Anh quay đầu,tầm mắt lướt nhìn trên kệ sách, thoáng nhìn, dường như sách vở không có thay đổi gì, nhưng Chu Cầm vẫn nhìn thấy chồng giấy khen ở khung thứ ba.
Mấy thứ này cũng không có tác dụng gì, lại lười vứt đi, lúc trước anh cứ chất đồng đó tùy ý, mà bây giờ lại được sắp xếp bốn góc chỉnh tề.
Dời tầm mắt, vòng cổ hình lá treo trên móc đã biến mất không thấy đâu.
“…”
Chu Cầm mở cửa, hô lên với Chu Thuận Bình ở phòng phụ bên ngoài: “Ba, có ai vào phòng con sao?”
Chu Thuận Bình vừa đón khách vừa nói: “Không ai vào cả.”
“Đồ của con mất rồi.”
“Mất gì?”
“Một cái vòng cổ, còn mất một cuốn vở.”
Chu Thuận Bình giật mình nhớ ra: “A đúng rồi, lần trước Tiểu Minh dẫn một cô bé đến, cầm vài thứ đi rồi, đều cho ba xem qua, mà một cuốn vở, với cái vòng cổ khó nhìn kia của con, cũng để cô bé cầm đi rồi.”
Chu Cầm nhíu mày: “Cô bé?"
“Đúng vậy, nói là bạn của con mà.”
“Trông thế nào?”
Chu Thuận Bình sắp xếp từ ngữ một lúc lâu, vốn từ ngữ thiếu thốn cũng chỉ nặn ra được ba chữ…
“Trông rất ngoan.”
Chu Cầm đi vào trong phòng, nhìn đèn đường tối mờ, im lặng một lúc, khoé miệng chợt nhếch lên, khẽ cười ra tiếng.
Anh vẫn luôn nghĩ mãi không thể hiểu được làm sao Minh Tiêu lại lừa Tống Thanh Ngữ đến mức nước mắt nước mũi giàn dụa chạy đến cục cảnh sáng rửa tội cho anh.
Bà chị đó… Dũng mãnh có thừa, nhưng thông minh thì không đủ.
Làm sao có bản lĩnh làm chuyện này.
Anh thà tin rằng tay chân nhỏ nhắn của cô ấy luyện được một thân võ nghệ, chứ cũng chẳng tin cô ấy có thể mô phỏng được chữ của anh đến mức không hề sai lệch.
Mấy tờ giấy dán kia, ngay cả Chu Cầm liếc nhìn cả một hồi cũng không nhận ra được là do người ta bắt chước.
Bây giờ mọi thứ đã rõ rồi.
Ở phía sau… Lại có một người làm chuyện tốt không để lại tên, hoặc là “Lôi Phong sống” không dám để lại tên.
Chú chó đen ở bên cạnh, liên tục vẫy đuôi với Chu Cầm.
Dựa theo ánh đèn tối mò, Chu Cầm lấy điện thoại, chụp tấm ảnh chú chó đen.
Chó đen bởi vì quá đen mà độ phân giải điện thoại cũng thấp, trong ảnh hầu như dung hoà với màu đen ban đêm.
Anh suy nghĩ, tự mình cũng bước đến trước gương, ôm theo chó đen tự chụp một tấm ảnh đời thường đầu tiên.
Hình ảnh màn hình tối đen như mực, chẳng nhìn được gì.
Anh và chó đen đều ẩn nấp bên trong màn đêm tối mờ, anh cũng rất có tư thế chụp ảnh “đấy”…
“Nào, Hắc Tử, cười cái nào.”
“Gâu gâu.”
Sau khi chụp xong, anh dùng tấm ảnh tối om này gửi trong vòng bạn bè, kèm caption…
“Không sao rồi, cảm ơn.”
Lúc tẩm ảnh này đăng lên, đã chọn chế độ “Chỉ có người nào nhìn thấy”, sau đó bấm chọn ảnh đại diện mèo nhỏ màu xám trong danh sách bạn tốt.
Năm phút, mười phút, hai mươi phút…
Vòng bạn bè của anh vẫn yên tĩnh.
Chu Cầm đi nhà vệ sinh tắm rửa, lúc tắm rửa thì cũng tỉnh táo lại, cảm thấy bản thân như đang làm chuyện ngu ngốc.
Anh tắt vòi hoa sen, kéo khăn tắm lau khô tóc, vội vàng đi ra chuẩn bị xoá dòng trạng thái làm màu kia.
Thì ngay lúc ấy, vòng bạn bè lại xuất hiện một vòng đỏ số 1.
Tim anh khẽ đập nhanh hơn, bấm vào, ảnh đại diện mèo nhỏ màu xám xuất hiện trong thông báo.
Tang Thương bấm like cho anh.