Đoạn Thời Âm: "Ôi trời đất quỷ thần ơi! Tin tức bùng nổ đây, Tống Thanh Ngữ vừa trèo lên sân thượng định tự sát!"
Giả Trân Trân: "???"
Đoạn Thời Âm gửi một tấm ảnh vào nhóm, phóng to lên có thể nhìn thấy cô gái mặc áo khoác kaki đang đứng trên sân thượng kia chính là Tống Thanh Ngữ.
"Tan học cậu ta không về nhà mà đi thẳng lên sân thượng, ngồi một mình trên đó không biết để làm gì khiến cho học sinh trong trường ai nấy đều phát hoảng."
Đáy lòng Hạ Tang bỗng trở nên nặng trĩu, cô hỏi: "Cậu ta có sao không?"
Đoạn Thời Âm: "Haiz, không sao đâu, ở trên đó tầm nửa tiếng là xuống rồi. Giáo viên trong trường cũng sợ nên gọi cả đội cứu hỏa đến trải đệm khí ở tầng dưới."
Giả Trân Trân: "Bây giờ cậu ta xuống rồi đúng không?"
Đoạn Thời Âm: "Đúng vậy, đội cứu hỏa vừa đến, có lẽ cậu ta cũng cảm thấy mình làm lớn chuyện, sợ quá nên tự xuống rồi."
Giả Trân Trân: "Bị điên à?"
Đoạn Thời Âm: "Mình cũng cảm thấy đầu óc của cậu ta... không được bình thường thật, lúc xuống dưới còn khóc lóc nức nở, mắng Hạ Tang thế nọ thế kia nữa."
Hạ Tang nhấp vào giao diện Weibo, dưới bài đăng của trường cũng có không ít người đang bàn tán chuyện này...
"Dưa của Tống Thanh Ngữ sắp chín nát bét cả rồi, hết ngày này sang ngày khác, sao mãi vẫn chưa chịu dừng lại nhỉ?"
"Các cậu nói ra mấy câu này có biết suy nghĩ không vậy? Thanh Ngữ là nạn nhân, mang tiếng là bạn học với nhau mà suốt ngày chít chít meo meo."
"Cậu ta là nạn nhân, không sai! Nhưng nếu cậu ta không gây chuyện thì người khác cũng sẽ chẳng có gì để nói."
"Lúc tuyết lở, không có một mảnh bông tuyết nào là trong sạch, nếu Thanh Ngữ xảy ra chuyện gì thì tất cả đều là lỗi của các cậu."
"Lỗi này tôi không nhận đâu nhé..."
"Hạ Tang mới là người đầu tiên phải nhận lỗi, nếu Thanh Ngữ xảy ra chuyện không may thật thì chắc chắn Hạ Tang sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm."
"Nhưng vốn dĩ Tống Thanh Ngữ cũng không đúng, ai bảo cậu ta vu oan người khác."
"Nhưng khuỷu tay của Hạ Tang hướng ra ngoài, học sinh Trung học 1 lại đi giúp người của Trung học 13 đối phó với bạn học, hành động này vốn đã rất..."
"Tận tâm tận lực giúp nam sinh trường khác đến thế cơ à? Trước kia cậu ta cũng đâu có thích giúp đỡ mọi người như vậy, muốn mượn bài tập chép một ít mà cậu ta còn không cho."
"Không phải cậu ta có ý với Chu Cầm đấy chứ?"
"Này cậu đừng nói chứ... cái tên sát gái bên Trung học 13 cách vách cũng không phải tự nhiên mà có đâu, thế mà có thể ngang nhiên cướp người từ tay Kỳ Tiêu.
Tiếp tục lướt xuống dưới mới thấy chủ đề câu chuyện ngày càng thái quá.
Hạ Tang bỏ điện thoại xuống.
Cô không quản được miệng của người khác, càng không thể so đo với đám người này cái gì.
Chỉ là... cô cảm thấy nực cười, Đàm Cẩn ép cô cố gắng học hành, tránh xa lớp bùn dơ dáy ở tầng dưới xã hội.
Thế nhưng ngay cả trong một ngôi trường nổi tiếng toàn quốc như Trung học Nam Khê 1 cũng chẳng có bao nhiêu người ưu tú.
Hạ Tang đặt điện thoại xuống, ngồi tĩnh tâm một lát, cảm giác nóng rát trên mặt không có chuyển biến, thế là cô dứt khoát đứng dậy đi vào nhà vệ sinh dùng khăn lạnh chườm lên một lát.
Vết hằn trên mặt vẫn rõ mồn một, cô không muốn ngày mai mang dấu tay này đến trường nên chỉ đành mặc áo khoác, cầm túi xách đi ra ngoài.
Đối diện tiểu khu Liêu Cảnh Đài có một khu trung tâm thương mại cộng đồng được xây dựng để phục vụ cho chủ sở hữu tiểu khu, bên trong có siêu thị, quán ăn và hiệu thuốc, còn có một vài quán bar và cafe book, hơi thở văn hóa cộng đồng rất nồng đậm, hấp dẫn không ít thanh thiếu niên ở xung quanh đến dạo chơi.
Hạ Tang băng qua vỉa hè, đi thẳng đến hiệu thuốc ở góc phố đi bộ.
Tầm này ở phố đi bộ không có nhiều người, nhưng trong vườn hoa của quán bar lại có không ít thanh niên đang ngồi uống rượu, có ca sĩ chơi điệu jazz, bầu không khí chậm rãi... có phần ảm đạm.