“Chuyện đổi lời khai” của Tống Thanh Ngữ lại lần nữa trở thành chủ đề bàn tán nhiều nhất trong cuộc sống học sinh buồn tẻ của học sinh trung học Nam Khê 1.
Cho dù là nghi thức kéo cờ buổi sáng, hay là tiết học thể dục, thì hai “chú chim sẻ nhỏ” bên cạnh Hạ Tang vẫn không ngừng ríu rít nói chuyện…
“Kinh thật! Chuyện đặc sắc như vậy mà Tống Thanh Ngữ cũng làm ra được!”
“Không chiếm được đàn ông, thì lập tức tố cáo nhốt giam!” Đoạn Thời Âm giơ ngón tay cái lên: “Đúng là thủ đoạn cao siêu.”
Giả Trân Trân: “Mình tò mò thật đấy, Chu Cầm đẹp trai đến vậy sao, có thể khiến cậu ta điên cuồng thế.”
Hạ Tang nhìn Giả Trân Trân: “Cậu chưa từng nhìn thấy cậu ấy sao?”
“Lúc trước có nhìn từ xa, đội mũ lưỡi trai cũng không nhìn rõ lắm.” Giả Trân Trân thở dài nói: “Mình lại không có gan như Tống Thanh Ngữ, không dám nhìn chằm chằm thẳng mặt người ta, nghe nói cậu ấy rất hung dữ.”
Hạ Tang thờ ơ cầm sách từ đơn tiếng Anh: “Trông cũng được, cũng không đến mức khiến người ta điên cuồng, là do vấn đề của bản thân Tống Thanh Ngữ.”
“Ồ!” Giả Trân Trân lại càng kích động: “Người có thể khiến Hạ Tang cậu khen dễ nhìn thì mình càng tò mò rồi.”
Cô ấy nhướng mày nói: “Ngay cả Kỳ Tiêu mà cậu cũng không thấy đẹp trai, có thể nói ánh mắt cao quá cao rồi.”
Hạ Tang không để ý nói: “Nhan sắc quan trọng đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi! Rất quan trọng!” Giả Trân Trân ôm má nhìn ra màn sương trắng bên ngoài cửa sổ: “Mấy người xinh đẹp như mấy cậu, sẽ không hiểu được ước nguyện của nữ sinh bình thường như tụi mình, nếu như mình tìm được bạn trai đẹp trai siêu cấp như Chu Cầm, có là mơ thì cũng cười mà tỉnh lại đấy.”
Hạ Tang vỗ vai cô ấy: “Có cách để cậu kiếm được anh đẹp trai.”
“Cách gì cách gì?”
“Nghe nói Chu Cầm chỉ nhận tiền, cậu cố gắng học tập, tương lai kiếm tiền bao nuôi cậu ấy!”
Giả Trân Trân cười lớn ha ha: “Vậy có phải mình nên lên báo đăng quảng cáo tìm bạn trai ăn cơm mềm không?”
Hạ Tang ôm lấy cô ấy: “Mệt rồi đúng không, chán thì có sao, tới đây, về với vòng tay chị đây, để chị yêu thương em, thanh xuân của em từ này về sau sẽ không còn nhàm chán nữa..”
Giả Trân Trân cười đến mức suýt ngã xuống dưới bàn: “Mẹ nó, thanh xuân không còn nhàm chán nữa.”
Đoạn Thời Âm lại hắt một chậu nước lạnh: “Được rồi đấy, gia thế Tống Thanh Ngữ như vậy mà người ta còn không thèm nhìn, đợi cậu phấn đấu mười năm nữa thì cũng muộn rồi.”
“Mình nghe nói, Tống Ngữ Thanh là bị cài bẫy.” Giả Trân Trân đứng lên, vẻ mặt còn có chút ý cười, tiếp tục nhiều chuyện nói: “Cậu ta cho rằng Chu Cầm thật lòng với mình kìa, hôm trước còn nói với bạn thân, Chu Cầm vì quá yêu cậu ta nên mới không đồng ý quen nhau. Chậc, nói thế nào nhỉ… bởi vì hoàn cảnh trong nhà cậu ấy như vậy, ba lại từng ngồi tù…”
Đoạn Thời Âm: “Vậy cũng ngược quá rồi.”
“Nhưng mà lúc sau cậu ta đi tìm Chu Cầm, người ta hoàn toàn phủ nhận chuyện này, khiến cậu ta vô cùng tức giận, suýt nữa đã đến cục cảnh sát làm loạn một trận, nói muốn thay đổi lời khai, để cảnh sát bắt cậu ấy lại…”
Đoạn Thời Âm cũng cạn lời: “Sao lại giống như bị thần kinh vậy.”
“Đúng vậy, Chu Cầm đúng là xui xẻo, gặp phải loại này… Cô công chúa nhỏ bị chiều hư, vô duyên vô cớ lại vào cục cảnh sát một vòng.”
Tang Hạ thân là tổng đạo diễn, cũng không gia nhập vào cuộc nói chuyện của hai người.
Nhưng cô cũng chú ý được, khoảng thời gian này bắt gặp Hứa Thiến, Hứa Thiến lại luôn ôm tay, nhìn cô với ánh mắt thiếu thiện ý.