Công Chúa Của Anh

Chương 68: Bấm like (1)




Phố ẩm thực ngoài cổng trường trung học 13, vào ban đêm cũng có không ít học sinh sau khi kết thúc huấn luyện thể dục đến ăn đêm.

Cả con đường ồn ào náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.

Chu Cầm về nhà tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, đi bộ đến quán ăn dì Vương mà đám bạn thường hay đến.

Hàng ăn nằm ở chính giữa phía đầu con phố ẩm thực, mấy tấm vải nhựa nhiều màu treo bên ngoài trời, buôn bán cũng không tệ, mấy bàn gỗ đều ngồi đầy học sinh của học viện thể dục.

Mấy thanh niên ngồi ăn uống nói chuyện cả ngày, nước bọt văng khắp nơi.

Mấy người Minh Tiêu và Lý Quyết đã ghép bốn cái bàn vuông, ít nhiều cũng tạo thành một cái bàn lớn.

Mấy bạn nam cao to ngồi cong chân, gò bó ngồi trên ghế nhỏ, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của bọn họ, gọi ăn khuya đầy cả một bàn…

Thịt heo kho, ốc xào, cá nướng, thỏ xào…

Cả người Chu Cầm mang theo hơi lạnh của gió đêm, chen vào giữa Minh Tuyết và Lý Quyết, ngồi xuống ghế.

“Anh Cầm, chưa ăn cơm tối đúng không.” Mạc Tử, đội trưởng đội bóng rổ ở phía đối diện đưa chén đũa qua cho anh: “Trông là đã để cho đứa nhỏ đói rồi… Ốm hẳn, bên trong bọn họ không cho cậu ăn cơm à?”

“Có cho, nhưng không đủ.”

“Chẳng trách, khả năng trao đổi chất này của anh Cầm, lượng cơm cũng không giống như người bình thường.”

Quả thực Chu Cầm gầy hơn, đường nét trên gương mặt rõ ràng hơn, tóc cũng cắt ngắn, càng lộ rõ sự cứng rắn, mạnh mẽ hơn.

Lý Quyết cầm đồ uống Bắc Băng Dương, đứng dậy, xúc động nói: “Lần này anh Cầm có thể ra ngoài, thật sự phải nhờ vào chị Tiêu và cô nhóc…”

Minh Tiêu trừng mắt nhìn cậu ấy.

“A! Phải nhờ vào chị Tiêu, chạy khắp nơi giúp đỡ, còn mô phỏng chữ của anh Cầm… Hay là nói thế nào nhỉ, phụ nữ hiểu rõ tâm tư phụ nữ nhất. Nếu không, mỗi phút mỗi giây đều khiến cô gái kia đề phòng rồi.”

“Đồ uống mà cũng có thể khiến cái miệng chó của cậu thốt ra lời say rồi, đừng có nói công lao nay thuộc về tôi.” Minh Tiêu sợ cậu ấy huyên thuyên để lộ chuyện, nói ra lời khôn nên nói, bèn nói: “Đều là mọi người đồng tâm hợp sức!”

“Không dám không dám! Đây là do chị Tiêu lợi hại, công lao thất đức này chị cứ nhận đi, ha ha ha, không ai giành với chị.”

Minh Tiêu trợn mắt nói: “Nhưng nói thất đức, chúng ta không so được với cô gái Tống Thanh Ngữ kia, lại đội cái nồi to như vậy lên đầu Chu Cầm. Chúng ta đây là dùng chiêu trò đánh lại chiêu trò!”

“Không sai!” Mấy cậu con trai đứng lên, cụng ly với nhau: “Nào, cạn!”

“Cạn cạn cạn!”

Vì lý do phải tham gia huấn luyện nên mọi người không thể uống rượu, đồ uống cũng không dám uống nhiều, cũng chỉ náo nhiệt trên miệng, uống một ngụm cho có không khí.

Chu Cầm lại thật sự cầm lon bia lên, đổ đầy một ly, nói với Minh Tiêu: “Chị, lần này… Cám ơn.”

Minh Tiêu biết Chu Cầm thật sự cảm ơn cô ấy, cậu là người trọng tình trọng nghĩa, mang ơn nhỏ nhoi có lẽ cũng sẽ nhớ cả đời.

Cô ấy cầm lon nước Bắc Băng Dương, cười đùa nói: “Được rồi, nếu em thật sự cảm ơn chị thì sau này làm việc miễn phí cho chị đi.”

“Lời này…”

Chu Cầm khẽ nhếch miệng, lúm đồng tiền ẩn hiện, vừa tỏ vẻ lạnh lùng vừa có chút lanh lợi: “Sau này em sẽ liều mạng vì chị.”
“Được rồi.” Minh Tiêu dùng ly thuỷ tinh chạm ly bia của anh: “Mạng của em, muốn bán cũng không phải bán cho chị đâu.”

Nếu thật sự bán mạng, thì phải phải bán cho Hạ Tang kìa.

Vì muốn bắt chước nét chữ của anh mà quầng thâm trên mắt cô cũng đen thêm mấy vòng rồi!

Dù sao cũng là cô hao tổn tâm trí, hoàn thành màn xoay chuyển cuối cùng.

Thật sự Minh Tiêu không chờ được rất nóng lòng muốn nói chuyện này ra cho Chu Cầm biết, nhưng mấy lần lời nói đã đến bên miệng rồi lại nhớ đến bản thân đã đồng ý với Hạ Tang sẽ không nói gì, nên chỉ đành nuốt lại.

“Em vừa về nhà, chú vẫn ổn chứ, chú ấy cũng lo lắng mệt rồi, ban ngày chạy đến công ty luật sư hỏi chuyện, buổi tối tìm bạn bè hỏi thăm tin tức của em, đáng thương tấm lòng cha mẹ…”

Chu Cầm không có cảm xúc gì, chỉ là con ngươi đen tuyền có chút không đành lòng, lướt qua trong thoáng chốc.