Công Chúa Của Anh

Chương 85: Son môi (4)




Lúc này hàng lông mi cong vút của cô cũng dính đầy nước mắt, từng sợi mảnh dài bám chặt vào nhau, hai má trắng nõn cũng thoáng ửng hồng, nhìn... khá là điềm đạm đáng yêu.

Đến tận bây giờ Chu Cầm mới ý thức được trò đùa của mình hơi quá đáng, vội kéo tay cô gái nhỏ đi đến băng ghế dài trong phòng chứa phục trang, ấn cô ngồi xuống ghế rồi xoay người đi tìm khăn giấy trong cơn hoảng loạn.

Không tìm thấy khăn giấy, anh lại quay ra cởϊ áσ khoác, dùng phần vải áo mềm mại lau nước mắt trên mặt cô: "Tang Tang... đừng như thế."

Sao Hạ Tang có thể nhát gan như vậy chứ? Rõ ràng là lần trước anh cũng hóa trang y hệt như thế này, cô nhìn thấy rõ mồn một nhưng không những không hoảng sợ mà còn níu lấy tay anh liên tục gọi "chị ơi, chị ơi" nữa mà.

"Có phải tôi làm cậu không vui rồi không?"

Hạ Tang giận tím mặt trừng mắt nhìn anh, bực bội dùng tay áo quệt ngang nước mắt trên mặt.

Không biết vì lý do gì mà tất cả áp lực và ấm ức trong mấy ngày nay đều theo dòng cảm xúc bất ngờ ập đến, dâng trào trong lòng.

Cô xoay người, cúi đầu khịt mũi thật mạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc bất ổn đang lũ lượt kéo đến.

Nhưng thật sự là cô đã kìm nén quá lâu rồi, bây giờ cô không thể chịu đựng được nữa.

Chu Cầm cau mày, nhìn bờ vai run rẩy của cô gái. Mấy giây sau, anh quyết định đứng dậy đóng cửa phòng chứa phục trang lại, ngăn cản toàn bộ ồn ào náo nhiệt ở phía ngoài cửa.

"Cậu có thể trút giận ở đây."

Từng giọt nước mắt nóng bỏng không ngừng trào ra nhưng lại bị cô dùng sức lau sạch, phấn mắt màu xanh đỏ trên mặt cũng bị cô lau qua lau lại, trộn lẫn vào nhau.

Đúng như những gì Đàm Cẩn đã nói, đời người dài biết bao nhiêu, bây giờ mới là lúc nào chứ?

Cố gắng tập chơi violin, nỗ lực đạt được thành tích hàng đầu, phấn đấu để trở thành loại người mà người khác muốn cô trở thành...

Có lẽ thanh xuân của cô chính là như vậy.

"Tôi đánh lại đấy thì làm sao?" Cô vừa khóc nức nở vừa nói: "Tôi cứ đánh lại đấy, cứ không xin lỗi đấy! Ai bắt nạt tôi, tôi sẽ đánh lại từng người một."

Trái tim Chu Cầm hơi thắt lại, đau đớn tựa như kim châm xuyên thấu, lợi dụng mọi lỗ hổng để lao vào thế giới của anh.

"Có đánh thắng được không?" Anh nghiêng đầu hỏi cô.

Hạ Tang nghe anh nói vậy thì hơi khựng lại, không trả lời. Anh lấy bật lửa ra, cạch một tiếng, ngọn lửa màu đỏ cam cháy bùng lên: "Đánh không thắng thì đến tìm tôi."

"Đây là chiến dịch của tôi." Hạ Tang cố gắng kiềm chế cảm xúc, không khóc nức nở nữa mà chỉ liên tục lau nước mắt dính trên mặt.

Chu Cầm dựa lưng vào tường, thản nhiên nhìn cô: "Vậy thì dũng cảm lên một chút."

"Ừ."

Hạ Tang lấy điện thoại ra, mở camera trước, soi thử lớp trang điểm trên mặt mình.

Anh xốc ống quần ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào mặt cô.

Cô gái nhỏ giật mình ngả người ra đằng sau, không cho anh đụng vào mặt.

Chu Cầm nghiêng đầu nhìn cô: "Trước kia cũng có rất nhiều người con gái dùng chiến thuật nỉ non với tôi."

"Chiến thuật nỉ non là cái gì?"

Chu Cầm híp mắt lại, đáy mắt lóe lên ý cười dịu dàng: "Tưởng rằng chỉ cần khóc một lát là tôi sẽ động lòng."

Hạ Tang dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, nghe anh nói vậy thì hơi buồn cười nhưng vẫn cố chấp nhịn xuống: "Thế cậu đã động lòng chưa?"
"Chu Cầm lòng gan dạ sắt, sao có thể dễ dàng động lòng như vậy được!"

Ngoại trừ lúc này.

Bầu không khí có vẻ đã thoải mái hơn một chút.

"Hình như lớp trang điểm của cậu sau khi khóc xong còn mang lại hiệu quả rõ rệt hơn hẳn." Chu Cầm đảo mắt nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước hòa cùng với phấn mắt lấp lánh của cô gái nhỏ, gật gù nói: "Cậu rất hợp với nhân vật Harley Quinn."

Hạ Tang bĩu môi, không thèm để ý tới anh, lấy thỏi son trong túi ra.

"Để tôi làm cho."

Chu Cầm đi tới, ngồi xuống quỳ một gối trước mặt cô, giật lấy thỏi son trên tay rồi mở nắp, tô một đường bên khóe miệng.

"Cậu vẽ linh tinh cái gì lên mặt mình vậy?"

Hạ Tang đang định ngăn lại thì ngón tay thô ráp của Chu Cầm đã ấn lên trên, kéo vệt son ở khóe miệng cô lên tận má.