Công Chúa Của Anh

Chương 73: Dấu đỏ (3)




Ở phòng giáo vụ, Đàm Cẩn đứng bên cửa sổ, nhìn dây leo màu lục bò trên khung cửa sổ hành lang, tay lại liên tục xoa trán.

Tống Thanh Ngữ khóc lóc nước mt rơi đầy mặt, nhất là khi người mẹ mặc áo lông chồn của cô ta đến, cô ta như quả phụ nhỏ tủi thân trong phim dân quốc vậy, ôm lấy mẹ gào khóc.

Hạ Tang tựa vào tường nhìn, không nói lời nào gương mặt trắng nõn thấy rõ dấu tát đỏ rực.

Mấy bạn học ở xung quanh hiện trường sau khi nói rõ tình hình, người mẹ mặc áo lông chồn kia của Tống Thanh Ngữ vẫn không chịu bỏ qua bắt Hạ Tang xin lỗi.

Hạ Tang cố chấp nói: “Người ra tay trước là cậu ta.”

“Là cậu gạt tôi trước!” Tống Thanh Ngữ lại hung dữ gào khóc chỉ vào Hạ Tang: “Cậu bày kế lừa tôi, lại còn thông đồng với Hứa Thiến…”

“Không liên quan đến tôi!” Hứa Thiến vây xem bên cửa liên tục khoát tay: “Tôi không biết gì hết! Đừng có đổ oan cho người tốt!”

“Chính là các cậu! Các cậu lừa tôi ra ngoài, toàn bộ đều là âm mưu của các cậu!”

Hạ Tang nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Là tôi đè đầu cậu sao, kéo cậu đến cục cảnh sát sao? Hay là tôi ép cậu một mực khẳng định đã nói dối hãm hại người khác? Nếu nói lừa, thì cậu mới là ông tổ kẻ lừa gạt đấy!”

Đàm Cẩn nhìn Hạ Tang, cũng không ngờ được cô con gái trước giờ ngoan ngoãn lại có lúc nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

Bà ấy nhíu mày, nói: “Chuyện này, hai người đều có lỗi, Hạ Tang, xin lỗi với Tống Thanh Ngữ trước đi, Tống Thanh Ngữ cũng phải xin lỗi Hạ Tang.”

“Tại sao là con trước?”

“Những chuyện con làm lúc trước, cho rằng mẹ không biết sao!” Vẻ mặt Đàm Cẩn nghiêm túc hẳn.

“Chẳng lẽ con làm sai sao!”

“Con không làm sai, nhưng con không nên làm.” Giọng điệu Đàm Cẩn nghiêm túc hơn, không cho phép biện hộ: “Trở về mẹ lại tính sổ với con.”

Ánh mắt Tống Thanh Ngữ có chút đắc ý.

Chuyện này nói đến cùng hai người đều có lỗi, ai cũng đừng mong thoát được, nhưng ai xin lỗi trước thì người đó đã thua rồi.

Chạng vạng, mưa bay lất phất trên trời rơi xuống mặt, có chút hơi lạnh đầu đông.

Chu Cầm bỏ tay trong túi, đi ra khỏi cổng trường trung học 13 với mấy người Lý Quyết.

Anh đè mũ lưỡi trai, chặn lại mưa bay lất phất theo gió, cũng che lại gương mặt anh tuấn phóng khoáng.

Anh thích đội mũ lưỡi trai, cũng không phải vì mặt mày hốc hác, mà chỉ là vành mũ che nắng có thể giúp anh cảm thấy an toàn trong góc tối của mình.

Lý Quyết nhìn thấy vòng cổ hình là trên cổ Chu Cầm thì kinh ngạc nói: “Anh Cầm, vòng cổ này của cậu… Quay về rồi sao?”

Vòng cổ này, lúc trước đã để cho Hạ Tang làm “công cụ gây án”, đưa cho Tống Thanh Ngữ.

Không ngờ bây giờ lại xuất hiện trên cổ anh rõ ràng.

Chu Cầm nhai kẹo cao su, lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”

Lý Quyết cười xấu nói: “Cô gái kia chắc là khóc thảm thiết lắm nhỉ?”

“Liên quan gì tới tôi.”

Quả thực Tống Thanh Ngữ vừa khóc vừa làm loạn trước mặt anh, cố gắng tìm ra cái gọi là “tình ý ẩn giấu” lúc trước trên mặt anh.

Thế nhưng, Chu Cầm vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như trước, khiến mọi chuyện cô ta làm ra lại giống như chuyện cười.

Đàn ông như Chu Cầm, ánh mắt càng lạnh lùng lại càng khiến người ta muốn mà không được.

Tống Thanh Ngữ chỉ còn thiếu mỗi túm lấy anh đau khổ cầu xin, xin anh có thể cho cô ta một chút cảm thông, cho dù chỉ lừa cô ta thôi cũng được.

Chỉ lừa một lần, cô ta vĩnh viễn sẽ không quấy rầy anh nữa.

Nhưng một câu nói dối Chu Cầm cũng lười nói, một ánh mắt cũng chẳng buồn chia cho cô ta, hờ hững quay người rời đi.
Tống Thanh Ngữ sụp đổ đến thế nào, có thể tưởng tượng được.

Nhưng quả thực Chu Cầm không biết chi tiết Hạ Tang đã lừa cô ta lúc đó thế nào, nếu anh biết, thái độ lạnh nhạt của anh sẽ khiến Hạ Tang gặp rắc rối, thì có lẽ lúc từ chối Tống Thanh Ngữ… Anh sẽ có chút cảm thông, nói dối mà lừa cô ta.

Chu Cầm ngước mắt, lại nhìn thấy ở cổng trường trung học số 1 ở phía xa, người phụ nữ trung niên vẻ mặt vô cảm kéo Hạ Tang đi ra, đẩy vào trong xe.

Mặc dù cô gái không kháng cự rõ ràng, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt lại lộ rõ sự không cam tâm và kìm nén.

Da dẻ cô trắng như vầng trăng, bởi vì bên trái mặt lộ rõ dấu đỏ, nên lại càng chói mắt hơn.

Chu Cầm ngừng thở vài giây, mãi đến khi chiếc xe hơi có rèm rít lên rời đi.

“Nói với chị Tiêu buổi tối xin nghỉ.”
Nói xong, anh đi về hướng chiếc xe hơi màu đen rời đi, đi vài bước lại bắt đầu chạy.

Phía sau, Lý Quyết ngơ ngác nhìn theo bóng dáng anh.

Đối với người xem chuyện kiếm tiền là chuyện quan trọng, đây là lần đầu tiên Chu Cầm cho leo cây!