Công Chúa Phép Thuật

Chương 32




Cậu quay đầu sang Sakura
Cô gật nhẹ, ra hiệu cậu tha cho cô ta Syaoran thấy thế liền thả tay ra, để Sae rơi tự do xuống mặt đất
"Rầm"
Sae rơi xuống, đau điếng. Nhưng không thể nào đau bằng cái cảm giác không thở được, cô ngước nhìn Syaoran, lắp bắp
- Nhị hoàng tử... Sao ngài lại... Đối xử với em như vậy?
Syaoran không để ý đến Sae, bước đến bên Sakura
- Nhị... Hoàng... Tử... - Sae như không tin vào mắt mình, xoa xoa cái cổ đau, giọng như sắp nghẹn lại
Cậu vẫn không thèm nhìn, đưa tay đẩy Sakura bước thẳng
- NHỊ HOÀNG TỬ!!! - Sae hét lên trong tuyệt vọng
Khẽ nhíu mày, cậu quay lại nhìn Sae, hàn khí toả ra bức người, lạnh giọng buông ra vài chữ
- Lần nữa ... Giết!
Nói rồi cậu quay đầu đi thẳng
***
- Chị Sae! Chị có sao không? - Hie, Mie, Shie, Chie lần lượt chạy đến, đỡ Sae lên
- Sao đến giờ này mới chạy lại, không để tao chết luôn rồi hãy khóc thương? - Sae gạt tay những người đó ra, nói giọng bực tức
- Chị... Nhưng mà lúc nãy Nhị hoàng tử... - Mie ngập ngừng - Cậu ấy bảo vệ cho nhỏ đó...
"Cốp"
Một cái cốc đầu hạ toạ trên đầu Mie
- Ai cần mày nhắc! Tao đâu có mù! - Sae nói như hét
- Rồi chuyện này tính sao hả chị ? - Mie lo lắng
- Tao nghĩ... Có lẽ là... - Sae nhìn theo bóng của Syaoran và Sakura đang khuất dần vào khu Hoàng - Nhị hoàng tử không phải là của chúng ta nữa rồi...
***
"Cạch"
Cánh cửa căn phòng hành lang thứ ba bật mở
Sakura và Syaoran bước vào trong, tiến lại gần chiếc bàn, cô kéo tấm nệm ra nhìn Syaoran rồi cũng ngồi xuống, với lấy ấm trà rót một tách trà nóng, đẩy về phía cậu. Syaoran cầm tách trà lên, hớp một ngụm, khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ
- Tại sao lại cứu tôi? - Sakura lên tiếng
Im lặng
- Nếu như lúc đó anh không ra thì tôi cũng có thể tự xoay sở được, còn bây giờ anh đã làm lộ chuyện hết cả rồi, mấy người đó thế nào cũng đi thưa với ông ta thôi! - Sakura hậm hực
- Vì cô đã nói câu đó...
- Câu nào? - Sakura nghiêng đầu
- Cái câu... "T.Syaoran không phải là của ai cả"...
- Chỉ vì vậy thôi sao?
- Ừm ... - Syaoran gật nhẹ đầu
- Nhưng còn chuyện anh bị lộ thì sao?
- Chuyện tôi bị lộ làm sao quan trọng hơn tính mạng của cô được? - Syaoran vẫn nhìn về phía cửa sổ, đáp một cách dửng dưng
- Anh không cần phải lo cho mạng sống của tôi!
- Tôi thích!
- Thích...?
- Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy người khác vì mình mà chết oan thôi...
- Vậy tại sao lúc nãy anh lại định giết cô Sae gì gì đó?
- Vì cô ta đụng tới cô!
- Hử? - Sakura ngạc nhiên tròn mắt nhìn Syaoran
- Không có gì...! - Syaoran đứng dậy, đi vào trong phòng tắm - Tôi đi tắm một chút, cô cứ ngủ trước đi!
- Ơ... Này !
***
Tại một căn phòng của khu "Đại Điện"
- Có thật là Syaoran đang ở trong phòng của Hime? - Fujitaka ngạc nhiên nhìn cô gái phía dưới đang khom lưng, quỳ gập một gối, mái tóc màu hung đỏ đặc trưng... không ai khác, cô ta chính là Sae
- Vâng, tất cả mọi chuyện là thật, thưa đức vua! - Sae kính cẩn nói
"Rầm...!"
- Không thể nào tin được mà! - Fujitaka tức giận đập bàn, khiến Sae giật thót cả người
- Đức vua định lục soát phòng của cô ấy ngay bây giờ ạ? - Lấy lại bình tĩnh Sae tiếp lời
- Không... - Fujitaka quả quyết
- Nhưng... tại sao thưa đức vua?
- Chả là... Giờ này cũng khuya rồi... Nên ta cũng chẳng muốn làm phiền...
- Nhưng... Nếu như có chuyện không hay xảy ra...
- Ý cô là sao?
- À... Không có gì ạ... - Sae vội bịt miệng lại
- Cô cũng nên tôn trọng Hime một chút đi! - Fujitaka nghiêm giọng
- Nhưng cô ta cũng ngang hàng với thần, việc gì thần phải tôn trọng cô ấy?
- Hừm... Ngang hàng với cô? - Fujitaka nhìn Sae
- Vâng! - Sae khẳng định
- Nói cho cô biết, sau khi quản lí Daidouji đi khỏi Hoàng cung, ta đã đặc cách cho cô ấy lên làm thay chức đó rồi!
- Dạ? - Sae ngạc nhiên như vẫn chưa nghe rõ
- Cô có cần ta nhắc lại lần nữa?
- À... Không... không đâu ạ... - Sae nuốt nước bọt, lắp bắp
- Thôi được rồi, cô có thể lui... - Fujitaka đưa tay ra ngoài cửa
- Vâng... - Sae cúi đầu, rồi bước ra khỏi cửa