Công Chúa Của Anh

Chương 84: Son môi (3)




Kiểu xinh đẹp này không phải là gương mặt được trang điểm tỉ mỉ mà là khí chất từ bên trong toát ra ngoài, dù là hình tượng con gái ngoan của mẹ hay Harley Quinn nổi loạn thì cô cũng đều cân được tất.

Lúc này, ngay cả Lý Quyết vẫn luôn không thích Hạ Tang cũng phải ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, tấm tắc khen: "Đẹp lắm! Kiểu trang điểm này rất hợp với cậu."

Hạ Tang còn lâu mới thèm để ý đến cậu ấy.

Tiếp đó lại có thêm mấy cô gái xúm đến xem lớp trang điểm của Hạ Tang rồi xuýt xoa khen ngợi không ngớt, có người còn nhờ Minh Tiêu trang điểm giúp mình.

Tất nhiên là Minh Tiêu đồng ý: "Từng người một nào."

"Chị Tiêu, hôm nay Chu Cầm có tới không?"

"Chị cũng không biết, chắc có thời gian sẽ tới."

"Mấy giờ cậu ấy mới đến đây?"

"Phải chờ đến lúc ăn cơm tối, cậu ấy bận lắm."

"Cậu ấy hóa trang thành gì vậy?"

"Làm sao chị biết được, hình như năm ngoái hóa trang thành ma cà rồng, cậu ấy không thích trang điểm quá dày."

"Thế chị cũng trang điểm cho em thành nữ ma cà rồng đi."

......

Hạ Tang đi vào một căn phòng không có người, thấy trên tường có một cái gương trang điểm, thế là cô lấy thỏi son MAC màu lá phong trong túi ra, chuẩn bị xem lại tạo hình Harley Quinn trong video rồi tự hoàn thiện lớp trang điểm trên mặt mình.

Bình thường cô rất ít đánh son, tuy là thỉnh thoảng có săn sale ở trung tâm thương mại được mấy thỏi nhưng quả thực rất rất ít mang ra dùng.

Hàng ngày đi học, cô cũng chẳng bao giờ đánh son, kể cả đánh rồi cũng sẽ tẩy đi vì cứ có cảm giác không được tự nhiên, thỉnh thoảng nhìn lớp trang điểm tinh xảo của mấy bạn gái trong đội cổ động viên, cô cũng rất ngưỡng mộ bọn họ.

Hạ Tang mở nắp, vặn thỏi son lên, nghiêng người ghé sát vào gương rồi tỉ mỉ đánh son.

Tạo hình của nhân vật Harley Quinn đòi hỏi lớp trang điểm rất đậm, thậm chí còn là kiểu đậm đến mức khoa trương quá đà. Cô nhìn gương mặt mình trong gương, sau đó bắt chước động tác và biểu cảm của nhân vật trong video.

Dáng vẻ ương bướng nghịch ngợm làm cho chính cô cũng không nhận ra mình nữa.

Có lẽ, đây mới là con người thật sự của cô.

Sẵn sàng giơ tay đánh trả, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép, nói tục chửi bậy...

Đúng lúc này, Hạ Tang nhìn vào gương thì thấy phía sau mình đột nhiên xuất hiện mấy sợi tóc rối tung từ bên trên xõa xuống.

Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy phía sau xuất hiện mái tóc đen cùng với áo choàng trắng của nhân vật Yamamura Sadako đang treo ngược mình phản chiếu trong gương.

Hạ Tang trợn tròn mắt, hô hấp lập tức dừng lại, cổ họng phát ra tiếng thét chói tai...

"A..."

Cô sợ tới mức vội vàng quay người chạy ra ngoài, nhưng cái tên "Yamamura Sadako" kia lại thả mình rơi xuống đất, nhoài người về trước, đưa tay bịt chặt miệng cô lại.

"Suỵt, đừng hét nữa."

Tay anh thoang thoảng mùi thuốc lá bạc hà, đầu ngón tay còn có vết chai vừa cứng vừa dày, giọng nói trầm thấp nhưng cũng đầy từ tính.

Cuối cùng Hạ Tang cũng phản ứng lại.

Cả phòng trinh thám Thất Dạ này cũng chỉ có một người có thể cải trang thành Yamamura Sadako rơi từ trên trần nhà xuống.

"..."

Chu Cầm cởi mũ trùm đầu ra, tiện tay vứt lên ghế bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn của anh nhanh chóng lộ ra: "Đừng hét, để chị Tiêu biết được sẽ lôi tôi ra đánh một trận đấy."

Tay anh vẫn đặt bên môi Hạ Tang, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm dễ chịu.
Hạ Tang gỡ tay Chu Cầm ra, mặt hằm hằm nhìn anh: "Cậu... nhàm chán."

"Halloween mà." Chu Cầm cởϊ áσ choàng màu trắng trên người xuống, bên trong là chiếc áo len màu xám nhạt: "Cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy cách hóa trang này bao giờ, sợ cái gì?"

Hạ Tang nhìn anh treo trang phục NPC lên móc áo, sau đó cúi người nhặt bộ tóc giả kia lên, cẩn thận tỉ mỉ chỉnh trang lại gọn gàng rồi treo lên giá.

Dáng vẻ... như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Cảm xúc nghẹn ngào không thể giải thích bằng lời bỗng trào dâng trong lòng cô: "Cậu như thế rất đáng sợ."

Ban đầu Chu Cầm cũng không để ý lắm, sau khi xoay người nhìn cô một cái mới thấy khóe mắt của cô gái nhỏ đỏ bừng lên.

Anh hơi ngẩn người, vội vàng đi tới trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên nhìn thật kỹ.

"Đừng nói là cậu bị tôi dọa sợ phát khóc nhé?"
Nỗi chua xót trong lòng Hạ Tang dâng lên, dùng sức trừng mắt nhìn Chu Cầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu dọa mình sợ rồi!"