Công Chúa Của Anh

Chương 69: Bấm like (2)




Anh lại rót ly rượu cho mình rồi nói: “Ông ấy ở trong đó cũng chịu khổ nhiều bị ám ảnh tâm lí, không muốn em cũng theo gót ông ấy. Nhưng, chuyện này… Xem như là em xui thôi.”

“Vậy thì không phải.” Minh Tiêu nhéo hai má anh: “Ai bảo em có gương mặt “hồng nhan” chứ.”

“Vậy thì cũng nên là em “đổ hoạ” cho người khác.”

“Nhưng lại cho người ta cơ hội này đấy.” Minh Tiêu cười nói: “Chị khuyên em, tìm một cô bạn gái mệnh cứng, nghiêm túc yêu đương, nhận lấy khoản nợ đào hoa này của em, bớt việc rước họa vào thân.”

“Người ta rước họa giúp em, em một nghèo hai trắng, cũng không có thứ gì báo đáp cho người ta.”

Lý Quyết sáp lại gần, khẽ chọt vào bên eo rắn chắc của Chu Cầm, cười xấu nói: “Lực eo này của anh Cầm, chẳng phải là báo đáp tốt nhất cho bạn gái rồi sao?”

Chu Cầm trở tay siết chặt, tay Lý Quyết bị anh giữ lấy, đau đến mức gào khóc kêu cứu: “Sai rồi sai rồi! A! Chị Tiêu! Nói đỡ giúp em đi!Minh Tiêu ghét bỏ nói: “Ai bảo cậu nói mấy chuyện bậy bạ.”

Chu Cầm buông tay cậu ấy ra, lấy điện thoại vẫn tắt máy từ lâu, lúc này pin vẫn còn bốn mươi phần trăm.

Anh đăng nhập wechat thấy có không ít tin nhắn hiện lên, phần lớn là bạn bè trong đội bóng rổ nhắn tới hỏi thăm tin tức, còn có tin nhắn huấn luyện viên bày tỏ quan tâm và cổ vũ.

Chu Cầm trả lời tin nhắn của huấn luyện viên, sau đó kéo xuống dưới cùng phần tin nhắn, tìm ra ảnh đại diện con mèo nhỏ màu xám trắng.

Khung nhắn tin trống rỗng, một tin nhắn cũng không thấy cô gửi cho anh.

Đêm đó lúc anh bị cảnh sát dẫn lên xe, từ phía xa có nhìn thấy ánh mắt của Hạ Tang.

Cô gái ôm quả bóng rổ đứng trong đám người ngây ngốc ngạc nhiên nhìn anh.

Sau đó ở trong đồn cảnh sát, Chu Cầm cũng không sợ sệt gì, cả người thản nhiên nhưng…

Vẻ mặt cô vẫn luôn in sâu trong lòng anh.

Cô nghĩ gì.

Có lẽ sẽ hoàn toàn xem anh là một tên lưu manh.

Chu Cầm bấm vào khung tin nhắn, mau chóng soạn ra một tin…

“Ra ngoài rồi, tôi không làm những chuyện đó, tôi trong sạch.”

Sau khi soạn xong, lại cảm thấy bản thân giống như tên ngốc, lập tức xóa những tin nhắn đó.

Anh uống hết chỗ bia còn lại trong cốc, sau đó lại đặt cốc lên trên bàn, nói với mọi người: “Tôi thấy hơi mệt, về nhà nghỉ ngơi đây.”

“Được, tạm biệt anh Cầm.”

“Nghỉ ngơi tốt nhé!”

Chu Cầm thoát khỏi khung tin nhắn nói chuyện với Hạ Tang, tắt màn hình điện thoại, sau đó cũng chẳng buồn quay đầu đi vào con phố ẩm ướt.

Tại sao lại phạm phải cái loại ngu ngốc thật tình thật ý này rồi?

Con nhỏ phố cũ gần trạm xe lửa, không khí lúc nào cũng có cảm giác ẩm ướt không thể hong khô và mùi gỗ ẩm mốc.

Chu Cầm giẫm trên con đường đá gập ghềnh, quay về nhà.

Chú chó đen lớn đợi trước cửa, từ xa đã vẩy đuôi chạy về phía anh, mặc dù bị buộc lại nhưng cũng gấp không chịu nổi muốn đón anh.

Chu Thuận Bình xem tivi trong phòng khách, thấy con trai vào cửa thì hỏi: “Ra ngoài ăn cơm với bạn bè, sao không ở chơi một lát nữa, mấy ngày nay, bọn họ chạy đi giúp con không ít, con phải cám ơn bọn họ đấy.”

Chu Cầm tiện tay khẽ vuốt chú chó đen lớn, nói: “Bọn họ không cần con cảm ơn ngoài miệng.”

Chu Thuận Bình cũng không nói gì thêm, bảo anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Chu Cầm quay về phòng, tiện tay mở khoá cởϊ áσ khoác ngoài, tuỳ ý treo quần áo lên móc trên cửa.
Đi qua tủ quần áo gỗ cũ kỹ, anh lướt nhìn qua gương trên tủ quần áo gỗ.

Anh ở trong gương, da dẻ màu lúa mạch ở ngực, cánh tay hiện lên đường gân, đường cong rõ nét.

Không biết tại sao, bóng dáng nhỏ bé của Hạ Tang lại hiện lên trong đầu anh.

Gió khẽ lay động làn váy xanh lam của cô, để lộ đôi chân khi ẩn khi hiện, thon gầy lại thẳng, tựa như một bàn tay của anh đã có thể nắm được…

Hầu kết Chu Cầm khẽ chuyển động, lập tức dời tầm mắt ra khỏi chiếc gương, kiềm chế tâm tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ sôi trào trong lòng, quay người cầm ly sứ uống ngụm nước.

Ngay lúc này, anh lại nhìn thấy cuốn sách đang mở ra trên bàn, khẽ nhíu mày, lật lại số trang lúc trước của sách học.

Rõ ràng đã bị người ta động vào.