Trong nhà trống không vắng vẻ, cách bài trí và đồ nội thất theo gam màu lạnh càng khiến căn nhà trở nên lạnh lẽo buồn tẻ.
Trên đường về nhà, Hạ Tang đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, xác định sau khi về nhà sẽ bị mẹ nổi trận lôi đình.
Cô thay giày xong, đứng chần chừ ở cửa một hồi lâu cũng không dám vào.
Đàm Cẩn ngồi trên ghế sofa, sắc mặt không chút thay đổi nhìn cô, không nói một lời nào.
Bầu không khí nặng nề này khiến Hạ Tang có cảm giác như thể mình đang chìm trong đáy biển sâu.
Áp lực khó có thể chịu đựng từ bốn phương tám hướng ập đến đè lên thân thể nhỏ bé của cô, khiến cô cảm thấy nghẹt thở, không thể giãy giụa.
Cô sắp không thở được nữa.
"Con đang chống đối mẹ đúng không?" Đàm Cẩn bình tĩnh hỏi cô.
"Không phải, con chỉ đang làm những gì con cho là đúng ..."
"Con có biết đúng là gì mà sai là gì không? Con mới bao nhiêu tuổi, mới ăn bao nhiêu hạt gạo mà dám ra vẻ hiểu biết đó với mẹ?" Đàm Cẩn nói liên tiếp như tiếng pháo nổ liên hồi: "Trung học 13 toàn đám hư hỏng cặn bã, thế mà con còn dám qua lại với chúng nó!"
"Trung học 13 cũng có người tốt..."
"Ngây thơ!" Đàm Cẩn quả quyết cắt ngang lời cô nói: "Mẹ làm chủ nhiệm phòng giáo vụ bao nhiêu năm nay, có loại học sinh nào mà mẹ chưa từng thấy qua, tuy bây giờ chúng không phạm bất cứ sai lầm lớn nào nhưng lăn lộn trong cái xấu xa hư hỏng của Trung học 13 thì sớm muộn gì cũng biến thành loại người giống như chúng nó thôi."
Hạ Tang cắn răng nói: "Mẹ nói như vậy là phiến diện."
Đàm Cẩn cười khẩy, lắc đầu nói: "Không cần mẹ nói thì con cũng biết tác động của môi trường xung quanh có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với mỗi con người. Từ nhỏ đến lớn, mọi yêu cầu của mẹ đưa ra đều là vì muốn con có thể trở thành người xuất sắc nhất so với đám bạn cùng tuổi, muốn con được sống trong môi trường tối ưu nhất, tiếp xúc với những người ưu tú nhất."
"Tống Thanh Ngữ có phải loại người ưu tú đó không? Vì ham muốn cá nhân của riêng mình mà không tiếc bịa đặt làm hủy hoại tương lai của người khác, đây là những người ưu tú mà mẹ nói sao?"
"Bây giờ mới là lúc nào chứ? Mẹ muốn con liều mạng xông về phía trước, tiếp xúc với những thứ cao thượng để có thể bước vào môi trường tốt đẹp hơn." Ánh mắt Đàm Cẩn lộ ra cái nhìn trào phúng: "Một đứa con gái ngu xuẩn như Tống Thanh Ngữ mà con cũng lôi ra so bì, nếu con ngu ngốc như nó thì đúng là không thể cứu được nữa rồi."
Hạ Tang bị chặn họng không thể nói nên lời, cô không thể nói Đàm Cẩn sai bởi vì đây chính là những gì bà đã dạy dỗ cô, trước sau như một, từ nhỏ đến lớn đều là như thế.
Gia đình cô thuộc hạng trung lưu, tuy không phải hào môn sang trọng như Kỳ Tiêu nhưng cũng không phải tầng dưới đáy của xã hội.
Tầng lớp mà Đàm Cẩn muốn Hạ Tang tiến vào tuyệt đối không chỉ trên phương diện tiền bạc mà là những thứ được gọi là trí thức tinh anh, là nhóm người đứng đầu trên mọi lĩnh vực trong xã hội.
Hạ Tang có thực lực này, cô có thể làm được.
Cô biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài con đường này.
Nhưng nghĩ đến Chu Cầm, nghĩ đến sự ưu tú và cố gắng của anh, trái tim Hạ Tang lại nhói đau.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Đàm Cẩn vang lên, bà vừa nghe máy thì sắc mặt đã lập tức thay đổi, thậm chí còn không kịp dặn dò cô mấy câu đã cầm túi xách vội vàng ra khỏi nhà.
Không biết ở trường lại xảy ra chuyện gì.
Mẹ vừa đi, trái tim căng thẳng của Hạ Tang cũng được thả lỏng.
Đàm Cẩn giống như một tảng đá nặng trịch đè lên trái tim cô, cô thực sự không thể coi bà là một người mẹ được nữa.
Đối với cô mà nói, bà chính là gánh nặng khó có thể diễn tả bằng lời, khiến cô không thể chịu đựng được.
Hạ Tang về phòng, lấy bộ đề thi đại học ra, nhưng vừa chuẩn bị đặt bút làm bài thì nhóm chat của bạn thân đã rung lên từng hồi...