biểu tượng của thần thánh. Bản thân nàng có một vẻ bí ẩn khó cưỡng lại. Nhất là khi nàng còn cố tình dùng một chiếc phiến che khuôn mặt mình lại càng khiến hắn để ý hơn. Bộ sao tự nhiên phải giấu dung làm cái gì??? Vì quá xinh đẹp không muốn chú ý hay xấu quá nên hổ thẹn? (mỗ tui: tui muốn ngược đứa con này! Nó dám nói con gái ta xấu!!!!>
Long Thiên Hạo hàn thuyên với Lam Nguyệt, câu chuyện cũng chỉ toàn mấy lời hỏi thăm khách sáo. Một lát sau vì không muốn làm phiền nàng thưởng yến nữa nên để để nàng tự nhiên còn bản thân quay sang đối thoại hai ba câu với các đại thần. Lam Nguyệt ngồi một bên cũng chỉ im lặng dùng bữa ăn của mình. Vì để chiêu đãi khách là nàng đây nên Ngự thiện phòng của Long Thần đặc biệt chuẩn bị toàn những món quốc sản đặc biệt. Lam Nguyệt vốn là người thích ăn, hôm nay vị giác lại được kích thích bởi vị lạ nên ăn càng ngon miệng. Nhưng dù có ngon thì vẫn phải biết giữ chút thể diện làm khách nên hết phần mình nàng liền dừng đũa.
Tốc độ ăn của Lam Nguyệt vô cùng nhanh, mới đó mà bát đĩa của nàng đã trống trơn. Những người khác mới bắt đầu nhấm nháp hoặc vẫn đang uống rượu nên ai nấy đều rất ngạc nhiên. Tuy vậy nhưng phong phạm ăn uống của nàng vẫn vô cùng ưu nhã, quả nhiên là người hoàng thất dù thế nào vẫn toát lên khí chất nên nhanh chóng chẳng còn mấy ai để ý nữa.Lam Nguyệt ăn xong cũng chẳng còn việc gì làm chỉ an tĩnh thầm nhìn mọi người. Liếc qua cả đại điện nàng phát hiện chỗ ngồi bên trái hoàng đế đang trống. Còn ai chưa đến nữa sao? Nghiêng đầu về phía Trần Vũ, hắn thấy động tác của nàng cũng rất tự giác lại gần ghé tai: