Công Chúa Phép Thuật

Chương 31




Sứ thần ngoại giao
Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt Sakura loá cả mắt Mập mờ thấy bóng ai đó. Mái tóc màu hung đỏ Dùng tay đẩy Syaoran ra khỏi cổng thành, cậu ngạc nhiên nhìn cô. Cô xua tay , ra hiệu là "Đi ra đi!" Biết ý, cậu đành làm theo, bước ra khỏi cổng
- Cô hay lắm Hime! - Giọng nói lại vang lên lần nữa Cô đã dần quen với ánh sáng của những ngọn đuốc, bắt đầu nhìn rõ mọi vật xung quanh
- Sao nhóc không trả lời? - Sae tiến tới, nâng cằm Sakura lên
- Lại bị á khẩu, câm điếc nữa à? Cô vẫn im lặng, thận trọng quan sát
- Nhóc có nghe chị Sae nói không vậy? Khôn hồn thì trả lời một cách tử tế đi, không thì đừng có trách!
- Chie đứng cạnh Sae hếch mặt lên nói với cô - Làm gì? - Sakura lạnh lùng lên tiếng
- Á à... - Sae gật đầu - Nhóc hết câm rồi à? - Mấy người ở đây chặn đường tôi để làm gì?
- À... Không... Đâu phải chặn đường... Tụi này chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe của Nhị hoàng tử như thế nào thôi... - Sae nhếch mép - Đồng thời cũng muốn "chăm sóc sức khoẻ" cho cô bé...
Truyện độc quyền...
Để lâu quá không được "dạy dỗ" thì con nít sẽ trở nên "mất dạy" đấy... Cô khẽ nhíu mày
- Xin lỗi nhưng... Nhị hoàng tử... T.Syaoran không ở chỗ của tôi! - Sakura đáp - Còn sức khoẻ của tôi... Tự tôi có thể lo liệu lấy...
- Sao đầu nhóc cứng quá vậy? - Sae tiến tới, dùng ngón tay chỉ vào trán Sakura - Bộ nhóc thích dùng bạo lực lắm à? - Lần này... Lại là cây sắt à?
-Sakura nói - Chặc... Bọn chị đây dùng đồ hiện đại chán rồi...
- Sae tặc lưỡi, thở dài - Bọn chị dạo này thích dùng đồ của thiên nhiên hơn cơ...
- Là sao? - Sakura nghiêng đầu, khoanh tay
- Có nghĩa là bọn chị sẽ dùng thứ này... - Hie tiến đến, đưa ngọn đuốc lên trước mặt Sakura - Cái này có được tính là của thiên nhiên không nhỉ?
- Cô định làm gì... Với thứ đó? - Sakura nhìn ngọn đuốc lập loè
- Chả là... - Sae nhếch mép cười mỉa - Bọn chị muốn xem vũ điệu "múa trong lửa" của nhóc... - Lí do? - À... Đơn giản thôi... - Hie nói - Chị muốn cho cưng thấy... Muốn cướp Nhị hoàng tử của bọn chị là điều không dễ... Cô nhướn mày
"Nhị hoàng tử của bọn chị" Nhếch mép khinh bỉ - Nhị hoàng tử... Của các cô? - Lại không nghe rõ nữa à? Tai bé có vấn đề gì không đấy?
- Shie ngạc nhiên nhìn Sakura - Thôi được rồi... Để chị nhắc lại cho nghe nhé... Shie nhìn thẳng, nghiến răng
- Nhị hoàng tử là của - bọn - chị !!! - Shie nói như hét vào mặt Sakura Cô lại nhếch mép, chầm chậm tiến về phía Shie, nhón chân lên, nhìn thẳng vào mặt cô
- Vậy tôi cũng nói một điều cho cô biết nhé? Shie tỏ vẻ khó hiểu
- Nhị hoàng tử... Không - phải - là - của - ai - cả ! Cả 5 người trợn tròn mắt nhìn thẳng vào Sakura
- Mày... Mày vừa mới nói cái gì???
- Sae trợn mắt, rít qua từng kẽ răng - Thế có nghĩa là chị vẫn chưa nghe rõ? - Sakura quay sang nhìn Sae Lại trợn mắt Sakura chắp hai tay ra đằng sau, từ từ tiến lại gần Sae, nâng cằm cô ấy lên như đã làm với cô lúc nãy, nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen, nhếch mép - Tôi nói T.Syaoran không - phải - là - của - ai - cả ! Cô nghe rõ chứ? Sae ?
- Mày... Mày... Mày dám nói chuyện với tao bằng cái giọng điệu xấc xược đó sao hả???
- Đúng, tôi đang nói với cô đấy! - Sakura nhắc lại lần nữa
- Mày...! - Sae nghiến răng ken két, không chịu nổi đả kích, ả vớ tay lấy chiếc gậy sắt dùng để chuyển hàng ở gần đó giơ cao lên, chuẩn bị đập vào đầu Sakura Cô vẫn đứng yên, không một chút động tĩnh "Bốp" Một âm thanh nhức óc vang lên Vỡ làm đôi... Thanh sắt... ... Vỡ làm đôi! Từ từ rơi xuống Một làn gió nhẹ thổi qua Chiếc áo choàng màu xanh đậm bay lên phấp phới Lạnh lùng... Sửng sốt...
- Nhị... Nhị... Nhị... hoàng... tử... - Sae lắp bắp khi nhận ra mình vừa mới giáng cây sắt vào đầu của Syaoran Đôi mắt lạnh lùng như hồ băng vĩnh cửu liếc về phía Sae Im lặng
- Này...! - Sakura lên tiếng, cúi xuống nhặt thanh sắt lên, ngước nhìn Sae
- Hình như cô không làm đúng như lời cô đã nói thì phải?
- Cái... Cái gì? - Sae gần như mất hết lí trí, lại thêm lời nói khó hiểu của Sakura khiến cô càng hoảng loạn hơn
- Lúc nãy cô bảo sẽ không sử dụng đồ hiện đại... Cây sắt này... - Sakura nhìn thanh sắt vỡ làm đôi - Có được tính là đồ hiện đại không nhỉ? Sae lắp bắp không nói thành lời - Và dường như cô định cho tôi một bài học... Nhưng rốt cuộc... Người cô dạy dỗ... - Sakura nhìn sang Syaoran, chỉ tay vào cậu
- Lại chính là anh ta...! Ngạc nhiên - Thật sự... - Sakura thở dài - Tôi cũng không dám tin vào lời nói của cô nữa đâu! Syaoran đưa đôi mắt lạnh băng nhìn Sakura rồi sang nhìn Sae Lạnh... Lạnh đến đáng sợ Cái ánh mắt ấy Cái ánh mắt lạnh lùng ấy... Có thể giết chết một người, chỉ cần một cái liếc ngang! Cậu bước lại gần Nhìn xuống gương mặt Sae Thoáng đỏ mặt
- Nhị... Nhị hoàng tử...! - Sae cúi đầu Syaoran đưa tay nắm cổ áo cô lên... Đưa lên cao, siết thật mạnh Mắt vẫn lạnh Vô cảm...
- Nhị... Nhị... Hoàng tử! - Sae nói, gần như không thở được, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi Syaoran Nghẹt thở Hơi thở dồn dập, ngày càng yếu