Hạ Tang mơ hồ nhìn thấy cậu thiếu niên đang đứng dựa vào tường rào của vườn hoa trong quán bar, dáng người khá quen mắt nhưng lại không chắc chắn lắm.
Anh mặc áo len màu xám, quần đen tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, vành mũ lưỡi trai kéo thấp che khuất cả nửa khuôn mặt.
Ánh sáng ảm đạm trong vườn hoa quán bar hắt lên nửa gương mặt lộ ra ngoài, phác họa góc nghiêng sắc bén của anh, cằm khẽ nâng lên, từng đường nét lưu loát rõ ràng.
Người con trai với nhan sắc khiến người nhìn không thể phớt lờ đó ngoại trừ Chu Cầm ra thì còn có thể là ai nữa?
Hạ Tang vô tình va phải tầm mắt sắc bén đó, cô dừng bước, cất tiếng bắt chuyện với anh: "Chu Cầm, thật trùng hợp, cậu cũng ở gần đây sao?"
Chu Cầm bỏ mũ lưỡi trai xuống: "Không trùng hợp, nhà tôi ở cạnh ga xe lửa."
"À phải."
Trong lòng Hạ Tang mơ hồ đoán được chuyện gì đó, không cố hỏi nữa mà đưa tay chỉ về phía hiệu thuốc ở góc đường: "Thế mình đi trước đây."
Chu Cầm không đáp lại nhưng ánh mắt tha thiết vẫn dõi theo bóng lưng cô.
Hạ Tang lấy một hộp thuốc mỡ làm mát trên kệ thuốc, đang định thanh toán thì phía sau có một bàn tay thon dài xinh đẹp vươn tới, đưa mã QR ra.
Cùng lúc đó, Hạ Tang cũng cảm giác được hơi thở mạnh mẽ của cậu thiếu niên phía sau.
Nhân viên thu ngân nhìn Chu Cầm rồi lại nhìn cô gái với dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp trước mặt, phản ứng theo bản năng liền nhận định hai người họ là một đôi, bèn dùng máy quét quét mã QR Chu Cầm đưa tới.
Ra khỏi hiệu thuốc, Hạ Tang đi phía trước, Chu Cầm chậm rãi đi phía sau, hai tay đút trong túi quần.
Từng hạt mưa nhỏ nhẹ nhàng bay lất phất trên đường phố yên tĩnh.
Hai người đi đến trước cửa một nhà hàng Nhật có tên "Akihigi", đột nhiên Chu Cầm gọi cô lại: "Tang Tang, có đói không?"
Hạ Tang quay đầu lại, nhìn những bông hoa anh đào trên bức tường bên ngoài nhà hàng Nhật rồi lắc đầu: "Không đói."
"Tôi thấy hơi đói."
Chu Cầm nói xong thì thản nhiên quay người, ung dung đi vào.
Hạ Tang biết nhà hàng Nhật này nổi tiếng tinh xảo và xa xỉ, giá cả của mỗi món ăn đều đắt đến cắt cổ.
Lúc Chu Cầm chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì bỗng nhiên góc áo bị ai đó kéo lại, anh quay đầu nhìn, lại thấy cô gái nhỏ nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ tha thiết: "Mình biết gần đây có một cửa hàng KFC, tự nhiên muốn ăn một phần Bucket Meal, đi cùng không?"
Khóe miệng Chu Cầm khẽ nhếch lên, cất cao giọng nói: "Được chứ."
Hạ Tang đi phía trước, Chu Cầm đi theo sau cô, cố gắng duy trì khoảng cách không xa không gần nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến cô, một khắc cũng không rời.
Cô gái nhỏ mặc váy ngắn xếp ly theo phong cách trường học, đôi chân thẳng tắp xỏ vào trong boot đen, áo khoác cũng được thiết kế theo phong cách học viện nước Anh, nhìn cô giống hệt một cô gái con nhà quý tộc.
Hạ Tang quay lại, vô tình bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh.
Cô chỉ vào bảng hiệu KFC phía trước và nói: "Ở bên đó."
"Nhìn thấy rồi."
Trong khu nhà giàu này, đường phố xung quanh đều được xây dựng theo kiến trúc kiểu hoa viên, đường nhựa sạch sẽ không dính một hạt bụi, cảm giác ở đây còn sạch sẽ hơn đế giày dưới chân Chu Cầm.
Bên trong rất ít người, không giống như cửa hàng KFC gần nhà ga xe lửa, đâu đâu cũng là trẻ em và hành khách xách hành lý, họ không ăn mà chỉ vào đây tìm chỗ nghỉ ngơi.
Cửa hàng KFC này rất sạch sẽ và gọn gàng, tưởng như nó vừa mới được xây dựng ngày hôm qua vậy.
Hạ Tang chọn một vị trí bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, Chu Cầm ngồi đối diện cô, mỉm cười nói: "Cùng là KFC nhưng ở những nơi khác nhau sẽ hoàn toàn khác nhau."
"Khác nhau cái gì cơ?" Hạ Tang đặt chiếc túi nhỏ lên ghế bên cạnh.
"Rất khác nhau." Chu Cầm cầm điện thoại quét mã gọi đồ ăn: "Cậu đến cửa hàng KFC ở nhà ga xe lửa trải nghiệm một lát là biết ngay."
"Có cơ hội sẽ đi."