Một cơn gió lạnh thổi qua, cô cảm thấy càng chua xót hơn.
Cô đã cố gắng hết sức rồi.
Cô không phải bạn gái của Chu Cầm, ngay cả bạn bè cũng chẳng phải, vì anh mà làm đến mức này, cũng giống như Minh Tiêu nói, cũng đã không phụ cậu ấy rồi.
Cô nhìn lên bầu trời tối mờ, cảm thấy những áng mây tối tăm kia như cũng đang đè ép trong lòng cô, vây chặt không kẽ hở, không cách nào thoát được.
Cô nghiêng đầu, nhìn Tống Thanh Ngữ bên cạnh.
Tống Thanh Ngữ quàng khăn cổ màu trắng như thỏ ngọc, gương mặt trang điểm tinh tế, mỗi một sợi mi tựa như đã được chải chuốt kỹ càng, xinh đẹp như búp bê.
Cô ta quay mặt về phía đèn điện ở Thiên Nhai, duỗi lưng: “Đã lâu rồi mình chưa từng vui vẻ như vậy, ha ha ha, Hứa Thiến, lúc trước cậu cứ gọi mình ra cho được, không từ đe doạ dụ dỗ. Mình còn nói có phải cậu có bệnh không nữa, trò thoát khỏi mật thất này thì có gì hay ho chứ, không ngờ lại hứng thú đến vậy.”
Hứa Thiến hừ lạnh một tiếng: “Suốt cả quãng đường đều để mình làm, đương nhiên là cậu chơi vui rồi.”
Dường như Tống Thanh Ngữ đã phát hiện ra ánh mắt thoáng chút tuyệt vọng của Hạ Tang, quay đầu nhìn vào mắt cô: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Hạ Tang khẽ cười buồn: “Tống Thanh Ngữ, hôm nay cậu thật sự chơi vui đến vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu dùng lời nói dối huỷ hoại một chàng trai cố gắng đấu tranh vốn dĩ tương lai cũng không được sáng lan bao nhiêu, có phải cũng cảm thấy rất vui vẻ hay không?”
Mặc dù Hạ Tang đang cười, nhưng con ngươi đen tuyền của cô tựa như ẩn giấu một con thú hung dữ.
Cô muốn thả con thứ dữ trong lòng ra, để nó xé bỏ vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa của cô ta, cắn xé linh hồn cô ta.
Lý trí còn sót lại trong đầu vẫn còn đang kiểm soát cô, không nói ra những lời vừa rồi.
Vẫn không đủ, chỉ là đã cố hết sức rồi, cô vẫn chưa dốc hết sức lực để ứng phó.
Trước giờ cô chưa từng dốc hết toàn lực ứng phó giống như anh, dùng hết sức mình để làm tốt chuyện này!
Cô khôi phục cảm xúc, nói: “Tôi mời các cậu uống trà sữa vậy!”
“Bây giờ sao?” Tống Thanh Ngữ nhìn đồng hồ: “Nhưng tôi phải quay về rồi, ba mẹ bảo tôi trước khi trời tối nhất định phải về đến nhà.”
“Một ly trà sữa, cũng không trễ lắm đâu, chúng ta mua ở gần đây thôi.”
Hạ Tang nói rồi liếc mắt nhìn Hứa Thiến.
Mặc dù Hứa Thiến không biết Hạ Tang đang có suy nghĩ tính toán gì, nhưng bởi vì lễ hội âm nhạc giáng sinh cuối năm, cô ta cũng liều mình theo quân tử thôi.
“Mình cũng chết khát từ nãy giờ rồi, vừa hay hiếm khi Hạ Tang chủ động mời khách, đi đi đi, đi uống trà sữa!” Hứa Thiến kéo tay Tống Thanh Ngữ, kéo cô ta đi đến thang máy.
Tống Thanh Ngữ không tình nguyện lầm bầm: “Vậy phải nhanh chút đấy, tài xế cũng đã đợi mình ở bãi giữ xe rồi, không thể về trễ quá.”
Hạ Tang vào thang máy, ngón tay khẽ run nhấn vào nút lầu hai.
“Đinh!”
Thang máy mở cửa ở lầu hai Thiên Nhai.
Hạ Tang đã nhìn thấy bảng hiệu màu đen và đỏ “Phòng trinh thám Thất Dạ” cách đó không xa, dưới bầu trời âm u, lại càng có vẻ áp lực và nguy hiểm.
“Đi tiệm nào vậy?” Tống Thanh Ngữ hỏi.
“Gần thôi.” Hạ Tang nói: “Có lẽ lầu hai cũng có tiệm trà sữa.”
Từ Minh đề nghị: “Tôi có thấy tiệm Heytea ở ngay lối vào trung tâm thương mại lầu một, hay là chúng ta qua đó đi.”
Bây giờ bất kỳ biến động nhỏ nào cũng có thể khiến Hạ Tang sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính, cô gồng sức trừng mắt nhìn Từ Minh: “Kiểu quán nổi trên mạng như vậy, bây giờ gọi món thì đi vào rạp chiếu phim rồi đi ra lại mới lấy được cũng có khi.”
Từ Minh gãi đầu: “Ồ.”
“Heytea đông người quá, tôi không thể đợi lâu vậy được.” Tống Thanh Ngữ cầm điện thoại, không kiên nhẫn nói: “Cứ tìm đại một tiệm nào đi, đừng để muộn giờ nữa, tài xế cũng hối tôi rồi.”
“Phía trước hình như có.” Hạ Tang dẫn bọn họ đi, sải bước đi về phía phòng trinh thám Thất Dạ.
Bước càng lúc càng nhanh, tim đập cũng càng lúc càng dồn dập.